TruyenHHH.com

Hanh Trinh Hanh Phuc 12 Chom Sao

Mọi người theo chân Kết kết vào biệt thự. Và một cuộc gặp gỡ vô tình với chủ tịch tập đoàn Capricorn...

~~~~~o-O-o~~~~~
-Cuộc đấu võ miệng hay nhất tớ từng xem!!_Song song trầm trồ ngưỡng mộ.
-Vậy à? Kể ta nghe với._một giọng trầm ôn tồn lại chỉnh chu trưởng thành cắt ngang.
Mọi người chợt im pặc. Nhưng Song song không hề biết gì cả và cứ luôn mồm huyên thuyên về tất cả mọi thứ vừa xảy ra. Sau khi huyên thuyên xong, anh mới bắt đầu bật não ở chế độ on và quan sát.
-Eeeeehhhhh?????!!!!!_Song song lùi xa về phía các bạn đang đứng và tần ngần nhìn người vừa hỏi.
Một quý ông lịch lãm trưởng thành trong bộ vet đen quý phái thanh lịch cùng khuôn mặt già dặn trưởng thành. Đôi mắt ấm áp cùng hàng lông mày quyến rũ. Nụ cười nở ra nhẹ nhàng bình yên như lông hồng nhưng lại sát hại bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Một người đàn ông trung niên lại vô tình có vẻ ngoài "rực rỡ" như vậy, chỉ có thể là...
-Cha/ Chú/ Chủ tịch?_tất cả mọi người hiện diện trong sảnh đồng thanh.
-Chào chủ tịch Hàn Kết! Mừng ngài trở về nước._các nhân viên cùng quản gia Jaji đồng thanh và đồng loạt cuối chào.
Trong không khí trở nên ngột ngạt trong khi nụ cười vẫn còn trên môi người gọi là chủ tịch.
-Ông già về nước khi nào sao không nói một tiếng? Biết mà còn đi đón chứ!_Kết kết nhặn xị, không khí ngột ngạt bị đá văng đi.
-Chùi ui ta mới về thôi à. Nghe tin con ở đây ta mới tới thăm á._vị chủ tịch được các nhân viên tôn thờ đang nhõng nhẽo với con trai, các sao còn lại đông đá hết một lượt.
-Ờ. Mẹ và Marry sao rồi?_Kết kết hất tay, hỏi giọng lạnh băng.
-Mẹ con ở lại ngoài quản lý tạm thời, ta về nước thăm con và xem xét ở đây các nhân viên làm việc thế nào._Hàn Kết đút tay vào túi quần quay lại vẻ nghiêm túc.
-Vậy Marry có về không?
-Có. Con bé mới ra ngoài. Chắc sẽ quay lại ngay thôi.
-Mong con bé quay lại trễ trễ...
Mấy sao nãy giờ đứng trông cuộc trò chuyện của hai cha con mà cứng họng. Người đầu tiên rã đông sau khi đông đá là Ngư ngư, cô nhanh chóng bước đến chào hỏi:
-Cháu chào chú. Cháu là Pisces Song Ngư, bạn của Kết. Rất vui được gặp chú.
-Chà. Cứ tưởng bạn con trai ta không ai chào hỏi chứ. Chào cháu chú là Capricorn Hàn Kết, chủ tịch tập đoàn Capricorn và là cha của Capricorn Ma Kết._Hàn Kết bắt tay Ngư ngư mỉm cười ấm áp.
-Dạ... dạ... chúng chào chào chú._cả đám kia bừng tỉnh rồi cũng ấp a ấp úng chào hỏi.
-CHA!! CON KHÔNG THẤY ANH HAI, CHA LỪA CON!!!_một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên từ một cô nhóc dễ thương cực kì.
-Chào cô chủ Marry._thêm một lần nữa các nhân viên cùng quản gia Jaji đồng thanh.
-Sao lại vào sớm thế?!_Kết kết lắp bắt, tuyến mồ hôi bắt đầu vận hết công suất mà chạy như ma rượt.
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía cánh cửa to bự và cô bé đáng yêu với thanh quản có thể thu hút mọi ánh nhìn đang gồng tay gồng chân nhăn nhó la lối một cách đáng yêu vô cực.
