Hao Da Vu Cach Ly Tai Nha Ke Thu Do Dich Benh
Nhưng mọi thứ không bao giờ thay đổi nhanh bằng kế hoạch, ngay cả khi hàng đêm Lưu Vũ liên tục tranh luận với Santa về việc có muốn ngủ cùng nhau hay không thì bây giờ cậu cũng không thể không ngủ chung giường với Santa dù cậu không muốn chút nào.Cậu nhìn Santa trong chiếc áo choàng tắm đang nằm trên chiếc giường lớn, hung hăng trừng mắt một cái.Mọi chuyện quay trở lại bốn giờ trước.Một giờ sáng, cả hai bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó được phục vụ lấy mẫu xét nghiệm covid cùng với khử trùng. Bác sĩ nói với Lưu Vũ và Santa đang mặt mày đầy vẻ mờ mịt đứng trước cửa.Họ sắp phải cách ly tập trung, tầng lầu bên trên có một căn hộ đã bị dương tính, mọi người trong toà nhà này sẽ được đưa đi cách ly tập trung trong vòng một giờ nữa.Lưu Vũ ngay lập tức tỉnh hồn khi nghe những lời này, véo Santa - người vẫn còn đang ngơ ngác bên cạnh, bảo hắn nhanh chóng thu dọn hành lý nhưng người này lại lảo đảo đi đến ghế sô pha như say rượu, thẳng tắp ngã xuống.Lại tiếp tục ngủ một lần nữa.Lưu Vũ chỉ có thể bất lực lau mặt, bắt đầu hối hận vì có bạn trai như thế này thì có ích lợi gì, cậu lôi vali dưới gầm giường của Santa ra, có tiếng lạch cạch vang lên.Này, hình như có gì đó bên trong.Lưu Vũ mở khóa kéo của vali, trong chiếc vali lớn như vậy thực sự có một ổ USB flash nhỏ màu đen. Lưu Vũ nhanh chóng liếc nhìn Santa một cái, xác nhận đối phương đang ngủ bất tỉnh trên ghế sofa, sau khi xác nhận rằng người bên kia đã ngủ say, cậu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giữ chặt ổ USB.Tuy nói đồ của Santa không nên động vào, nhưng chiếc USB này giấu trong vali... Lưu Vũ khó mà không tò mò.
Xem một chút liền trả lại, chỉ liếc một cái thôi. Lưu Vũ nói thầm trong lòng.Tim đập thình thịch, cậu lo lắng kết nối với máy tính của Santa, thỉnh thoảng liếc nhìn Santa đang ngủ ngon lành trên ghế sofa, sau đó một số bức ảnh nếu đăng trên Weibo sẽ bị làm nhoè được phát trên máy tính khiến cậu như chết lặng tại chỗ.Lưu Vũ nhấp chuột tắt máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả đào chín, cậu lo lắng mím môi, đang băn khoăn không biết nên cất ổ USB vào đâu trong vali thì Santa đột nhiên tỉnh giấc.Lưu Vũ gần như vô thức nhét ổ USB flash vào túi, nhìn Santa nheo mắt đi dép lê loạng choạng đi về phía cậu, dụi đầu vào vai cậu bám lấy giống như một con chó lớn, giọng nói mơ hồ khàn khàn không muốn thức dậy."Hmm... chuyện gì vừa xảy ra, cách ly cái gì vậy?"Lưu Vũ có cảm giác cấp bách khi đang làm chuyện xấu thì bị bắt quả tang, thậm chí còn thấy chiếc USB trong túi của mình trở nên nặng hơn rất nhiều, vì vậy cậu vỗ vỗ vào mặt Santa để đánh thức hắn dậy."Chúng ta sắp bị cách ly tập trung rồi, tỉnh dậy thu dọn hành lý đi."Santa ậm ừ mơ hồ rồi quay người vào phòng tắm rửa mặt, Lưu Vũ cách túi quần chạm vào đường viền của ổ USB.Quên nó đi, đóng gói đồ đạc của mình trước đã rồi lặng lẽ trả nó lại sau.Nhưng điều mà Lưu Vũ không ngờ tới là sau khi cậu lấy đĩa USB ra thì cậu không thể cất nó trở lại nữa.Khi đến khách sạn cách ly, vì không đủ phòng nên chỉ sắp xếp cho hai người một căn phòng, mà còn là căn phòng có cả một chiếc giường tròn lớn.Cậu chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng rằng Santa sẽ không phát hiện ra có thứ gì đó bị thiếu trong vali.Hai người dày vò cả một một buổi sáng thì hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Sau khi đến khách sạn cách ly, Santa trước tiên đi tắm cho tỉnh táo, Lưu Vũ muốn nhân cơ hội trả lại chiếc USB.Kết quả là chiếc vali đã bị khóa bằng mật khẩu, trước đó khi cậu lấy chiếc USB flash thì nó không hề bị khóa.Lưu Vũ hối hận, tại sao cậu lại vì tò mò mà làm một việc như vậy, bây giờ cậu không thể trả lại nó.