TruyenHHH.com

Hao Da Vu Duoi Doi Moi Ay

Trong một căn phòng mờ tối, ánh nắng xuyên qua khe hở trên tấm rèm màu xám nhạt, rơi rớt trên chiếc chăn cùng màu, điều hòa trung tâm trong phòng được điều chỉnh ở nhiệt độ dễ chịu nhất, trên mái hiên cửa sổ đặt vài chậu cây xanh mang lại cảm giác thật dịu dàng.

Người nằm trên giường cựa mình, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, cơn đau đầu là hệ quả của việc say rượu ngày càng trở nên rõ ràng hơn, cậu miễn cưỡng mở mắt, đưa tay lên dụi đôi mắt ngái ngủ và xoa thái dương đau nhức, mái tóc ngắn màu đen xù lên trông siêu đáng yêu.

Cậu ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm, hình như đó là mùi của một loại nước giặt nào đó, những hình ảnh mơ hồ xẹt qua tâm trí, gió đêm mát lạnh, mùi rượu thoang thoảng, hơi thở gấp gáp. Như bị điện giật, Lưu Vũ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, cậu hoảng loạn nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Cậu mơ hồ nhớ lại cảnh tượng đêm qua khi Santa cõng mình bước nhanh trên phố, sau đó cậu say tới bất tỉnh nhân sự. Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng kiểm tra quần áo mình, cậu nhận ra mình đã được thay sang một bộ đồ ngủ bằng cotton rất thoải mái, nhưng kích cỡ thì không vừa, cổ áo treo lỏng lẻo trên xương quai xanh.

"Trời ơi là trời!", sau khi rên lên một tiếng, Lưu Vũ đau đớn nhận ra hình ảnh xấu hổ cứ hiện lên trong đầu mình không phải mơ mà là sự thật.

Cậu nhìn sang bên cạnh, ngoài chiếc gối cậu nằm còn một chiếc nữa cũng có vết lõm, Lưu Vũ vội vàng đưa tay chạm vào tấm nệm bên cạnh thì phát hiện đã không còn hơi ấm nữa. Cậu phát hiện đêm qua Santa đã ngủ cùng giường với mình, nhưng người đàn ông này lại dậy sớm hơn cậu.

"Bình tĩnh, Lưu Vũ, bình tĩnh nào.", người con trai đầu tóc bù xù không ngừng tự an ủi mình, dạ dày quặn lên, đủ loại cảm xúc lẫn lộn ùa về trong đầu. Cứ nghĩ tới những lời oán giận mà cậu nói với Santa đêm qua giống như một lời tỏ tình là Lưu Vũ lại muốn nhảy ra khỏi cửa sổ. Chưa kể tới việc một người lý trí như cậu thế mà lại chấp nhận hành vi vượt giới hạn của Santa trong con hẻm. Lưu Vũ muốn tuyệt giao với Cao Khanh Trần và từ bỏ rượu chè đến hết đời.

"Không được, phải chạy thôi.", Lưu Vũ buộc mình phải bình tĩnh lại, cậu còn không buồn tìm lại quần áo đã mặc tối qua, chỉ vơ lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ và quyết định bỏ chạy cùng bộ đồ ngủ của Santa. Dù sao thì, cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với người đàn ông đó.

Lưu Vũ lẳng lặng mò ra khỏi phòng ngủ, cậu thậm chí còn không đi dép, mở hé cánh cửa phòng ngủ, cậu sợ tạo ra tiếng động quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của Santa - người đang không rõ tung tích. Cơn say khiến tầm nhìn của chàng trai vẫn chưa ổn định, mỗi bước đi đều chuếnh choáng. Cảnh tượng này vừa buồn cười, vừa kỳ lạ, giống như một bộ phim mạt thế tang thi*, chàng trai tay không tấc sắt phải đi sát vào tường để tránh sự truy kích của lũ thây ma.

*Phim tận thế, zombie các thứ

Cuối cùng cũng lết được ra tới phòng khách, Lưu Vũ nghe được âm thanh nho nhỏ phát ra từ căn bếp cách đó không xa, đoán chắc Santa đang bận rộn bên trong nên cậu mừng thầm vì cơ hội đào tẩu đã tới. Lưu Vũ bước nhanh tới cửa, nhìn thấy đôi giày trên mặt đất liền vội vàng ngồi xuống mang vào.

Đúng lúc này điện thoại di động kêu, tiếng chuông vang đến nỗi Lưu Vũ bị dọa toàn thân run lẩy bẩy. Trong mắt cậu hiện lên sự hoảng loạn, tay nhanh chóng gia tăng tốc độ buộc dây giày, không biết có phải do di chứng của say rượu không, rõ ràng là một động tác vô cùng đơn giản trong cuộc sống hàng ngày cậu loay hoay mãi cũng không thực hiện được.

