Hao Vu Com Trua
"Ý... ý em là Trương Trạch Vũ..." - Trương Tuấn Hào luống cuống sửa lại câu nói của mình, bàn tay theo vô thức đưa ra sau gáy. Tôi tự hỏi rằng chúng nó đã thân thiết đến mức đó rồi sao? Bọn trẻ bây giờ tiến triển nhanh nhỉ, mới có một đêm xem phim thôi mà?Trương Trạch Vũ lúc nghe bạn kia gọi mình hai tiếng "Tiểu Bảo" thì đột nhiên cũng có biểu hiện khá thú vị. Hàng lông mày của thằng bé có chút nhướng lên cùng đôi đồng tử giãn ra, rõ là chính bản thân ẻm cũng bị Trương Tuấn Hào làm cho 'hoảng' trong lòng không ít.Tôi cười khúc khích rồi cũng mở lời để hỗ trợ Trương Thuận thoát khỏi tình thế ngại ngùng kia :"Hai đứa làm gì mà tận giờ mới sang thế? Tối qua thức khuya lắm sao?"Trương Tuấn Hào nhìn Trương Trạch Vũ, do dự khoảng ba giây mới trả lời :"Cái này... đêm qua Trương Trạch Vũ có nói chất lượng giấc ngủ của cậu ấy khá kém, mà sáng nay thấy cậu ấy ngủ ngon quá, em suy nghĩ một lúc rồi rốt cuộc cũng không nỡ gọi dậy..." - Trương Tuấn Hào nói lí nhí trong miệng. Nửa muốn bạn nhỏ nghe, nửa không, vì ẻm ngại~. Khi đó nó cũng có hành vi lén lút quan sát phản ứng của Trương Trạch Vũ như thế nào.Xem ra thì nhóc nhà mình cũng tinh tế quá đỗi đấy chứ, không hổ danh là trai Cự Giải.Trương Trạch Vũ không biết có nghe gì không, chỉ thấy em chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm mỏng, đặt một màu vàng nhẹ lên cặp má phiếm hồng của em."Thôi mấy đứa ngồi đây đợi anh tí, anh vào thay đồ rồi chúng mình sang gọi Trương Cực." - Tôi nói xong liền mở cửa tủ lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh.Trả không gian cho hai đứa đó.Ở bên ngoài, Trương Bảo chỉ tay về phía giường mình ý muốn mời Trương Thuận ngồi. Đôi gà bông của chúng ta chỉ biết ngồi cạnh nhau trong im lặng như thế mãi thôi~. Trương Tuấn Hào bình thường tự tin bao nhiêu, bây giờ lại trở nên nhỏ bé bấy nhiêu, mười ngón tay nó siết vào nhau, đôi môi thì mím chặt không lộ chút kẽ hở. Còn phần Trương Trạch Vũ á, cũng không rõ tâm tư như nào, chỉ biết ẻm lúc đấy ngồi cạnh Trương Tuấn Hào mà đầu không ngẩng lên nổi, cứ cúi gằm xuống rồi mân mê cái tay áo.Thôi nào Trương Tuấn Hào, tiến lên đi em, mở lời trước đi em? Bình thường chỉ cần cười một cái thôi là biết bao nhiêu người tình nguyện buông giáp đầu hàng rồi, cớ gì bây giờ chỉ vì ngồi cạnh người thương thôi mà đến thở em cũng không dám thế?Chắc có lẽ do Tả Hàng tôi chưa từng yêu đương nên có thể không hiểu được cảm giác này.Trương Tuấn Hào kể rằng lúc ấy ẻm muốn nói nhiều thứ lắm, nhưng căn bản là cả hai chưa đến mức thân thiết để có thể cùng nhau tán phét hết chuyện trên đời, thế nên nó mới không biết phải nói đến cái gì trước. Mấy lời khen ngợi Trương Trạch Vũ tốt bụng, dịu dàng, giỏi giang hay gì gì đó, Trương Tuấn Hào cảm thấy nói như vậy thật tình là thừa thãi song song với bị văn mẫu quá. Rốt cuộc những lời quanh quẩn nơi cửa miệng cuối cùng cũng bị nuốt xuống."Ừm... Cậu đã nghĩ ra mình sẽ đi ăn gì... chưa?" - Trương Trạch Vũ ấp a ấp úng, nói bừa ra một câu chủ yếu để xóa tan cái bầu không khí ngượng ngùng này.Tính ra một phần lỗi cũng là do tôi nhỉ =)) nếu Trương Trạch Vũ không biết việc Trương Tuấn Hào thích ẻm thì có lẽ bây giờ ẻm cũng sẽ tương tác thoải mái với nó như lần đầu gặp mặt rồi."À... Tớ chưa nghĩ ra, Tả Hàng biết nhiều chỗ ăn ngon lắm, để một lát ảnh dắt chúng mình đi."Trương Trạch Vũ khẽ "Ồ" một tiếng rồi không gian lại tiếp tục im lặng lần nữa. Thật ra tôi lúc này đã thay đồ xong rồi, vốn dĩ muốn cho chúng nó không gian riêng nên mới không ra mặt sớm. Tôi nấp sau cửa phòng tắm, lén nhìn bên ngoài thì vừa hay thấy Trương Tuấn Hào đang cầm điện thoại, tôi chat vội với nó.