Hao Han Tinh Tran Trans Abo Danh Dau Tam Thoi
Cao Khanh Trần nhìn ra cửa, không thấy trợ lý của Doãn Hạo Vũ, vào thời khắc lách người cho Doãn Hạo Vũ đi vào có chút bất an.Thật sự, chỉ có hai người bọn họ, đêm hôm khuya khoắt, trong phòng khách sạn, vừa mới tắm xong, sau đó . . . đối diễn? Cao Khanh Trần chỉ dám nghĩ thầm, cũng không dám bày tỏ thái độ "Thế này hình như không ổn lắm".
Trên người Doãn Hạo Vũ tỏa ra hương bạc hà nhàn nhạt khiến Cao Khanh Trần vốn đã bối rối càng thêm căng thẳng. Sau khi dẫn người vào, Cao Khanh Trần tùy hứng nói mấy câu xua đi bầu không khí khó xử, "Cái đó, trợ lý của anh ra ngoài ăn tối rồi."
"Cô ấy mười giờ đêm mới đi ăn?" Doãn Hạo Vũ ngồi xuống sofa.
"A, cô ấy . . . cô ấy đã ăn cùng anh rồi nhưng lại đói. Trợ lý của anh ăn hơi nhiều, ha ha ha." Cao Khanh Trần cười không hề giả trân, trong lòng thầm nghĩ, xin lỗi tiểu Lương, Cửu ca thực sự không cố ý nói xấu em trước mặt nam thần đâu.
"À ~ Ra thế." Doãn Hạo Vũ ý vị cúi đầu.
Cao Khanh Trần cứng nhắc ngồi xuống sofa, duy trì khoảng cách với Doãn Hạo Vũ, cầm quyển kịch bản, chuẩn bị nhập vai.
"Hôm nay quay phim ngày đầu tiên, em thấy thế nào." Cao Khanh Trần nhìn Doãn Hạo Vũ.
"Ừm . . . Nói thế nào nhỉ, em thấy cũng không tồi." Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Cao Khanh Trần rồi nói tiếp, "Anh biết em trước đây là idol, trên sân khấu muốn đạt được hiệu quả tốt phải hiểu cách tương tác với ống kính. Nhưng lúc diễn xuất phải quên đi sự tồn tại của máy quay, nếu không thành giả tạo mất rồi."
Câu nói khiến Cao Khanh Trần bật cười một cách khó hiểu, "Lo lắng của em sao lại không giống người bình thường vậy", Cao Khanh Trần có chút thả lỏng, "Chúng ta khớp thoại trước đi."
Doãn Hạo Vũ vừa đáp vừa lặng lẽ nhích người lại gần Cao Khanh Trần một chút, "Phiền anh chỉ giáo rồi, Tiểu Cửu lão sư."
Phân cảnh ngày mai là học trưởng do Cao Khanh Trần diễn thấy trùm trường Doãn Hạo Vũ đóng đang bắt nạt bạn học, sau đó hai người nảy sinh mâu thuẫn. Đại khái là Cao Khanh Trần đứng ra nói đỡ cho cậu bạn học bị bắt nạt, sau đó chuẩn bị quay người rời đi, bị Doãn Hạo Vũ chặn lại, từng bước từng bước dồn sát vào tường. Một cảnh quay quen thuộc trong phim thần tượng.Cảnh tượng này được đặc tả, trong ánh mắt tức giận của Doãn Hạo Vũ phải mang theo vài phần ủy khuất cùng trách cứ, lại còn nói: "Anh thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy" bằng chất giọng xấu xa hứng thú.Hai người cầm kịch bản khớp thoại trước mấy lần, sau khi trạng thái cùng lời thoại đã tạm ổn mới chuẩn bị đối diễn.
