TruyenHHH.com

Hannigram Den Duong Cung


Sáng hôm sau, Clarice Starling gõ cửa văn phòng Jack Crawford. Người đàn ông đang ngồi sau bàn, đứng lên vẫy tay khi thấy cô.

"Thế cô đã tìm được gì ở chỗ Lecter và Graham?" Crawford hỏi.

Cô đã gọi cho ông ta khi rời khỏi BSHCI và để lại một lời nhắn, người đàn ông đã không gọi lại.

"Hung thủ lại là bệnh nhân của Lecter." Starling nói.

Crawford thở dài một hơi và ngồi xuống. "Tất nhiên là vậy rồi." Ông ta thì thầm. "Cô có biết tổng cộng có bao nhiêu tên sát nhân có mối liên hệ với Hannibal Lecter không?"

Starling nhún vai.

"Sáu." Ông đáp. "Sáu người từng được Lecter điều trị, hoặc ít nhất cũng có một tay hắn ta nhúng vào. Tất cả bọn chúng đều hắn bị xúi giục chìm sâu hơn vào chứng rối loạn tâm thần."

Starling chỉ gật đầu, đôi khi Crawford thích cường điệu về Lecter bằng những lời nói ác liệt và như thể chửi rủa.

"Thế đấy." Ông ta lắc đầu. "Tiếp đi."

"Tôi cho rằng Lecter không giữ bất kỳ hồ sơ nào về kẻ giết người, bởi vì họ chỉ gặp nhau một lần." Starling nói. "Lecter nói với tôi rằng hắn không có thời gian để chữa trị cho người đàn ông đó và... giúp gã phát triển." Crawford nhìn cô. "Về cơ bản là là do hắn không muốn phiền phức, vì tên hung thủ quá lỗ mãng, quá... thiếu thốn về mặt nghệ thuật, tôi nghĩ thế."

Crawford khịt mũi. "Vậy là những màn giết chóc của gã chưa đủ đối với kẻ ăn thịt người, hửm?" Ông ngả ra phía sau và đặt tay lên bụng. "Còn gì nữa không?"

Starling gật đầu rồi đưa ông ta những ghi chú của mình. Crawford lướt qua từng trang cô đã chép lại, ngón tay gõ gõ vào những điều đương nhiên. Starling tự hỏi có phải ông ta đang đọc những gì mà Lecter và Graham nói đã về ông ta không.

"Hắn biết tên của hung thủ?" Cuối cùng Crawford cũng lên tiếng.

"Hắn nói có." Starling đáp. "Nhưng hắn không chịu tiết lộ-"

"Trừ phi chúng ta nói cho họ biết tình hình về đàn chó của Graham." Crawford cắt ngang. "Và chúng ta sẽ không làm thế."

Lông mày Starling nhướn lên và cô vươn người ra khỏi ghế. "Thưa ngài?"

"Tôi sẽ không cử cô quay lại đó nữa nếu không thật sự cần thiết." Crawford nói.

"Nhưng thưa ngài, họ biết tên của hung thủ," Starling phản bác. "Chúng ta có thể tìm ra gã ngay."

"Không." Crawford lắc đầu. "Starling, cô phải nhớ kĩ họ là ai. Tại sao họ lại muốn biết tình hình về đàn chó của Graham? Lí do?"

"Tôi-" Starling ngập ngừng. Cô không biết câu trả lời.

"Chính xác." Crawford nói. Ông hất xấp giấy lên bàn. "Họ muốn biết là có lí do, nhưng chúng ta không biết lí do đó là gì. Mọi thứ đều có nguyên nhân, Starling ạ. Lecter không bao giờ làm việc mà chưa suy nghĩ cẩn thận cả. Họ đang cần thứ gì đó, thứ họ đang lên kế hoạch để có được." Ông ta lắc đầu. "Tôi sẽ không cử cô quay lại."

"Thưa ngài." Starling nhấn mạnh lần nữa. "Tôi có thể tự xử lí được." Crawford nhướng mày, và cô nhẹ nhàng thở dài. "Họ quả thật là... một thứ gì đó khác," Cô thừa nhận. "Nhưng tôi có thể xử lí. Bọn họ đều gần như rất lịch sự và hữu ích, và khá... thích thao túng tâm lí."

Crawford lầm bầm gì đó về những từ ngữ cuối cùng của cô, nhưng Starling không nghe thấy.

