TruyenHHH.com

Hao Quang Va Bong Toi Vinh Quang Hay Vuc Tham

Bầu không khí sau chiến thắng thường dễ khiến người ta lầm tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng Wang Chuqin hiểu — một khi đã dính vào thế cờ này, thì không ai thật sự là người ngoài cuộc.

Ba ngày sau khi tên trùm bị bắt, truyền thông đồng loạt đưa tin về “sự sụp đổ của tổ chức ngầm trong giới thể thao quốc tế.” Những hình ảnh đầu tiên về khu liên hợp ngầm rò rỉ, khiến công chúng hoang mang lẫn giận dữ. Nhưng càng nhiều người hài lòng với sự thật phơi bày, thì trong bóng tối — càng nhiều cặp mắt bắt đầu dõi theo hai cái tên: Wang Chuqin và Sun Yingsha.

---

Tại căn hộ an toàn, Bắc Kinh.

Sun Yingsha nhìn những bức ảnh mới được gửi đến trong phong bì không đề tên. Bức đầu tiên là cô và Wang Chuqin đứng trên mái khu liên hợp. Bức thứ hai là cả hai bước vào khách sạn tạm trú. Bức thứ ba… là Wang Chuqin đang đứng một mình trước nghĩa trang, nhìn vào một tấm mộ bia không tên.

Cô siết chặt những tấm hình.

> “Có người đang theo dõi chúng ta.”

Wang Chuqin bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt, nghe thấy câu nói liền sững lại. Anh cầm bức ảnh cuối cùng lên xem, ánh mắt lập tức trầm xuống.

> “Hắn là ai?”

> “Em không biết,” Sun Yingsha đáp. “Nhưng hắn không phải tàn dư cũ. Cách tiếp cận… quá tinh vi. Không đe dọa, không yêu cầu — chỉ đơn giản là nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không thực sự tự do.”

Wang Chuqin ngồi xuống, mắt dán vào tấm ảnh. Gió từ ban công khẽ lay rèm. Cảm giác một ánh mắt vô hình đang trôi dọc theo từng hơi thở của họ.

> “Tổ chức đã bị phá,” anh nói, “nhưng những kẻ đứng sau chưa từng lộ diện. Người bị bắt hôm đó… chỉ là quân cờ được đẩy ra làm lá chắn.”

> “Vậy thì,” cô nói khẽ, “ván cờ chưa kết thúc.”


---

Tối hôm đó.

Điện thoại Wang Chuqin nhận được một tin nhắn ẩn danh:

> “Chúc mừng. Người thắng luôn có phần thưởng. Gặp tôi nếu cậu muốn biết phần còn lại của sự thật.”

Một tọa độ. Một thời gian. Không tên. Không số điện thoại gửi.

Anh im lặng giây lát, rồi xoay màn hình về phía Sun Yingsha.

> “Em nghĩ sao?”

> “Bẫy.” Cô đáp ngay, không do dự. “Nhưng nếu chúng ta không đi, có thể bỏ lỡ cơ hội tìm ra ai thật sự đứng sau.”

Anh nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng, chỉ nói:

> “Đi cùng anh.”


---

23h45. Nhà ga bỏ hoang phía Tây Bắc Kinh.

Gió lạnh gào thét qua những dãy toa tàu hoen rỉ. Wang Chuqin bước vào trong khoang ga cũ, ánh đèn vàng yếu ớt rọi xuống nền xi măng.

Một người ngồi đó sẵn — áo măng-tô đen, đội mũ lưỡi trai, mặt khuất trong bóng tối. Bên cạnh hắn là một cái hộp gỗ đóng chặt.

> “Cuối cùng cũng đến.”

Giọng hắn trầm, dày, không lộ cảm xúc.

> “Anh là ai?” Wang Chuqin hỏi, tay anh giữ sát vạt áo — nơi giấu con dao nhỏ phòng thân.

> “Tôi là người đã dựng nên tổ chức đầu tiên. Và cũng là người bán đứng nó để bắt đầu một trò chơi lớn hơn.”

Sun Yingsha bước ra từ bóng tối sau lưng Wang Chuqin. “Trò chơi gì?”

Người đó cười khẽ. Hắn đẩy cái hộp về phía họ.

> “Bên trong là hồ sơ 12 vận động viên quốc tế từng biến mất trong các giải đấu ngầm. Không ai biết họ ở đâu. Không ai dám hỏi.”

> “Vì sao đưa cho chúng tôi?”

> “Vì các người dám lật bàn.” Hắn nghiêng đầu. “Và vì tôi muốn thấy đến bao giờ hai đứa còn nghĩ mình đang nắm thế chủ động.”

Hắn đứng dậy.

> “Nhưng nhớ cho kỹ — không ai điều khiển được bóng tối. Người ta chỉ sống sót bằng cách… biến thành một phần của nó.”

Rồi hắn biến mất trong đêm như chưa từng tồn tại.

Wang Chuqin mở hộp. Từng tập hồ sơ dày, ảnh chụp, giấy tờ, bản đồ — và cuối cùng, một bức ảnh nằm lẫn trong tài liệu:

Hình Sun Yingsha năm 15 tuổi, chụp trong một trại huấn luyện tại châu Âu. Trên ảnh có đóng dấu đỏ: “Ký hiệu D-9: Bản mẫu hoàn hảo.”

Anh quay sang nhìn cô. Gương mặt Sun Yingsha cứng đờ.

> “Chuyện này là sao?”

Cô nhìn tấm ảnh, rồi lùi lại một bước.

> “Em… không nhớ mình từng ở nơi đó.”

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió tiếp tục rít lên bên ngoài ga tàu hoang. Một bí mật mới vừa được mở ra — và lần này, ván cờ có thể sẽ không có nước lui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com