[Hảo Đa Vũ] Ánh mắt em ấy luôn hướng về một bóng hình
Chương 5
"Lưu Vũ, em muốn ăn gì?" Vũ Dã Tán Đa hỏi."Em ăn gì cũng được?" Lưu Vũ đáp, "miễn là đồ nấu chín rồi là được.""Em chưa bao giờ ra ngoài ăn sao?" Vũ Dã Tán Đa định trêu đùa Lưu Vũ một chút, có vẻ em ấy hơi căng thẳng, anh hỏi chơi chơi nhưng ai ngờ lại đúng thật.Lưu Vũ chưa từng đi ăn ở bên ngoài. "Lưu Tiểu Vũ, mấy năm qua em sống kiểu gì vậy?" Vũ Dã Tán Đa đúng thật là không thể tin nổi, bật thốt lên câu hỏi này."Em sống như mọi người bình thường, em thức dậy, đi học... cả buổi đều ngồi học, không đi đâu cả, về nhà, về nhà nấu cơm. Em ăn cơm rồi học bài, rồi đi ngủ... ngày nào cũng vậy", Lưu Vũ nói."Không được!" Vũ Dã Tán Đa nghiêm trọng nhấn mạnh, anh nói tiếp, "cho dù khả năng thích nghi với hoàn cảnh sống của em thế nào thì em vẫn phải biết cách giao lưu với thế giới bên ngoài. Không phải là em không cần thế giới thì em cứ lủi thủi sống như vậy. Em cần giao lưu và kết bạn, ở trường học, em có bạn thân không???"Bạn thì có, nhưng bạn thân?Lưu Vũ lắc đầu."Vậy anh làm bạn của em, coi như người bạn thân đầu tiên của em, được không?" Vũ Dã Tán Đa hỏi, xong lại thân thiện cười một nụ cười tươi rói, một nụ cười mà Trần Ngôn nhìn thấy chắc sợ đến nửa đêm giật mình tỉnh dậy.Anh dỗ: "Anh sẽ không hại em, cũng không tò mò hay hiếu kì nhìn em, anh không bày chuyện nói về em, không đến gần em nếu như em không cho phép. Tuy nhân quyền bình đẳng nhưng nếu cần để em chấp nhận làm bạn với anh, nhân quyền của anh đồng ý cho em xâm phạm."Lưu Vũ ngơ người, hai tay của cậu từ lâu đã nắm thành quyền. Câu ngơ ngác nhìn nụ cười nghiêng của chàng trai tuấn tú kia, dưới ánh đèn đường phố, ánh đèn của xe cộ, nụ cười kia thật rực rỡ và đẹp đẽ, giống như một chất xúc tác đẩy nhanh quá trình hòa nhập của cậu, như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa đầu tiên trong cõi lòng cậu. Người đầu tiên khiến cậu có cảm giác được quan tâm, người đầu tiên tôn trọng ý kiến của cậu, muốn làm bạn với cậu."Anh là đội trưởng, còn có thể làm bạn thân được sao?" Lưu Vũ không chắc chắn mà nhìn Vũ Dã Tán Đa."Lưu Vũ em bị ngốc à, anh là đội trưởng thì không thể làm bạn với em à?"Vũ Dã Tán Đa triệt để hiểu tại sao Cục trưởng không yên tâm về Lưu Vũ như vậy, em ấy mới 20 tuổi, nhưng chỉ có 14 năm là em ấy thật sự sống."Một người có thể đảm đương rất nhiều thân phận. Ví dụ, anh làm cảnh sát nhưng anh cũng là con trai của ba anh, đúng không? Anh là cảnh sát, là đội trưởng của em, là bạn của bạn bè anh. Em hiểu không?" Vũ Dã Tán Đa vừa lái xe vừa giải thích cho Lưu Vũ.Nhóc con này quả thật kĩ năng sống trên đời đã âm mất rồi, đối với những người như này ít giải thích thì hơn, vẫn là nên vừa dỗ vừa tạo dựng niềm tin.Vũ Dã Tán Đa nghiêng đầu, làm bộ uất ức: "Anh thật sự muốn làm