TruyenHHH.com

Hao Quang Va Bong Toi Vinh Quang Hay Vuc Tham

Không khí trong sân tập chính trở nên nặng nề lạ thường. Không còn những tiếng ồn ào của huấn luyện viên, không còn âm vang của những quả bóng bàn va vào bàn thi đấu. Tất cả như bị đóng băng.

Giữa trung tâm sân, Wang Chuqin bước ra, ánh mắt sắc lạnh, trên tay cầm vợt — nhưng không phải để thi đấu.

Trên bảng điện tử phía trên, một dòng lệnh hiện lên rõ ràng:

Trận đấu nội bộ loại trực tiếp: Wang Chuqin vs Sun Yingsha.

Sun Yingsha chậm rãi bước vào, vẻ mặt không hề ngạc nhiên. Cô đã đoán được điều này từ trước — không sớm thì muộn, những người ngồi sau màn hình sẽ ép họ trở thành kẻ thù.

Giọng nói máy móc vang lên từ loa nội bộ:
“Người thắng đi tiếp vào vòng thử nghiệm cuối cùng. Người thua... sẽ bị xóa khỏi hệ thống.”

Wang Chuqin nhìn thẳng vào cô gái đối diện. Cô không né tránh ánh mắt ấy, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.

“Vậy là chúng ta phải diễn thật rồi,” Sun Yingsha nói khẽ, như thể đang nhắc lại một thỏa thuận ngầm nào đó.

Anh không đáp. Thay vào đó, cúi đầu, sẵn sàng vào vị trí. Cô cũng vậy.

Trận đấu bắt đầu.

Những đường bóng đầu tiên diễn ra đầy căng thẳng. Không ai nhường ai. Từng cú giật bóng của Wang Chuqin đều mang theo tốc độ và lực xoáy cực đại, còn Sun Yingsha lại dùng phản xạ tuyệt vời để trả lại bằng những pha cắt bóng hiểm hóc.

Không khí trên khán đài lặng như tờ. Hệ thống trí tuệ nhân tạo theo dõi từng cử động của họ, phân tích dữ liệu và biểu đồ tâm lý.

Nhưng giữa họ… có một điều không được đo đếm bằng máy móc: niềm tin.

Wang Chuqin hiểu rõ cô đang tính gì. Cô cũng biết anh sẽ không chơi toàn lực… ít nhất là trong hai ván đầu tiên. Họ đang diễn — để lũ quan sát nghĩ rằng họ thực sự chống đối nhau.

Nhưng trò chơi ấy quá nguy hiểm. Một sai sót, một cú lệch tay, một lần sơ ý — đều có thể biến tất cả thành sự thật.

Ván thứ ba. Điểm số: 1-1.

Sun Yingsha lao lên tấn công bằng một cú trái tay đầy uy lực, nhưng Wang Chuqin bất ngờ không đỡ. Quả bóng bay khỏi bàn.

Trên màn hình ghi nhận: Sun Yingsha dẫn trước.

Cô khựng lại.

“Đừng làm vậy,” cô nói khẽ, nhưng ánh mắt không rời bàn đấu. “Họ đang mong anh bỏ cuộc.”

Wang Chuqin không nhìn cô, chỉ lẩm bẩm: “Họ muốn thấy em mạnh hơn. Vậy thì hãy cho họ thấy.”

Trong khoảnh khắc, Sun Yingsha cảm thấy lòng ngực mình siết chặt. Cô siết vợt, lùi lại, ép bản thân trở nên lạnh lùng hơn.

Ván tiếp theo, cô không nương tay nữa.

Những cú đánh như bão nổi. Mỗi lần vợt chạm bóng, đều mang theo sự giằng xé. Cô không biết liệu bản thân đang thực sự thi đấu, hay đang phát tiết sự uất nghẹn tích tụ suốt những ngày tháng bị giam giữ như một quân cờ.

Khán đài vắng lặng. Nhưng trong bóng tối, có người đang cười.

---

Trong phòng điều khiển, người đàn ông tóc muối tiêu lặng lẽ theo dõi dữ liệu cảm xúc. Sóng não, nhịp tim, phản ứng tuyến thượng thận — tất cả đều nằm trong vùng xung đột cảm xúc cực độ.

“Tuyệt vời,” ông ta nói. “Chúng bắt đầu phá nhau thật rồi.”

“Ta có nên can thiệp?” người phụ nữ bên cạnh hỏi.

“Không. Cứ để tiếp diễn. Nếu Wang Chuqin thua, chúng ta sẽ tẩy xóa ký ức. Nếu Sun Yingsha thua… ta có thể đưa cô ta vào dự án thao túng tầng sâu.”

Nhưng ông ta không biết: phía sau, hệ thống camera thứ ba vừa bị hack. Một đoạn tín hiệu được phát đi — không đến trung tâm dữ liệu, mà đến một thiết bị ngoại vi, do một “người ngoài” đã tiếp cận hệ thống này từ lâu.

---

Ván cuối. Tỷ số 2-2.

Sun Yingsha thở dốc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Wang Chuqin cũng không khá hơn. Họ nhìn nhau — không còn là đối thủ, mà như hai người bạn đang đứng bên bờ vực cuối cùng.

“Anh có chắc không?” cô hỏi.

Anh gật đầu. “Cứ đánh hết sức đi. Nếu em thắng, thì hãy thắng cho cả hai ta.”

Ánh mắt họ khóa chặt. Cú giao bóng cuối cùng.

Sun Yingsha tung ra một cú topspin hiểm hóc, bóng xoáy mạnh sang bên phải.

Wang Chuqin bật người đỡ lại — nhưng rồi… để bóng rơi.

Tiếng chuông báo hiệu vang lên.

Người thắng: Sun Yingsha.

Người thua: Bị loại.

Cô sững sờ. Cả cơ thể cô muốn lao đến giữ anh lại, nhưng lại không thể. Nếu làm vậy, tất cả sẽ đổ vỡ.

Wang Chuqin chỉ khẽ cười. “Tốt lắm. Em thắng rồi.”

Và rồi… cánh cửa thép phía sau anh mở ra. Hai người mặc đồ đen bước vào.

Sun Yingsha không thể hét lên, không thể chạy theo. Cô phải đứng đó — như một kẻ sống sót duy nhất.

Nhưng trong ánh mắt anh, trước khi khuất sau cánh cửa, vẫn còn đó một tia lửa:

“Tin anh. Đây chưa phải là kết thúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com