"Bất kể họ đang làm gì đi chăng nữa," Starling tiếp tục. "Tôi sẽ không để họ thực hiện. Tôi sẽ chỉ đề cập đến tình hình lũ chó của Graham, có được tên của hung thủ, và rời khỏi. Ta vẫn có thể đàm luận với những kẻ sát nhân khác mà."

Crawford nhìn cô, và Starling bỗng cảm giác như họ đang nghĩ về cùng một điều: Vẫn còn những kẻ sát nhân khác, nhưng không tên nào bì được với Graham và Lecter.

Cả hai đấu mắt nhau khoảng ít nhất một phút trước khi Crawford lắc đầu. "Không, Starling ạ." Cô ngả người ra ghế và cố để không nhăn nhó. "Ta đã có đủ thông tin ở đây rồi." Ông ta nói, gõ vào xấp ghi chú. "Đủ để lần theo gã đấy. Nếu trong vòng ba ngày ta không thể tìm ra gã, thì cô có thể quay lại và kể Graham nghe về đàn chó của cậu ta. Ngược lại, cô sẽ không bao giờ được liên lạc với Hannibal Lecter hay Will Graham một lần nào nữa."

Starling nghiền ngẫm một hồi, nhận ra mình chẳng có nhiều sự lựa chọn lắm. Crawford là cấp trên của cô, là người đàn ông có khả năng đưa cô ra khỏi Học viện và đỡ đần sự nghiệp vĩ đại của cô. Cô gật đầu. "Vâng, thưa ngài."

"Tốt lắm." Crawford càu nhàu. Ông ta gom xấp giấy lại và đưa cô. "Tôi sẽ gọi Zeller, Price và Jacobsen. Gặp chúng tôi tại văn phòng số 3 trong vòng nửa tiếng nữa, ta sẽ bắt đầu ghép một hồ sơ khác vào với nhau."

Starling gật đầu và đứng yên khi Crawford nhấc điện thoại khỏi bàn. Cô lưỡng lự một chốc trước khi rời đi, không muốn ép người đặc vụ đã lớn tuổi này quá đà. Lúc rời khỏi văn phòng, băng qua hành lang đến văn phòng số 3, cô tự hỏi họ thực sự có thể bắt được hung thủ mà không cần phải quay lại gặp Lecter và Graham không.

Vì vài lí do nào đó, cô rất nghi ngờ điều ấy. Dường như Lecter khác chắc chắn rằng một lúc nào đó cô sẽ quay trở lại.

Họ lần theo dấu vết của Simon O'Neill đến một căn nhà không cách quá xa so với ngôi nhà cũ của Bác sĩ Hannibal Lecter. Ngôi nhà rất lớn, chẳng đáng ngạc nhiên nếu so với điều kiện của khu vực này. Cửa đã mở sẵn trước khi đội S.W.A.T ra khỏi xe.

Crawford đã đứng bên ngoài với một khẩu súng ngắn trong tay. Ông ta giơ súng lên khi một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi phát hiện họ. "Giơ hai tay lên và quỳ xuống đất!" Ông ta gầm to.

Người đàn ông làm theo, và những người chạy ra từ trong nhà để xem có chuyện gì cũng làm theo. Sáu người tất cả - năm nam một nữ. Sau khi căn nhà đã trống không, Starling bước theo sau Crawford để quan sát đám người đã bị còng tay đang ngồi trước mái hiên.

Không có ai trong số họ là Simon O'Neill.

"Simon O'Neill đâu ?" Crawford hỏi.

Một người đàn ông cúi gằm mặt. Người phụ nữ nặng nề nuốt nước bọt. "Có phải Simon đã gây ra chuyện gì đó không?" Cô hỏi.

"Chúng tôi có lí do để tin rằng gã đang phải chịu trách nhiệm cho cái chết của sáu người." Crawford đáp.

Người phụ nữ thổn thức.

"Tôi biết mà." Tên tóc vàng lẩm bẩm. "Anh ấy đã hành động rất kì lạ trong..."

"Ít nhất ba năm rồi." Một người khác cắt ngang, tóc rũ xuống mặt.

Starling nhìn gã. "Ý anh là sao?" Cô hỏi.

"Anh ấy vẫn luôn... khác biệt." Người đàn ông trả lời. "Nhưng gần đây, anh ấy cứ lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn."

"Vớ vẩn một cách đen tối." Tên tóc vàng nói.

