Hanh Trinh Tro Ve Voi Chinh Minh Tac Gia Lien Thuy
-Tuổi thơ và những vết xước đầu tiênTôi lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, nơi những ký ức tuổi thơ không phải là màu hồng như nhiều đứa trẻ khác. Ba tôi là một người thông minh, giỏi giang, nhưng ông không nhận được những kết quả như mong muốn từ cuộc đời. Dần dần, ông sa đọa: ăn chơi, cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Đỉnh điểm là năm tôi học lớp 2, ba mẹ tôi vì bị người ta dí nợ đến mức phải bỏ hai chị em tôi lại nhà – để hai đứa trẻ tự xoay xở giữa thế giới hỗn loạn. Sau một năm, ba mẹ quay lại đón chúng tôi lên thành phố. Tôi may mắn được đi học, còn chị tôi – người chỉ lớn hơn tôi vài tuổi – đành phải nghỉ sau khi học hết lớp 5. Sau này, tôi nhận ra rằng sự "không may mắn" ấy không phải ngẫu nhiên, mà là kết quả của sự thờ ơ, buông xuôi từ ba mẹ. Họ đã không thật sự cố gắng để chị tôi có một con đường khác.
Từ nhỏ, tôi là đứa em nhưng luôn phải nhường nhịn. Trong bất kỳ mâu thuẫn nào, tôi luôn là người bị trách. Khi lớn lên, mọi thành tích tôi đạt được – thay vì được vui mừng – lại trở thành lý do để người khác so sánh, để làm nổi bật sự thiệt thòi của chị. Và thế là, tôi học được cách giấu đi niềm vui của mình. Học cách sống nhỏ lại, âm thầm, chỉ để không làm ai tổn thương thêm nữa. Nhưng trong khi tôi cố gắng thu mình, thì bên trong tôi, những vết xước cứ ngày một sâu thêm.-Ký ức ngọt ngào và vực sâu đớn đauTôi tưởng mình đã quen với tổn thương, nhưng khi tình yêu đầu tiên đến – nó ngọt ngào đến mức khiến tôi tin rằng, mọi đau khổ trước kia chỉ là để dẫn tôi đến với anh. Ngay từ lần đầu nói chuyện, tôi đã thấy ở anh một cảm giác thân quen kỳ lạ – như thể mình đã từng gặp ở đâu đó. Và rồi tôi phát hiện, hai năm trước, anh từng nhắn tin làm quen tôi qua Facebook. Phải chăng đó là cách vũ trụ gieo duyên và chờ đúng thời điểm để tái ngộ?
Chúng tôi yêu nhau. Anh nghiêm túc, chân thành, đưa tôi về ra mắt gia đình. Và thật lạ lùng, tôi được gia đình anh yêu thương như người thân ruột thịt. Tôi bắt đầu mơ về một đám cưới, một mái ấm – thứ mà tôi chưa từng có trọn vẹn trong tuổi thơ. Nhưng giấc mơ ấy không kéo dài.
Gần hai năm bên nhau, ba mẹ tôi ly hôn. Gia đình tôi chính thức đổ vỡ. Gia đình anh, vì vậy, cũng không còn muốn đứa con trai mình cưới một người có "nền tảng gia đình không tốt". Yêu thì được, nhưng cưới thì không. Và chúng tôi – dù còn yêu nhau rất nhiều – buộc phải học cách chia xa.
Đỉnh điểm là khi anh đi công tác và gặp cô gái ấy. Khi ấy, chúng tôi đang ở giai đoạn cố buông bỏ, nên việc anh rung động là điều dễ hiểu. Nhưng em bé của họ đến – nhanh, bất ngờ và không có chỗ cho sự lựa chọn nào khác. Anh là người cha có trách nhiệm, và tôi buộc phải chấp nhận mình không còn là người được chọn.
Tôi đau. Anh đau. Và tôi biết... cô ấy cũng đau. Ba con người, ba trái tim không ai muốn làm tổn thương ai, nhưng tất cả lại trở thành nạn nhân trong một nghiệp duyên rối rắm. Chúng tôi đều không sai – chỉ là đến sai thời điểm, ở sai hoàn cảnh. Tôi từng hỏi trời: nếu đã không cho chúng tôi một cái kết trọn vẹn, sao lại gieo vào lòng nhau những cảm xúc sâu đậm đến thế?
