Hanh Trinh Nguoc Chien Tuyen
Căn hầm hội nghị nằm sâu trong lòng đất, ánh đèn dầu le lói phản chiếu lên những khuôn mặt kiên nghị của các vị lãnh đạo tối cao. Không khí nặng nề bao trùm khi những tấm bản đồ trải rộng trên bàn, từng đường nét đánh dấu các vị trí trọng yếu của địch.Ngọc Ánh đứng thẳng lưng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô biết mình đang đối diện với những con người làm nên lịch sử—những vị lãnh tụ kiệt xuất của dân tộc.Phía đầu bàn, Đại tướng Võ Nguyên Giáp chậm rãi rít một hơi thuốc, đôi mắt sáng quắc như xuyên thấu mọi vấn đề. Giọng ông trầm nhưng vang vọng:
• "Xuân Mậu Thân 1968 không chỉ là một trận đánh, mà là cuộc tổng tiến công trên toàn miền Nam. Đêm mùng Một Tết, chúng ta sẽ đồng loạt nổ súng trên 64 thành phố, thị xã, mục tiêu là làm rung chuyển chính quyền Sài Gòn."Bên cạnh ông, Bí thư Trung ương Cục Nguyễn Văn Linh gật đầu, chậm rãi nói:
• "Trọng điểm của chiến dịch là đánh chiếm các cơ quan đầu não của địch, nhưng quan trọng hơn, chúng ta phải khiến nhân dân miền Nam thấy được sức mạnh của quân giải phóng."Một vị chỉ huy khác chỉ tay lên bản đồ:
• "Mũi tấn công chính sẽ là Sài Gòn. Ta có thể đánh thẳng vào Dinh Độc Lập, Bộ Tổng Tham mưu và Đài Phát thanh. Nhưng quân Mỹ và ngụy có hệ thống phòng thủ dày đặc, làm sao để đưa lực lượng vào nội đô mà không bị phát hiện?"Tướng Giáp im lặng vài giây, rồi dứt khoát nói:
• "Sẽ có một lực lượng đặc công tinh nhuệ trà trộn vào thành phố trước Tết, ém quân trong các cơ sở cách mạng và chờ lệnh nổ súng."Ngọc Ánh nhìn bản đồ, trái tim cô đập mạnh. Đây chính là trận đánh Tết Mậu Thân—một trong những chiến dịch vĩ đại nhất của lịch sử Việt Nam!Cô hít một hơi sâu, mạnh dạn lên tiếng:
• "Báo cáo! Tôi có một đề xuất bổ sung."Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Nam chính Tuấn Dương khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.Đại tướng Võ Nguyên Giáp gật đầu:
• "Cô cứ nói."Ngọc Ánh bước lên một bước, chỉ vào khu vực ngoại vi Sài Gòn:
• "Quân ta có thể tận dụng hệ thống kênh rạch để đưa lực lượng vào nội đô mà không bị phát hiện. Đặc công có thể di chuyển bằng ghe nhỏ vào ban đêm, tránh được sự kiểm soát của địch."Tướng Giáp trầm ngâm, rồi hỏi:
• "Cô lấy thông tin này từ đâu?"
• "Thưa, trước đây tôi đã nghiên cứu rất nhiều về địa hình Sài Gòn. Kênh rạch chằng chịt là lợi thế mà ta có thể tận dụng."Một số sĩ quan xì xào. Nam chính Tuấn Dương liếc nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh.Nam phụ Hoài Nam đứng bên cạnh, đột nhiên lên tiếng:
• "Tôi thấy hợp lý. Nếu ta có thể đột nhập mà không để lộ, địch sẽ không kịp trở tay."Tướng Giáp gật đầu, rồi quay sang Tuấn Dương:
• "Cậu sẽ dẫn một nhóm đặc công đi theo hướng này, xâm nhập nội đô trước Tết."Tuấn Dương không phản đối, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng anh càng lúc càng cảm thấy cô gái này quá bí ẩn...⸻Sau buổi họp, Tuấn Dương và Ngọc Ánh được giao nhiệm vụ khảo sát địa hình. Hai người chèo một chiếc xuồng nhỏ, men theo kênh rạch tiến vào gần trung tâm Sài Gòn.Trời về chiều, ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước. Ngọc Ánh nhìn dòng kênh rộng, chợt nhớ đến những bài học lịch sử ngày trước.