Cao Khanh Trần nói xong lời thoại một cách lưu loát, đợi hành động tiếp theo của Doãn Hạo Vũ. Ánh mắt của Doãn Hạo Vũ không hề dịu dàng như bình thường, cậu nhìn thẳng vào mắt Cao Khanh Trần, từng bước từng bước tới gần.Cao Khanh Trần thật sự cảm thấy bị áp bức đến căng thẳng, đã chạm đến bức tường sau lưng rồi, Doãn Hạo Vũ vẫn chưa có ý định dừng lại.Cao Khanh Trần có thể cảm nhận được hơi thở của Doãn Hạo Vũ, anh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cậu, hai tai có chút nóng, nhiệt độ trên mặt cũng chậm rãi tăng lên.Hai người cách nhau gần như vậy, hương sữa tắm trộn lẫn với tin tức tố trên cơ thể tỏa ra khiến não bộ Cao Khanh Trần trở nên trống rỗng, quên mất lời thoại mình phải nói. Cao Khanh Trần nhìn lông mi Doãn Hạo Vũ rủ xuống, khóe môi gần muốn lấy mạng, ma xui quỷ khiến nhắm chặt mắt lại.
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí ái muội.
Cao Khanh Trần mạnh mẽ mở mắt, thấy Doãn Hạo Vũ đã lùi lại một khoảng cách an toàn. Cảm giác bối rối và xấu hổ dâng lên trong lòng, cứu mạng, anh lại suýt chết trước mặt Doãn Hạo Vũ một lần nữa.
Cao Khanh Trần cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên mặt càng lúc càng nóng, không tự chủ muốn chạy trốn, "Anh đi nghe điện thoại."
Doãn Hạo Vũ bắt lấy tay anh, "Là điện thoại của em, anh đợi một chút."
Cao Khanh Trần cứng nhắc đứng tại chỗ, nhìn Doãn Hạo Vũ dùng tay kia lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe, "Được . . . Tôi biết rồi . . . Ừ ừ . . . Bên này sắp xong rồi, tôi qua đó ngay." Không biết là quên mất vẫn còn chuyện gì, Doãn Hạo Vũ nghe xong điện thoại mới buông tay Cao Khanh Trần ra."Là trợ lý của em, xem ra hôm nay chỉ có thể đến đây thôi. Em đi nhé." Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần đứng ngốc bên cạnh, bật cười, "Sao, không muốn em đi à."
Cao Khanh Trần lúc này mới bừng tỉnh, "A, được, ngày mai gặp."
Cao Khanh Trần tiễn Doãn Hạo Vũ đến cửa, cậu nắm lấy tay nắm cửa quay đầu lại nhìn gương mặt vẫn còn ửng hồng của anh, cười nói, "Nghỉ ngơi sớm đi, ca ca ngủ ngon."
Cửa đóng lại, Cao Khanh Trần trong nháy mắt chân mềm nhũn dựa vào cửa ngồi xuống, đưa tay ôm mặt muốn hạ nhiệt.Đều tại tiểu Lương, đem hai chữ anh dâu gọi anh đến mù quáng, sao anh lại nhắm mắt chứ! Doãn Hạo Vũ sẽ không cảm thấy anh thầm thích cậu ấy chứ? Không đúng, cậu ấy sẽ không cảm thấy anh thích cậu ấy ra mặt luôn chứ ? !
Doãn Hạo Vũ trên đường trở về phòng không khống chế được hình ảnh nối nhau xẹt qua trong đầu, hương dâu tây câu nhân vẫn còn phảng phất nơi chóp mũi.Nước da trắng nõn, má hồng mềm mại, anh ấy còn nhắm mắt . . . Đều tại tiếng chuông điện thoại đáng chết kia.
Cao Khanh Trần trở lại giường nằm xuống, nhận được tin nhắn từ tiểu Lương "Anh dâu, anh bên đó có phải kết thúc rồi 😆"
Cao Khanh Trần kỳ lạ hỏi lại "Sao em biết 🙃"
Tin nhắn lập tức hồi đáp, "Vì nam thần của em mới phát Weibo 😏"
Cao Khanh Trần lập tức ngồi dậy, mở Weibo của Doãn Hạo Vũ, một phút trước có đăng bức ảnh tự sướng chỉ để lộ nửa mặt bên trái, ghi cap "Ngủ ngon 🍓"
Cao Khanh Trần nhìn emoji dâu tây trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, tò mò lướt xem bình luận, phát hiện một cái bình luận top đầu khiến anh rất không dễ dàng mới bình ổn được nhịp tim đập loạn.Bình luận hỏi: Ca ca nói ngủ ngon lại để kèm emoji dâu tây làm gì 😂Doãn Hạo Vũ trả lời: Vì tôi muốn ăn dâu tây 😋
~ 🐰🍓 ~
Trên người Doãn Hạo Vũ tỏa ra hương bạc hà nhàn nhạt khiến Cao Khanh Trần vốn đã bối rối càng thêm căng thẳng. Sau khi dẫn người vào, Cao Khanh Trần tùy hứng nói mấy câu xua đi bầu không khí khó xử, "Cái đó, trợ lý của anh ra ngoài ăn tối rồi."