Lúc ấy, một cô gái trẻ 22 tuổi đón nhận sự đổ vỡ của gia đình, sự kết thúc của một chuyện tình cổ tích. Làm sao có thể chấp nhận hay buông bỏ một cách nhẹ nhàng được?
Như một đứa trẻ từng khát khao được yêu thương nhưng lại không bao giờ có được trọn vẹn, khi đánh mất tình yêu ấy, tôi bắt đầu nổi loạn. Tôi gào thét, như một bản năng. Gào lên với anh, với cô ấy – người con gái đã bước vào cuộc đời anh đúng lúc tôi đang tan vỡ. Tôi dày vò anh bằng những lời nói đau đớn, bằng cả sự im lặng lạnh lùng. Tôi dày vò cô ấy bằng ánh mắt oán trách, dù tận sâu trong tim tôi biết... cô ấy không thật sự có lỗi.
Tôi còn dày vò cả gia đình anh – những người từng mở lòng đón tôi vào, từng trao cho tôi cảm giác mình là một phần. Nhưng giờ đây, tôi như một cơn bão nhỏ, trút hết sự oán giận và hụt hẫng vào tất cả – như thể chỉ cần đổ lỗi cho ai đó, nỗi đau trong tôi sẽ vơi bớt.
Tôi bắt đầu làm những điều ngu ngốc. Trượt dài trong những lựa chọn sai lầm, trong những đêm dài lạc lối, trong những hành vi tự hủy hoại bản thân. Tất cả như một cách để hét lên: "Anh phải ở đó!" – để giữ tôi lại, để trấn an tôi, để nhắc tôi đừng buông thả. Tôi mong anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trong tôi mà đưa tay ra, như cách anh từng dịu dàng trao tôi ánh mắt yêu thương. Tôi mong anh khiến tôi trân trọng bản thân mình... như cái cách mà anh đã từng trân trọng tôi.
Nhưng đời không vận hành theo mong muốn. Và tình yêu không đủ sức cứu một linh hồn chưa biết tự cứu mình.
Những tháng ngày đó, tôi không sống... tôi chỉ tồn tại. Lê bước qua từng ngày với trái tim rướm máu và đôi mắt mỏi mòn chờ đợi một điều kỳ diệu – rằng ai đó sẽ đến cứu tôi khỏi chính mình.
Nhưng không ai đến cả. Không ai có thể đến.
Chỉ một mình tôi giữa những cơn mê dại của tổn thương.-Từ bỏ quá khứ, bắt đầu một tương lai mới và sự trêu
đùa của số phậnTôi chìm đắm trong đau khổ khoảng hai năm. Sau đó, tôi hoàn toàn mệt mỏi, dường như không còn đủ sức để "chạm" đau khổ nữa. Tôi quyết định rời nơi chứa nhiều kỷ niệm ngọt ngào, đến một nơi xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.
Tôi rời đi trong sự bất lực, mang theo mong mỏi về một chân trời mới. Tôi đồng ý làm kế toán cho một công ty vận tải và gặp anh – người sau này trở thành cha của em bé hiện tại.
Anh lúc đó là tài xế xe container của công ty. Với một người vừa bước ra từ giông bão, hơn bao giờ hết, tôi khát khao một sự bình yên, một gia đình bình thường. Trái tim tôi vẫn vương vấn với mối tình đầu ngọt ngào, nhưng lý trí tôi đã chọn anh – một người có vẻ ngoài hiền lành, siêng năng, chịu khó.
Nhưng anh hoàn toàn ngược lại. Phía sau vỏ bọc hoàn hảo ấy là một con người cờ bạc, nợ nần, và anh đã chọn tôi không phải vì tình yêu, mà vì mục đích.
Tôi thật ra không yêu anh đủ nhiều để tổn thương, nên đã ý định kết thúc sai lầm ở đó. Nhưng em bé của tôi đã đến một cách bất ngờ và nhanh chóng.
Quay lại với cuộc sống hiện thực, tôi muốn bỏ qua tất cả để có thể cùng anh sinh ra em bé và nuôi dạy con. Tôi tưởng chừng mình có thể chấp nhận tất cả những điều bất như ý của anh, chỉ mong con có cha. Nhưng không, không thỏa hiệp, không trao đổi, không lựa chọn. Anh bắt tôi phải từ bỏ em bé.