• "Anh có bao giờ nghĩ đến tương lai sau chiến tranh chưa?" – Cô đột nhiên hỏi.Tuấn Dương không quay đầu, giọng anh lạnh nhạt:
• "Chiến tranh chưa kết thúc, nghĩ làm gì."
• "Vậy sau khi thắng lợi thì sao?"Lần này, Tuấn Dương im lặng. Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ về tương lai của chính mình.Đột nhiên, một tiếng "ỤP" vang lên. Ngọc Ánh mất thăng bằng, cả người lao về phía trước—và kéo theo cả Tuấn Dương!ÙM!Hai người rơi thẳng xuống kênh!Ngọc Ánh ngoi lên mặt nước, ho sặc sụa. Khi cô nhìn sang bên cạnh, Tuấn Dương đang bám vào mép xuồng, mái tóc ướt sũng, gương mặt đầy cau có.
• "Cô—cô lại làm trò gì thế?"Ngọc Ánh bật cười:
• "Tôi đâu có cố ý!"Tuấn Dương lườm cô một cái rồi trèo lên xuồng. Áo anh ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, để lộ cơ bắp săn chắc.Ngọc Ánh tròn mắt:
• "Anh có... sáu múi thật này."Tuấn Dương cau mày:
• "Cô đang nhìn cái quái gì vậy?"Cô cười khúc khích:
• **"Không ngờ quân giải phóng cũng có 'visual' đấy chứ
Tuấn Dương cau mày nhìn cô gái đang cười khúc khích trước mặt. Cô không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp. Giữa chiến tranh đầy khốc liệt, cô vẫn có thể cười đùa, vô tư đến mức khiến anh phát bực.
• "Này, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ đang cảm thán rằng quân giải phóng không những giỏi chiến đấu mà còn có hình thể đáng nể." – Ngọc Ánh vừa cười vừa bấu nhẹ vào cánh tay rắn chắc của anh.Tuấn Dương nhíu mày, nhưng thay vì gắt lên như thường lệ, anh chỉ lắc đầu bất lực:
• "Cô có thể bớt nói mấy câu không đứng đắn đó không?"Ngọc Ánh phì cười, nhưng vẫn lặng lẽ đưa tay vắt nước từ mái tóc dài, rồi quay sang nhìn Tuấn Dương.
• "Anh có muốn tắm lại cho sạch không? Nước kênh thế này không dễ chịu đâu."Tuấn Dương hừ nhẹ:
• "Có ai đi làm nhiệm vụ mà đòi tắm rửa sạch sẽ như cô không?"Nhưng dù nói vậy, anh cũng không chịu nổi cảm giác nhờn rít trên người. Vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, Tuấn Dương nhanh chóng nhảy xuống nước lần nữa, tạt nước lên người để rửa sạch bùn bẩn.
