Hannigram Den Duong Cung
Anh ta đang nằm úp mặt xuống giường khi Starling bước đến trước tấm kính thủy tinh. Cô dừng chân và liếc xuống hành lang, tự hỏi có phải anh ta đang tự bóp ngạt bản thân hay không. Không đâu, nếu thế thì lại trái ngược với những gì Jack Crawford đã kể về người đàn ông nọ. Có lẽ anh ta chỉ đang... chìm đắm vào tâm trí của bản thân mình mà thôi.Cô mất một khoảng thời gian để quan sát người đàn ông – anh ta mặc bộ jumpsuit màu trắng, những lọn tóc xoăn rối bù trên đỉnh đầu, một cánh tay đang đu đưa bên mép của chiếc giường ngủ nhỏ xíu chật hẹp. Sau đó, cô hắng giọng và gõ lên tấm kính.Anh ta ngồi dậy ngay lập tức và quay mặt về phía cô. Cô nhìn thấy vết sẹo trước, uốn lượn quanh gò má bên phải, và một cái nữa trên trán anh, một vệt mảnh gọn gàng, khuôn mặt anh ta lởm chởm như đã hai ngày rồi không được cạo râu. Và rồi đôi mắt xanh bắt gặp cô, tối tăm đến độ khiến cô giật mình, gần như phải lùi lại một bước. Mặc dù đã từng chạm mặt với rất nhiều kẻ điên, Starling vẫn phải cố kìm nén để trấn định bản thân.Đúng vậy, chưa từng có kẻ nào bị bắt vì tội giết người, ăn thịt đồng loại và cố gắng trốn khỏi sự truy đuổi của FBI cùng với một tên tội phạm cộng sự đã bị kết án khác."Graham." Cô nói.Anh ta nghiêng đầu. Chớp mắt. Rồi một nụ cười chậm rãi nở rộng trên khuôn mặt anh. "Xin hãy gọi tôi là Will." Anh đứng dậy và vươn vai trước khi vuốt phẳng bộ quần áo của mình. "Cô là một con chó đặc vụ mới của Jack." Anh ta nói.Starling cố không nổi giận khi nghe thấy cái biệt danh."Tôi không biết tên cô." Anh tiếp tục nói khi tiến lại gần tấm kính. "Jack không chịu cung cấp nhiều như thế khi ông ta nhắc đến cô. Có lẽ Hannibal biết đấy, nhưng anh ấy vẫn chưa mổ xẻ nó đâu."Hannibal. Hannibal Lecter, bác sĩ tâm lý – một người bạn của anh ta, rồi trở thành kẻ thù, tiếp đến là người yêu, và cuối cùng là... gã chồng sát nhân, như cái tên Freddie Lounds đã đặt cho cả hai. Graham và Lecter chỉ giết được bốn người trước khi bị bắt, những vết thương sau khi tiêu diệt Francis Dolarhyde đã chậm trễ bước chân họ.FBI đã xông vào căn phòng khách sạn nhỏ ngay sau đó và phát hiện họ đang ăn một trong những nạn nhân. Starling phải tự nhắc bản thân rằng Will Graham là một người đàn ông nguy hiểm, loạn trí, là một kẻ tâm thần, hoặc ít nhất cũng là một tên điên cuồng.Anh ta trông vô hại. Crawford đã đề cập với cô cách đây một tiếng đồng hồ. Và anh ta dễ dàng đọc hiểu cô, trở thành cha của cô, mẹ cô, người bạn thân nhất... thậm chí cả chính cô. Tuyệt đối không bao giờ được tin anh ta. Ở một vài khía cạnh, anh ta còn tệ hơn Lecter nhiều.Starling tự hỏi liệu có phải do Graham trông bình thường hơn Lecter không. Lecter có thể hòa nhập vào đám người xung quanh hắn ta... Còn Graham có thể biến thành chúng."Clarice Starling." Cuối cùng cô cũng trả lời, cắt đứt sự im lặng bao trùm.Graham vẫn nhìn cô chằm chằm, và