Tôi không đồng ý. Nhưng cũng không thể chống lại hiện thực. Tôi im lặng... mà trái tim thì gào khóc. Không ai nghe. Không ai đứng về phía tôi. Tôi cảm thấy như cả thế giới đang muốn xóa bỏ đứa bé – điều duy nhất khiến tôi còn cảm thấy mình đáng được sống.
Và rồi... đêm đó, giấc mơ định mệnh đến.
Con đang đứng trên một ngọn đồi rất cao. Trời đầy mây trắng, mù mị, thanh tịnh và huyền ảo như cõi thiêng. Con không đến gần, không gọi tôi. Chỉ đứng đó – bình thản – rồi khẻ vẫy tay:
"Tạm biệt mẹ. Con đi tu đây."
Tôi choàng tỉnh.
Lần này, tôi bật khóc không thành tiếng. Một cơn đau khác hẳn mọi nỗi đau tôi từng biết. Đó không phải là sự phản kháng hay vùng vẫy. Đó là nỗi đau của một cuộc chia ly linh hồn – nơi tình thương lớn đến mức không níu kéo, không oán trách, chỉ lặng lẽ để nhau ra đi đúng lúc.
Tôi biết con chọn tôi. Nhưng tôi cũng biết... con không muốn tôi phải tiếp tục đau đớn.
Có lẽ, tình thương thật sự... đôi khi là chấp nhận để một linh hồn đi đúng con đường của nó – ngay cả khi mình chưa sẵn sàng.
Sau đó, tôi quyết định từ bỏ mọi thứ ở đây – một công việc nhiều người mơ ước, một người đàn ông không thuộc về mình. Chỉ có mẹ và con. Tôi quyết định một mình nuôi dưỡng bào thai ấy và sinh con. Khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định: cuộc đời của tôi đã chết. Bây giờ tôi sống vì cuộc đời của sinh linh bé nhỏ này.
Chỉ có tôi... và đứa bé còn chưa thành hình rõ ràng trong bụng.
Sau khi sinh em bé, tôi đã gặp bác sĩ tâm lý để thăm khám về tình hình hiện tại của tôi.
Giai đoạn đó, tâm linh như gián đoạn. Dường như vũ trụ cho phép tôi nghỉ ngơi để chữa lành.
Và thế là, một cuộc sống bình dị nhưng không kém phần êm ả của một bà mẹ đơn thân đã khiến tôi vượt qua căn bệnh trầm cảm từ lúc nào. Khi mà tâm hồn tôi đã thực sự chữa lành, cũng là lúc tâm linh dần hé lộ.
Đỉnh điểm là năm tôi học lớp 2, ba mẹ tôi vì bị người ta dí nợ đến mức phải bỏ hai chị em tôi lại nhà – để hai đứa trẻ tự xoay xở giữa thế giới hỗn loạn. Sau một năm, ba mẹ quay lại đón chúng tôi lên thành phố. Tôi may mắn được đi học, còn chị tôi – người chỉ lớn hơn tôi vài tuổi – đành phải nghỉ sau khi học hết lớp 5. Sau này, tôi nhận ra rằng sự "không may mắn" ấy không phải ngẫu nhiên, mà là kết quả của sự thờ ơ, buông xuôi từ ba mẹ. Họ đã không thật sự cố gắng để chị tôi có một con đường khác.
Từ nhỏ, tôi là đứa em nhưng luôn phải nhường nhịn. Trong bất kỳ mâu thuẫn nào, tôi luôn là người bị trách. Khi lớn lên, mọi thành tích tôi đạt được – thay vì được vui mừng – lại trở thành lý do để người khác so sánh, để làm nổi bật sự thiệt thòi của chị. Và thế là, tôi học được cách giấu đi niềm vui của mình. Học cách sống nhỏ lại, âm thầm, chỉ để không làm ai tổn thương thêm nữa. Nhưng trong khi tôi cố gắng thu mình, thì bên trong tôi, những vết xước cứ ngày một sâu thêm.-Ký ức ngọt ngào và vực sâu đớn đauTôi tưởng mình đã quen với tổn thương, nhưng khi tình yêu đầu tiên đến – nó ngọt ngào đến mức khiến tôi tin rằng, mọi đau khổ trước kia chỉ là để dẫn tôi đến với anh. Ngay từ lần đầu nói chuyện, tôi đã thấy ở anh một cảm giác thân quen kỳ lạ – như thể mình đã từng gặp ở đâu đó. Và rồi tôi phát hiện, hai năm trước, anh từng nhắn tin làm quen tôi qua Facebook. Phải chăng đó là cách vũ trụ gieo duyên và chờ đúng thời điểm để tái ngộ?