bạn với em.""Làm bạn thân có cần dựa trên song phương cùng tình nguyện, bình đẳng, tôn trọng đối phương, có phải kí tên hay cần xác nhận gì không? Khi không làm bạn thân thì có cần phải phân chia tài sản không?""Em sao lại đem việc kết bạn nói thành kết hôn vậy?" Vũ Dã Tán Đa câm nín hoàn toàn."Em hiểu không, kết hôn là quan hệ ràng buộc trên mặt pháp lý với một người, em phải chịu trách nhiệm với người ta. Còn làm bạn, bạn thân thì không như vậy, em có thể có nhiều bạn, nhiều bạn thân." Lưu Vũ là một người chỉ biết học là học, kiến thức nhắc tới bất kì chỗ nào có thể nhớ như in, nói về tâm lí thì như mây trôi nước chảy nhưng nói về đời sống thì cứ khù khà khù khờ, không phải nói tâm lí sẽ có chút liên quan đến đời sống à? "Em chỉ nói đùa thôi." Lưu Vũ cười, cậu vô thức cười. Một nụ cười thật lòng từ trước tới giờ, đã rất lâu, không có cười tới vui vẻ như vậy. Một nụ cười này làm Vũ Dã Tán Đa ngẩn người, cậu bé trước mặt anh rất xinh đẹp, sạch sẽ, thiện lương như một thiên thần cần anh bảo vệ.Nụ cười kia có bao nhiêu ngây ngô, thuần nhất. Vũ Dã Tán Đa thừa nhận, anh chưa từng thấy ai cười lại mang cho anh cảm giác như vậy. Nhìn nụ cười này anh không thể hình dung ra quá khứ của chủ nhân nó lại chịu nhiều bi kịch như vậy. Vốn dĩ Lưu Vũ đã rất tuấn tú, đẹp trai rồi, cộng thêm khí chất nhẹ nhàng, nho nhã, lịch thiệp, chỉ cần nhìn thôi cũng toát ra phong thái thanh tao, đoan chính. Một nét đẹp dễ thương, nhẹ nhàng như một bé con cần được nâng niu. Trái ngược với nét đẹp ấy là vẻ điển trai của Vũ Dã Tán Đa, anh phong lưu, lịch lãm, gương mặt góc cạnh tỏa ra dương khí chính nghĩa, mạnh mẽ và nam tính. Đương nhiên, vì vậy mà anh luôn bị đồng nghiệp gọi là "ngôi sao hạng A" của cục cảnh sát, "sát thủ tình trường" dùng mặt cứu người, hay là kẻ dùng sắc đẹp giết tội phạm. Cũng không biết khi Lưu Vũ thật sự công tác tại SPT thì mấy người kia đặt cho cậu biệt danh gì?Vũ Dã Tán Đa đáp lại nụ cười đẹp đẽ của Lưu Vũ bằng một nụ cười tuấn tú của mình."Bác cục trưởng nói, bạn bè với nhau không chỉ nên cái gì cũng thật lòng, còn phải biết nói đùa." Lưu Vũ đắc chí nhìn Vũ Dã Tán Đa.Bộ dáng non nớt vừa ngại ngùng vừa đắc chí khoe khoang của Lưu Vũ thành công chọt đúng điểm manh của Vũ Dã Tán Đa, đội trưởng SPT thế mà thấy mình ngại ngùng."Lợi hại đấy, Lưu Vũ quá lợi hại." Vũ Dã Tán Đa một tay lái một tay dơ ngón cái lên, khen Lưu Vũ, biết đùa lại anh rồi cơ đấy. Nhóc con này dần dần giống con người rồi!Siêu xe số lượng có hạn trên thế giới của Vũ Dã Tán Đa dừng lại cách một nhà hàng không xa: "Lưu Vũ, vào đó ăn nhé."Lưu Vũ lắc đầu: "Đổi chỗ khác được không anh? Không hợp khẩu vị!""Vậy em muốn ăn gì, anh tìm chỗ giúp em!""