"Tiểu Vũ?", từ bếp truyền đến tiếng gọi của Santa cùng tiếng bước chân ngày càng gần.

Lưu Vũ lo lắng cắn môi dưới, tim hẫng một cái liền dứt khoát không thèm buộc dây giày nữa mà hoảng loạn đứng dậy định mở cửa.

Ông trời nhất định là đang muốn cùng cậu đối đầu! Lưu Vũ tuyệt vọng gào lên trong lòng, bởi vì là nơi ở của minh tinh nên cửa nhà Santa được trang bị loại khóa an toàn tốt nhất, trình tự mở khóa trong quá phức tạp, người con trai vốn đang hoa mày chóng mặt tất nhiên là không tìm được nút bấm mở ổ khóa. Lưu Vũ chỉ có thể xoay đi xoay lại tay nắm cửa và đẩy cánh cửa đang bất động trong vô vọng.

Santa lần theo tiếng động nhanh chóng chạy ra tới cửa, và thứ hắn nhìn thấy là một Lưu Vũ đang trong trạng thái hoảng loạn, dây giày buộc nửa chừng, mái tóc đen bù xù và gấp tới độ sắp khóc.

Hắn sờ sờ gáy với một đôi mắt phức tạp, Santa vừa cảm thấy bất lực, tủi thân vừa có chút không nhịn được cười. Hắn chậm rãi đi về phía Lưu Vũ, lại thấy người con trai dính sát vào cửa y như nhìn thấy quỷ, tai cậu đỏ bừng như phát sốt.

Santa thở dài, cau mày mím môi, trong lòng không khỏi có chút bất mãn. Đêm qua khi ôm Lưu Vũ ngủ, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra vô số kịch bản trong đầu khi hai người thức dậy vào ngày hôm sau, có lẽ người con trai sẽ trao cho hắn một nụ hôn với đôi tai đỏ bừng, hoặc là sẽ ngại ngùng nhút nhát trốn trong lòng hắn mà làm nũng, hoặc là cậu sẽ giả vờ lạnh lùng đến cùng. Tóm lại, không phải như bây giờ, sợ hãi ý như đang trốn tránh thứ dịch bệnh nào đấy.

Santa chống tay lên cửa giam người con trai đang co ro bất an lại, hắn xấu xa liên tục đưa mặt lại gần Lưu Vũ. Santa từ trước tới nay luôn trưng ra bộ dáng trưởng thành, nhưng đối diện với người mình yêu lại trở nên ấu trĩ. Giờ đây, hắn giống như một tên tiểu quỷ đùa dai vì không nhận được viên kẹo yêu thích của mình vào dịp Halloween*. Mang theo chút chòng ghẹo và ve vãn, hắn nhìn khuôn mặt và cần cổ của Lưu Vũ gần như bị hun chín, được đằng chân lân đằng đầu mà ngày càng sáp vào gần hơn.

*Trong bản gốc tác giả để là 万圣节 (Vạn Thánh Tiết, All Saints), nhưng theo mình tìm hiểu thì lễ Vạn Thánh Tiết này diễn ra vào 1/11 (sau ngày halloween), và lễ này thường được dùng để tưởng nhớ các vị Thánh. Còn Halloween dùng từ 万圣节前夜 (Đêm trước Vạn Thánh Tiết) sẽ chính xác hơn. Mình đã dịch thành Halloween để phù hợp với vế sau của câu.

Lưu Vũ bị buộc phải lùi về phía sau, hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua môi xinh, mang theo khí tức có chút áp bức mà mạnh mẽ, cậu thậm chí còn không thể nhìn vào ánh mắt quá mức cháy bỏng của người đàn ông nên đành nhắm tịt mắt lại, lông mi run rẩy vương chút ẩm ướt.

"Bé ngốc." ngoài ý muốn là Santa không hôn đôi môi xinh đẹp ấy mà chỉ giơ tay lên dùng ngón trò xoa xoa chóp mũi Lưu Vũ, dịu dàng trêu chọc cậu, sau đó hắn lùi lại nửa bước tạo khoảng cách khiến cho làn sương mù trong mắt cậu dần tan biến.

Lưu Vũ mở mắt nhìn Santa, ngoài xấu hổ ra, trong mắt còn tràn ngập sự ngượng ngùng đáng yêu. "Chào buổi sáng", suy nghĩ hồi lâu, Lưu Vũ không nhịn được bật ra một câu, sau đó lại vô thức cắn môi để giải tỏa bầu không khí khó xử này.

"Không còn sớm nữa, giờ đã sắp tới trưa rồi." Santa nhìn thấy chiếc cúc áo trên cùng của Lưu Vũ bị mở ra liền đưa tay cài lại cho cậu, "Thấy em ngủ sâu quá tôi không muốn quấy rầy em, sợ em tỉnh dậy sẽ đói, nên tôi dậy nấu cháo trước. Mỗi lần say xỉn, đây là thứ duy nhất tôi có thể ăn, tôi đoán em cũng vậy.", vừa nói người đàn ông vừa vuốt tóc Lưu Vũ, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Trái tim đã đập loạn vì bất an của Lưu Vũ dần bình tĩnh lại dưới sự vỗ về dịu dàng của Santa, cậu nhận ra rằng hành vi lén lút rời đi sau khi thức dậy vừa thô lỗ vừa làm người khác tổn thương.

Santa nhìn thấy người con trai trước mặt chu môi lộ ra vẻ tự trách liền thấy tim mình mềm nhũn. Hắn kéo cánh tay mà cậu bị thương vào đêm hôm qua, xắn tay áo lên rồi xem xét kỹ vết thương, "Trông đã khá hơn nhiều rồi. Đêm qua tôi đã bôi thuốc cho em, hy vọng sẽ không để lại sẹo."

Trong mắt người đàn ông tràn đầy thương xót và tự trách, chỉ cần nghĩ tới bộ dạng thủi thân rơi nước mắt của Lưu Vũ đêm qua là hắn cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá đè nặng.

"Xin lỗi anh", "Tôi xin lỗi."

Hai miệng một lời, Santa xin lỗi vì đã tự ý cắt liên lạc, còn Lưu Vũ xin lỗi về việc sáng nay đã định trốn đi vì trong lòng thấp thỏm bất an.

Santa nhẹ nhàng lắc đầu, hắn hiểu được sự xấu hổ và lúng túng của Lưu Vũ, dù sao chàng trai này tới nụ hôn đầu cũng dâng lên cho hắn, hoàn toàn là một mỹ nhân cấm dục không có tí kinh nghiệm tình cảm nào. Hắn đưa tay ôm ái nhân vào lòng, đầu tựa vào cổ Lưu Vũ cọ qua cọ lại làm nũng với cậu. Giống như một chú chó sói trung thành và tận tụy, gầm gừ dùng đôi tai của mình để lấy lòng tiểu hồ ly mà mình yêu thương, đến chiếc đuôi xù phía sau cũng đung đưa qua lại.

"Sau này nếu không có tôi ở bên thì không được phép uống rượu." Santa hôn nhẹ lên phần vai lộ ra khỏi cổ áo của Lưu Vũ, trầm giọng yêu cầu.

"Ừm." Lưu Vũ chui vào lòng Santa, cậu ngửi thấy trên cơ thể hắn có mùi hương giống như trên người mình, từ sâu thẳm tràn ra một dòng nước ấm, truyền đến tứ chi vẫn còn cứng ngắc của cậu, sưởi ấm bức tường băng do bất an dựng nên, có lẽ loại cảm giác này gọi là hạnh phúc. Vì vậy, Lưu Vũ chủ động giơ tay ôm lấy eo Santa, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xuyên qua lớp áo mỏng bao bọc lấy cậu, sự quan tâm, chiều chuộng và cảm giác an toàn khuyết thiếu bấy lâu nay đã được bù đắp bằng thế giới mà Santa dựng lên cho cậu.

Lưu Vũ biết rằng, không gian nhỏ bé được Santa dựng lên này, được gọi là nhà.

Santa rất vui trước sự chủ động thân mật hiếm hoi của Lưu Vũ, hắn dứt khoát tóm lấy eo rồi ôm Lưu Vũ vào lòng. Sự chênh lệch chiều cao khiến hai chân cậu bay khỏi mặt đất, Lưu Vũ chỉ có thể bị động ôm Santa chặt hơn. Đôi giày lỏng lẻo đeo trên chân cũng rớt xuống đất, Santa phớt lờ tiếng kêu hoảng sợ của Lưu Vũ bằng một nụ cười rồi nhấc cậu lên xoay mấy vòng.

"Em đói chưa?", Santa chơi xấu không chịu thả Lưu Vũ xuống mà ôm chặt eo và hông cậu. Hắn ngẩng mặt mỉm cười rồi hôn lên cằm Lưu Vũ, khi cởi bỏ vẻ ngoài gợi cảm ngụy trang hàng ngày, tình yêu được bộc lộ thông qua phương thức làm nũng.

"Anh thả em xuống đã." Lưu Vũ không dám cử động, sau đó cậu nhận ra người đàn ông trước mặt thật ra là một kẻ thích đùa dai và ấu trĩ, luôn giả bộ là mình không hài lòng.

"Không được, lỡ như Tiểu Vũ lại chạy mất thì làm thế nào?", Santa bĩu môi rồi lắc đầu từ chối, hắn chỉ cảm thấy Lưu Vũ đúng là quá nhẹ nên âm thầm hạ quyết tâm sẽ nuôi người yêu thành một chiếc bánh bao nhỏ, "Trước tiên ăn một chút, tới buổi chiều tôi còn có việc, em ở nhà nghỉ ngơi chờ tôi về."

