TruyenHHH.com

Hao Da Vu Toi O Mot The Gioi Khac

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi những tấm hình đó hay không mà Lưu Vũ, lần đầu tiên trong hai năm qua, đã nằm mơ thấy Santa.

Trong mơ, cậu thấy mình theo Santa về Nhật Bản, anh đã giới thiệu cậu với gia đình. Hai người mở một phòng tập nhảy ở Nagoya, Santa phụ trách mảng Street Dance, còn cậu dạy dân tộc vũ, không ngờ lại thu hút được một lượng lớn học viên.

Santa đã đưa cậu đi ngắm hoa anh đào mùa xuân, dạo biển mùa hè, khi tiết trời sang thu thì ngắm lá phong phủ đỏ cả khu rừng, còn cùng nhau lên núi chơi ném tuyết những ngày đông.

Trong giấc mơ ấy, Lưu Vũ đã sống một cuộc sống hoàn toàn khác, Santa và gia đình anh rất tốt với cậu, và cậu có thể cảm nhận được bản thân đang rất hạnh phúc. Giấc mơ chân thật đến nỗi khi tỉnh lại, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình khá mơ hồ.

Điện thoại di động cạnh giường đang nhấp nháy thông báo có tin nhắn mới đến. Lưu Vũ duỗi người, vươn tay với điện thoại, là tin nhắn từ người lạ hôm qua.

"Cậu có WeChat của tôi, cũng đã nhìn thấy những trạng thái tôi đăng trên vòng bạn bè. Vậy cậu nên biết rằng tôi là Lưu Vũ, và Santa là người yêu của tôi. Còn cậu là ai?"

Giọng điệu của người này không mấy thân thiện, mang theo đầy cảnh giác. Sau khi đọc được tin nhắn, Lưu Vũ hoàn toàn sững sờ, dụi dụi mắt, cho rằng bản thân mình chưa tỉnh ngủ.

Người kia nói rằng Santa là người yêu của hắn, còn bảo tên hắn ta là Lưu Vũ, vậy chính mình là ai? Lưu Vũ cảm giác như bị sét đánh choáng váng tại chỗ. Cậu véo mạnh cánh tay một cái, cơn đau nhói cho cậu biết mình không mơ.

Lưu Vũ nhìn lại dòng tin nhắn, so sánh vòng bạn bè của mình và người kia, lý trí mách bảo với cậu rằng điều này là hoàn toàn không có khả năng. Nhưng ở tận đáy lòng cậu lại cảm thấy người kia không giống như đang nói dối, hắn quả thực là Lưu Vũ, và người yêu của hắn là Santa, Uno Santa.

"Có thể cậu không tin, nhưng tôi cũng là Lưu Vũ."

Hít sâu một hơi, Lưu Vũ gửi tin nhắn này đi, liền nhìn thấy bên kia gửi đến đầy dấu chấm hỏi, tựa hồ còn tưởng rằng cậu mới là kẻ nói dối. Lưu Vũ ngay lập tức gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa cậu và Santa từ hai năm trước cho đối phương:

"Vào ngày rã đoàn, Santa đã tỏ tình với tôi trên sân thượng của ký túc xá, nhưng tôi từ chối anh ấy, cho nên dòng thời gian có lẽ đã bị phân nhánh vào thời điểm đó. Chúng ta là cùng một người ở hai thời không song song."

Mặc dù điều này rất hoang đường, nhưng đây là lý do duy nhất mà Lưu Vũ thấy phù hợp để có thể thuyết phục được bản thân. Người bên kia rất lâu không có đáp lại, Lưu Vũ không rõ đối phương đã chặn cậu, hay là đang suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của cậu. Lưu Vũ cũng không đợi nữa, cậu đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi luyện tập thể dục.

Khi Lưu Vũ đi mua đồ ăn sáng trở về, vừa cầm điện thoại lên đã thấy phản hồi của người kia.

"Vậy tại sao hai năm trước cậu lại từ chối anh ấy? Do không thích?" Đối phương dường như đã chấp nhận cách nói "thời không song song" kia.

"Tôi thích anh ấy, thích từ trước khi thành đoàn. Tôi nghĩ anh ấy nên trở về Nhật Bản để phát triển, đó là lựa chọn tốt nhất. Còn tôi cũng không thể buông bỏ mọi thứ và đi theo anh. Yêu xa rất khó vậy nên tôi đã từ chối."

Lưu Vũ thành thật trả lời, Trong tiềm thức, cậu luôn đưa ra điều mà cậu cho đó là sự lựa chọn tốt nhất với người khác, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến bản thân.

"Ồ, đó chính xác là những gì mà tôi sẽ làm."

"Còn cậu? Tại sao khi đó cậu lại đồng ý với anh ấy?"

"Bởi vì anh ấy nói muốn cho tôi một mái ấm, một mái ấm đặt tôi làm trung tâm."

Nhìn thấy câu trả lời của đối phương, Lưu Vũ bất giác thở dài. Đúng vậy, Santa lúc đó cũng nói như vậy, câu nói này khiến cậu cảm động hơn bất cứ lời ngọt ngào nào khác, làm Lưu Vũ suýt nữa đã đồng ý với anh . Nếu cậu đồng ý, thì hoàn cảnh hiện tại của cậu và "Lưu Vũ" kia có lẽ đã được hoán đổi.