anh tiến đến gần tấm kính hơn, đứng trước cái bàn bằng thép được khoan chặt xuống đất, cách cánh cửa tầm 1 bước chân, và sẽ trả lại tự do cho anh nếu anh mở được nó ra."Tại sao cô lại ở đây?" Graham hỏi. "Và lí do gì đã khiến Bác sĩ Chen để cô vào? Anh ta không phải người dễ xơi như một số... quản lý khác của BSHCI."Starling nghĩ tới Bác sĩ Chilton, người gần như đã bị nung chảy tới tận xương, và Bác sĩ Bloom, người đã biến mất cùng với vợ và đứa con trai nhỏ sau khi Lecter trốn thoát. "Hỏi ý kiến của một kẻ điên chưa bao giờ là điều... dễ dàng đối với Jack." Graham bổ sung, đôi môi cong lên châm biếm. Đôi mắt anh trông hoang dã, và Starling nuốt nước bọt."Việc bắt được một kẻ điên cũng đáng giá để mạo hiểm trò chuyện với một kẻ điên khác." Cô phát biểu."À." Graham ừm hửm và lùi lại hai bước cho đến khi anh có thể ngồi lên bàn. "Thế tại sao cô không trao đổi ý kiến với Hannibal? Tôi nghe nói là anh ấy hòa đồng hơn tôi."Quả thật Crawford đã nhắc cô điều ấy. Kẻ ăn thịt người dễ tính hơn kẻ lập hồ sơ nhiều."Ông ta đang bận." Starling nói. "Bác sĩ Chen nói buổi sáng ông ta có lịch hẹn."Graham mỉm cười lần nữa. "Anh ấy đang phát hành một cuốn sách mới." Anh nói. "Người đại diện đang rất cần anh ấy, và chiều nay chúng tôi có một cuộc thăm hỏi vợ chồng*."*Là một khoảng thời gian nhất định mà tù nhân được gặp gỡ riêng tư với bạn đời hợp pháp của họ, có bao gồm các hành động tình dục. Starling liếm môi. Cô vẫn nhớ cơn thịnh nộ tàn bạo trong mắt Jack Crawford khi ông kể cô nghe về chuyện đấy. Bằng cách nào đó mà những kẻ giết người đã kết hôn sau khi trốn thoát, và giấy đăng ký kết hôn hình như là thật, dù cho khuôn mặt cả hai đều tràn lan khắp các tờ báo ngay sau khi thi thể của Dolarhyde được phát hiện."Vâng." Starling trả lời."Vì vậy tôi là sự lựa chọn tốt nhất còn lại." Graham nói. Khi cô nhìn anh, anh nhe răng cười toe toét, có vẻ rất thích thú."Tôi không cho là thế." Starling nói. "Anh là người xuất sắc nhất về những thứ anh đã làm, Graham.""Will." Anh nhắc lại lần nữa. "Đúng, xuất sắc nhất... Và hãy xem điều gì đã xảy ra với tôi đi." Anh ta chỉ vào xà lim vây xung quanh."Tôi cho rằng, chính Bác sĩ Lecter mới là người đẩy anh vào tình cảnh này chứ không hẳn là bản thân anh, Graham." Starling phát biểu.Lần đầu tiên, kể từ lúc hai người gặp nhau, thái độ của Graham thay đổi hoàn toàn. Đột nhiên anh ta đứng dậy, tỏa ra một loại năng lượng khiến Starling muốn lùi lại và rút ra thứ vũ khí mà cô chẳng hề có. Anh ta tiến lại gần cô một lần nữa, đứng trước tấm kính rồi nhìn chòng chọc vào cô. Starling cắn phần má trong để ngăn bản thân rùng mình khi bị đôi mắt nọ theo dõi."