"Đúng rồi, công việc!", sau khi nghe Santa nhắc đến Lưu Vũ mới nhớ ra hôm nay cậu cũng trốn làm, liền vội vàng mò mẫm tìm điện thoại để liên lạc với đồng nghiệp ở phòng khám.

"Đừng lo lắng, tôi đã nhờ AK liên hệ với bên phòng khám để xin nghỉ phép cho em rồi." Santa vừa nói vừa bế Lưu Vũ đi về phía phòng ăn, hắn không chịu buông bé con ra, như thể đối phương là một con búp bê hình người mà hắn yêu thích không muốn rời tay. "Có điều tôi thì không được thoải mái như vậy. Đêm qua tôi mặc kệ đạo diễn mà xin nghỉ khiến tiến độ của đoàn phim bị trì hoãn. Hôm nay vì không yên tâm để em ở nhà một mình nên lại nhờ AK mặt dày xin phép nghỉ thêm nửa ngày. Nếu buổi chiều không trở lại làm việc nữa sợ là đoàn phim sẽ kháo nhau tôi bị bệnh ngôi sao mất."

Lưu Vũ cúi đầu nhìn Santa, nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới đôi mắt đẹp của người đàn ông liền mơ hồ nhớ lại cảnh tượng tối qua người đàn ông ngồi xổm bên giường chăm sóc cậu đến tận khuya, "Nếu tiện thì em có thể đi cùng anh được không?"

Santa nhướn mày do dự vài giây, hắn dường như có chút lo lắng, nhưng hắn lại không chịu được ánh mắt chờ đợi chân thành của Lưu Vũ, thế nên hắn đành gật đầu đồng ý.

Hai bát cháo ấm xoa dịu cái bụng nóng rát vì rượu của Lưu Vũ. Chiếc áo sơ mi và quần âu cậu mặc tối qua giặt xong vẫn chưa khô hẳn, Santa tìm một chiếc áo len mỏng cho Lưu Vũ, sau khi thay quần áo xong liền đưa người cùng đi ra ngoài.

Khi xe tới trường quay thì nhiều nhân viên đã bắt đầu bận rộn sắp xếp thiết bị. Sau khi đỗ xe ổn thỏa, Lưu Vũ nhìn thấy AK đang trò chuyện đùa giỡn với đạo diễn ở cách đó không xa, bên cạnh còn có một cô gái trẻ rất xinh đẹp đang ngồi. Lưu Vũ nhận ra cô gái này là một nhân vật nổi tiếng nhờ cuộc thi tài năng diễn ra cách đây không lâu. Gần đó có những người hâm mộ đang cầm bảng hiệu và máy quay cho thấy cô gái này rất nổi tiếng.

"Anh đang quay phim truyền hình à?" Lưu Vũ nhẹ giọng hỏi, đối mặt với một môi trường và những nhân viên hoàn toàn xa lạ, cậu khó tránh khỏi có chút cẩn trọng. Khoảnh khắc nhìn thấy nữ minh tinh, cậu liền biết cô ấy là cộng sự của Santa, còn đoán được có thể giữa hai người sẽ có sự tương tác. Cậu nhớ lại vẻ mặt do dự của Santa khi cậu nói là muốn đi cùng hắn, lúc này mới bừng tỉnh.

"Không phải, là hợp tác trong một bài hát và quay MV cho bài hát đó." Santa kiên nhẫn giải thích, hắn lo lắng quan sát vẻ mặt đối phương, sợ cậu sẽ hiểu lầm.

"Ừm." Lưu Vũ mím môi gật đầu một cái, cũng không khoa trương tới mức bày ra vẻ mặt không vui, dù sao cậu cũng hiểu rõ nghề nghiệp của Santa, nhiều lúc không tránh khỏi việc phải đụng chạm với người khác. Để không làm Santa phân tâm vì lo lắng, Lưu Vũ nhe răng cười "Anh có thể xin giúp em một tấm ảnh có chữ ký không, thật ra em khá thích nữ nghệ sĩ đó".

Lần này tới lượt Santa sầm mặt, hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo hơi hé ra của Lưu Vũ rồi nghiêng người ngăn cản tầm nhìn của Lưu Vũ với cô gái kia, "Em không thích tôi sao? Tôi có thể ký cho em, chắc chắn là nổi hơn chữ ký của cô ấy".

"Santa!", "Zàntua!!!" Người hâm mộ cách đó không xa đã nhận ra Santa, giơ tay vẫy hắn với vẻ mặt phấn khích.

Lưu Vũ nghe tiếng cổ vũ của các fan nữ, lại thấy nữ minh tinh đang ngồi đợi bên kia đứng dậy mỉm cười đi qua chỗ họ, mắt cậu chợt tối lại, miệng nở một nụ cười trầm tư. Bộ dáng này làm Santa không đoán suy nghĩ của Lưu Vũ.

