Happy Birthday Naib
Trước khi chở Naib về kí túc xá, Joseph có cố tình chở cậu dạo quanh phố biển khi sáng bọn họ đã từng đi qua. Cậu đã bảo là không cần, nhưng ngài vẫn tự ý làm theo. Vì trăng vụn bở trên mặt biển, mà biết đấy, có phải là đêm nào trăng cũng hiện đâu? Cái cảnh đấy, ngài muốn cho cậu thấy, chính là vì, cái sinh nhật tuổi mười chín này của cậu, cái cảnh tượng hiếm người nào cảm thụ được bằng con tim, ngài muốn cùng em chiêm ngưỡng.
Lúc ấy cũng tầm tám giờ ba mươi thôi, mà cậu lại mơ màng như nửa đêm vắng trăng.
"Chúc em vui vẻ, darling." - Joseph ôm lấy gò má cậu, kéo cậu xuống hôn phớt lên môi. Nhưng không cần chúc cũng biết, cậu sẽ tận hưởng nốt đêm sinh nhật này cùng với các anh em của cậu trong sung sướng như thế nào. Gò má cậu có chút đỏ, tính đáp lại gì đấy, nhưng vì đang vội nên đành hôn nhanh lên má của ngài, rồi chạy vào trong kí túc.
"Cảm ơn ngài, ngài Joseph!!"
Joseph chỉ mỉm cười, nhìn bóng lưng kia tươi tắn chạy vội chạy vàng vào trong kí túc, ngắm cậu sinh viên mà mình coi như trân quý khuất hẳn rồi mới chạy xe về, phi thẳng vào trong trăng.
•
Naib chống tay bên tường, nhấc chân lên để cởi giày. Cũng may là ngài Joseph đã phép cậu thay một bộ đồ nào đấy đơn giản hơn, chứ nếu không thì, ừ, bọn kia sẽ trêu cậu mất. Cậu cởi giày ra xong, ngó quanh hành lang. Hn, dù chỉ mới tầm tám giờ ba mươi thôi, nhưng kí túc có chút vắng vẻ, ừ thì đúng rồi, chẳng ai rảnh rang mà dành mùa hè của mình ở kí túc xá trường đại học cả.
Naib mặc kệ, hôm nay là ngày đặc biệt của cậu mà. Vì chỉ cần những người cậu thương vẫn còn kề cạnh cậu, thì ở nơi sâu thẳm của tối tăm, cũng sẽ có vệt sáng của hy vọng rải dưới chân cậu.
Cậu gõ cửa phòng hai tiếng, bên trong vọng lại ba tiếng cốc cốc. Naib bật cười, liền chuyển sang giọng điệu hơi hướng ngọt ngào một chút so với chất giọng của mình: "Nè, tôi đây!" Vừa mới dứt lời, cửa đã mở ra cho cậu. Cậu bước vào trong, căn phòng bên trong thật sự là một mảng màu đen. Cậu loay hoay tìm công tắc mở đèn, ôi bọn này.
Phạch!
Băng rôn đầy màu sắc được bắn ra từ hai bên, vương trên đầu vai và cậu. Đèn mở sáng lên, cậu chậm rãi mở mắt. Và trong một màu xanh nhàn nhạt kia bừng lên, như ngài Joseph đã nói: 'Mắt em đẹp lắm đấy, như mặt biển kia kìa, trải đầy bóng trắng nhàn nhạt của trăng." Nhưng thứ trước mắt cậu đây còn tuyệt vời hơn thế.
Một bàn tiệc đầy đồ ăn - bánh tacos, donut, hamburger, gà rán, nước ngọt, có cả kem. Và không quên nữa, một chiếc bánh kem sinh nhật vị socola to thật to với kem vanilla được chiết lên quanh bánh. Những món quà được gói cẩn thận được đặt kế bên bàn ăn. Băng rôn treo bên góc tường, và một tấm biển thật to với dòng chữ viết tay - trông có vẻ như là mỗi từ là của mỗi người khác nhau viết: Happy birthday Naib Subedar.
Và bọn họ. William Ellis, Eli Clark, Aesop Carl cùng với Norton Campbell, đứng hai bên hai hàng, chìa tay ra trước mặt Naib Subedar.
"Chào mừng đến với thế giới của cậu/anh/em, Naib."
"Cảm ơn mọi người!"
.