Chúng tôi yêu nhau. Anh nghiêm túc, chân thành, đưa tôi về ra mắt gia đình. Và thật lạ lùng, tôi được gia đình anh yêu thương như người thân ruột thịt. Tôi bắt đầu mơ về một đám cưới, một mái ấm – thứ mà tôi chưa từng có trọn vẹn trong tuổi thơ. Nhưng giấc mơ ấy không kéo dài.
Gần hai năm bên nhau, ba mẹ tôi ly hôn. Gia đình tôi chính thức đổ vỡ. Gia đình anh, vì vậy, cũng không còn muốn đứa con trai mình cưới một người có "nền tảng gia đình không tốt". Yêu thì được, nhưng cưới thì không. Và chúng tôi – dù còn yêu nhau rất nhiều – buộc phải học cách chia xa.
Đỉnh điểm là khi anh đi công tác và gặp cô gái ấy. Khi ấy, chúng tôi đang ở giai đoạn cố buông bỏ, nên việc anh rung động là điều dễ hiểu. Nhưng em bé của họ đến – nhanh, bất ngờ và không có chỗ cho sự lựa chọn nào khác. Anh là người cha có trách nhiệm, và tôi buộc phải chấp nhận mình không còn là người được chọn.
Tôi đau. Anh đau. Và tôi biết... cô ấy cũng đau. Ba con người, ba trái tim không ai muốn làm tổn thương ai, nhưng tất cả lại trở thành nạn nhân trong một nghiệp duyên rối rắm. Chúng tôi đều không sai – chỉ là đến sai thời điểm, ở sai hoàn cảnh. Tôi từng hỏi trời: nếu đã không cho chúng tôi một cái kết trọn vẹn, sao lại gieo vào lòng nhau những cảm xúc sâu đậm đến thế?
Lúc ấy, một cô gái trẻ 22 tuổi đón nhận sự đổ vỡ của gia đình, sự kết thúc của một chuyện tình cổ tích. Làm sao có thể chấp nhận hay buông bỏ một cách nhẹ nhàng được?
Như một đứa trẻ từng khát khao được yêu thương nhưng lại không bao giờ có được trọn vẹn, khi đánh mất tình yêu ấy, tôi bắt đầu nổi loạn. Tôi gào thét, như một bản năng. Gào lên với anh, với cô ấy – người con gái đã bước vào cuộc đời anh đúng lúc tôi đang tan vỡ. Tôi dày vò anh bằng những lời nói đau đớn, bằng cả sự im lặng lạnh lùng. Tôi dày vò cô ấy bằng ánh mắt oán trách, dù tận sâu trong tim tôi biết... cô ấy không thật sự có lỗi.
Tôi còn dày vò cả gia đình anh – những người từng mở lòng đón tôi vào, từng trao cho tôi cảm giác mình là một phần. Nhưng giờ đây, tôi như một cơn bão nhỏ, trút hết sự oán giận và hụt hẫng vào tất cả – như thể chỉ cần đổ lỗi cho ai đó, nỗi đau trong tôi sẽ vơi bớt.
Tôi bắt đầu làm những điều ngu ngốc. Trượt dài trong những lựa chọn sai lầm, trong những đêm dài lạc lối, trong những hành vi tự hủy hoại bản thân. Tất cả như một cách để hét lên: "Anh phải ở đó!" – để giữ tôi lại, để trấn an tôi, để nhắc tôi đừng buông thả. Tôi mong anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trong tôi mà đưa tay ra, như cách anh từng dịu dàng trao tôi ánh mắt yêu thương. Tôi mong anh khiến tôi trân trọng bản thân mình... như cái cách mà anh đã từng trân trọng tôi.
Nhưng đời không vận hành theo mong muốn. Và tình yêu không đủ sức cứu một linh hồn chưa biết tự cứu mình.
Những tháng ngày đó, tôi không sống... tôi chỉ tồn tại. Lê bước qua từng ngày với trái tim rướm máu và đôi mắt mỏi mòn chờ đợi một điều kỳ diệu – rằng ai đó sẽ đến cứu tôi khỏi chính mình.
Nhưng không ai đến cả. Không ai có thể đến.