- Tả Hàng :"Này, mau xin phương thức liên lạc."Thông báo hiện lên màn hình, Trương Tuấn Hào đọc xong liền quay sang nhìn Trương Trạch Vũ. Đến nước này còn do dự thì anh không biết nói sao với chú nữa luôn đó.Tôi hồi hộp dùm thằng em, nhìn cái điệu bộ là biết đang cố gắng sắp xếp văn bản trong đầu để nói rồi. Tầm nửa phút sau, Trương Tuấn Hào rốt cuộc cũng chịu mở lời."Trương Trạch Vũ... cậu có thể cho tớ x---""Đại ca xong rồi đây, mau đi thôi, tao đói."Lời nói còn chưa kịp bật hết khỏi môi thì đã bị một tên cún lớn phá đám. Trương Cực mở cửa phòng tự nhiên như phòng của mình ấy, tôi hận vì không thể chạy ra đánh cho nó một cái đường hoàng. Cả Trương Tuấn Hào và tôi lúc ấy đều dành cho nó ánh mắt thâm tình chứa đựng đầy sự yêu thương ^^-Chúng tôi cùng nhau tản bộ trên vỉa hè, vừa đi vừa tìm quán nào đó để tấp vào, Trương Trạch Vũ có thể nói là "thân thiết" với tôi nhất trong số ba người ở đây nên ẻm cứ bám lấy tay tôi như mèo nhỏ sợ lạc ý."Tả Hàng à, anh còn nhìn em như thế nữa thì không sớm cũng muộn, hai mắt anh cũng chạm vào nhau thôi." - Trương Cực dùng cái giọng cợt nhả trêu tôi, lại còn cười khẩy, cái vẻ mặt của nó còn có thể đáng ghét hơn nữa không?"Anh không thèm nhìn em!" - Tôi cáu kỉnh đi lên trước Trương Cực.Thật cản bước quá đi, giờ tôi phải tìm cách để Trương Tuấn Hào với Trương Trạch Vũ có không gian riêng, tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trước tiên phải để Trương Tuấn Hào thân thiết với Trương Trạch Vũ một chút rồi mới có thể tính đến chuyện sau này.Tôi lén quay ra đằng sau, thấy Trương Tuấn Hào cứ nhìn đâu đó dưới chân Trương Trạch Vũ mãi. Tôi cũng tò mò nhìn theo thì mới biết dây giày của Trương Trạch Vũ có vẻ sắp tuột ra rồi. Ây! Ý trời đây rồi, cơ hội đã tới!Chả biết tình cờ hay gì, đúng lúc đó tôi thấy có một cửa hàng bán đồ ăn cho thú cưng ở trước mặt, rất nhanh đã soạn vội được kịch bản trong đầu."Trương Cực, anh bảo." - Tôi dừng chân, quay ra sau gọi Trương Cực."Dạ?" - Nó đang dáo dác nhìn xung quanh, vừa nghe thấy tôi gọi đã liền quay đầu đáp."Phía trước có tiệm bán đồ ăn cho thú cưng kìa, em có muốn ghé vào mua chút gì cho Quất Quất không?" - Tôi vừa nói vừa nháy mắt ra tín hiệu."Hả? Quất Quất... Em có mua r---""Vào đó sẽ có người tư vấn cho chúng ta, em chưa có kinh nghiệm nuôi chó mà đúng không? Anh đi với em." - Tôi cắt ngang lời Trương Cực. Thằng bé này có thể hiểu chuyện một chút được không đây?"Trương Tuấn Hào, Trương Trạch Vũ giao cho em, anh với Trương Cực phải đi mua chút đồ nên các em cứ đi trước nhé. Ăn xong thì cứ về phòng, không cần đợi tụi anh." - Tôi vỗ vai Trương Tuấn Hào, nhìn nó bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hy vọng nó sẽ hiểu. Tiếp theo, tôi quay sang nắm tay Trương Trạch Vũ rồi nói tiếp :"Lỡ thằng Hào dắt em đi ăn món gì không ngon thì em nói anh, hôm sau anh sẽ bù, nha nha nha."Nói xong tôi liền nắm tay áo Trương Cực kéo đến cửa hàng thú cưng. Trước khi đi còn không quên quay lại gửi thông điệp "Cố lên" bằng ánh mắt cho Trương Tuấn Hào....Hai đứa nhỏ còn chưa kịp phản ứng, nhìn nhau có chút bối rối."M-mình đi thôi..."Trương Trạch Vũ lại là người mở lời đầu tiên. Em vừa nói vừa đưa tay lên chỉ về phía trước, dứt câu xong đã liền quay người.Vừa đi được một bước, Trương Tuấn Hào đã gọi tên em :"Vũ ơi..."Bạn nhỏ nghe thấy thì đứng lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn bạn lớn. Trương Tuấn Hào lúc này có hơi lúng túng, trong giây lát đã xuất hiện hiện tượng đóng băng. Nghĩ ngợi được một lúc thì thằng bé cũng hít thở đều giữ cho nhịp tim ổn định.Trương Tuấn Hào bước tới, gối một chân xuống đất rồi cúi người buộc dây giày cho Trương Trạch Vũ."Trương Tuấn Hào..." - Trương Trạch Vũ khẽ gọi với giọng điệu nửa cảm kích pha nửa rung động.Trước giờ ngoài bố mẹ ra, chưa có ai đối xử với em dịu dàng như thế cả.Nút thắt gọn gàng, Trương Tuấn Hào còn tinh tế kéo cho hai bên dây bằng nhau vì biết Trương Trạch Vũ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế mức nhẹ.Trong khi Trương Bảo còn đang bận bịu với mớ suy nghĩ về hành động của Trương Thuận thì đã bị chính chủ mở lời cắt ngang.Cậu thiếu niên từ từ đứng dậy đối diện với người thương, gom góp hết dúng khí mà bày tỏ mong muốn."Vũ ơi, cậu cho tớ xin phương thức liên lạc được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com