"Có vẻ đúng là khá nổi tiếng, vậy anh ký tặng cho em mấy tấm đi, không chừng em còn có thể bán lấy tiền." Vừa nói cậu vừa vòng qua người Santa và hướng tới chỗ AK - người đang đi về phía họ.

Santa nghe giọng điệu bình tĩnh của Lưu Vũ không hiểu sao lại thấy trong lòng lạnh buốt. Lưu Vũ luôn giỏi che giấu cảm xúc và quản lý biểu cảm của mình. Hắn đã nhận thấy điều đó ngay từ giây phút đầu tiên gặp người con trai này. Nhưng chính vì vậy mà chàng trai sẽ khó bộc lộ cảm xúc của mình một cách chân thực. Ví dụ như lời nói vừa rồi của Lưu Vũ, ai cũng có thể nghe thấy sự chua chát ẩn sau từng câu chữ, một người nhạy cảm và chu đáo như Santa tất nhiên cũng nhận thấy điều đó.

AK có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lưu Vũ nhưng hắn vẫn lịch sự bắt tay vào chào hỏi cậu trước. Không kịp nói thêm gì, hắn vội vàng bảo Santa đi trang điểm và thay quần áo, sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa hắn mới tìm tới Lưu Vũ - người đang ngồi ở một góc để trò chuyện.

"Cậu hẳn là thần y đúng không?", AK đứng bên cạnh Lưu Vũ, liếc mắt một cái liền nhận ra chàng trai này đang mặc quần áo của Santa. Anh ta mỉm cười đầy ẩn ý và nói đùa, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua sau khi Santa nhận một cuộc điện thoại, hắn phớt lờ sự phản đối của anh ta và sự bất mãn của đạo diễn, mang bộ mặt tái nhợt vội vàng rời khỏi phim trường. Santa là một người cực kỳ kính nghiệp và yêu thích công việc của mình, ngoại trừ việc hội chứng nghiện tình dục khiến cho cuộc sống và công việc bị ảnh hưởng, lần cuối cùng anh ta thấy Santa bất thường như vậy là khi anh ta cùng hắn đi tới tham dự hôn lễ của bạn gái cũ.

Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi liếc mắt sang một bên rồi lại nhìn về phía Santa. Cậu nhận ra lời nói của AK còn có ý nghĩa khác, cậu muốn tìm hiểu xem ý đồ của đối phương là gì.

"MV này ban đầu dự định quay trong ba ngày, hai ngày quay ngoại cảnh, một ngày thì quay về đây quay. Nhưng mà á, cái người nghệ sĩ vô cùng kính nghiệp của nhà tôi không biết bị làm sao, cả ngày bồn chồn, tâm trạng cáu kỉnh đến mức cả đêm mất ngủ. Tôi chỉ nghỉ là anh ấy bị bệnh cũ dày vò, cho nên có đề nghị anh ấy uống vài viên thuốc ngủ. Nhưng Santa lần đầu tiên kiên định nói với tôi rằng sự khó chịu không đến từ ham muốn." AK kể lại trạng thái mấy ngày qua của Santa, nó đã khoa trương đến mức hắn không thể tương tác với mọi người một cách bình thường. Đạo diễn cũng không ít lần chỉ trích hắn, cho rằng cách hắn tương tác với nữ chính quá cứng nhắc và vô cảm.

"Cho nên á, quá trình quay ngoại cảnh đã bị hoãn lại, kéo tới hôm nay đã là ngày thứ năm rồi." AK thở phào nhìn Santa cách đó không xa đang chủ động chào hỏi nữ nghệ sĩ và phối hợp với đạo diễn để nhanh chóng tiến vào trạng thái quay phim.

"Tôi tưởng anh ấy đã chọn nhầm bác sĩ tâm lý nên bệnh trạng trở nên nghiêm trọng hơn. Mãi đến hôm nay gặp cậu tôi mới hiểu tại sao." AK biết rõ về Santa, nhiều năm hợp tác khiến họ không chỉ trở thành những cộng sự ăn ý mà còn khiến họ trở thành bạn bè thân thiết. Anh ta có thể nhận thấy những thay đổi trong cảm xúc của Santa chỉ bằng cái liếc mắt, vì vậy anh ta có thể nhìn ra chỉ trong một đêm, cơn bão trong lòng Santa đã tan hết rồi.

"Cậu đúng là đang chữa khỏi căn bệnh nghiện tình dục của cậu ấy, nhưng đồng thời cũng khiến cậu ấy mắc căn bệnh gọi là tình yêu. Thứ này khiến anh ấy càng khó thoát khỏi ngục tù." AK gần như chắc chắn về kết luận của mình, cho nên giọng điệu của anh ta mang theo sự khẳng định và bình tĩnh.