Đây là lý do tại sao Lưu Vũ ngay từ đầu đã dành cho Santa biểu cảm như thế, bởi vì cậu không chỉ sẽ ngủ chung giường với Santa trong 14 ngày mà còn bởi vì chiếc USB không thể trả về này.Santa tự nhiên vỗ nhẹ vào vị trí cạnh bên cạnh."Sợ cái gì? Anh lại không ăn thịt em, làm việc cả đêm không buồn ngủ sao, lại đây nằm đi."Lưu Vũ cảm thấy hơi chột dạ vì đã làm chuyện xấu, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh."Em không giống anh sắp cách ly rồi ngủ như heo, em không buồn ngủ."Thấy Lưu Vũ kiên quyết không đến, Santa bất mãn bĩu môi đành phải tự mình đứng dậy xuống giường, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ đang nép mình trên ghế sofa."Vậy anh cũng không ngủ nữa, em không buồn ngủ, anh thức cùng em."Lưu Vũ bình tĩnh tránh sang một bên."Không cần thiết, chẳng qua em thực sự đang ngẫm lại xem mình đã gây ra tội lỗi gì. Em bị cách ly 12 ngày tại nhà một cách khó hiểu, còn 2 ngày nữa lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, bỗng nhiên bị đưa vào khách sạn ở đó cách ly tập trung 14 ngày. Em xin chân thành cảm ơn."Santa một bộ không thèm để ý dùng đầu ngón tay đùa nghịch tóc của Lưu Vũ."Anh cảm thấy rất tốt."Đối với hắn mà nói, hẳn là rất tốt, trong thời gian cách ly tại nhà hắn nhặt được một người vợ đảm đang biết nấu ăn, không lo chết đói, ở khu cách ly tập trung hắn có thể cùng vợ ngủ chung giường.Santa ở bên cười ngây ngô khiến Lưu Vũ nổi da gà khắp người."Này vợ, em có muốn chơi game không? Anh mang máy chơi game đến đây." Santa đứng dậy đi qua chiếc vali lục tìm. Khi Lưu Vũ nhìn thấy chiếc vali, tim cậu đập loạn nhịp, không tự chủ ngồi thẳng dậy."Để ở đâu nhỉ...à chỗ này!" Santa giơ máy chơi game lên với nụ cười rạng rỡ, nhưng vừa đóng vali lại hắn đột nhiên khựng lại, mở vali ra lần nữa bắt đầu lục lọi.Lưu Vũ cảm thấy từ đáy lòng lan tràn một dự cảm xấu."Vợ ơi, em có thấy... ừm... một ổ đĩa USB không."Lưu Vũ cảm thấy rằng chiếc USB trong túi của cậu đặc biệt khó chịu vào lúc này, theo bản năng nhanh chóng bác bỏ."Không."Cậu nói nhanh đến mức suýt cắn vào lưỡi mình, thật là một người đẹp ngốc nghếch không biết nói dối.Santa híp mắt lại, tay ngừng tìm kiếm.Lưu Vũ vội vàng tránh ánh mắt của hắn, liên tục quẹt điện thoại để giải tỏa căng thẳng.Nhưng may mắn thay Santa chỉ từ bỏ việc tìm kiếm, đưa máy chơi game cho Lưu Vũ để dạy cậu cách chơi một chút, Lưu Vũ đối với phương diện học tập từ trước đến giờ luôn rất thông minh.Hai người vừa chơi game vừa cãi nhau ầm ĩ, không biết vì sao Santa đột nhiên hướng về phía cậu dựa tới, Lưu Vũ theo bản năng lui về phía sau, sau đầu bị một bàn tay to che chở, ngã ngồi ở trên sofa mềm mại.Cũng chính bởi vì Santa bất ngờ dựa tới như vậy, Lưu Vũ nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi "tạch" xuống sàn nhà.Đầu óc Lưu Vũ nhất thời trống rỗng, ý thức được chiếc USB có khả năng đã rơi ra khỏi túi liền lập tức ngồi dậy nhặt lên, nhưng đã có một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đem khóa kim loại trên USB nhặt lên trước.Santa không giấu được nụ cười nóng bỏng trong mắt."Lưu Tiểu Vũ," hắn nói từng chữ một rồi đeo khóa kim loại vào ngón tay, lắc qua lắc lại trước mặt Lưu Vũ."Đây là cái gì?"