Đôi chân mày bé nhỏ dãn ra khi đôi đồng tử của Kết kết vừa hướng tới, đôi môi cau có nở một nụ cười. Cô vội chạy vụt đến, như một bông hoa hướng dương bừng lên, cô ôm chầm lấy Kết kết làm anh chàng ngã nhào.
BỐP! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Hàng loạt cú đánh vào mặt anh chàng chẳng một chút nương tay:
-Anh Kết đáng ghét! Anh cứ ở mãi trong đây không ra ngoài đấy thăm em. Không có chuẩn quà tặng em khi em tới. ĐỒ ĐÁNG GHÉT!!!_vừa đánh cô bé vừa la lối anh chàng thảm thương đang nằm dưới sàn.
-Đó là lý do ta kêu con bé ra ngoài. Ta chỉ muốn nói chuyện với con trai một chút trước khi thẳng tiến lên thiên đàng._Hàn Kết chống cằm lắc đầu thương hại. Cả nguyên một bọn không nói nên lời với gia đình oanh liệt giường này.
-Em... Marry nhỉ? Em đánh ảnh sắp phù mỏ rồi..._Ngưu ngưu im nãy giờ cố gắng lên tiếng.
-Hay là Marry sang đây chơi với chị nhé? Chị có vài món đồ DO ANH KẾT nhờ chị tặng em đó._Bình bình trọng cảnh thản thương kia bí quá đành lên tiếng.
-Thật ạ?_Marry mắt sáng rực, bàn tay bé xinh ngưng tác động các lực (khiến anh chàng thăng sớm) và hướng mắt về Bình bình.
Ngư ngư á khẩu nãy giờ thấy cô bé chạy ra mới vội đến đỡ Kết kết dậy, mặt ảnh lần này bầm thiệt đấy, tím cả hai bên má.
-Trước khi đi, tụi chị chào hỏi em một tiếng nhé. Chị là Aquarius Bảo Bình, bên cạnh là Gemini Song Tử, anh chị đứng cạnh em là Taurus Kim Ngưu và Libra Thiên Bình, chị đỡ anh hai của em là Pisces Song Ngư, những người còn lại là Aries Bạch Dương, Cancer Cự Giải, Scorpius Thiên Yết, Leo Sử Tử, Sagittarius Nhân Mã và Virgo Xử Nữ._Bảo bảo vui vẻ cười với cô bé và chào hỏi xã giao tiện thể giới thiệu mọi người.
-Em chào mọi người ạ. Em là Capricorn Marry, em gái anh hai. Em năm nay 15 ạ!!_Marry cười tươi rói, nụ cười bừng nắng mai.
-A, vậy là em bằng tuổi với cậu em trai nhà chị rồi. Mà em dễ thương thật đấy!_Ngư ngư mỉm cười dịu dàng.
-Cảm ơn chị ạ. Mà hai chị là người mẫu Libra và cô người mẫu phụ Pisces phải không ạ? Ngoài đời còn xinh hơn trong tạp chí._Marry nhảy tưng tưng, thể hiện sự vui sướng.
Cả đám người làm phông nền kia nãy giờ đang bị chìm nghỉm trong sự mờ nhạt của thế giới nghe tới 'người mẫu' thì mắt sáng lên bất ngờ. Hai người thiếu nữ Libra và Pisces đang yên bình đứng trò chuyện thì bất ngờ bị vây quanh bởi lực lượng hùng hậu tập đoàn Capricorn, mỗi người một giấy bút tờ giấy xin chữ kí. Bị tấn công bất ngờ, hai cô hoàn toàn bị khống chế. Bỗng tay Bình bình và Ngư ngư bị kéo đi, mỗi người một hướng biến mất trong sự hỗn loạn. Cái ồn ào tan đi từ từ sau sự biến mất của hai cô, để lại một nùi người đã đau đớn "dân hiến số phận cỏn con" làm dẻ chùi chân trong hỗn độn. Bao gồm những liệt sinh ấn tượng "mang đậm mùi vị quê hương": Cừu nướng, Sư Tử mỡ hành, Cua rang me, Ngựa phi tỏi ớt, Bò Cạp chấm dấm đi kèm với bình nước khoáng mát lạnh được phụ vụ bởi một nữ phục vụ quyến rũ và một cặp song sinh. Và đặc biệt nhất, sự hiện diện của người đi trước Mê Gái Bỏ Bạn, Capricorn Hàn Kết đang yên phận nằm phơi "bộ đồ lồng" ra cho bàn dân thiên hạ ngắm nhìn vì bộ vet đen "quyến rũ" đã bị rách banh chành (hậu quả của việc mua hàng giảm giá và tiết kiệm chi phí cho truyện).
