Hao Da Vu Tuong Tu
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Chẳng sợ thiên đạo luân hồiChẳng sợ hồn phi phách tán
Chỉ sợ mất đi người mới thực sự bi ai
Chẳng sợ tây hành không lối về
Chẳng sợ đường đi bất trắc
Đời này hãy để ta bảo hộ người.
————————————————Chẳng biết đã trải qua bao lâu, mùa đông càng trở nên lạnh giá, tuyết rơi không ngừng. Tuyết trắng phủ khắp nơi, thời tiết như thế này ra ngoài đúng là một loại cực hình.Trên một đỉnh núi tuyết, có một căn nhà nhỏ. Một lão nhân râu tóc bạc phơ đứng bên cửa, nhìn ra bên ngoài, thở dài một tiếng. Đã nhiều ngày, tên nhóc kia vẫn chưa trở lại, không biết là có chịu nổi giá lạnh này không.Trong phòng truyền lên tiếng ho khan, lão nhân quay người nhìn lại. Chỉ thấy trên giường, một thiếu niên trẻ tuổi khẽ cựa quậy. Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Lão nhân vuốt râu, nhẩm tính, cũng đã nửa tháng trôi qua rồi.Thiếu niên kia khó khăn mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ hồ. Nơi đây là đâu vậy? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao? Đây chẳng lẽ là địa ngục, cũng không đúng lắm. Hắn nhìn quanh, phát hiện ra lão nhân đang nhìn mình, càng kinh ngạc hơn. Người trước mặt râu tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào, áo bào màu trắng, giống như tiên nhân mà người ta vẫn hay tưởng tượng.— Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.— Các hạ, xin hỏi đây là đâu vậy? Chẳng lẽ là Cửu Trùng Thiên sao?— Ngươi chưa có chết, làm sao lên được Cửu Trùng Thiên?— Tại hạ vẫn chưa chết sao? — Đúng vậy, là ta đã cứu ngươi. Cũng may ngươi phúc lớn mạng lớn gặp được Y Tiên ta, nếu không thì thật sự đã sớm chết.Tán Đa mê man, người này vậy mà là Y Tiên diệu thủ hồi xuân, thần long thấy đầu không thấy đuôi trong lời đồn. Không ngờ hắn vậy mà vẫn còn sống.Nhưng hắn chợt nhận ra điều gì. Hắn vội vã đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm gì đó. Hắn ở đây, vậy Tiểu Vũ Nhi của hắn đâu rồi? Y chẳng lẽ vẫn là bị hắn liên luỵ sao? Hắn hoảng hốt, hỏi.— Y Tiên tiền bối, vậy người ở cùng ta đâu rồi? — À, là tên nhóc yếu nhược kia sao? Hắn hiện tại đang đi làm việc cho ta rồi.— Là việc gì vậy? Để ta đi làm giúp ngài, đệ ấy sức khoẻ không tốt, e là không chịu được.— Không được, ta đáp ứng hắn cứu ngươi, hắn phải làm cho ta một việc. Đó là điều kiện của ta, không thể tuỳ tiện thay đổi.— Tiền bối, tại hạ có thể hỏi là việc gì không? Hiện tại đệ ấy đang ở đâu?— Hắn phải đến đỉnh núi bên kia, hái cho ta Băng tâm ngàn năm. Đó là điều kiện của ta. Hắn đi cũng đã mười mấy ngày vẫn chưa trở về. Cũng không biết là có chịu được bão tuyết hay không?— Cái gì? Ngài nói đệ ấy đi núi tuyết, còn hơn mười mấy ngày chưa trở về?— Đúng vậy.Tán Đa trong lòng hoảng hốt. Hắn không nói lời nào liền xông ra ngoài, mặc kệ tuyết rơi dày đặc, cũng mặc kệ vết thương chưa lành hẳn. Hắn đạp trên tuyết, dùng hết khả năng đi thật nhanh.Tiểu Vũ Nhi rất sợ lạnh, hắn biết, y chỉ cần có chút gió liền có thể run rẩy, cả mùa đông đều ở lỳ trong nhà. Vậy mà y lại vì có thể cứu hắn mà đi đến đỉnh núi tuyết tìm Băng tâm ngàn năm. Y đã rời đi mười mấy ngày, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?Hắn càng nghĩ càng sợ hãi. Trời tuyết lớn như vậy, Tiểu Vũ Nhi của hắn sao có thể chịu được. Hơn nữa đỉnh núi cao như thế, làm sao y có thể leo lên được, ngã bị thương thì phải làm sao?Trên núi, tuy là mùa đông nhưng độc vật vẫn không hề thiếu. Nếu Tiểu Vũ Nhi gặp phải chúng thì sao đây? Thời gian qua lâu như vậy, liệu bây giờ hắn đến, có còn kịp không?Hắn sợ hãi, lòng như lửa đốt, cuối cùng cũng đến được chân núi. Gió thổi mạnh, tuyết bay khắp nơi, trắng xoá một vùng. Đỉnh núi này, tuy không quá dốc nhưng lại khá hiểm trở, nhiều đá cheo leo.Hắn đưa mắt thử tìm kiếm thân ảnh Lưu Vũ nhưng không thấy. Nỗi lo lại càng lớn hơn. Hắn dùng khinh công, đạp lên mỏm đá, bắt đầu leo lên. Thế nhưng có lẽ hắn đã đánh giá quá cao bản thân mình, hắn mới bị trọng thương tỉnh lại, muốn leo lên đỉnh núi quả thật rất khó khăn.Thế nhưng Tán Đa vẫn cố gắng leo lên, từng chút từng chút một. Hắn cố nén đau đớn, cắn răng leo lên. Thế nhưng băng tuyết bao phủ, núi cũng trở nên trơn trượt. Chân hắn đạp hụt, rơi xuống dưới. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, bám vào được một mỏm đá. Thế nhưng bao nhiêu nỗ lực leo lên lại trở về ban đầu. Hắn vẫn không bỏ cuộc, gắng sức leo lên. Tiểu Vũ Nhi của hắn đang chờ hắn, hắn nhất định phải đi tìm y.Tán Đa cuối cùng cũng leo lên đến nơi. Trời lạnh giá nhưng mồ hôi của hắn túa ra, sắc mặt cũng trắng bệch. Hắn đã thấm mệt, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, hắn cần phải đi tìm Tiểu Vũ Nhi.Hắn đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy một bóng dáng nào. Hắn bỗng nhìn thấy một vệt máu dài trên nền tuyết, trái tim hắn càng thêm lo sợ. Tiểu Vũ Nhi của hắn, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?— Tiểu Vũ Nhi....Tiểu Vũ Nhi...Hắn điên cuồng gọi lớn nhưng chẳng thấy có chút âm thanh nào vọng lại. Hắn tìm kiếm khắp nơi, lòng không ngừng cầu nguyện nhưng vẫn chẳng tim thấy. Tim hắn như bị ai bóp nghẹn lại, đau đớn, sợ hãi. Một giọt nước mắt của hắn rơi xuống, hoá thành một bông tuyết, theo gió bay xuống. Có lẽ nào hắn đã đến muộn rồi sao? Tiểu Vũ Nhi ở một nơi mà hắn không biết, vào lúc hắn không hay, đã lặng lẽ rời khỏi thế gian này rồi sao?Lưu Vũ ý thức mơ hồ, y cảm thấy thực lạnh, mắt cũng không thể mở nổi. Y dường như nghe thấy tiếng ai đó mơ hồ gọi y. Rốt cuộc là ai, là ai đang gọi y? Có phải là Tán Đa không?Thế nhưng y dùng cách nào cũng không thể nói nên lời. Y cảm thấy sức lực dần dần mất đi, thân thể càng ngày cành lạnh. Y thực sự cảm thấy buồn ngủ, y muốn ngủ thiếp đi, như thế sẽ không còn cảm thấy lạnh giá nữa. Thế nhưng, y cảm thấy có chút sợ hãi, y còn chưa muốn chết đi như vậy. Y nắm chặt Băng tâm ngàn năm trong tay, y phải mang về để Y tiên tiền bối chữa trị cho Tán Đa. Nhưng y không còn sức lực nữa, y không thể đứng lên nữa."Tán Đa, ta lạnh quá...ta sắp không chịu nổi nữa..."— Tiểu Vũ Nhi...đệ rốt cuộc đang ở đâu?Tại sao giọng nói này lại chân thực đến thế. Là y đã quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác sao? Y dường như nhìn thấy năm đó, Tán Đa là một dương quang thiếu niên, cưỡi ngựa đến tìm y. Hắn xuống ngựa, mỉm cười nhìn, dịu dàng gọi tên y."Tiểu Vũ Nhi...""Tiểu Vũ Nhi, hoa đào ngoại thành nở rồi, ta đưa đệ đi ngắm nhé!""Tiểu Vũ Nhi, sau này đệ sẽ gả cho ta, được không?"
Y mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống. Năm đó, mọi chuyện vẫn rất tươi đẹp, y vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc. Y còn luôn cho rằng vẫn sẽ mãi chẳng thay đổi.
Y đã từng nghĩ, đến một ngày, hắn mặc hỉ phục, cưỡi ngựa đến đón y. Không khí vui mừng, người người chúc phúc. Thế nhưng y đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.
Hắn cuối cùng, sẽ là tân lang của người khác, chẳng phải của y. Hắn sẽ mỉm cười hạnh phúc, khoác lên bộ hỷ phục, vén rèm hoa, dắt tay tân nương của hắn bước xuống kiệu. Bên cạnh người người khen trai anh hùng, gái thuyền quyên, trời đất tác thành.