Ăn mì", Lưu Vũ đáp.Vũ Dã Tán Đa phục nhóc con này rồi, anh cười: "Được đấy Lưu Tiểu Vũ, ăn mì thì chỉ cần người gọi là đưa tới, còn không bằng chúng ta ở lại SPT ăn."Nói rồi anh đem điện thoại ra đặt hàng, biết làm sao được, nhóc con này ngang ngược như vậy nhưng anh vẫn phải chịu thôi, ngoài chịu thì còn có thể làm gì khác.Chẳng bao lâu shipper giao tới hai hộp mì, thịt nướng. Vũ Dã Tán Đa lái xe vòng qua một con đường nhỏ vắng vẻ cho phép được đỗ xe ven đường, cả hai cùng nhau ăn đồ ăn."Đội trưởng..." Lưu Vũ vừa thấy Vũ Dã Tán Đa ném rác vào cái thùng cách đó không xa, trở về ngồi vào xe thì mới cất giọng gọi."Hả?" Vũ Dã Tán Đa vừa loay hoay thắt dây an toàn vừa đáp."Anh có tin suy đoán của em không?" Lưu Vũ hơi dè dặt hỏi.Vũ Dã Tán Đa hiểu tâm lý hiện tại của Lưu Vũ, em ấy lần đầu dính phải một vụ án, bước đi đầu tiên của em ấy trong sự nghiệp vì công lý, em ấy đương nhiên sẽ có chút hỗn loạn, lo lắng, sợ người khác không tin tưởng mình.Vũ Dã Tán Đa nở một nụ cười nhỏ, tay thì vặn chìa khóa chuẩn bị lái. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Vũ Dã Tán Đa nhìn đường đèn sáng chưng phía trước, ở trên cao và xa, đèn đường lấp lánh lấp lánh như những ngôi sao, gió từng cơn mát mẻ dội qua cửa kính ô tô đang mở, thổi qua mái tóc Lưu Vũ và tóc của anh."Biết trả lời em thế nào nhỉ??" Vũ Dã Tán Đa cong ngón tay trỏ thon dài, từng đốt rõ ràng, gõ gõ vào vô lăng ô tô: "Nếu như em coi anh là một người bạn, đồng thời coi anh là một cảnh sát hình sự." Anh cười cười nhìn Lưu Vũ, cậu đang rất mong chờ câu trả lời của anh, tuy cậu không dám nhìn thẳng nhưng hai bàn tay thì đã khẩn trương nắm chặt lại rồi."Dưới cương vị một người bạn, anh tuyệt đối tin tưởng em, ủng hộ em, tín nhiệm 100% vào em, cho dù đó chỉ là suy đoán." Anh phải cho em ấy một niềm tin, để em ấy lấy đó làm động lực, nhưng cũng phải để em ấy không lấy niềm tin đó thành sự kiêu ngạo.Nhưng bản thân Vũ Dã Tán Đa là cảnh sát, Lưu Vũ tương lai cũng sẽ là một cảnh sát, anh vẫn phải có trách nhiệm khiến cho cậu hiểu rõ nhiệm vụ, giới hạn và trách nhiệm của bản thân."Nhưng dưới cương vị của một hình cảnh, em cũng biết đấy, cảnh sát chỉ nhìn chứng cứ không nghe kể chuyện. Nếu suy đoán của em có chứng cứ thuyết phục không thể chối cãi, hung thủ muốn không thừa nhận cũng không được."Thịch! Thịch! Thịch!Lưu Vũ nghe được tiếng tim đập của chính mình, tim cậu đang đập rất nhanh.Cảm giác có bạn thân rất kỳ diệu, Lưu Vũ cảm thấy như vậy. Có người tin cậu, tín nhiệm cậu, cảm giác an toàn, ấm áp tuyệt đối mà ngay cả Cục trưởng Lý cũng không khiến cậu cảm nhận được.Tín nhiệm, tôn trọng...."Em sẽ cố gắng." Lưu Vũ hai tay đặt ở trên đùi đã buông lỏng từ bao giờ, ngữ khí rất kiên định, còn có chút cố chấp."