Cả bọn ngồi dậy, đưa tay kéo những miếng đế giầy ra khỏi mặt và đồng loạt nghĩ:
-Hình như Ma Kết/ Kết ca thừa hưởng thì phải...
-Trời ơi, người mẫu hơn cả chủ tịch sao? Khổ thân tui quá!_Capricorn Hàn Kết - vị chủ tịch danh giá trong đất nước - bị một lực lượng nhân viên của mình đạp lên để xin chữ kí đau đớn lên tiếng.
Tất cả nhân viên không nói gì, quay trở lại công việc của mình. Junko thì hình như bị Jaji kéo đi đâu đó. Một tràn im lặng dài là câu trả lời cho chủ tịch tập đoàn Capricorn. Cả bọn cũng im ỉm chạy biến, một thân một mình ngồi bệt trên sàn, ông rấm rức không ra hơi.
Au: Thân chủ là chủ trì tòa án tối cao của Hành Trình Hạnh Phúc (12 Chòm Sao), ta tuyên bố đại gia tộc Capricorn đã chính thứ lâm vào cảnh 'thân tàn số nhọ'.

~~~~~o-O-o~~~~~
-Ủa? Tự nhiên ùa vô thang máy rồi làm gì?_Mã mã thắc mắc khi đứng trong thang mắc đang ung dung chạy.
-Về phòng._Xử xử nói cụt nhũn rồi vụt ra khi đến tầng của mình.
-Ây da. Cậu ấy có vẻ gấp nhỉ, Yết nhi, cậu sang phòng tớ chơi xíu không...? Eh Yết nhi đâu rồi? Yết nhi?_Giải giải nhơ ngác quay xung quanh.
Mọi người: Yết nhi của cậu bị cuỗm ra mất rồi đấy!
-Xin lỗi cậu Yết nhi vì tớ không thể làm gì... Mong cậu sa lộ thượng đường an ninh trật tự bình an. _Dương dương và Bảo bảo chắp tay thành tâm cầu chúc.
Au: Mong chị Yết yết siêu thoát... í nhầm bình an ạ. Em rất cầu phúc chúc tụng!
Giải giải ôm đầu loạng choạng, cô nhìn mọi thứ chợt mờ ảo, nhưng lại không dám nói gì...
Mọi người bước ra khỏi thang máy, bắt đầu quá trình vận động cơ chân để về phòng thì vài rắc rối đã xảy ra.
Cạnh. Tiếng kêu thân yêu báo hiệu...
°
°
°
°
°
... đã cúp điện!! Mọi người trong giây lát đã có chút hoảng loạn.
-AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!_đấy là giảng thét kinh hoàng của một thiếu nữ bơ vơ phất phơ trên cành... và một thiếu nam ngơ ngơ rớt xuồng tắm sông.
Cạnh. Đèn đã trở lại sau 10 giây tĩnh lặng. Mọi người trông có vẻ ổn trừ một vài người, nói một vài chứ có hai người à, đó là: SƯ TỬ phải lòng CỪU NON!!
Một cảnh tượng có thể đưa vào nghệ thuật điêu khắc đỉnh cao. Chị ấy đã trong lúc hoảng loạn VÔ TÌNH bế phốc anh ấy lên, và anh ấy cũng VÔ TÌNH phối hợp với chị ấy, đưa tay quàng cổ chị ấy như đúng rồi. Một con nhóc chưa được 1m60 đi bế một thằng nhóc đã hơn 1m80, đây còn hơn là tuyệt tác Bi-Tét-Cô.
