Hannigram Den Duong Cung
Note: Có cảnh bạo lực.
_____________________Will không có thời gian chính xác, nhưng anh biết mình đang ở nửa đường về Bệnh viện. Anh mân mê con dao gấp đã thó được từ phòng của Simon O'Neill, ngâm nga sau chiếc mặt nạ của mình. Một vài nhát chém, một khẩu súng bị đánh cắp, và rồi anh sẽ biến mất.Anh nghiêng đầu về một bên, nhìn tên đặc vụ FBI gần mình nhất. Người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào đôi giày của đồng bạn, cảnh giác nhưng không hẳn là trông chừng Will. Liếc mắt qua bên phải, cũng là một cảnh tượng y hệt. Chậc, Will nghĩ, FBI đang dạy đặc vụ của bọn họ thứ gì đây?Will giữ nguyên tầm nhìn vào các đặc vụ khi anh thả một tay tự do, rồi đến tay tiếp theo. Bọn họ không thực sự để ý đến anh, bởi vì ngay lúc anh trượt tay xuống và cắt dây đai đang trói bản thân vào xe đẩy, họ mới bắt đầu nhận ra rằng có gì đó không ổn.Will vồ về phía tên đặc vụ bên phải, con dao gấp dễ dàng cắm sâu vào cổ người đàn ông. Will rạch một đường và máu phun ra, văng lên mặt anh và bộ jumpsuit. Will không dừng lại để ngắm nhìn gã chết, quá bận rộn để giết tên tiếp theo. Tên này rút súng ra bắn một phát, nhưng viên đạn chệch đi và găm vào xe tải.Có một tiếng hét từ ghế trước, nhưng Will lơ đi và vật tên đặc vụ FBI xuống sàn, cắt cổ gã ta. Khi đặt gã nằm trên sàn và chảy máu đến chết, thoi thóp thở, Will chộp lấy khẩu súng ngắm vào vách ngăn giữa phần trước với phần sau của xe tải, và rồi nổ súng. Sáu phát vào bất kì bộ phận nào của tên tài xế là đủ. Chiếc xe tải chuyển hướng sang bên trái, tông vào đất và một con mương. Will bị chấn động, nảy lên đâm vào vách ngăn, chiếc xe đẩy vẫn được cố định giữa sàn xe tải. Có một tiếng lạo xạo vang lên bên tai Will, rồi xe dừng lại.Anh bị choáng váng, đầu đau như búa bổ, nhưng Will không có thời gian để chờ. Anh mở khóa xe và loạng choạng nhảy xuống bãi cỏ.Cửa phó lái mở ra và tên đặc vụ FBI cuối cùng bò xuống xe. Đầu gã chảy máu, đôi mắt không tập trung nổi khi nhắm súng vào Will. Will giơ súng lên và bóp cò–Họ nổ súng cùng một lúc, và Will cảm thấy vai mình đau buốt. Anh không để nó ngăn cản mình, tiếp tục nổ súng cho đến khi tên đặc vụ ngã xuống đất, chết, toàn thân ướt sũng máu. Will chậm rãi tiến lại gần, ngón tay vẫn trên cò súng, và đá mạnh vào tên đặc vụ. Ổn, đã chết đến không thể chết hơn."Tốt lắm." Will trầm ngâm và nhìn cánh tay phải của mình. Viên đạn sượt qua vai anh, xé toạc bộ jumpsuit và làn da. Anh sẽ cần phải khâu nó lại, nhưng Hannibal sẽ là người lo việc đó khi họ gặp nhau. Will mỉm cười và bước qua xác tên đặc vụ để leo trở lại lên xe. Có một cái điện thoại trên mặt đất, kẹt dưới xác tên tài xế. Will kéo nó lại và gọi cho BSHCI."Bạn đang gọi đến Bệnh viện Bang Baltimore dành cho các Tội phạm Tâm thần Mất trí." Một giọng nói cao vút vang lên sau vài tiếng chuông. "Đây là văn phòng của Bác sĩ Chen, tôi có thể giúp gì được cho bạn?""Ào." Will lè nè, mô phỏng giọng của tên tài xế. "Là đặc vụ deVally đây. Tôi có thể nói chuyện với Bác sĩ Chen được không?""Tất nhiên." Người phụ nữ trả lời. "Xin hãy chờ một chút."Có một khoảng dừng, và rồi:"Bác sĩ Chen đây. Tôi có thể giúp gì cho anh, đặc vụ deVally?"Will nhếch mép. "Chúng tôi sẽ đưa Graham về hơi trễ một chút. Đặc vụ Crawford cần anh ta."