Nước lạnh ngắt khiến Ngọc Ánh rùng mình. Cô vùng vẫy, cố trồi lên mặt nước, nhưng quần áo ướt sũng khiến việc di chuyển khó khăn hơn. Tuấn Dương nhanh chóng bơi tới, kéo cô lên bờ."Tôi vừa nói gì? Bảo cẩn thận cơ mà!" – Anh cau mày, giọng pha chút bực tức.Ngọc Ánh thở hổn hển, tóc xõa rối bết nước dính lên mặt. Cô vừa ngượng vừa tức:"Là do thuyền mò , không phải lỗi của tôi!"Tuấn Dương liếc nhìn cô định mắng tiếp, nhưng ánh mắt anh chợt khựng lại.Bộ quần áo thường phục của cô ướt sũng, vải dính chặt vào người, làm lộ rõ đường cong mềm mại. Dưới ánh trăng lờ mờ, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng săn chắc của cô hiện lên rõ ràng—bờ vai mảnh, eo thon, cùng những đường nét khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải đỏ mặt.Tuấn Dương vội quay đi, hắng giọng."Khoác cái này vào."Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình, quăng qua cho cô.Ngọc Ánh đón lấy, vô tư mặc vào mà không để ý biểu cảm lúng túng của anh."Anh đỏ mặt đấy à?" – Cô chớp mắt hỏi, khóe môi nhếch lên trêu chọc.Tuấn Dương lập tức phủ nhận:"Đừng nói linh tinh!"Nhưng ánh mắt né tránh cùng cách anh xoay mặt đi khiến cô không khỏi bật cười."Nam chính lạnh lùng mà cũng có lúc xấu hổ thế này sao?"Tuấn Dương giả vờ không nghe, chỉ nhanh chóng kiểm tra lại vũ khí, giọng cứng rắn:"Còn dám cười? Lúc quay lại , anh liếc nhìn Ngọc Ánh, ánh mắt có chút gian tà:
• "Cô vừa kéo tôi xuống nước, bây giờ phải chịu trách nhiệm."
• "Trách nhiệm gì?" – Cô cảnh giác hỏi.
• "Làm món gì đó bù lại đi. Tôi đói rồi."Ngọc Ánh bật cười:
• "Rồi rồi, để tôi nấu cho anh một bữa."Cô nhanh chóng gom nhánh cây khô dọc bờ kênh, rồi nhóm lên một đống lửa nhỏ. Tuấn Dương lội xuống nước, vớt lên vài con cá trắm cỡ vừa. Anh ném chúng lên bờ, nhìn Ngọc Ánh đầy thách thức:
• "Nấu thử xem nào."Ngọc Ánh không nói không rằng, thành thạo làm sạch cá, sau đó lấy ít muối từ túi mang theo, ướp cá rồi xiên chúng lên que tre, đặt trên đống lửa. Mùi thơm bốc lên, khiến dạ dày Tuấn Dương sôi réo.Khi cá chín vàng, cô đưa một xiên cho anh.
• "Nếm thử đi. Tôi dám cá anh chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế này đâu."Tuấn Dương cắn một miếng, im lặng nhai, rồi chậm rãi gật đầu:
• "Được đấy. Không tệ."Ngọc Ánh phấn khích:
• "Không tệ là sao? Anh phải nói là 'Ngon lắm' mới đúng!"Tuấn Dương nhìn cô, khóe môi hơi cong lên—một nụ cười hiếm hoi nhưng làm Ngọc Ánh ngỡ ngàng.
• "Ngon lắm."Ngọc Ánh suýt sặc. Cô không ngờ một người lạnh lùng như Tuấn Dương lại có thể nói một câu như vậy.Hai người tiếp tục ăn, bầu không khí bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn. Không còn căng thẳng của chiến tranh, không còn áp lực từ nhiệm vụ—chỉ có một người lính và một cô gái kỳ lạ, cùng chia sẻ một bữa ăn đơn giản bên bờ kênh.Đêm xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh. Ngọc Ánh tựa lưng vào thân cây, chậm rãi hỏi:
• "Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương sao?"Tuấn Dương im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh nói chậm rãi:
• "Tôi từng chứng kiến quá nhiều người ra đi. Đồng đội, anh em, những người tôi từng quen biết... Tôi không muốn ai phải đau khổ vì tôi."Giọng anh trầm thấp, mang theo nỗi đau không thể diễn tả thành lời.Ngọc Ánh bỗng thấy lòng nặng trĩu. Cô nhìn anh, rồi nhẹ nhàng nói:
• "Chiến tranh rồi cũng sẽ kết thúc. Anh không thể mãi mãi từ chối hạnh phúc của mình."Tuấn Dương nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh, có điều gì đó rất khó diễn tả—như thể anh đang nhìn vào một điều gì đó quá xa vời để chạm tới.Cuối cùng, anh đứng dậy, dập tắt đống lửa.