-Hình như mình chưa tỉnh..._Giải giải choáng váng. Mã mã nhanh chóng chạy đến (lợi dụng thời cơ) đỡ lấy cô, làm tấm lưng vững chãi cho cô dựa vào (:v)
-Cậu đã ở đâu vậy?_Sư sư cộc cằn. -Song ca nhờ tớ đi cúp cầu dao điện 10 giây rồi bật lại._Mã mã nhún vai.
-Chi? Tính hù người ta chết à?_Dương dương nhăn nhó.
-Thì hỏi cậu ấy đi. Song ca... ơ? Cậu ta biến đâu rồi? Bảo Bình cũng biến mất nữa? Hổng lẽ cầu dao điện có phép thuật à?_Mã mã ngây ngốc.
Dương dương và Sư sư nhìn nhau trong chốc lát rồi thở hắt, quàng tay nhao tung tăng tung tẻ vào phòng. Một tràn im lặng dài, Mã mã xác định là vừa ăn đậu hũ nhạt ơi là nhạt. Anh chàng thấy Giải giải còn ngây ngơ mệt mỏi nên đã cõng cô vào phòng. Mọi thứ chỉ vừa nhô lên lại lặng lẽ lặng xuống, một chút bồi hồi cùng chút ngớ ngẩn.
Mọi người trở vè phòng tiếp tục quá trình dưỡng thai... á lộn, dưỡng thân thể, dương sức (chắc tại sáng sớm dưỡng sức chưa đủ :v). Nhưng như thường lệ, đâu phải chỉ vào phòng là ngủ, còn nhiều điều cần giải quyết và nhiều bất ngờ còn đây. Họ sẽ làm gì nhỉ?

~~~~~o-O-o~~~~~
-Cảm ơn cậu Kết, mình không ngờ sẽ bị tấn công bấy ngờ như vậy..._Ngư ngư tay chống đầu gối thở dốc, cố nói lời cảm ơn.
-Mình cũng không nghĩ... mà thôi kệ..._Kết kết muốn nói nhưng hơi chẳng còn nên không nói luôn.
Anh thả người lên giường, nằm lăn qua lăn lại như đứa trẻ rồi úp mặt vào gối. Ngư ngư cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống giường, cạnh bên anh. Cô đưa tay lên định đặt lên đầu, ý nghĩ chập chần chốc lát khống chế cô, cô muốn... anh. Nhưng ý nghĩ dập tắt ngay sau khi giọng anh vang lên, cô rụt rè tút tay lại và lắng nghe anh. Vài chuyện vẩn vơ anh nói, giọng nói đó cứ lên xuống theo từng đợt, cô vẫn ngồi im trầm lắng lắng nghe anh.
Anh nói vẩn vơ thế chứ mỗi lúc ở bên cô, lòng anh lại rạo rực bao điều muốn nói, muốn hỏi, muốn câu trả nhưng không thể. Cô luôn đáng yêu, hiền diệu, luôn quan tâm, lo lắng, luôn lắng nghe, chăm sóc, luôn đối tốt với anh dù có chuyện gì. Anh thích cô về rất nhiều mặt, nhưng tất cả chỉ có thể là bạn thân, chỉ có thể vậy.
-Mình thích cậu. Đây là lần thứ 3 mình nói điều này. Và mình biết chúng ta sẽ là bạn thân... nhưng ý mình không phải vậy, không chỉ dừng lại ở bạn thân, mình muốn theo nghĩa lãng mạng... mình thích cậu, cậu hiểu không?_Kết kết nói, tay nhẹ đặt lên tay cô, nó làm lòng cô bừng lên điều gì đó thấp thỏm như muốn một điều rõ ràng hơn.
Anh bất chợt ôm cô làm cô nhào xuống giường. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, mặt anh đang đỏ, cô đỏ mặt theo.
-Kết... cậu muốn... hơn cả bạn thân... ư...?_Ngư ngư bối rối, bây giờ không phải là cảm giác bạn thân nữa rồi, trong lòng cô, dâng lên cái gì đó day dứt lạ lùng.
-Mình muốn trân trọng cậu... nhưng mình thích cậu... hơn cả những gì mình nghĩ..._Kết kết thì thầm, anh không biết phải làm thế nào tiếp theo sau câu nói đó.
-Mình... mình không... hiểu..._Ngư ngư bối rối, cô không biết nên làm gì, mọi thứ dường như trở nên quá khó.