Bác sĩ Chen cảm thấy áo bó không cần thiết khi các tù nhân - kể cả Hannibal và Will - được di chuyển quanh bệnh viện. Hai tay của Hannibal bị còng ra sau lưng với hai vệ sĩ kè kè hai bên.Căn phòng được dùng cho cuộc gặp mặt vợ chồng từng là phòng nghỉ ngơi của nhân viên, nằm ở cuối hành lang. Hannibal biết trong suốt thời gian hắn bước vào đó. Hắn luôn mở mắt, lắng nghe và ngửi xem điểm yếu của bệnh viện nằm ở đâu. Khi các lính gác đưa hắn đến căn phòng, Hannibal dừng lại."Xin lỗi." Hắn nói với người bên phải - Glenn, chắc vậy. "Nhưng cậu có thể lấy cho tôi một cốc nước không?" Người nọ chần chờ. "Tôi sẽ không nhận nó cho đến khi tôi đã yên vị trong phòng, không còng tay và bị khóa lại." Hannibal nói thêm.Glenn liếc qua đầu Hannibal để nhìn đồng bạn của gã. Hannibal không quay đầu lại. Cuối cùng Glenn cũng gật đầu và xoay người, dùng một tấm thẻ khóa trên thắt lưng để mở cánh cửa kép. Gã bước vào và tên bảo vệ còn lại kéo Hannibal lùi về sau vài bước để có thể nhìn rõ cả đồng bạn mình và Hannibal cùng một lúc.Hannibal đã thủ sẵn một trong những mồi câu của Will trong tay. Còng tay được mở ra với tiếng cách gần như im lặng, và Hannibal không hề do dự chút nào. Hắn tròng cái vành của còng tay qua cổ tên bảo vệ và kéo một đường cho đến khi cổ họng của gã bị xé toạc và máu phun lên tường. Hannibal đá xác tên đàn ông và bước vào phòng, nơi tên kia đang quay lại.Glenn làm rơi chiếc cốc giấy đựng nước gã đang cầm và mò tìm cây côn của mình, nhưng Hannibal đã băng qua căn phòng. Glenn lùi lại và đập vào cái nút cảnh báo trên tường trước khi Hannibal giết gã. Đèn bắt đầu nhấp nháy và tiếng chuông báo động kêu inh ỏi muốn điếc tai cả hai. Nó khiến gã bảo vệ trở nên vụng về với cây côn của mình trong lúc tay cố với lấy cái dùi cui.Điều đó đã dẫn đến cái chết của gã. Hannibal dễ dàng choàng một tay qua cổ gã và vặn cái rắc. Cổ gã gãy một cách rõ rệt và Hannibal thả gã xuống. Hắn mở khóa chiếc còng còn lại trước khi cầm lấy cây côn của tên bảo vệ. Khi đứng thẳng dậy, hắn mỉm cười và đi qua hành lang. Giờ tất cả những gì hắn cần làm là ra khỏi tòa nhà, kiếm một chiếc xe, và điều quan trọng nhất: tìm Will.