Hơi thở của Lưu Vũ có chút hỗn loạn vì lời nói của AK, các ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi do căng thẳng.

Cậu nhìn người đàn ông trước ống kính đang nắm tay người còn gái, khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt hắn tràn ngập yêu thương và ấm áp. Trái tim của Lưu Vũ Vũ thắt lại, một cảm giác ngứa ran truyền khắp cơ thể. Người ấy như tia nắng chói chang rực rỡ, còn cậu giống như một hành tinh quạnh quẽ ẩn mình trong bóng đêm. Giờ đây, khi Santa nhìn vào camera và người con gái ấy, cậu thấy dường như đã đánh mất vầng thái dương của chính mình.

Lưu Vũ ậm ừ rồi mỉm cười, sau đó dời mắt để xoa dịu bớt nỗi đau trong lòng. Cậu quay lại nhìn AK, kiên định mà dịu dàng "Không phải tôi cũng đang tự trói buộc mình* hay sao?".

* (Tá kiển tự phược, họa địa vi lao): mua dây buộc mình, vẽ đất làm ngục tù. Đại ý cả 2 câu đều là tự trói buộc bản thân.

Lưu Vũ hiểu rằng trên thế giới này có những quy tắc và ước định đã được thiết lập sẵn, không may là, cậu cùng Santa lại đi con đường khác với mọi người. Không giống như con đường rộng lớn dẫn tới bầu trời, con đường này đầy rẫy chông gai và cạm bẫy. Họ đang đi trên dây, dưới chân họ là vực thẳm. Nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống vực thẳm, tan xương nát thịt.

"Thế giới này không phải là một giấc mơ không tưởng, cũng không có nhiều câu chuyện cổ tích đến vậy, đạo lý này tôi vẫn hiểu rõ." Lưu Vũ liếm đôi môi khô khốc, khóe miệng cậu câu lên nụ cười nhàn nhạt, "Thậm chí, tôi còn hiểu rõ hơn người khác sự tàn khốc của xã hội này".

Có rất nhiều người trên mình đầy rẫy thương tổn, mang theo một tia hy vọng cuối cùng, lê cơ thể đã kiệt sức và linh hồn vụn vỡ của mình, tới gõ cửa phòng khám của Lưu Vũ, khẩn cầu cậu vá lại những vết sẹo trong tim họ. Mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện, một số giống như chai rượu êm dịu nhưng gay mũi, mang chút cay nồng lại mạnh bạo, một số lại giống như một con dao găm đẫm máu và lạnh lẽo, bất chấp tất cả và cuồng loạn, một số người khác lại giống như viên chocolate nhân rượu nồng đậm lại tinh tế, nhưng đằng sau sự ngọt ngào ấm áp lại là nuối tiếc và tê dại.

"Santa, cố lên, bọn em sẽ luôn ủng hộ anh!", người hâm mộ tranh thủ lúc Santa nghỉ giữa giờ để bày tỏ sự ngưỡng mộ bằng cách nhỏ tiếng reo hò.

AK nhìn thấy sự dao động cảm xúc trong mắt Lưu Vũ, chàng trai này thật sự yêu thích Santa, cho nên cậu ấy không có cách nào thể hiện rằng mình không hề để ý tới mọi chuyện hay khoan dung độ lượng.

"Cậu có thể chịu được một cuộc sống như thế này không? Tình cảm của hai người có khả năng sẽ phải chôn sâu giấu kín, không chỉ vậy, cậu còn phải chịu đựng gánh nặng chia sẻ thời gian và không gian của Santa với rất nhiều người, và còn phải làm quen với những xáo trộn cùng tin đồn do công việc của anh ấy gây ra. Cậu có thể không bao giờ được công nhận, cũng không thể tùy ý nắm tay, ôm hôn. Cuối cùng còn thể bị nhấn chìm trong những lời thóa mạ và chửi rủa." - AK khoanh tay rồi nghiêng đầu chỉ về phía người hâm mộ cùng cô gái đang đứng cạnh Santa.

Lưu Vũ khẽ cau mày, hốc mắt đỏ lên, trong đầu tưởng tượng ra những cảnh tượng có thể xảy ra đó theo lời nói của AK, mang theo một chút ngột ngạt bức bối. Thật ra, Lưu Vũ có trái tim kiên cường và tâm hồn cứng rắn, cậu rất muốn kiên định nói với AK rằng cậu có thể chấp nhận mọi kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Dư quang nơi khóe mắt hiện lên hình ảnh Santa lại nắm tay cô gái đó và quay lại những cảnh quay chưa tốt, một cảm giác ghen tị dâng lên khiến cậu mất hết dũng khí để mở miệng.