-... Không... chỉ là... thôi không có gì...!, cậu nằm nghỉ đi._Kết kết ngập ngừng chốc láy rồi buông cô ra, ngồi dậy.
Anh ngồi trên giường, tay xoa xoa hai thái dương. Lòng anh vừa giận lại vừa buồn, bức rức trong lòng cứ trỗi dậy thúc đẩy anh trong tuyệt vọng. Anh cố nuốt hàng ngàn câu hỏi mà lòng thổn thức đi rồi đứng dậy, tiến vào nhà vệ sinh... Nhưng đôi chân cố bước đi thì lại bị chặng đứng bởi gấu áo đã bị nắm lấy.
-Cậu giận rồi... mình biết là mình quá ngốc. Nếu như câu 'mình thích cậu' của cậu, mình đã không định nghĩa đúng vậy... cậu có thể cho mình thời gian không? Mình không thể thích cậu như cách cậu thích mình nhưng mình hứa sẽ cố gắng thích cậu đúng như cách đó vào một ngày không xa..._Ngư ngư nói, lòng cô nặng nề.
-Shhhh... Dừng lại đi Cá Con. Cậu không ngốc, chỉ quá ngây thơ thôi. Cậu không cần bắt ép bản thân như vậy... cậu phải hiểu khi thích một người là làm người đó hạnh phúc, nếu cậu bắt ép bản thân như vậy thì đó sẽ làm mình rất đau. Mình thích cậu và mình luôn tin sẽ có ngày cậu thích mình như cách mình thích cậu._Kết kết quay người lại, ánh mắt anh chút giận như đa phần là lo lắng. Anh nói với cô ân cần.
Ngư ngư cuối đầu, mặt xịu xịu, cô trong lòng buồn tênh hênh. Anh suy nghĩ chốc lát rồi bế cô lên, đặt cô lên giường, ghé sát mặt anh lại gần mặt cô:
-Sao chúng ta lại phải nói chủ đề khiến người khác khó xử như vậy chứ? Sao mình không nghỉ ngơi xíu cho khuây khỏa nhỉ?_vâng, anh ta đang tự nói bản thân mình.
-Ừm, cậu nói phải._Ngư ngư gật đầu, cô còn chẳng nhận ra.
Cô nhìn anh chăm chăm. Anh bắt đầu cảm thấy ngượng. Cô cười khúc khích rồi đặt tay lên mặt anh, nhỏm người dậy rồi đặt lên má anh một nụ hôn. Nó nhẹ lắm, chuồn chuồn lướt nước thôi nhưng ngọt lắm, như mật ong với đường hòa quyện vậy. Trong tích tắc, trái tim cô đập nhanh khi trông thấy khuôn mặt đó, cô cũng ngượng nghịu.
-Mỗi lần cậu đỏ mặt vì mình, cậu thật sự đáng yêu lắm đấy._đôi môi nhỏ hé mở ngọt ngào, cố che lấp nỗi niềm xấu hổ vừa bất ngờ hiện lên trong lòng cô.
Anh ghen tức hôn chụt lên trán cô, nó không mãnh liệt nhưng lại rất lâu, nó lãng mạng và thơ ngây đến vị bùi bùi ở đầu môi.
-Không phải chỉ mình đáng yêu khi đỏ mặt đâu Cá Con._anh rời nơi đấy trông cô Cá nhỏ đã bừng bừng lửa hồng với đôi môi run rẩy.
-Có những lúc cậu đáng ghét như vậy, mình rất thích cậu._Kết kết phì cười, anh luôn hạnh phúc khi thấy những biểu hiện này của cô.
-Để mình ngủ!!_Ngư ngư phồng má giận dỗi đẩy người anh ra dù bản thân muốn ôm anh thật chặt một cách vô thức.
Anh lăn sang bên cạnh rồi nằm im. Ngư ngư cũng nhắm mắt ngủ. Nhưng trái tim cô lại có chút bức rức. Trong vô thức, tay cô đặt lên lưng anh. Anh xoay người lại khi có dấu hiệu. Cô đỏ mặt nhìn anh, sâu trong đôi mắt đó là một mong muốn. Anh ôm chầm lấy cô, mặt cô úp vào ngực anh, nhịp tim rõ mồn một, anh nói:
-Đừng nhìn mình như vậy, nó khiến mình bị mấy lý trí... Ngủ đi.