"Chỉ là về chúng tôi, về con người." Người đàn ông tóc đen tiếp tục. "Mới cách đây một tuần anh ấy nói anh ấy sẽ lột da tôi vì tôi là một cái đèn và tôi nên trông giống một cái đèn."

Starling nuốt nước bọt. Người phụ nữ trên mặt đất khóc nức nở.

"Cậu tên gì?" Crawford hỏi.

Tên tóc vàng ngước nhìn ông ta. "Daniel," Gã đáp. "Daniel Scott."

"Adrian Brooke." Người đàn ông tóc đen nói thêm.

Những người còn lại là Sally, Patrick, Mikhail và Zach. Tất cả họ đều học cùng trường với Simon O'Neill.

"Lần cuối cậu thấy gã là khi nào?" Crawford tra khảo.

"Tối hôm qua." Patrick trả lời. "Anh ấy bắt đầu hoảng sợ và ném mọi thứ đi, nói rằng anh ấy cần phải tìm ra bản thân là gì."

"Cầm dao." Mikhail bổ sung. "Rồi khua nó xung quanh. Chúng tôi đã rất sợ. Chúng tôi bảo anh ấy ra khỏi đây."

"Cậu có biết gã ở đâu không?" Starling hỏi.

Mikhail nhún vai, và Daniel nói. "Chúng tôi thực sự không biết. Cha mẹ Simon đã chết năm năm trước. Anh ấy đã ở với hết người này đến người khác. Anh ấy ở cùng Sally một vài tháng, rồi tới Patrick."

"Và gần đây gã ở với cậu?" Crawford nói, nhắm thẳng về phía Adrian Brooke.

Andrian gật đầu. "Anh ấy nói cần một nơi để dừng chân trong vài tháng rồi sẽ đi." Nuốt nước bọt. "Anh ấy trông có vẻ rất chắn chắn mình sẽ rời đi vì những thứ tốt đẹp."

Crawford gầm gừ và nhìn sang Starling. "Đưa họ vào nhà." Ông ta ra lệnh. "Chúng ta sẽ lấy tất cả lời khai và tìm kiếm O'Neill một lần nữa."

Starling gật đầu, đỡ Daniel và Adrian đứng dậy.

"Có phải chúng tôi đang gặp rắc rối không?" Daniel hỏi, một cách gần như kích động.

"Để xem sau khi nói chuyện xong tình hình như thế nào đã." Starling đáp.

Hannibal đang ở trong Cung điện Tâm trí của bản thân khi hắn nghe thấy tiếng bước chân đặc thù của đặc vụ thực tập Clarice Starling. Hắn chờ một chốc, để điệu nhạc trôi nổi lên đến đoạn cao trào trước khi mở mắt ra. Will vẫn đang ngủ trong phòng giam của mình, quay mặt vào tường, và vẫn không hề động đậy khi Hannibal đứng dậy khỏi giường.

"Chào buổi chiều, đặc vụ Starling."

"Ông Lecter." Người phụ nữ trẻ trả lời.

Trong nụ cười giả dối của Hannibal chẳng ẩn chứa chút tức giận nào. Người phụ bước đi trên một con đường thẳng tắp và trông chỉ nhận thức được một nửa về điều đó. Trong lúc Hannibal dành cho cô sự tôn trọng vì chịu quay lại thuyết phục, hắn vẫn không thể ngừng tưởng tượng bản thân đang kề lưỡi dao lên cổ cô. Hắn có thể cứa vào bất kỳ đâu trên cơ thể cô. Hắn sẽ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp bằng làn da tím tái và mái tóc xoăn gợn sóng của cô.

"Tôi có thể giúp gì cho cô?" Hannibal hỏi, giữ thái độ lịch sự của một chủ nhân, mặc dù xét cho cùng hắn vẫn chỉ là một vị khách ở Bệnh viện bang Baltimore.

"Chúng tôi đã tìm thấy nơi ở của Simon O'Neill." Starling nói.

Hannibal nhếch mép với cô. "Tôi hiểu rồi." Hắn đáp. "Vậy ra cô ở đây để nói rằng cô đã giải quyết vụ án và bắt tên được hung thủ à, đặc vụ Starling?" Hắn nheo mắt. "Hay là cô còn cần thứ gì đó khác?"

Starling nuốt khan. Hannibal dõi theo cổ họng động đậy của cô. "Vị trí hiện tại của Simon O'Neill thì chưa." Cô nói ra điều mà Hannibal thừa biết. "Chúng tôi đang hi vọng rằng ông có thể giúp điều tra gã."