Chiếc xe tải chở Will Graham và bốn đặc vụ FBI được tìm thấy bên lề đường. Nó đã tông phải một cái cây khi tên tài xế bị bắn từ phía sau đầu. Người đàn ông ở ghế phó lái đã tìm cách để bò ra và đi được gần một mét khỏi xe tải trước khi bị đạn bắn hạ. Có máu được tìm thấy gần gã ta, nhỏ giọt trên đường. Gã đã làm Graham bị thương trước khi kẻ giết người trốn thoát.Starling nghe Zeller kể lại qua điện thoại, người đàn ông nguyền rủa Will Graham giữa mỗi câu nói. Starling thì tập trung hơn vào căn phòng trước mặt cô, cửa mở rộng. Cánh cửa vấy đầy máu, những vệt máu dài gần như chạm đến trần nhà, giờ đã khô và đóng thành màu nâu sậm.Lecter đã biến mất, bỏ đi từ cửa sau, xa hơn một chút. Biệt đội điều tra vẫn không chắc làm thế nào hắn rời khỏi tòa nhà được. Tất cả những gì họ biết là Lecter đã trốn thoát, và Graham cũng thế.Starling cúp máy khi Zeller nguyền rủa đồng nghiệp cũ của mình lần thứ n. Cô đút điện thoại vào túi và lùi một bước khỏi thang máy.Bác sĩ Chen đang ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang, hai tay ôm đầu. Starling ngồi xuống sàn bên cạnh anh ta."Cô có thấy tội lỗi không, đặc vụ Starling?" Anh ta hỏi sau một nhịp, giọng nói thì thào.Starling không muốn nói dối. "Có."Anh ta cười. "Tôi đã để Lecter trốn thoát.""Tôi để Graham trốn thoát." Cô đáp lại."Cuối cùng thì họ cũng bỏ trốn." Cô quyết định. Tất cả những gì họ cần là một hoàn cảnh thích hợp. Starling đã cung cấp điều ấy. Cô đã trở thành một con tốt trong trò chơi của họ, hệt như những gì Crawford cảnh bảo cô. Họ đã chơi cô một cách chuyên nghiệp.Bác sĩ Chen run rẩy thở hắt ra. "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao hai người trước tôi lại nghỉ việc." Anh ta nói."Anh có nghĩ họ sẽ đến tìm anh không?" Starling hỏi."Không." Bác sĩ Chen đáp. "Tôi không đủ quan trọng." Anh ta quay lại nhìn cô, sự cảnh báo hiện rõ trong mắt anh, nhưng cô có thể sẽ.Starling không nói gì, không di chuyển, ngay cả lúc điện thoại reo lên trong túi. Cô chỉ ngồi và nhìn chằm chằm vào bức từng, Bác sĩ Chen làm y hệt bên cạnh cô.
Hannibal kéo chiếc mũ hắn đã mua thấp xuống trán khi thấy một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh hắn tại trạm xăng. Động cơ xe tắt và cửa xe mở ra, đóng sầm lại. Hannibal dõi mắt theo những con số đang tăng dần đều, bình xăng sắp đầy. Và rồi ai đó đã dựa vào chiếc xe bên cạnh hắn, chuyển chân.Hannibal mở miệng, chuẩn bị sẵn sàng để giết nếu đó là một viên cảnh sát, nói dối nếu đó là người nhận ra hắn, hoặc lờ đi nếu người nọ đặt câu hỏi. Tuy nhiên, lời nói đã tắt lịm giữa cổ họng khi đôi mắt màu nâu đỏ bắt gặp đôi mắt xanh sáng của chồng hắn.Will mỉm cười. "Không ngửi thấy em à, Bác sĩ Lecter?" Anh hỏi.Hannibal liếm môi trước khi nói. "Em đã không còn sử dụng loại nước cạo râu khủng khiếp mà tôi luôn nhắc đến nữa.""Em đã ngừng sử dụng khi gặp Molly." Will bình