Tiệc vui bên ấy, y cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh ấy nữa. Mà có lẽ nếu có cơ hội, y cũng chẳng dám nhìn. Ngày hắn nâng kiệu rước dâu, y có lẽ sẽ đứng nép mình trong đám đông mà lặng lẽ nhìn đoàn người đi qua, nhìn hắn phong thần tuấn lãng, lặng lẽ chúc phúc cho hắn.
Chàng thiếu niên năm đó ở bên cạnh y sẽ thành hôn, mà người kia chẳng phải là y. Tương lai hai người họ phu thê tình thâm, nhi tử mãn đường, bách niên giai lão, sẽ chẳng còn nhớ đến một người như y nữa. Nhưng mà, y vẫn sẽ nhớ mãi, năm đó, hắn đã từng mỉm cười mà hỏi y.
"Tiểu Vũ Nhi, sau này đệ gả cho ta, được không?"
"Được."
"Nếu có kiếp sau, hy vọng ta thật sự có thể gả cho huynh, Tán Đa. Bởi vì gả cho huynh chính là giấc mộng cả đời này của ta. Nếu có thể, nếu kiếp sau còn gặp lại huynh, lời hẹn ước của chúng ta, có còn tính không?"
Nước mắt y rơi xuống nhưng y lại mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân vậy. Y cảm thấy mình sắp phải rời đi rồi, ý thức dần mơ hồ. Thế nhưng y không cảm thấy lạnh nữa, y có chút vui vẻ, y lần này, thật sự sẽ được giải thoát rồi.
"Tán Đa..."
............
Tán Đa rốt cuộc tìm thấy một mảnh ngọc bội rơi trên nền tuyết. Đây chẳng phải là ngọc bội của Tiểu Vũ Nhi sao? Thế nhưng tại sao hắn không thể tìm thấy người.
Hắn quỳ xuống nền tuyết lạnh, lòng đầy đau đớn. Tại sao hắn không thể tìm thấy y? Hắn quả thực vô dụng. Tiểu Vũ Nhi của hắn bây giờ có phải đang rất lạnh hay không? Y có phải bị thương rồi hay không? Y có phải đang khóc, chờ hắn tới hay không?
Lòng hắn lo sợ, dự cảm không lành bao trùm lấy hắn. Có lẽ nào hắn sẽ thật sự đánh mất Tiểu Vũ Nhi sao? Hắn nằm xuống nền tuyết giá lạnh mà bật khóc. Hắn thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
"Tán Đa..."
Trái tim hắn run lên, dường như cảm nhận được gì đó. Hắn dường như cảm nhận được Tiểu Vũ Nhi vừa gọi tên hắn. Dường như là từ dưới lớp tuyết. Hắn bật dậy, ra sức đào bới. Tiểu Vũ Nhi của hắn, có lẽ đang ở dưới đó.
Hắn cứ dùng tay không mà đào không ngừng. Tuyết dày, lại lạnh giá, tay hắn tê buốt, múa cũng chảy ra, đau đớn. Nhưng hắn như không hay biết, vẫn ra sức đào, lòng như lửa đốt.
Cuối cùng hắn thật sự đào được. Bên dưới lớp tuyết dày, Lưu Vũ sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh như băng, đã sớm ngất đi.
Thế nhưng trên môi y lại thoáng hiện một nụ cười, tay vẫn cầm bông hoa màu tím, đó chính là Băng tâm ngàn năm mà y đã cố gắng lấy được. Trên người y khắp nơi cũng đều là vết thương, máu thấm trên vạt áo, nhìn thật thê lương.
Tán Đa vội ôm lấy y, kéo y lên khỏi đống tuyết, cố truyền cho y chút hơi ấm. May quá, y vẫn còn hơi thở, Tán Đa ôm lấy y vào trong ngực, khóc như một đứa trẻ, cố gắng gạt đi lớp băng tuyết trên người y.
Hắn nhìn thấy y như vậy, cả người đều đau đớn, tay chân run rẩy, cởi áo choàng trên người, khoác vào cho y. Hắn suýt nữa thì đã đánh mất Tiểu Vũ Nhi của hắn.
Hắn áp gương mặt y lại gần hắn, nắm lấy bàn tay y, cảm nhận được sự giá lạnh đến tận xương này. Tiểu Vũ Nhi sợ lạnh như vậy, lại bị vùi dưới lớp tuyết lâu như thế, có phải là rất sợ hãi không? Hắn cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được y.
— Tiểu Vũ Nhi, đừng sợ, đệ sẽ không sao đâu... Ta đưa đệ về, Y Tiên tiền bối nhất định có thể cứu đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com