"Chúng tôi?" Hannibal dài giọng. Hắn bước sang bên phải vài bước để vòng qua bàn một cách chậm rãi. "Chính xác thì chúng tôi ở đây là ai, đặc vụ Starling?"

Starling mím môi thành một đường thẳng, rồi trả lời. "Đặc vụ Crawford và đội của ông ấy."

"Tôi hiểu rồi." Hannibal gần như đã cười phá lên khi cô nhìn hắn. Rõ ràng là Starling rất kính trọng Jack Crawford, tiếc là Hannibal thì không. Jack đã dồn ép Will ngọt ngào thân yêu của hắn, suýt nữa phá vỡ anh trước khi Hannibal có cơ hội tự tay thực hiện điều đó. Tên đàn ông xấc xược và lỗ mãng, không có chút khéo léo nào. Không chỉ thế, ông ta còn là là lí do mà Hannibal và Will đang phải ở sau những bức tường của BSHCI.

Hannibal hi vọng một ngày nào đó hắn sẽ là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Jack. Hắn đã từng thử trước đây và thất bại. Lần tới sẽ không.

"Tôi nhớ là mình đã cho cô một cái giá, đặc vụ Starling." Hannibal nói. Hắn quay lưng rồi trở về bàn, ngồi lên chiếc ghế bị khoan chặt xuống sàn. "Tôi sẽ không nói những gì tôi biết cho đến khi cô chịu nhả ra những gì cô biết."

Starling nuốt nước bọt lần nữa, nhưng lần này Hannibal nhìn đi chỗ khác, Hắn kéo bản phác thảo gần đây nhất lại và cầm bút chì lên.

"Ngài Lecter." Starling nói.

Hannibal hoàn toàn phớt lờ cô. Hắn sẽ không thỏa hiệp, vì điều đó là một phần quan trọng trong kế hoạch của hắn. Starling phải nói cho hắn tình hình về đàn chó yêu dấu của Will. Sau đó, chà... Có lẽ sẽ có tác dụng, Hannibal lơ đễnh nghĩ. Một nửa còn lại của trò vui này vẫn còn là một ẩn số.

"Ngài Lecter." Starling gọi lần nữa. Cô hít một hơi, thở ra từ từ, Cuối cùng Hannibal cũng chịu ngước đầu lên. Starling đang nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt rực lửa. Hannibal sẽ rất tận hưởng việc moi chúng ra khỏi hốc mắt. "Tôi biết chuyện về đàn chó của chồng ông."

Hannibal đặt cây bút chì sang một bên và đứng dậy. "Xin chờ một chút, đặc vụ Starling." Cô cau mày nhưng không nói gì. Hannibal đi đến góc phòng xa nhất và tựa vào tường. "Will!"

Will nhảy dựng lên ngay lập tức, quay mặt về phía Hannibal, đôi mắt đầy cảnh giác và cơ thể căng ra. Anh thả lỏng khi nhận ra Starling đã trở lại. "Hannibal." Will ngáp. "Điều gì khiến anh lôi em ra khỏi giấc ngủ trưa thế?"

Hannibal nở nụ cười với Starling. "Will rất dễ buồn ngủ khi chúng tôi đang thảo luận một chuyện gì đó."

"Hừm..." Will ậm ừ và xoa bóp vai cổ. "Em vẫn cần thêm đồ lót sạch."

Hannibal gần như bật cười to lên khi thấy ánh nhìn ghê tởm trên gương mặt Starling, nhưng rồi chỉ mím môi cười nhẹ khi Starling quay sang nhìn hắn lần nữa.

"Chà?" Hannibal nhắc nhở.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Will hỏi khi Starling quay sang anh, đưa lưng về phía Hannibal. Hannibal tự hỏi cô có run rẩy dưới bộ dạng cứng rắn đó không.

"FBI đã lần ra dấu vết của Simon O'Neill." Starling nói.

Lông mày Will hơi nhíu lại và anh bỏ qua cô để nhìn Hannibal. Hannibal cong môi đầy rạng rỡ và Will cười phá lên.

"Hẳn rồi." Người lập hồ sơ thì thầm. "Còn gì nữa không, thực tập sinh Starling?"

Hannibal rất thích thú mỗi khi Will trêu chọc người khác. Hắn thấy đôi vai Starling khựng lại.

"Gã đã biến mất trước khi chúng tôi ập đến đó." Starling nói. "Và chúng tôi cần sự giúp đỡ để tìm ra gã lần nữa."