Leviathan* đại diện cho con quỷ của sự ghen tuông - một trong số bảy tội lỗi chết người, nó cũng nói lên điểm yếu bộc lộ rõ ​​nhất trong bản chất con người. Suy cho cùng, Lưu Vũ không phải là thần, ngược lại, cậu còn bị kéo xuống địa ngục bởi sự chiếm hữu và tình yêu của Santa, rơi vào đầm lầy đầy rẫy những ác niệm.

*阿坦 (Leviathan): là một loài sinh vật biển thần thoại xuất hiện trong Kinh Thánh. Trong ngành khoa học nghiên cứu ma quỷ, Leviathan là một trong bảy hoàng tử của địa ngục, là tội đồ đố kỵ, ganh tỵ và canh giữ cổng địa ngục. Trong văn học, con cá voi khổng lồ được ví như Leviathan.

Biểu tình vốn nghiêm túc của AK bỗng hóa thành một nụ cười, anh ta đưa tay nắm lấy vai Lưu Vũ, chạm vào thân hình gầy gò của chàng trai, "Nhưng dù vậy, tôi vẫn chân thành nhờ cậy cậu, đừng bỏ cuộc quá dễ dàng. Đây là từ góc độ một người bạn, không phải từ góc độ người đại diện."

"Anh chàng đó bề ngoài có vẻ lạc quan nhưng thực chất lại có một trái tim nhạy cảm. Anh ấy đã trải qua những thăng trầm mà người bình thường không thể tưởng tượng, vì vậy anh ấy cũng xứng đáng với những lời khen ngợi và thành tựu của ngày hôm nay. Nhưng kể từ sau đám cưới của người yêu cũ, anh ấy đã khóa lại trái tim, cũng thu lại hết những dịu dàng và quan tâm của mình. Bây giờ anh ấy lại gom góp dũng khí, dâng trái tim mình lên trước mặt cậu, nếu như cậu nhẫn tâm vứt bỏ nó, tin tôi đi, anh ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ." - AK nghiêm túc thay Santa nói những lời này bởi vì anh ta nhìn thấy tình cảm sâu sắc của Santa, thậm chí đáng để hắn dùng tất cả của mình đi cược một ván, về một tình yêu đi ngược lại với cả thế giới.

Lưu Vũ ngẩng đầu ngăn cho nước mắt rơi xuống, sau đó cậu nở một nụ cười, mang theo sức mạnh của sự dịu dàng, một hành tinh u tối cũng có năng lực tỏa sáng rực rỡ. Lần này, chàng trai không chút do dự gật đầu.

Khoảnh khắc khi cậu quay lại nhìn Santa một lần nữa, người đàn ông vẫn đang đứng đối mặt với cô gái và đọc những lời thoại trong kịch bản. Cậu giơ cánh tay lên và dùng ngón tay tạo thành hình khung tranh, giữ một mình người đàn ông trong lòng bàn tay mình. Người đàn ông mặc bộ đồ trắng giống như tối qua, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tùy hứng và quyến rũ, giống như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, mang cậu thoát khỏi sự hỗn loạn của gió đêm.

Vì vậy, Lưu Vũ đã phát hiện ra sự khác biệt, mặc dù Santa phải nỗ lực rất nhiều để thể hiện tình yêu lúc quay MV, nhưng sự dịu dàng trong mắt hắn lại như một công thức hoàn hảo không mang theo cảm xúc của con người, ngọn lửa đó chưa bao giờ được thắp lên.

"Thât sự là rất đẹp trai, tình yêu của em." Lưu Vũ thở nhẹ, trong mắt tràn đầy ấm áp, bộ dáng văn nhã lịch sự giống như tiểu công tử nhà phú hộ bước ra từ trong tranh cổ.

AK cười lớn rồi đùa giỡn "Tốt lắm, có vẻ như cậu đã bắt đầu học cách yêu đường cùng một người nổi tiếng rồi".

Không ngờ chàng trai ở bên cạnh lại nhướn mày tỏ ra không cam lòng, cậu bước một bước rồi quay người đứng đối diện AK, hất má chu mỏ "Vậy thì cũng nhờ anh thỉnh thoảng hãy nhắc nhở nghệ sĩ của mình giống như đã nhắc nhở tôi, rằng nhớ phải học cách yêu đương với một chuyên gia tâm lý có thể nhìn thấu trái tim con người nhé.", giọng điệu nhẹ nhàng của cậu lại mang khí thế không hề thua kém ai. Cậu nói với giọng đùa giỡn rằng không có sự phân biệt nào giữa cậu và Santa, trong thế giới tình cảm, không có ai phải chiều theo ý ai.