"Cô ấy mười giờ đêm mới đi ăn?" Doãn Hạo Vũ ngồi xuống sofa.
"A, cô ấy . . . cô ấy đã ăn cùng anh rồi nhưng lại đói. Trợ lý của anh ăn hơi nhiều, ha ha ha." Cao Khanh Trần cười không hề giả trân, trong lòng thầm nghĩ, xin lỗi tiểu Lương, Cửu ca thực sự không cố ý nói xấu em trước mặt nam thần đâu.
"À ~ Ra thế." Doãn Hạo Vũ ý vị cúi đầu.
Cao Khanh Trần cứng nhắc ngồi xuống sofa, duy trì khoảng cách với Doãn Hạo Vũ, cầm quyển kịch bản, chuẩn bị nhập vai.
"Hôm nay quay phim ngày đầu tiên, em thấy thế nào." Cao Khanh Trần nhìn Doãn Hạo Vũ.
"Ừm . . . Nói thế nào nhỉ, em thấy cũng không tồi." Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Cao Khanh Trần rồi nói tiếp, "Anh biết em trước đây là idol, trên sân khấu muốn đạt được hiệu quả tốt phải hiểu cách tương tác với ống kính. Nhưng lúc diễn xuất phải quên đi sự tồn tại của máy quay, nếu không thành giả tạo mất rồi."
Câu nói khiến Cao Khanh Trần bật cười một cách khó hiểu, "Lo lắng của em sao lại không giống người bình thường vậy", Cao Khanh Trần có chút thả lỏng, "Chúng ta khớp thoại trước đi."
Doãn Hạo Vũ vừa đáp vừa lặng lẽ nhích người lại gần Cao Khanh Trần một chút, "Phiền anh chỉ giáo rồi, Tiểu Cửu lão sư."
Phân cảnh ngày mai là học trưởng do Cao Khanh Trần diễn thấy trùm trường Doãn Hạo Vũ đóng đang bắt nạt bạn học, sau đó hai người nảy sinh mâu thuẫn. Đại khái là Cao Khanh Trần đứng ra nói đỡ cho cậu bạn học bị bắt nạt, sau đó chuẩn bị quay người rời đi, bị Doãn Hạo Vũ chặn lại, từng bước từng bước dồn sát vào tường. Một cảnh quay quen thuộc trong phim thần tượng.Cảnh tượng này được đặc tả, trong ánh mắt tức giận của Doãn Hạo Vũ phải mang theo vài phần ủy khuất cùng trách cứ, lại còn nói: "Anh thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy" bằng chất giọng xấu xa hứng thú.Hai người cầm kịch bản khớp thoại trước mấy lần, sau khi trạng thái cùng lời thoại đã tạm ổn mới chuẩn bị đối diễn.
Cao Khanh Trần nói xong lời thoại một cách lưu loát, đợi hành động tiếp theo của Doãn Hạo Vũ. Ánh mắt của Doãn Hạo Vũ không hề dịu dàng như bình thường, cậu nhìn thẳng vào mắt Cao Khanh Trần, từng bước từng bước tới gần.Cao Khanh Trần thật sự cảm thấy bị áp bức đến căng thẳng, đã chạm đến bức tường sau lưng rồi, Doãn Hạo Vũ vẫn chưa có ý định dừng lại.Cao Khanh Trần có thể cảm nhận được hơi thở của Doãn Hạo Vũ, anh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cậu, hai tai có chút nóng, nhiệt độ trên mặt cũng chậm rãi tăng lên.Hai người cách nhau gần như vậy, hương sữa tắm trộn lẫn với tin tức tố trên cơ thể tỏa ra khiến não bộ Cao Khanh Trần trở nên trống rỗng, quên mất lời thoại mình phải nói. Cao Khanh Trần nhìn lông mi Doãn Hạo Vũ rủ xuống, khóe môi gần muốn lấy mạng, ma xui quỷ khiến nhắm chặt mắt lại.