"Hóa ra vì chuẩn bị cho tôi nên mọi người mới cho tôi ngủ khách sạn hôm qua đấy à?"
Naib ôm con gấu bông vào lòng, cả đám đang ở trong 'căn cứ bí mật' của cả bọn, ánh đèn cầy còn đang thắp sáng bầu không gian ấm cúng. Eli choàng tay qua eo cậu, nheo nheo mắt gật đầu, kèm theo tiếng ừm ừm rất trẻ con. Aesop cũng không nhượng bộ, vòng tay qua vai cậu, dựa đầu mình lên vai đàn anh.
William chồm người lên vò đầu cậu nhóc, đặt lên đầu cậu chiếc mũ chóp sinh nhật, và choàng một chiếc áo choàng coi-tạm-là-áo-choàng-cho-vua-mặc-đi-ha qua người cậu, còn Norton thì gỡ tay hai người kia ra.
"Đèn cầy sắp hết rồi đấy, hát chúc mừng rồi để cho Naib thổi lửa đi nào!"
William nhóm trưởng hô lớn, ra hiệu cho Aesop bắt nhịp hát.
"Happy birthday to Naib~
Happy birthday to Naib~
Happy birthday to Naib Subedar
HAPPY BIRTHDAY TO YOUUUU"
Cả nhóm cùng nhau quây quần vừa hát vừa vỗ tay, đến câu cuối vì hét to quá nên lỡ thổi tắt nến hộ chủ tiệc luôn. Một phút im lặng bắt đầu, nhưng rồi Naib lại bật cười, xem như là thổi hộ cậu cũng được.
"Không cần phải thắp lại đèn đâu!"
"Nhưng mà còn điều ước của anh thì sao!?"
Eli có lẽ khá là, ừ, nghiêm trọng về việc này, đến nỗi lắc lắc luôn người cậu. Aesop chặt tay tên ôn thần kia, lại dịu dàng nắm lấy bàn tay Naib.
"Đừng lo, vì điều ước của tôi đã trở thành sự thật rồi!"
Cậu cười thật lớn, lại rồi kéo cả đám lại gần vị vua nhỏ này hơn, cố gắng cùng ôm bọn họ. Bọn họ biết chứ, chỉ là hỏi thế thôi. William, Aesop, Eli và Norton cũng ôm cậu, mỗi người hôn lên má, trán và mái tóc vị vua nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật nhé, Naib!"
Dù chỉ còn vài tiếng nữa là đến ngày hôm sau, nhưng sao cũng được, vì đối với bọn họ, một giây cũng là quý giá.
Lúc ấy cũng tầm tám giờ ba mươi thôi, mà cậu lại mơ màng như nửa đêm vắng trăng.
"Chúc em vui vẻ, darling." - Joseph ôm lấy gò má cậu, kéo cậu xuống hôn phớt lên môi. Nhưng không cần chúc cũng biết, cậu sẽ tận hưởng nốt đêm sinh nhật này cùng với các anh em của cậu trong sung sướng như thế nào. Gò má cậu có chút đỏ, tính đáp lại gì đấy, nhưng vì đang vội nên đành hôn nhanh lên má của ngài, rồi chạy vào trong kí túc.
"Cảm ơn ngài, ngài Joseph!!"
Joseph chỉ mỉm cười, nhìn bóng lưng kia tươi tắn chạy vội chạy vàng vào trong kí túc, ngắm cậu sinh viên mà mình coi như trân quý khuất hẳn rồi mới chạy xe về, phi thẳng vào trong trăng.
•
Naib chống tay bên tường, nhấc chân lên để cởi giày. Cũng may là ngài Joseph đã phép cậu thay một bộ đồ nào đấy đơn giản hơn, chứ nếu không thì, ừ, bọn kia sẽ trêu cậu mất. Cậu cởi giày ra xong, ngó quanh hành lang. Hn, dù chỉ mới tầm tám giờ ba mươi thôi, nhưng kí túc có chút vắng vẻ, ừ thì đúng rồi, chẳng ai rảnh rang mà dành mùa hè của mình ở kí túc xá trường đại học cả.
Naib mặc kệ, hôm nay là ngày đặc biệt của cậu mà. Vì chỉ cần những người cậu thương vẫn còn kề cạnh cậu, thì ở nơi sâu thẳm của tối tăm, cũng sẽ có vệt sáng của hy vọng rải dưới chân cậu.