"Bình yên là khi giấc mơ chung đường, mình thích cậu không phải theo cách cậu thích mình. Ấm áp theo từng nhịp tim cô nghe."
Tít tít...

~~~~~o-O-o~~~~~
Rầm!! Cánh cửa phòng được đóng sau khi âm thanh của sự tức giận vang lên. Người cứu giúp cô đang nổi giận ầm ầm cả lên, ép lấy cô vào cánh cửa.
-Cô là người mẫu?! Cô biết là nguy hiểm khi đưa thân ra chụp hình như vậy không? Sao cô lại làm như vậy?_Ngưu ngưu tức giận, cô không khỏi bất ngờ với biểu hiện này.
-Gì... sao...? Tôi... tôi làm người mẫu... thì sao chứ...? Tôi có làm gì sai đâu. Gia đình tôi làm trong giới điện ảnh có truyền thống nối tiếp nên tôi chỉ tham gia thôi mà._Bình bình ngơ ngác trả lời rồi giải thích thêm, nhưng có vẻ những lời nói của cô không hề có chút tác dụng gì.
-Nó rất nguy hiểm biết không??!!!_Ngưu ngưu nói lớn.
Điều đó làm cô giật mình sợ hãi, lòng tự trọng cô vừa bị tổn thương, cô đẩy mạnh anh ra khỏi mình hét lớn:
-Mặc kệ tôi!!!
Cô ùn chạy vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa. Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, và cô đã rất rối khi thấy khuôn mặt tức giận ấy, nó khiến cô sợ hãi, rối rắm, đau đớn khi anh lại nổi đóa với cô. Cô ngồi tựa vào cánh cửa cố kìm nén giọng, cô muốn khóc, vì anh. Cô còn chẳng hiểu tại sao anh làm vậy nhưng thật sự cô đang rất đau, từng lời nói vừa rồi dù chỉ trong tích tắc nhưng lại làm đau cô rất nhiều.
Anh ở ngoài, ngồi tựa vào cánh cửa, gục mặt vào đầu gối. Khuôn mặt tăm tối dày đặc nỗi đau, lo, buồn, đắng,... Anh khi vừa nghe đến chữ 'người mẫu', như tiếng sét ngang tai. Ngay lúc đó, anh chẳng thể kìm lấy nỗi tức giận đang sôi sục trong lồng ngực. Việc làm người mẫu rất nguy hiểm. Cô trở thành người nổi tiếng, đồng nghĩa với việc có rất nhiều ánh mắt đang hướng về cô thậm chí là nguy hiểm sẵn sàng rình rập. Anh đã rất hoảng loạn khi nghe điều đó, và đặc biệt:
-Hình bóng của Bình nhi, sẽ không chỉ còn ở mỗi riêng trong mắt mình nữa..._anh nói khẽ, tim thắt lại, nhẹ nhàng từng cơn đau buốt.
Cô sau cánh cửa, đôi mắt mở rộng, nhịp tim thổn thức, ý nghĩ hoang vu, hình bóng anh lại hiện lên trong nhạt nhòa.
Cô siết tay, môi mấy máy, đôi mắt thấp thoáng dáng hình anh sau cánh cửa, cô tựa vào đó:
-Cậu là đồ ngốc.
-Mình biết mình là đồ ngốc._Ngưu ngưu mắt mở hờ cười khinh miệt bản thân.
-Nhưng... là một tên ngốc ngọt ngào.
Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, cô ôm chầm lấy anh. Hơi thở ấy đã trở lại, vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn đầm ấp dịu dàng như lúc ban đầu.
-Mình đã rất tức giận khi nghe thấy việc cậu là người mẫu. Cái hình ảnh cậu biến mất sau đèn flash máy ảnh ám lấy mình, cậu sẽ không còn trong mỗi ánh mắt mình mà có rất nhiều ánh mắt sẽ hướng đến cậu._Ngưu ngưu thổn thức, một cảm xúc lạ trong anh. Cô nâng mặt anh, ánh mắt chân tình đầy nỗi niềm ấp ủ, cô mỉm cười ngọt bùi nói:
-Mình có thể không còn trong mỗi ánh mắt của cậu nhưng mình vẫn sẽ còn là cậu.