Chỉ một mình tôi giữa những cơn mê dại của tổn thương.-Từ bỏ quá khứ, bắt đầu một tương lai mới và sự trêu
đùa của số phậnTôi chìm đắm trong đau khổ khoảng hai năm. Sau đó, tôi hoàn toàn mệt mỏi, dường như không còn đủ sức để "chạm" đau khổ nữa. Tôi quyết định rời nơi chứa nhiều kỷ niệm ngọt ngào, đến một nơi xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.
Tôi rời đi trong sự bất lực, mang theo mong mỏi về một chân trời mới. Tôi đồng ý làm kế toán cho một công ty vận tải và gặp anh – người sau này trở thành cha của em bé hiện tại.
Anh lúc đó là tài xế xe container của công ty. Với một người vừa bước ra từ giông bão, hơn bao giờ hết, tôi khát khao một sự bình yên, một gia đình bình thường. Trái tim tôi vẫn vương vấn với mối tình đầu ngọt ngào, nhưng lý trí tôi đã chọn anh – một người có vẻ ngoài hiền lành, siêng năng, chịu khó.
Nhưng anh hoàn toàn ngược lại. Phía sau vỏ bọc hoàn hảo ấy là một con người cờ bạc, nợ nần, và anh đã chọn tôi không phải vì tình yêu, mà vì mục đích.
Tôi thật ra không yêu anh đủ nhiều để tổn thương, nên đã ý định kết thúc sai lầm ở đó. Nhưng em bé của tôi đã đến một cách bất ngờ và nhanh chóng.
Quay lại với cuộc sống hiện thực, tôi muốn bỏ qua tất cả để có thể cùng anh sinh ra em bé và nuôi dạy con. Tôi tưởng chừng mình có thể chấp nhận tất cả những điều bất như ý của anh, chỉ mong con có cha. Nhưng không, không thỏa hiệp, không trao đổi, không lựa chọn. Anh bắt tôi phải từ bỏ em bé.
Tôi không đồng ý. Nhưng cũng không thể chống lại hiện thực. Tôi im lặng... mà trái tim thì gào khóc. Không ai nghe. Không ai đứng về phía tôi. Tôi cảm thấy như cả thế giới đang muốn xóa bỏ đứa bé – điều duy nhất khiến tôi còn cảm thấy mình đáng được sống.
Và rồi... đêm đó, giấc mơ định mệnh đến.
Con đang đứng trên một ngọn đồi rất cao. Trời đầy mây trắng, mù mị, thanh tịnh và huyền ảo như cõi thiêng. Con không đến gần, không gọi tôi. Chỉ đứng đó – bình thản – rồi khẻ vẫy tay:
"Tạm biệt mẹ. Con đi tu đây."
Tôi choàng tỉnh.
Lần này, tôi bật khóc không thành tiếng. Một cơn đau khác hẳn mọi nỗi đau tôi từng biết. Đó không phải là sự phản kháng hay vùng vẫy. Đó là nỗi đau của một cuộc chia ly linh hồn – nơi tình thương lớn đến mức không níu kéo, không oán trách, chỉ lặng lẽ để nhau ra đi đúng lúc.
Tôi biết con chọn tôi. Nhưng tôi cũng biết... con không muốn tôi phải tiếp tục đau đớn.
Có lẽ, tình thương thật sự... đôi khi là chấp nhận để một linh hồn đi đúng con đường của nó – ngay cả khi mình chưa sẵn sàng.
Sau đó, tôi quyết định từ bỏ mọi thứ ở đây – một công việc nhiều người mơ ước, một người đàn ông không thuộc về mình. Chỉ có mẹ và con. Tôi quyết định một mình nuôi dưỡng bào thai ấy và sinh con. Khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định: cuộc đời của tôi đã chết. Bây giờ tôi sống vì cuộc đời của sinh linh bé nhỏ này.
Chỉ có tôi... và đứa bé còn chưa thành hình rõ ràng trong bụng.
Sau khi sinh em bé, tôi đã gặp bác sĩ tâm lý để thăm khám về tình hình hiện tại của tôi.
Giai đoạn đó, tâm linh như gián đoạn. Dường như vũ trụ cho phép tôi nghỉ ngơi để chữa lành.
Và thế là, một cuộc sống bình dị nhưng không kém phần êm ả của một bà mẹ đơn thân đã khiến tôi vượt qua căn bệnh trầm cảm từ lúc nào. Khi mà tâm hồn tôi đã thực sự chữa lành, cũng là lúc tâm linh dần hé lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com