Cậu gõ cửa phòng hai tiếng, bên trong vọng lại ba tiếng cốc cốc. Naib bật cười, liền chuyển sang giọng điệu hơi hướng ngọt ngào một chút so với chất giọng của mình: "Nè, tôi đây!" Vừa mới dứt lời, cửa đã mở ra cho cậu. Cậu bước vào trong, căn phòng bên trong thật sự là một mảng màu đen. Cậu loay hoay tìm công tắc mở đèn, ôi bọn này.
Phạch!
Băng rôn đầy màu sắc được bắn ra từ hai bên, vương trên đầu vai và cậu. Đèn mở sáng lên, cậu chậm rãi mở mắt. Và trong một màu xanh nhàn nhạt kia bừng lên, như ngài Joseph đã nói: 'Mắt em đẹp lắm đấy, như mặt biển kia kìa, trải đầy bóng trắng nhàn nhạt của trăng." Nhưng thứ trước mắt cậu đây còn tuyệt vời hơn thế.
Một bàn tiệc đầy đồ ăn - bánh tacos, donut, hamburger, gà rán, nước ngọt, có cả kem. Và không quên nữa, một chiếc bánh kem sinh nhật vị socola to thật to với kem vanilla được chiết lên quanh bánh. Những món quà được gói cẩn thận được đặt kế bên bàn ăn. Băng rôn treo bên góc tường, và một tấm biển thật to với dòng chữ viết tay - trông có vẻ như là mỗi từ là của mỗi người khác nhau viết: Happy birthday Naib Subedar.
Và bọn họ. William Ellis, Eli Clark, Aesop Carl cùng với Norton Campbell, đứng hai bên hai hàng, chìa tay ra trước mặt Naib Subedar.
"Chào mừng đến với thế giới của cậu/anh/em, Naib."
"Cảm ơn mọi người!"
.
"Hóa ra vì chuẩn bị cho tôi nên mọi người mới cho tôi ngủ khách sạn hôm qua đấy à?"
Naib ôm con gấu bông vào lòng, cả đám đang ở trong 'căn cứ bí mật' của cả bọn, ánh đèn cầy còn đang thắp sáng bầu không gian ấm cúng. Eli choàng tay qua eo cậu, nheo nheo mắt gật đầu, kèm theo tiếng ừm ừm rất trẻ con. Aesop cũng không nhượng bộ, vòng tay qua vai cậu, dựa đầu mình lên vai đàn anh.
William chồm người lên vò đầu cậu nhóc, đặt lên đầu cậu chiếc mũ chóp sinh nhật, và choàng một chiếc áo choàng coi-tạm-là-áo-choàng-cho-vua-mặc-đi-ha qua người cậu, còn Norton thì gỡ tay hai người kia ra.
"Đèn cầy sắp hết rồi đấy, hát chúc mừng rồi để cho Naib thổi lửa đi nào!"
William nhóm trưởng hô lớn, ra hiệu cho Aesop bắt nhịp hát.
"Happy birthday to Naib~
Happy birthday to Naib~
Happy birthday to Naib Subedar
HAPPY BIRTHDAY TO YOUUUU"
Cả nhóm cùng nhau quây quần vừa hát vừa vỗ tay, đến câu cuối vì hét to quá nên lỡ thổi tắt nến hộ chủ tiệc luôn. Một phút im lặng bắt đầu, nhưng rồi Naib lại bật cười, xem như là thổi hộ cậu cũng được.
"Không cần phải thắp lại đèn đâu!"
"Nhưng mà còn điều ước của anh thì sao!?"
Eli có lẽ khá là, ừ, nghiêm trọng về việc này, đến nỗi lắc lắc luôn người cậu. Aesop chặt tay tên ôn thần kia, lại dịu dàng nắm lấy bàn tay Naib.
"Đừng lo, vì điều ước của tôi đã trở thành sự thật rồi!"
Cậu cười thật lớn, lại rồi kéo cả đám lại gần vị vua nhỏ này hơn, cố gắng cùng ôm bọn họ. Bọn họ biết chứ, chỉ là hỏi thế thôi. William, Aesop, Eli và Norton cũng ôm cậu, mỗi người hôn lên má, trán và mái tóc vị vua nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật nhé, Naib!"
Dù chỉ còn vài tiếng nữa là đến ngày hôm sau, nhưng sao cũng được, vì đối với bọn họ, một giây cũng là quý giá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com