-Còn là của mình? Cậu đang lăng nhăng với mình à? Còn Ngưu - chan thì sao?
-Chỉ bây giờ thôi. Hãy cho mình một cảm giác bình yên đi.
Tay cô nắm lấy áo anh, giọng ẩm ướt mùi nước mắt ảm đạm. Anh đặt tay lên mái tóc ấy, mái tóc đã đưa lên trang bìa tạp chí Libra, xoa nó nhẹ nhàng:
-Cậu biết không? Mình đã thấy thứ họ không thấy từ cậu.
-Gì vậy?
-Đợi chút.
Anh nâng mặt cô lên, đặt lên đôi môi đã phải nở bao nhiêu nụ cười để che lấp niềm đau, một nụ hôn ngọt ngào, lắng đọng mùi vị vừa chua chát nhưng cũng rất ngọt bùi, đâu đó lại có vị gian manh. Anh rời nơi đã đỏ ửng và nhìn khuôn mặt đang thở dốc mệt nhoài, cười xảo trá:
-Đây. Là khuôn mặt này, khuôn mặt đã ngượng ngùng vì mình.
Cô nhanh chóng đưa tay che mặt. Giọng uất ức:
-Bất công!!
Anh phì cười sảng khoái, vẻ điềm tỉnh đã đâu rồi chỉ còn lại một chàng trai thích trêu ghẹo. Anh đang trên danh nghĩa bạn bè để làm cô hạnh phúc, nó thật lạ nhưng cũng hạnh phúc vô bờ.
-Trả công bằng cho mình.
-Ok. Vậy cậu hôn mình lại, coi như huề. Nụ hôn đầu của mình đó, lấy đi.
Cô á khẩu, chưa kịp phản khán thì anh đã nhắm mắt lại mặc kệ cô hết sức la lối giận hờn. Cô cộc cằn lắm nhưng khi khuôn mặt điển trai ấy tiến lại gần cô như muốn bắp ép cô làm điều quái gở này, cô choáng váng. Cô bị say sóng bởi vẻ đẹp này, nó lặng lẽ nhưng cũng thật sống động sâu trong ánh mắt cô. Cô chồm lên, đưa môi lại gần. Thời gian phút chốc ngưng động. Khoảng cách chẳng còn là bao xa... cô dừng lại, đẩy mạnh người anh ra. Anh mở mắt nhướn mày tỏ vẻ thắc mắc. Không tránh được ánh mắt tham lam ấy, cô cầm lấy tay anh hôn nhẹ lên mu bàn tay, đôi mắt trong suốt tinh anh thủ thỉ:
-Như thế này thôi nhé.
Giờ thì đến anh đỏ mặt. Cô thật xinh đẹp quá mức rồi!! Anh bóp lấy má cô rồi hầm hừ trong sự hạnh phúc siêu cấp:
-Lần sau là cậu phải chủ động đấy, Bình nhi.
Cô phồng má dù khuôn mặt vẫn đỏ hoe như hồng ngọc. Anh nắm lấy tay cô mỉm cười ân cần. Cô nhìn anh ánh mắt bỡ ngỡ nhưng cũng rất hạnh phúc.
"Trên danh nghĩa bạn bè, hãy làm tôi cảm thấy bình yên."
...
-Oa!! Anh Kim Ngưu với chị Thiên Bình ngọt ngất cành cây luôn._giọng nói non nớt đáng yêu kia của một nhân vật rất mới mẻ bừng lên làm cả hai như một chuyến chu du nơi tim lệch nhịp.
Cả hai tím tái mặt buông tay nhau ra, nói không nên lời với nhân vật là em giá đáng yêu nhà Capricorn hay được các nhân viên tập đoàn Capricorn gọi là CÔ CHỦ NHỎ - Capricorn Marry.
-Lúc anh Kim Ngưu kéo chị Thiên Bình đi, tay em bị kẹt với chị Thiên Bình nên bị kéo theo. Hehe, em không phiền đâu, được coi phim ngôn ở trường quay luôn mà._Marry cười tinh nghịch.