• "Đi thôi. Về doanh trại."Ngọc Ánh nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài.
• "Người đàn ông này... thật khó hiểu mà."
• "Xuân Mậu Thân 1968 không chỉ là một trận đánh, mà là cuộc tổng tiến công trên toàn miền Nam. Đêm mùng Một Tết, chúng ta sẽ đồng loạt nổ súng trên 64 thành phố, thị xã, mục tiêu là làm rung chuyển chính quyền Sài Gòn."Bên cạnh ông, Bí thư Trung ương Cục Nguyễn Văn Linh gật đầu, chậm rãi nói:
• "Trọng điểm của chiến dịch là đánh chiếm các cơ quan đầu não của địch, nhưng quan trọng hơn, chúng ta phải khiến nhân dân miền Nam thấy được sức mạnh của quân giải phóng."Một vị chỉ huy khác chỉ tay lên bản đồ:
• "Mũi tấn công chính sẽ là Sài Gòn. Ta có thể đánh thẳng vào Dinh Độc Lập, Bộ Tổng Tham mưu và Đài Phát thanh. Nhưng quân Mỹ và ngụy có hệ thống phòng thủ dày đặc, làm sao để đưa lực lượng vào nội đô mà không bị phát hiện?"Tướng Giáp im lặng vài giây, rồi dứt khoát nói:
• "Sẽ có một lực lượng đặc công tinh nhuệ trà trộn vào thành phố trước Tết, ém quân trong các cơ sở cách mạng và chờ lệnh nổ súng."Ngọc Ánh nhìn bản đồ, trái tim cô đập mạnh. Đây chính là trận đánh Tết Mậu Thân—một trong những chiến dịch vĩ đại nhất của lịch sử Việt Nam!Cô hít một hơi sâu, mạnh dạn lên tiếng:
• "Báo cáo! Tôi có một đề xuất bổ sung."Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Nam chính Tuấn Dương khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.Đại tướng Võ Nguyên Giáp gật đầu:
• "Cô cứ nói."Ngọc Ánh bước lên một bước, chỉ vào khu vực ngoại vi Sài Gòn:
• "Quân ta có thể tận dụng hệ thống kênh rạch để đưa lực lượng vào nội đô mà không bị phát hiện. Đặc công có thể di chuyển bằng ghe nhỏ vào ban đêm, tránh được sự kiểm soát của địch."Tướng Giáp trầm ngâm, rồi hỏi:
• "Cô lấy thông tin này từ đâu?"
• "Thưa, trước đây tôi đã nghiên cứu rất nhiều về địa hình Sài Gòn. Kênh rạch chằng chịt là lợi thế mà ta có thể tận dụng."Một số sĩ quan xì xào. Nam chính Tuấn Dương liếc nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh.Nam phụ Hoài Nam đứng bên cạnh, đột nhiên lên tiếng:
• "Tôi thấy hợp lý. Nếu ta có thể đột nhập mà không để lộ, địch sẽ không kịp trở tay."Tướng Giáp gật đầu, rồi quay sang Tuấn Dương:
• "Cậu sẽ dẫn một nhóm đặc công đi theo hướng này, xâm nhập nội đô trước Tết."Tuấn Dương không phản đối, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng anh càng lúc càng cảm thấy cô gái này quá bí ẩn...⸻Sau buổi họp, Tuấn Dương và Ngọc Ánh được giao nhiệm vụ khảo sát địa hình. Hai người chèo một chiếc xuồng nhỏ, men theo kênh rạch tiến vào gần trung tâm Sài Gòn.Trời về chiều, ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước. Ngọc Ánh nhìn dòng kênh rộng, chợt nhớ đến những bài học lịch sử ngày trước.