Xem một chút liền trả lại, chỉ liếc một cái thôi. Lưu Vũ nói thầm trong lòng.Tim đập thình thịch, cậu lo lắng kết nối với máy tính của Santa, thỉnh thoảng liếc nhìn Santa đang ngủ ngon lành trên ghế sofa, sau đó một số bức ảnh nếu đăng trên Weibo sẽ bị làm nhoè được phát trên máy tính khiến cậu như chết lặng tại chỗ.Lưu Vũ nhấp chuột tắt máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả đào chín, cậu lo lắng mím môi, đang băn khoăn không biết nên cất ổ USB vào đâu trong vali thì Santa đột nhiên tỉnh giấc.Lưu Vũ gần như vô thức nhét ổ USB flash vào túi, nhìn Santa nheo mắt đi dép lê loạng choạng đi về phía cậu, dụi đầu vào vai cậu bám lấy giống như một con chó lớn, giọng nói mơ hồ khàn khàn không muốn thức dậy."Hmm... chuyện gì vừa xảy ra, cách ly cái gì vậy?"Lưu Vũ có cảm giác cấp bách khi đang làm chuyện xấu thì bị bắt quả tang, thậm chí còn thấy chiếc USB trong túi của mình trở nên nặng hơn rất nhiều, vì vậy cậu vỗ vỗ vào mặt Santa để đánh thức hắn dậy."Chúng ta sắp bị cách ly tập trung rồi, tỉnh dậy thu dọn hành lý đi."Santa ậm ừ mơ hồ rồi quay người vào phòng tắm rửa mặt, Lưu Vũ cách túi quần chạm vào đường viền của ổ USB.Quên nó đi, đóng gói đồ đạc của mình trước đã rồi lặng lẽ trả nó lại sau.Nhưng điều mà Lưu Vũ không ngờ tới là sau khi cậu lấy đĩa USB ra thì cậu không thể cất nó trở lại nữa.Khi đến khách sạn cách ly, vì không đủ phòng nên chỉ sắp xếp cho hai người một căn phòng, mà còn là căn phòng có cả một chiếc giường tròn lớn.Cậu chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng rằng Santa sẽ không phát hiện ra có thứ gì đó bị thiếu trong vali.Hai người dày vò cả một một buổi sáng thì hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Sau khi đến khách sạn cách ly, Santa trước tiên đi tắm cho tỉnh táo, Lưu Vũ muốn nhân cơ hội trả lại chiếc USB.Kết quả là chiếc vali đã bị khóa bằng mật khẩu, trước đó khi cậu lấy chiếc USB flash thì nó không hề bị khóa.Lưu Vũ hối hận, tại sao cậu lại vì tò mò mà làm một việc như vậy, bây giờ cậu không thể trả lại nó.Đây là lý do tại sao Lưu Vũ ngay từ đầu đã dành cho Santa biểu cảm như thế, bởi vì cậu không chỉ sẽ ngủ chung giường với Santa trong 14 ngày mà còn bởi vì chiếc USB không thể trả về này.Santa tự nhiên vỗ nhẹ vào vị trí cạnh bên cạnh."Sợ cái gì? Anh lại không ăn thịt em, làm việc cả đêm không buồn ngủ sao, lại đây nằm đi."Lưu Vũ cảm thấy hơi chột dạ vì đã làm chuyện xấu, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh."Em không giống anh sắp cách ly rồi ngủ như heo, em không buồn ngủ."Thấy Lưu Vũ kiên quyết không đến, Santa bất mãn bĩu môi đành phải tự mình đứng dậy xuống