luận, lộ vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt.Hannibal nhếch mép. "Sự lựa chọn mới của em cũng chẳng tốt hơn chút nào đâu, Will yêu dấu."Will đảo mắt và nắm bàn tay lại vào túi áo khoác Hannibal khi nói, "Lại đây và hôn em nào."Vị bác sĩ mặc anh kéo đi, cơ thể hắn nhanh chóng áp sát lên người Will từ ngực xuống đùi. Will hôn hắn trước, miệng họ dán chặt vào nhau và anh rên rỉ ngay lập tức. Hannibal liếm và cắn môi Will, mút lấy lưỡi anh khi người đàn ông trẻ tuổi hơn hé miệng. Hôn nhau ở đây, giữa thanh thiên bạch nhật, không có những bộ jumpsuit và những cánh cửa khóa chặt hay ai đó đang theo dõi họ từng phút từng giây... Nó thật tuyệt vời, khiến người ta phải mê mẩn, và trong khoảnh khắc ấy, Hannibal đã tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để Will đi nữa. Hắn sẽ chết trước khi bị khóa lại, tách ra khỏi chồng hắn...Hoặc hắn sẽ buộc phải được ở cùng một phòng giam. Hắn và Will không còn là mối nguy hiểm cho nhau nữa.Họ ngừng lại chỉ khi hơi thở cần thiết, và Hannibal nhìn chằm chằm vào môi Will khi anh cắn môi."Vậy thì..." Will trầm ngâm. "Đi theo em chứ?" Anh thêm vào một cái nhướng mày và một nụ cười nhỏ đầy táo tợn. Hannibal cười phá lên, cho đến khi Will hôn hắn lần nữa, âm thanh thì thào giữa làn môi của đối phương.
Bốn ngày sau, FBI tìm thấy Daniel Scott và Simon O'Neill. Cả hai đã bị giết chết và đặt lên trên thi thể của một trong những nạn nhân của O'Neill... Hay nói đúng hơn là nạn nhân của Scott. Các xét nghiệm sau đó cho thấy rằng vết máu dưới móng tay Scott thuộc về nạn nhân thứ ba, và mọi người phát hiện ra rằng O'Neill chẳng làm gì ngoài ngồi trong góc tường trước khi bị sát hại.Daniel Scott mới là tên sát nhân thật sự, đã luôn là vậy. Gã đã chơi O'Neill, có lẽ, sử dụng quan hệ của cả hai để mua một đồng phạm và một bằng chứng ngoại phạm. Hệt như Lecter đã từng.Hiện chỉ có Scott và O'Neill chết dưới tay của Lecter và Graham, sau khi hai người họ biến mất hoàn toàn. Starling ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào các báo cáo trước mặt. Cô ấy đang ở nhà của mình, vì cô ấy không có văn phòng tại BAU, có thể sẽ không bao giờ vì vụ án chết tiệt này. Crawford đã quát tháo như một con gấu giận dữ, và ngay cả Starling cũng phải tránh đường cho ông ta.Starling nhận ra rằng hẳn Lecter đã biết Daniel Scott mới là tên sát nhân thật sự. Cô có thể nhớ rõ vẻ mặt của hắn sau khi cô nói tên Simo O'Neill - vẻ mặt mà cô sẽ không gọi chính xác là ngạc nhiên, và rồi Graham, sau đó, đã bỏ qua cô và nhìn Lecter khi O'Neill được nhắc đến, cười phá lên khi anh ta nhận ra rằng FBI đang săn nhầm người.Lecter biết. Hắn đã cảnh báo Scott. Và sau đó, hắn săn lùng tên giết người và tình nhân của gã.Bạn cùng phòng của Starling gào lên rằng bữa tối đã sẵn sàng từ dưới nhà, nhưng Starling chỉ di chuyển để mở một tập tài liệu khác. Bên trong