"Tôi khi đó vì câu này mà suýt nữa đồng ý với anh ấy. Sau đó cậu cùng Santa trở về Nhật Bản sao?" Lưu Vũ rất tò mò về cuộc sống của "Lưu Vũ" kia và Santa.

"Thời gian đầu, chúng tôi ở Trung Quốc, bằng thực lực của bản thân Santa đi đến đâu cũng đều có thể tỏa sáng, sự nghiệp của cả hai phát triển rất ổn định. Mùa hè năm ngoái, tôi bị chấn thương nên quyết định thả chậm tiết tấu công việc lại. Sau đó chúng tôi trở về Nhật và mở phòng tập nhảy của riêng mình. "

"Bố mẹ tôi...À không, bố mẹ cậu không phản đối sao?"

Đây cũng là một trong những lý do tại sao Lưu Vũ lại từ chối Santa, cậu vẫn luôn lo lắng hai người sẽ bị bố mẹ phản đối kịch liệt. Đến lúc đó mà phải nói lời chia tay thì không bằng chấm dứt ngay từ phút ban đầu

"Cũng không phải. Baba chỉ có duy nhất một đứa con trai. Tuy rằng lúc đầu rất kiên quyết phản đối, nhưng sau một thời gian dài thì liền mặc kệ không quản nữa. Còn về mama, chúng tôi đã mất đến nửa năm để làm công tác tư tưởng, bà không chịu nổi bọn tôi suốt ngày năn nỉ ỉ ôi nên mới chấp nhận cho hai đứa ở bên nhau."

"Gia đình Santa cũng không phản đối sao?"

"Tôi không biết Santa có nói với gia đình về vấn đề này trước rồi hay không, anh ấy không chịu nói với tôi. Nhưng từ khi tôi cùng anh ấy đến Nhật Bản, gia đình anh không ngại việc hai bọn tôi ở bên nhau chút nào hơn nữa còn đối xử với tôi rất tốt. Đến nỗi Santa luôn miệng kêu ca rằng tôi mới thực sự là con ruột của họ."

Những dòng tin nhắn nhìn qua thì lạnh lẽo vô tình, nhưng Lưu Vũ có thể cảm nhận được rất rõ niềm hạnh phúc của "Lưu Vũ" kia.

"Còn cậu? Sau khi từ chối anh ấy, hai người không hề liên lạc với nhau sao?" "Lưu Vũ" có vẻ cũng rất tò mò về cuộc sống của mình ở thế giới bên kia.

"Ừm, ngày hôm sau anh ấy liền bay về Nhật. Cậu cũng thấy rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đã dừng lại cách đây hai năm. Tôi nghĩ anh ấy có lẽ đã chặn tôi." Lưu Vũ trả lời. Sự chua xót đột nhiên ập đến trong lòng, cậu vẫn luôn tự lừa dối bản thân rằng Santa chỉ đang chặn cậu khỏi vòng kết bạn bè, chứ tin nhắn thì không. Nghĩ kĩ lại thì khả năng cao là đều bị chặn rồi.

"Cậu không nghĩ đến việc đi tìm Santa sao?"

"Cậu cũng biết đấy, tôi không thể chủ động gửi tin nhắn cho anh ấy, tôi không dám. Tôi đã thử hỏi Riki và AK, nhưng chắc là Santa đã dặn dò qua, nên họ chưa bao giờ cho tôi biết điều gì."

Santa biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cậu, một lý do khác khiến Lưu Vũ không dám nhắn tin cho Santa là do cậu sợ sẽ nhận được thông báo mình đã bị chặn sau khi ấn nút gửi tin đi. Nếu thực sự như vậy thì một chút ảo tưởng cuối cùng cũng chẳng còn.

"Cũng đúng, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không chủ động liên lạc. Vậy hiện tại cậu sống một mình sao? Còn làm trong giới giải trí không?"

"Giống như cậu vừa nói, nửa năm trước tôi bị chấn thương thắt lưng. Bây giờ tôi đã thành lập studio dạy nhảy với Ngô Hải và Bát Nhất. Thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nhận tham gia một vài chương trình tống nghệ."

Cuộc sống hiện tại của Lưu Vũ chính là điều cậu hằng mong ước. Cậu có tất cả nhưng lại thiếu Santa. Việc này còn có thể trách ai? Không phải chính tay cậu đã đẩy anh ra xa hay sao?

"Thôi không nói nữa, chúng tôi phải đi làm rồi, có thời gian lại tìm cậu tán ngẫu. Bái bai"

"Ok, hai người đi đi, tôi thu dọn đồ đạc một chút rồi mới ra ngoài." Lưu Vũ đặt điện thoại xuống, nhìn bữa sáng trước mặt chán chả buồn ăn, nhưng đành ép mình uống một hơi, cắn vài miếng rồi thu dọn bát đĩa và lên đường đi làm.

.

Phí ảo: 30 cmt của 30 acc khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com