giường, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ đang nép mình trên ghế sofa."Vậy anh cũng không ngủ nữa, em không buồn ngủ, anh thức cùng em."Lưu Vũ bình tĩnh tránh sang một bên."Không cần thiết, chẳng qua em thực sự đang ngẫm lại xem mình đã gây ra tội lỗi gì. Em bị cách ly 12 ngày tại nhà một cách khó hiểu, còn 2 ngày nữa lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, bỗng nhiên bị đưa vào khách sạn ở đó cách ly tập trung 14 ngày. Em xin chân thành cảm ơn."Santa một bộ không thèm để ý dùng đầu ngón tay đùa nghịch tóc của Lưu Vũ."Anh cảm thấy rất tốt."Đối với hắn mà nói, hẳn là rất tốt, trong thời gian cách ly tại nhà hắn nhặt được một người vợ đảm đang biết nấu ăn, không lo chết đói, ở khu cách ly tập trung hắn có thể cùng vợ ngủ chung giường.Santa ở bên cười ngây ngô khiến Lưu Vũ nổi da gà khắp người."Này vợ, em có muốn chơi game không? Anh mang máy chơi game đến đây." Santa đứng dậy đi qua chiếc vali lục tìm. Khi Lưu Vũ nhìn thấy chiếc vali, tim cậu đập loạn nhịp, không tự chủ ngồi thẳng dậy."Để ở đâu nhỉ...à chỗ này!" Santa giơ máy chơi game lên với nụ cười rạng rỡ, nhưng vừa đóng vali lại hắn đột nhiên khựng lại, mở vali ra lần nữa bắt đầu lục lọi.Lưu Vũ cảm thấy từ đáy lòng lan tràn một dự cảm xấu."Vợ ơi, em có thấy... ừm... một ổ đĩa USB không."Lưu Vũ cảm thấy rằng chiếc USB trong túi của cậu đặc biệt khó chịu vào lúc này, theo bản năng nhanh chóng bác bỏ."Không."Cậu nói nhanh đến mức suýt cắn vào lưỡi mình, thật là một người đẹp ngốc nghếch không biết nói dối.Santa híp mắt lại, tay ngừng tìm kiếm.Lưu Vũ vội vàng tránh ánh mắt của hắn, liên tục quẹt điện thoại để giải tỏa căng thẳng.Nhưng may mắn thay Santa chỉ từ bỏ việc tìm kiếm, đưa máy chơi game cho Lưu Vũ để dạy cậu cách chơi một chút, Lưu Vũ đối với phương diện học tập từ trước đến giờ luôn rất thông minh.Hai người vừa chơi game vừa cãi nhau ầm ĩ, không biết vì sao Santa đột nhiên hướng về phía cậu dựa tới, Lưu Vũ theo bản năng lui về phía sau, sau đầu bị một bàn tay to che chở, ngã ngồi ở trên sofa mềm mại.Cũng chính bởi vì Santa bất ngờ dựa tới như vậy, Lưu Vũ nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi "tạch" xuống sàn nhà.Đầu óc Lưu Vũ nhất thời trống rỗng, ý thức được chiếc USB có khả năng đã rơi ra khỏi túi liền lập tức ngồi dậy nhặt lên, nhưng đã có một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đem khóa kim loại trên USB nhặt lên trước.Santa không giấu được nụ cười nóng bỏng trong mắt."Lưu Tiểu Vũ," hắn nói từng chữ một rồi đeo khóa kim loại vào ngón tay, lắc qua lắc lại trước mặt Lưu Vũ."Đây là cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com