"Thế FBI không tự xử lý được?" Will lè nhè. "Jack già rồi nên lẩm cẩm hả?"

Starling hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra. Vào, ra, vào, ra. "Chúng tôi có thể chứ." Cô nói, và Hannibal chắc chắn rằng đó chỉ là lời dối trá. Starling thật sự rất tin tưởng vào FBI, vào Jack Crawford và biệt đội của gã. "Nhưng tôi muốn bắt được gã trước khi gã gây án lần nữa. Bất kì thông tin nào anh hoặc chồng anh cung cấp sẽ khiến chúng tôi rất cảm kích."

"Đổi lại chúng tôi được gì?" Will hỏi, đi thẳng vào vấn đề như mọi khi. Anh ngồi xuống giường, đôi giày đập vào nền bê tông.

"Tôi biết chuyện về những chú chó của anh." Starling nói với anh.

Will ngước lên, ngồi thẳng dậy, quay mặt về phía Starling và chăm chú theo dõi cô. Starling gần như lùi lại một bước, nhưng dừng lại ở giây cuối cùng, đế giày trượt một đường trên sàn nhà trước khi cô kịp đứng vững lại.

"Chúng đang ở đâu?" Will hỏi.

Starling mở tệp tài liệu mình mang theo - có lúc nào mà cô đến tay không đâu chứ, Hannibal trầm ngâm - rồi cô nhấc một tờ giấy lên đọc: "Winston, Lulu, Buster và Applesauce đang ở chỗ hàng xóm của anh - vợ chồng Evans. Jay, Alex ở với vợ cũ của anh - Molly và con trai cô ấy. Rusty đã qua đời vì tuổi già, còn Lily mất vì bệnh tim."

Cô ngước lên sau khi đọc xong và Hannibal chăm chú nhìn Will. Mặc dù đây là một phần trong kế hoạch của Hannibal, hắn biết rằng Will vẫn rất nhớ những chú chó của mình. Anh không có phản ứng gì với tên của Molly, trông có vẻ chẳng hề bận tâm chút nào. Hannibal biết điều đó không hoàn toàn đúng, Molly đã từng là một người bạn đồng hành rất tốt, và cả đứa con trai mà cô sẽ không phải lo sợ rằng nó sẽ thừa hưởng bất kỳ mặt tối nào của Will.

Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, Will đã nói thế khi bọn họ chạy trốn sau khi giết Dolarhyde. Molly quá tốt, quá thuần khiết. Will không thể trở thành người đàn ông cô cần, người cô yêu, không còn nữa. Anh là của Hannibal, cả hiện tại lẫn quá khứ. Anh chỉ không nhận ra rằng mình hoàn toàn thuộc về Hannibal như thế nào.

Cũng như Hannibal hoàn toàn thuộc về anh như thế nào.

"Cảm ơn." Will đáp, nhẹ nhàng ngả người ra. "Cảm ơn cô, đặc vụ Starling." Anh nói sau một hơi thở. Khi anh nhìn người phụ nữ, sự biết ơn hiện rõ trong đôi mắt anh.

"Vâng, đặc vụ Starling ạ," Hannibal đồng ý. "Cô đã trút được rất nhiều gánh nặng và lo lắng trên vai chồng tôi, tôi sẽ giúp cô với mọi khả năng của mình."

Starling đóng tệp tài liệu lại và chuyển tầm nhìn sang Hannibal. "Simon O'Neill ở đâu, thưa ngài Lecter?"

Hannibal nghiêng đầu. "Thật lòng mà nói thì tôi không biết." Hắn đáp.

Starling trừng mắt. "Thế thì ông sẽ giúp tôi như thế nào?" Cô xẵng giọng.

"Tôi không thể giúp cô." Hannibal nói. "Tuy nhiên, chồng tôi thì..."

Một cách chậm rãi, Starling liếc qua bờ vai của mình. Will nở một nụ cười rất dễ khiến người khác cười theo. Cả cơ thể anh buông thõng, thái độ nhẹ nhàng và... mềm mại, đó là từ duy nhất Hannibal nghĩ đến.

"Xin lỗi?" Starling cất lời.

Nụ cười của Will lan rộng hơn. "Cô có muốn mượn trí tưởng tượng của tôi không, đặc vụ Starling?" Anh đề nghị.

__________

Rip Starling, biết phía trước là bẫy rập mà vẫn bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com