Đừng hiểu lầm về việc Hannibal phải chịu trách nhiệm toàn bộ về việc tôi là ai." Graham gầm gừ với cô. "Đó là lỗi của Jack. Will Graham tội nghiệp, bị điều khiển bởi người đàn ông mà anh ta nghĩ có thể tin tưởng được. Tôi đã luôn phải chịu tổn thương, đặc vụ Starling. Tôi không phủ nhận rằng Hannibal đã đóng vai trò trong việc thúc đẩy khía cạnh đen tối của tôi trồi lên bề mặt, nhưng một mình tôi vẫn có khả năng tạo ra thứ khiến cô bị ám ảnh mỗi đêm. Hannibal chỉ đơn giản là cho tôi một cú hích, hoặc hai."Starling nâng cằm lên và nhìn anh. "Ý anh là anh vẫn có thể trở thành một tên tội phạm máu lạnh ngay cả khi không gặp phải Bác sĩ Lecter?"Môi Graham mím lại thành một nụ cười, anh nói. "Ồ, đương nhiên là tôi sẽ trở thành kẻ sát nhân, ngay cả khi không có sự ảnh hưởng của Hannibal. Tôi chỉ sẽ giết được nhiều người hơn, sáng tạo nghệ thuật trước khi FBI bắt được tôi. Tôi sẽ chỉ không ăn nội tạng của nạn nhân thôi. Đó là dấu ấn cá nhân của riêng Hannibal."Cà phê của cô chực trào lên cổ họng. Starling đã xem xét kĩ vụ án của Lecter, của Graham, và của Lecter-Graham. Hồ sơ của họ dày cộp, chiếm hết tất cả chỗ trống trong tủ hồ sơ cũng như số thư mục trên máy tính của mọi nhân viên FBI. Hồ sơ họ còn được nghiên cứu bởi các thực tập sinh FBI trong Học viện, nó vừa là một môn học vừa là một lời cảnh cáo: Đừng để những kẻ sát nhân tác động đến bạn, nhận ra bạn có thể trở thành thứ gì. Đừng tin ai đó chỉ vì họ trông có vẻ tử tế.Lũ tâm thần ấy nhìn rất giống chúng ta.Graham ngả người ra khỏi tấm kính và nở một nụ cười khác. Vai anh rũ xuống, khuôn mặt trưng lên ánh mắt bảo hộ và dịu dàng, như đang nói: Tôi? Cô có thể tin tưởng tôi. Tôi thậm chí còn không tổn thương nổi một con ruồi. Thấy không, tôi rất hiền lành.Một lần nữa, những lời cảnh báo của Crawford vang vọng bên tai Starling.Starling quyết định cắt ngang cuộc rượt đuổi, không muốn tốn thêm thời gian hơn mức cần thiết với Will Graham nữa. "Anh có bằng lòng thảo luận về vụ án tôi đang xử lí không?" Cô hỏi, giơ tệp tài liệu mình mang theo lên. Ánh mắt Graham lướt qua nó. "Đang xử lí." Anh lặp lại. "Cô có phải một đặc vụ đã đủ lông đủ cánh chưa, cô Clarice Starling? Hay chỉ mới là một thực tập sinh?"Cô sững lại trước khi quyết định nói sự thật. "Thực tập sinh. Tôi sẽ sớm tốt nghiệp thôi."Graham nhướng mày và cười phá lên. "Một thực tập sinh?" Anh khúc khích, rồi gật đầu. "Ôi, cô rất may mắn vì Hannibal đang bận đấy.""Tại sao thế?" Cô thắc mắc."Vì anh ấy sẽ nổi điên lên." Graham đáp. Anh quay trở về ngồi trên bàn và đung đưa bàn chân cứ như chẳng quan tâm gì đến thế giới. Chắc chắn là vậy rồi, Starling thầm nghĩ. Trong phòng giam của anh ta có rất nhiều sách, cũng ngang ngửa với số lượng mồi câu chất đống trong góc tường. Graham đã phải làm gì khi trải qua những tháng ngày dài đằng đẵng bị nhốt? "Jack đã cử tôi theo đuôi anh ấy, và tôi đã là bạn, là cộng sự, là... sự trở thành của anh ấy, có thể xem là vậy." Graham nói. "Còn cô? Cô tươi tắn, và trẻ trung, và chẳng hề hay biết mình đang dấn chân vào thứ gì đâu."Anh nâng bàn tay, chặn lại những lời giải thích sắp tuôn ra từ miệng cô."