• "Anh có bao giờ nghĩ đến tương lai sau chiến tranh chưa?" – Cô đột nhiên hỏi.Tuấn Dương không quay đầu, giọng anh lạnh nhạt:
• "Chiến tranh chưa kết thúc, nghĩ làm gì."
• "Vậy sau khi thắng lợi thì sao?"Lần này, Tuấn Dương im lặng. Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ về tương lai của chính mình.Đột nhiên, một tiếng "ỤP" vang lên. Ngọc Ánh mất thăng bằng, cả người lao về phía trước—và kéo theo cả Tuấn Dương!ÙM!Hai người rơi thẳng xuống kênh!Ngọc Ánh ngoi lên mặt nước, ho sặc sụa. Khi cô nhìn sang bên cạnh, Tuấn Dương đang bám vào mép xuồng, mái tóc ướt sũng, gương mặt đầy cau có.
• "Cô—cô lại làm trò gì thế?"Ngọc Ánh bật cười:
• "Tôi đâu có cố ý!"Tuấn Dương lườm cô một cái rồi trèo lên xuồng. Áo anh ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, để lộ cơ bắp săn chắc.Ngọc Ánh tròn mắt:
• "Anh có... sáu múi thật này."Tuấn Dương cau mày:
• "Cô đang nhìn cái quái gì vậy?"Cô cười khúc khích:
• **"Không ngờ quân giải phóng cũng có 'visual' đấy chứ
Tuấn Dương cau mày nhìn cô gái đang cười khúc khích trước mặt. Cô không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp. Giữa chiến tranh đầy khốc liệt, cô vẫn có thể cười đùa, vô tư đến mức khiến anh phát bực.
• "Này, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ đang cảm thán rằng quân giải phóng không những giỏi chiến đấu mà còn có hình thể đáng nể." – Ngọc Ánh vừa cười vừa bấu nhẹ vào cánh tay rắn chắc của anh.Tuấn Dương nhíu mày, nhưng thay vì gắt lên như thường lệ, anh chỉ lắc đầu bất lực:
• "Cô có thể bớt nói mấy câu không đứng đắn đó không?"Ngọc Ánh phì cười, nhưng vẫn lặng lẽ đưa tay vắt nước từ mái tóc dài, rồi quay sang nhìn Tuấn Dương.
• "Anh có muốn tắm lại cho sạch không? Nước kênh thế này không dễ chịu đâu."Tuấn Dương hừ nhẹ:
• "Có ai đi làm nhiệm vụ mà đòi tắm rửa sạch sẽ như cô không?"Nhưng dù nói vậy, anh cũng không chịu nổi cảm giác nhờn rít trên người. Vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, Tuấn Dương nhanh chóng nhảy xuống nước lần nữa, tạt nước lên người để rửa sạch bùn bẩn.
Nước lạnh ngắt khiến Ngọc Ánh rùng mình. Cô vùng vẫy, cố trồi lên mặt nước, nhưng quần áo ướt sũng khiến việc di chuyển khó khăn hơn. Tuấn Dương nhanh chóng bơi tới, kéo cô lên bờ."Tôi vừa nói gì? Bảo cẩn thận cơ mà!" – Anh cau mày, giọng pha chút bực tức.Ngọc Ánh thở hổn hển, tóc xõa rối bết nước dính lên mặt. Cô vừa ngượng vừa tức:"Là do thuyền mò , không phải lỗi của tôi!"Tuấn Dương liếc nhìn cô định mắng tiếp, nhưng ánh mắt anh chợt khựng lại.Bộ quần áo thường phục của cô ướt sũng, vải dính chặt vào người, làm lộ rõ đường cong mềm mại. Dưới ánh trăng lờ mờ, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng săn chắc của cô hiện lên rõ ràng—bờ vai mảnh, eo thon, cùng những đường nét khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải đỏ mặt.Tuấn Dương vội quay đi, hắng giọng."Khoác cái này vào."Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình, quăng qua cho cô.Ngọc Ánh đón lấy, vô tư mặc vào mà không để ý biểu cảm lúng túng của anh."Anh đỏ mặt đấy à?" – Cô chớp mắt hỏi, khóe môi nhếch lên trêu chọc.Tuấn Dương lập tức phủ nhận:"Đừng nói linh tinh!"Nhưng ánh mắt né tránh cùng cách anh xoay mặt đi khiến cô không khỏi bật cười."Nam chính lạnh lùng mà cũng có lúc xấu hổ thế này sao?"Tuấn Dương giả vờ không nghe, chỉ nhanh chóng kiểm tra lại vũ khí, giọng cứng rắn:"Còn dám cười? Lúc quay lại , anh liếc nhìn Ngọc Ánh, ánh mắt có chút gian tà:
• "Cô vừa kéo tôi xuống nước, bây giờ phải chịu trách nhiệm."