Đừng quá gượng ép bản thân." Vũ Dã Tán Đa cười nói: "Bản thân anh lúc còn làm thực tập sinh cũng rất bồng bột, nông nổi, cố chứng tỏ bản thân. Việc này không có gì sai, nó giúp tinh thần chiến đấu tăng nhanh, kiên định. Nhưng nếu không thể khống chế thì lại gây ra nguy hiểm cho cả bản thân và người xung quanh." "Mọi người trong Cục cảnh sát, trong SPT đều nói anh rất khó tính trong công việc. Anh chẳng biết như thế lại bị coi là khó tính, anh tự hỏi dễ tính thì phải làm như thế nào?""Anh với cương vị đội trưởng SPT, anh muốn thay đổi một chút gì đó khiến cho đồng đội của anh có tâm lí thoải mái và bầu không khí dễ chịu khi làm việc. Em biết không, sau đó chuẩn mực và cả yêu cầu của anh với công việc của SPT đều hạ thấp xuống.""Nhưng anh thấy bản thân anh trong công việc hiệu suất thành công lại giảm trầm trọng, mà trong khi đó, anh thay đổi, đồng đội lại không thích nghi. Kết quả cuối cùng đâu lại vào đó, làm việc gì cũng phải có chính hướng, quyết tâm và kiên trì, không thể gượng ép bản thân, cũng đừng quá nghe lời nói của người khác."Lưu Vũ lặng yên lắng nghe, giống như tập trung hết sức để mà nghe một lần rồi mà thuộc lòng luôn, hận không thể đem cái máy ghi âm ghi lại từng câu từng chữ.Phía bên ngoài, đèn đỏ sáng lên, bánh xe dừng lại. Vũ Dã Tán Đa thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói tiếp: "Anh biết em đang phải chịu đả kích, ám ảnh, hoặc một thứ gì tồi tệ hơn, ghê gớm hơn. Anh trước giờ không hay quản chuyện của ai khác, cũng chẳng có thời gian bận tâm đến chuyện của người ta.""Nhưng, anh muốn giúp em, từ tận sâu trong đáy lòng, anh muốn giúp đỡ em, hoặc là anh tự tay phá nát xiềng xích đang quấn lấy thần thức, tâm trí của em, hoặc là anh giúp em để em dám tự mình gỡ nó xuống, cho dù chỉ giúp được chút ít."Thịch! Thịch! Thịch!Trái tim Lưu Vũ bắt đầu rung lên, gương mặt nóng dần, hai tai ửng đỏ."Dù em có chứng minh được suy đoán này hay không, em đã rất cố gắng rồi. Suy đoán đương nhiên có sai có đúng cho nên dù không đạt kết quả mong đợi em cũng không nên buồn bã, bản thân em đã dám chứng minh lời nói, dám vì lời nói của mình mà hành động, anh cảm thấy đó chẳng còn gì phải hối hận.""Bản thân anh trước đây đã vô số lần phạm sai lầm, nếu mỗi lần phạm lỗi anh đều buồn bã thì chắc bây giờ anh đang ở trong một bệnh viện tâm thần nào đó nhàn nhã ngồi đếm lá rụng.""Nếu suy đoán của em mà đúng, sự thật chỉ ra có kẻ chủ mưu đang muốn nhuốm máu Trường Minh, đương nhiên điều này chẳng ai muốn nó xảy ra, ai ai cũng hi vọng điều tốt đẹp và kiêng kị điều xấu, anh sẽ tận lực cùng em bắt kẻ chủ mưu, đưa hắn ra khỏi bóng tối, nói với hắn tắm ánh sáng mặt trời mới là nghi thức thích hợp với hắn.""Còn em, nếu suy đoán này là đúng, cũng đừng kiêu ngạo, phải khiêm tốn một chút, biết chưa?" "Vâng", Lưu Vũ ngoan ngoãn đáp một câu rồi ngoảnh mặt đi hướng khác.Em ấy đang rất ngại ngùng.Hết chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com