Ý tôi không phải là cô không hoàn toàn đủ khả năng, đặc vụ Starling." Anh nói. "Cô có thể là đặc vụ giỏi nhất mà Học viện FBI từng tạo ra, tôi không có hứng mà quan sát kỹ hơn, nhưng cô là một thực tập sinh. Hannibal sẽ không cảm kích về việc Jack ném cô đến trước mặt anh ấy, trước mặt chúng tôi đâu... Anh ấy sẽ cảm thấy thô lỗ một cách đáng khinh." Graham nghiêng đầu nhìn cô. "Chúng ta đều biết Hannibal làm gì với những người thô lỗ mà, đặc vụ Starling."Anh ta quay đầu đi, ngân nga trong cổ họng."Graham?""Cha mẹ cô đã mất khi cô còn nhỏ phải không?" Anh nhận xét. Starling cứng đờ. "Không phải." Rồi anh ta tự sửa lại. "Chỉ một thôi... Cha cô à?" Chắc hẳn cô đã làm gì đó – chuyển động, mắt co lại, thứ gì đó – vì anh ta đã gật đầu. "Là cha cô. Và mẹ cô đã rời đi lúc cô vẫn rất bé. Chưa chết, nhưng bỏ đi. Cô thích chứng tỏ bản thân, đúng chứ? Cô hoàn toàn có năng lực, tự khiến bản thân phải có năng lực, và không bao giờ lùi bước trước thử thách. Cô không sợ hãi thử thách, đó cũng là lí do cô đứng đây, đòi hỏi ý kiến của tôi về vụ án, thứ mà Jack dễ dàng tự hỏi chính ông ta."Graham mỉm cười. "Jack không thích đến thăm tôi, đặc vụ Starling. Tôi vừa là một thất bại, vừa là một lời nhắc nhở rằng ông ta đã bỏ qua việc tôi thật sự là ai – bỏ qua việc Hannibal thực sự là ai." Anh dừng lời, rồi bổ sung thêm, "Tôi không ưa cách ông ta gửi cô đến. Cô sẽ trở nên quá cũ nát so với tuổi, và tan vỡ trước khi cô kịp có cơ hội để sống. Nó xảy ra với hầu hết các đặc vụ FBI, và cô không thể xử lí các vụ giết người tàn bạo mà vẫn giữ được sự tỉnh táo, nhưng thường thì vẫn sẽ có vài năm tốt đẹp."Anh nhảy xuống khỏi bàn và áp sát tấm kính trước khi Starling có thể thốt ra bất cứ từ nào. "Đưa tài liệu cho tôi." Anh ta yêu cầu. Starling run rẩy, nhưng cố không thể hiện ra. Có một cái khay thép trượt ra từ cánh cửa, cô đặt tệp tài liệu vào rồi mới đóng và khóa nó lại. Cô theo dõi Graham mở ngăn kéo ra từ phía anh ta và nhấc chúng lên. Anh lướt qua những bức ảnh và ghi chú trong lúc cô nhìn anh chằm chằm.Cô đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát cuộc đối mặt này, và Starling không biết làm cách nào để giành lại được. Mà cô đã từng có nó ngay từ đầu chưa? Crawford đã cảnh báo cô rằng Graham rất... kỳ quặc, cực kì thông minh, tàn bạo và thẳng thừng. Song ông không nhắc đến việc cô sẽ cảm thấy vô vọng thế nào trước mặt anh chỉ qua một vài câu nói đơn giản."Hmm." Graham bắt đầu ngâm nga trong cổ họng và lầm bầm khi quan sát tệp tài liệu. Anh ta đã làm điều đó suốt một, hai phút trước khi đặt chúng lên bàn làm việc. Anh trải đều những bức ảnh hiện trường vụ án ra và dang tay đặt lên hai mép bàn cách xa nhau. Anh ta quay lưng về phía cô, Starling nhìn anh hít thở sâu và rồi hoàn toàn đứng im.Nhiều phút trôi qua – cứ vài phút Starling lại liếc đồng hồ đeo tay một lần, cho đến tận lúc qua mười hai giờ. Sau đó, Graham thở hổn hển, trông như đã trở lại là chính bản thân anh ta. Anh gom đống ảnh vào tệp tài liệu rồi xoay đầu."