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí ái muội.
Cao Khanh Trần mạnh mẽ mở mắt, thấy Doãn Hạo Vũ đã lùi lại một khoảng cách an toàn. Cảm giác bối rối và xấu hổ dâng lên trong lòng, cứu mạng, anh lại suýt chết trước mặt Doãn Hạo Vũ một lần nữa.
Cao Khanh Trần cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên mặt càng lúc càng nóng, không tự chủ muốn chạy trốn, "Anh đi nghe điện thoại."
Doãn Hạo Vũ bắt lấy tay anh, "Là điện thoại của em, anh đợi một chút."
Cao Khanh Trần cứng nhắc đứng tại chỗ, nhìn Doãn Hạo Vũ dùng tay kia lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe, "Được . . . Tôi biết rồi . . . Ừ ừ . . . Bên này sắp xong rồi, tôi qua đó ngay." Không biết là quên mất vẫn còn chuyện gì, Doãn Hạo Vũ nghe xong điện thoại mới buông tay Cao Khanh Trần ra."Là trợ lý của em, xem ra hôm nay chỉ có thể đến đây thôi. Em đi nhé." Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần đứng ngốc bên cạnh, bật cười, "Sao, không muốn em đi à."
Cao Khanh Trần lúc này mới bừng tỉnh, "A, được, ngày mai gặp."
Cao Khanh Trần tiễn Doãn Hạo Vũ đến cửa, cậu nắm lấy tay nắm cửa quay đầu lại nhìn gương mặt vẫn còn ửng hồng của anh, cười nói, "Nghỉ ngơi sớm đi, ca ca ngủ ngon."
Cửa đóng lại, Cao Khanh Trần trong nháy mắt chân mềm nhũn dựa vào cửa ngồi xuống, đưa tay ôm mặt muốn hạ nhiệt.Đều tại tiểu Lương, đem hai chữ anh dâu gọi anh đến mù quáng, sao anh lại nhắm mắt chứ! Doãn Hạo Vũ sẽ không cảm thấy anh thầm thích cậu ấy chứ? Không đúng, cậu ấy sẽ không cảm thấy anh thích cậu ấy ra mặt luôn chứ ? !
Doãn Hạo Vũ trên đường trở về phòng không khống chế được hình ảnh nối nhau xẹt qua trong đầu, hương dâu tây câu nhân vẫn còn phảng phất nơi chóp mũi.Nước da trắng nõn, má hồng mềm mại, anh ấy còn nhắm mắt . . . Đều tại tiếng chuông điện thoại đáng chết kia.
Cao Khanh Trần trở lại giường nằm xuống, nhận được tin nhắn từ tiểu Lương "Anh dâu, anh bên đó có phải kết thúc rồi 😆"
Cao Khanh Trần kỳ lạ hỏi lại "Sao em biết 🙃"
Tin nhắn lập tức hồi đáp, "Vì nam thần của em mới phát Weibo 😏"
Cao Khanh Trần lập tức ngồi dậy, mở Weibo của Doãn Hạo Vũ, một phút trước có đăng bức ảnh tự sướng chỉ để lộ nửa mặt bên trái, ghi cap "Ngủ ngon 🍓"
Cao Khanh Trần nhìn emoji dâu tây trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, tò mò lướt xem bình luận, phát hiện một cái bình luận top đầu khiến anh rất không dễ dàng mới bình ổn được nhịp tim đập loạn.Bình luận hỏi: Ca ca nói ngủ ngon lại để kèm emoji dâu tây làm gì 😂Doãn Hạo Vũ trả lời: Vì tôi muốn ăn dâu tây 😋
~ 🐰🍓 ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com