AK, một người kỳ cựu đã làm việc trong làng giải trí nhiều năm, thực sự bị lời nói nhẹ nhàng của Lưu Vũ làm cho choáng váng, anh ta ngơ ngác và có chút kinh ngạc. Nhưng theo một nghĩa nào đó, nó chuyển thành sự tán thưởng. Nhìn chàng trai hiền lành xinh đẹp trước mặt, không tự ti không kiêu ngạo, anh ta dần hiểu ra tại sao Santa lại bất chấp tất cả để bắt cậu lại, để cùng chìm đắm. Dù sao, với điều kiện của Santa, hắn có thể tiếp tục dạo chơi nhân gian, tận hưởng niềm vui giữa ngàn bông hoa nhưng không bao giờ chạm vào một chiếc lá, chứ không phải như đêm qua, giống như một kẻ ngốc trong tình yêu, mọi sự lo lắng và hoảng sợ đều hiện hết trong đôi mắt.

Đột nhiên cảm thấy vai mình chùng xuống, Lưu Vũ còn chưa kịp quay người lại đã thấy cơ thể mình bị kéo về phía sau. Cậu ngước mắt lên và thấy Santa đang đứng trước mặt mình, kéo giãn khoảng cách trước đó giữa cậu và AK.

"Tôi ở bên đó gọi mấy câu liền, muốn nhờ trợ lý Tiểu Vũ mang cho tôi cốc nước, nhưng mà hai người nói chuyện vui quá, chẳng có ai nghe thấy hết." Santa nhìn qua nhìn lại giữa AK và Lưu Vũ, hắn nói với nhân viên công tác rằng Lưu Vũ là trợ lý, nhưng lại thấy cay mắt vì sự tương tác nhiệt tình giữa trợ lý và quản lý, điều này ảnh hưởng đến tâm trạng trong lúc quay phim nên hắn chỉ có thể nhân cơ hội đến gần nhắc nhở một câu.

Nhìn thấy mắt Lưu Vũ hơi đỏ, Santa không khỏi cảm thấy lo lắng, hắn trịnh trọng thấp giọng nói với AK, "Tôi biết cậu hay nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đừng có bắt nạt em ấy, nếu không tôi sẽ tìm cậu tính sổ!"

AK đột nhiên toát mồ hôi lạnh, rồi lại nảy sinh một cảm giác tủi thân như oan Đậu Nga*, tuyết rơi tháng sáu*. Là đồng đội, là anh em từng ấy năm, thế mà lại bị đánh bại bởi một chàng trai mà hắn ta mới chỉ quen biết chưa lâu. Quả nhiên, giấm của anh ta mà cũng ăn, Santa không phải người, là cái đồ cầm thú! Huống hồ, chân trước mới bị Lưu Vũ oán giận, chân sau đã bị Santa cảnh cáo, AK có một loại ảo giác rằng sau này anh ta sẽ bị họ bắt nạt.

*"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.

"Còn chưa biết là ai bắt nạt ai đâu." - AK bất lực thở dài, xua tay tỏ ý mình đã hiểu, đã đồng ý, rồi lượn ra chỗ khác nói chuyện với các nhân viên, không dám tới gần Lưu Vũ nữa.

"Santa." Sau khi đuổi được AK đi, Santa nghe thấy Lưu Vũ khàn giọng gọi mình ở phía sau, hắn quay người lại thì nghe thấy người con trai kiên định nói "Chúng ta chấm dứt quan hệ trị liệu đi. Em không thể làm bác sĩ tâm lý cho anh được nữa".

Điều kiện tiên quyết của tâm lý trị liệu là không có mối quan hệ nào với bệnh nhân ngoài việc điều trị. Hơn nữa, sau ngày hôm nay, Lưu Vũ nhận ra mình không còn có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện về Santa nữa. Cậu sẽ đau lòng, sẽ ghen tị, sẽ tức giận, sẽ tủi thân, bởi vì yêu người ấy mà cậu đã đánh mất lập trường cơ bản là nhìn mọi việc một cách lý trí dưới tư cách của một bác sĩ. Vậy nên, Lưu Vũ hiểu rằng, với tư cách là người yêu, cậu không thể đóng vai bác sĩ được nữa.

"Nhưng ngoại trừ em ra, tôi không muốn chia sẻ quá khứ của mình với bất cứ ai." Santa cau mày tỏ vẻ phiền muộn, hắn nghĩ đi nghĩ lại xem làm thế nào để Lưu Vũ hiểu được lý do mình từ chối. Cuối cùng, hắn phát hiện ra rằng ngoại trừ Lưu Vũ, hắn thật sự không muốn ai mở ra vết thương trong lòng mình và nhìn vào những ký ức yếu ớt đó.

"Nhưng nếu đây là điều em muốn thì anh đồng ý, chỉ bởi vì đó là em." Santa cụp mắt do dư vài giây, hắn nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Lưu Vũ, liền hiểu rằng cậu sẽ không vô duyên vô cớ yêu cầu điều này.

Hắn lựa chọn tin tưởng Lưu Vũ 100%. Bởi vì người hắn yêu là Lưu Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com