Đàn ông, gần ba mươi tuổi, không xem mình là một con người." Graham ngừng lại. "Nhưng gã không biết gã là cái gì, vì thế gã giết người và tạo ra động vật, sự vật." Anh vẫy tài liệu. "Gã coi một số như con người, một số như động vật, một số như đồ vật. Gã căm ghét chúng, vì chúng biết mình là ai, và gã không chịu đựng được điều đó. Gã cần phải tìm ra gã là gì, nếu không gã sẽ chẳng bao giờ được hoàn thiện. Gã sẽ không ngừng giết người cho đến khi biết mình là ai." Anh ta nhướng mày. Starling không biết mình muốn anh ta nói gì tới lúc anh đặt tệp tài liệu vào cái khay."Gã sẽ tiếp tục giết người vì gã sẽ không bao giờ tìm ra mình là ai." Cô nhận ra.Graham cười với cô. "Gã là con người, chân thật như cách gã không tin vào điều đó." Anh nhận xét."Anh có biết nơi nào có thể tìm thấy gã không?" Starling hỏi."Không." Graham đáp, "Mục tiêu của gã là ngẫu nhiên, sẽ chẳng có khuôn mẫu nào cả, bởi chứng rối loạn tinh thần đang khiến gã coi đa số mọi người là con người. Gã sẽ không giết một "con người thật sự" như cách gã đặt tên cho chúng đâu." Anh dừng câu rồi đặt tay lên kính, cúi người xuống gần. "E là tôi không thể giúp gì cho cô ngoài điều đó rồi, đặc vụ Starling." Anh nói, đôi mắt anh ghim chặt vào cô. "Nhưng Hannibal thì có đấy. Sao cô không trở lại vào ngày mai và gặp anh ấy nhỉ? Anh ấy sẽ rảnh."Starling không muốn gặp Lecter. Cô nghe bảo hắn ta dễ nói chuyện hơn Graham nhiều, nhưng cô đã hối hận vì nói chuyện với người đàn ông này lắm rồi, và cũng chẳng muốn phải nói chuyện với cả Lecter nữa...Nhưng Starling chưa bao giờ khuất phục trước thử thách. Và việc phá được vụ án này sẽ là một khởi đầu cho sự nghiệp vĩ đại của cô."Tôi sẽ." Cuối cùng cô đáp. Graham cười toe toét, và cô cảm thấy như thể mình đã thua cuộc trong mọi trò chơi Graham từng dẫn dắt cô vào. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ, Graham.""Bất cứ lúc nào, đặc vụ Starling." Anh trả lời. "Mong là được gặp lại cô vào ngày mai."Cô cầm tài liệu lên và cất bước, nhận ra ánh mắt Graham vẫn luôn dán chặt vào người cô. Cô quay đầu nhìn phòng giam của Lecter khi rời đi, nó nằm đối diện phòng của Graham, cả toàn bộ tầng lầu đã được thiết kế lại sau lần vượt ngục đầu tiên của Lecter.Nó trống rỗng, giống hệt phòng Graham, nhưng có nhiều sách hơn, nhiều như mớ dụng cụ mỹ thuật và tranh vẽ được dán lên bức tường đằng xa.Starling đi xuống cầu thang, gật đầu với người lính canh và bảo vệ khi thu dọn đồ đạc của mình. Cô bước ra khỏi tòa nhà và rùng mình bất chấp cái nóng ngoài trời. Dù Graham nói chuyện với cô rất hòa nhã, cô vẫn cảm giác như vừa gặp phải một tên ác quỷ, và như thể một mảnh nào đó của cô đã bị bỏ lại phía sau...Hoặc bị lấy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com