là hai tấm ảnh, Lecter và Graham, những tấm ảnh được chụp lúc họ vừa được đưa vào tù sau khi sát hại năm người. Cả đều nhìn vào camera, đôi mắt tối đen.Bọn họ trông sống động. Cực kì sống động, ngay cả chỉ là ảnh in. Bất cứ điều gì đã xảy ra với Dolarhyde - bất cứ điều gì đã xảy ra sau đó - đã khiến cả hai lần đầu tiên được sống. Starling cam đoan."Clarice! Này, Starling!"Starling ngước lên. Bạn cùng phòng của cô ấy, Ardelia Mapp, đang dựa vào khung cửa."Bữa tối đã sẵn sàng." Mapp nhắc lại."Về Lecter và Graham hả?" Khi Starling gật đầu, Mapp cười. "Cô gái à, thật đấy, cậu cần quên bọn họ đi.""Họ đã trốn thoát, Ardelia," Starling nhắc cô ấy. "Vì tớ.""Ể?" Mapp nhún vai. "Nếu không phải cậu thì cũng là người khác thôi, rõ ràng họ đã lên kế hoạch cho việc này trong nhiều năm rồi." Cô bước vào phòng. "Đừng tự dằn vặt mình, cô gái, chỉ cần cảm thấy biết ơn vì Lecter và Graham đã rời khỏi đất nước. Tớ thấy an toàn hơn nhiều khi họ không ở Mỹ.""Ừa." Starling thì thầm. Cô không nghĩ rằng Lecter và Graham sẽ tìm đến mình. Cô rất lạc quan tin rằng mình chưa bao giờ làm phiền họ hay có mưu đồ gì với họ quá nhiều. Nhưng... cô vẫn không bao giờ muốn thấy bất cứ ai trong số hai người nữa.Dỗ dành thêm một chút, Mapp đã thuyết phục được Starling đóng hồ sơ lại và rời khỏi phòng. Cô nhét chúng vào ngăn bàn, để quên đi và nhìn lại một lần nữa vào buổi sáng. Ám ảnh thật sự.Starling ngồi vào bàn ăn nhỏ và để Mapp lấy thức ăn cho mình, mỉm cười khi người phụ nữ kể chuyện cười để khiến cô cảm thấy tốt hơn. Sau một tiếng đồng hồ, cô đã quên Hannibal Lecter và Will Graham.Dù gì đi chăng nữa, cứ tận hưởng buổi tối đã.
Ở Venice, trời đang về đêm và nước tràn vào các góc của kênh đào. Tuy đã muộn nhưng vẫn có khách du lịch lang thang quanh quảng trường Piazza San Marco, đèn flash nhấp nháy khiến những người đứng gần bị chói mắt.Thường thì Hannibal sẽ kinh ngạc bởi cảnh đẹp xung quanh hắn, nhưng tối nay, đôi mắt hắn chỉ dõi theo chồng mình. Will mỉm cười khi anh nhìn lên bầu trời, nhìn lên những vì sao có thể thấy được dù ở rất xa. Đôi mắt Hannibal không rời khỏi anh một phút nào, đảo khắp nơi để bắt lấy từng cử động, từng tia cảm xúc lướt qua đôi mắt tràn ngập biểu cảm của Will và khắp khuôn mặt anh."Đừng có nhìn em chằm chằm nữa." Will lầm bầm.Hannibal mỉm cười. "Tôi yêu thích việc nhìn chằm chằm vào em, Guglielmo thân mến."**tiếng Ý, nghĩa là William"Đừng gọi em là Guglielmo." Là yêu cầu tiếp theo."William thân mến?"* Hannibal mạo hiểm. Will trừng hắn. "William, tôi mê mẩn em. Em là tất cả đối với tôi. Tôi đã rơi vào lưới tình với em. Tôi yêu em-""Được rồi." Will cười phá lên. "Đủ rồi."Hannibal mỉm cười và tóm lấy tay Will, kéo người bạn đời của mình lại gần cho đến khi hắn có thể cọ mũi lên những lọn tóc màu socola của Will. "Tôi yêu em rất nhiều." Hannibal thì thào.Will ngâm nga và dụi vào cổ Hannibal. "Em muốn hôn anh." Will nói, tiếng Ý của anh hơi không tự nhiên. Anh vẫn chưa hoàn toàn thành thạo, nhưng anh đang nói tốt hơn mỗi ngày."