• "Trách nhiệm gì?" – Cô cảnh giác hỏi.
• "Làm món gì đó bù lại đi. Tôi đói rồi."Ngọc Ánh bật cười:
• "Rồi rồi, để tôi nấu cho anh một bữa."Cô nhanh chóng gom nhánh cây khô dọc bờ kênh, rồi nhóm lên một đống lửa nhỏ. Tuấn Dương lội xuống nước, vớt lên vài con cá trắm cỡ vừa. Anh ném chúng lên bờ, nhìn Ngọc Ánh đầy thách thức:
• "Nấu thử xem nào."Ngọc Ánh không nói không rằng, thành thạo làm sạch cá, sau đó lấy ít muối từ túi mang theo, ướp cá rồi xiên chúng lên que tre, đặt trên đống lửa. Mùi thơm bốc lên, khiến dạ dày Tuấn Dương sôi réo.Khi cá chín vàng, cô đưa một xiên cho anh.
• "Nếm thử đi. Tôi dám cá anh chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế này đâu."Tuấn Dương cắn một miếng, im lặng nhai, rồi chậm rãi gật đầu:
• "Được đấy. Không tệ."Ngọc Ánh phấn khích:
• "Không tệ là sao? Anh phải nói là 'Ngon lắm' mới đúng!"Tuấn Dương nhìn cô, khóe môi hơi cong lên—một nụ cười hiếm hoi nhưng làm Ngọc Ánh ngỡ ngàng.
• "Ngon lắm."Ngọc Ánh suýt sặc. Cô không ngờ một người lạnh lùng như Tuấn Dương lại có thể nói một câu như vậy.Hai người tiếp tục ăn, bầu không khí bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn. Không còn căng thẳng của chiến tranh, không còn áp lực từ nhiệm vụ—chỉ có một người lính và một cô gái kỳ lạ, cùng chia sẻ một bữa ăn đơn giản bên bờ kênh.Đêm xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh. Ngọc Ánh tựa lưng vào thân cây, chậm rãi hỏi:
• "Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương sao?"Tuấn Dương im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh nói chậm rãi:
• "Tôi từng chứng kiến quá nhiều người ra đi. Đồng đội, anh em, những người tôi từng quen biết... Tôi không muốn ai phải đau khổ vì tôi."Giọng anh trầm thấp, mang theo nỗi đau không thể diễn tả thành lời.Ngọc Ánh bỗng thấy lòng nặng trĩu. Cô nhìn anh, rồi nhẹ nhàng nói:
• "Chiến tranh rồi cũng sẽ kết thúc. Anh không thể mãi mãi từ chối hạnh phúc của mình."Tuấn Dương nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh, có điều gì đó rất khó diễn tả—như thể anh đang nhìn vào một điều gì đó quá xa vời để chạm tới.Cuối cùng, anh đứng dậy, dập tắt đống lửa.
• "Đi thôi. Về doanh trại."Ngọc Ánh nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài.
• "Người đàn ông này... thật khó hiểu mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com