Ừm." Hannibal trả lời, ngón tay lướt qua quai hàm Will. Will ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh của anh rực rỡ trước khi nhắm mắt lại. Anh áp người vào và vòng tay qua cổ Hannibal. Hannibal tan chảy trong nụ hôn, để cho bản thân bị chiếm giữ hoàn toàn bởi người đàn ông trong lòng. Tay hắn nắm lấy hông Will và đẩy mình về phía trước, không thể - cũng không muốn kìm chế bản thân khi hắn có Will ở đây, cận kề trong vòng tay.Will rên rỉ và khiến nụ hôn sâu hơn cho đến khi lưỡi họ chạm nhau, nhanh nhẹn và khéo léo rượt đuổi nhau, chỉ dừng lại khi Will dứt ra để thở. Anh ngâm nga lần nữa và úp mặt vào cổ Hannibal. "Đưa em về nhà, Hannibal." Anh nói.Hannibal mỉm cười. "Rõ."Will choàng một tay qua thắt lưng Hannibal và dẫn hắn ra khỏi Piazza. Cả hai chỉ là một cặp đôi trong số rất nhiều các cặp đôi du lịch tại Thành phố Nổi.Sáu tháng sau, sách của Hannibal Lecter đã được xuất bản. Starling tỉnh dậy với một gói đồ trên bàn của mình, và khi cô mở ra, cô thấy mặt Lecter trên trang bìa, còn Graham thì ở đằng sau. Cô trừng nó một lúc trước khi mở nó ra.Gửi đến Clarice, một vài trang sau, cảm ơn.Starling gần như đã cắm con dao xuyên qua cuốn sách. Thay vào đó, cô đặt nó vào lại cái gói và ném ra ngoài.Cách đó nửa vòng trái đất, trong một ngôi nhà nhỏ ở Venice, Hannibal đang xem cùng một cuốn sách. Hắn mỉm cười khi thấy những dòng chữ mà hắn đã bảo người đại diện viết vào. Một người đàn ông tốt, đã xuất bản cuốn sách theo ý Hannibal dù hắn đã trở thành kẻ truy nã một lần nữa. Người đại diện không cần phải thuyết phục nhiều, bởi tên của Hannibal Lecter lại một lần nữa vô cùng đắt khách.Will cười to khi thấy tên của Starling, nhưng khi nhìn thấy tên Hannibal, họ có một buổi giường chiếu mà cần phải giải quyết vào sáng sớm hơn là chơi trò chơi của Hannibal.Hannibal bắt gặp ánh mắt của anh và đóng cuốn sách lại. Nó sẽ rơi khỏi bàn thôi, trong một cuộc tình ái khác. Và nó sẽ vẫn ở đó cho đến khi Hannibal nhặt lên để vào kệ sách, không bao giờ đọc hay nhìn lại một lần nào nữa.Clarice Starling sẽ chỉ được nhớ đến trong một khoảng thời gian ngắn, một câu chuyện thú vị được nhắc lại giữa Hannibal và Will qua nhiều năm sau.Starling đã hoàn thành giá trị của mình, họ sẽ không bao giờ gặp lại cô.
[END]______________
Vậy là đã end rồi, thật ra mình ngâm chapter 1,2 từ tháng 10 lận, mà tết năm nay mới năng suất cố trans hết cho xong trong vòng 2 ngày để mọi người có quà tết ^^. Mình rất là thích fic này luôn, một trong số ít fic khắc hoạ cảnh cùng chung cảnh tù ngục của cặp chồng chồng sát nhân. Tuy hơi OOC xíu nhưng mong mọi người cũng thích nha. Chúc mọi người năm mới vui vẻ ╰(*'︶'*)╯♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com