Taurus và Libra: Tụi tôi mới là người bị làm phiền. =0=
-À chị Thiên Bình, quà của em đâu ạ?_Marry ngây ngô hỏi.
-À... ừm...
Bình bình mở tủ lấy bộ đồ công cụ trang sức trang điểm của mình, quành tráng. Các món trang sức với các loại đá quý bắt mắc vô cùng công phu và mắc tiền:
-Đây là Ngọc lục bảo đỏ (Red beryl emerald) - €7.400/Carat, một trong những loại đá rất hiếm, được sử dụng làm bông hoa tai hình hoa tuyết nhỏ. Màu đỏ rực khiến bông hoa tuyết bừng lên giữa cái giá lạnh, đúng không? Và tiếp theo là Ngọc mắt mèo đen (Black Opal) - €1.733/ Ngọc mắt mèo đen (Black Opal) - €1.733/ Carat, là loại có giá trị nhất trong tất cả các loại ngọc mắt mèo, hơn hẳn Opal lửa và Opal trắng. Điều làm nên sức hấp dẫn của loại đá này là mỗi viên đá lại sở hữu một vẻ đẹp hoàn toàn riêng biệt và hội tụ đầy đủ màu sắc của những loại đá quý khác cộng lại. Nhìn rất tinh túy lại sắc nét. Đây là một trong những tinh túy trang sức được làm từ Ngọc mắt mèo đen, chiếc nhẫn này có thể toát lên vẻ quý phái thanh lịch từ tận tâm hồn của chủ nhân. Và đây là một loại trang sức đá quý rất đặc biệt: Jeremejevite - 2.000 USD/Cara, là tinh thể màu lam thuần khiết tuyệt đẹp, được xếp vào hàng những loại ngọc hiếm hoi nhất trên thế giới. Trong tự nhiên, khoáng vật này còn có màu vàng nhạt hoặc không màu, và ở hình dạng thuôn dài hình tháp. Nó cũng đã từng bị nhầm với ngọc biển Aquamarine trong quá khứ. Rất đẹp phải không...? Còn...
-A!! Mọi thứ đều rất tuyệt, kể cả tài quảng cáo đá quý của chị cũng vậy._Marry gần như ù tai vì toàn bộ dữ liệu của ba món đá quý mà Bình bình nói chưa tính đến có hàng trăm viên đá lấp lánh còn trong vali.
Ngưu ngưu: Giờ thì ấy nguy hiểm lẫn nghĩa đen nghĩa bóng. Thua thiệt quá...!!! T-T
-Em thích viên đá Jeremejevite này. Em sẽ lấy nó, cảm ơn chị ạ._Marry cười gượng gạo rồi lấy viên đá xin phép rồi chạy vọt đi.
-Chà... con bé dễ thương nhỉ? Lấy mất viên kim cương mình thích nhất rồi..._Bình bình mặt xám xịt cười đen đủi.
-Không sao. Chúng ta sẽ có cơ hội cho Kết ca làm việc trong hầm mỏ vài năm mà._Ngưu ngưu cười khẩy.
-Cậu nói phải. Đi ngủ thôi._Bình bình gật đầu rồi kéo anh lên giường ôm lấy anh cứ thế mà ngủ, cậu chàng không nói gì chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Tít tít...

~~~~~o-O-o~~~~~
Cái bao đen nằm trong góc phòng đang vùng vãy kịch liệt. Tiếng kêu réo không nên từ chỉ có âm thanh réo rức khó chịu. Anh chàng ngồi trên giường cầm cái điều khiển TV, chân ngồi như một tên đại gia kiêu ngạo vắt vẻo đưa nửa con mắt cười khinh miệt nhìn cái bao tải đang cựa quậy trong khó khăn.
Thở hắt một cái, anh quăng cái điều khiển sang một góc rồi kéo cái bao tải lên trên người mình, gởi cái dây ra để lộ một cô gái đang bị bịt miệng và trói hai tay. Anh kéo cái bịt miệng xuống, cười ma mãnh, nụ cười thâm tà đầy hắc ý.
-ANH!! Thả tôi ra, rảnh không đi bắt cóc người ta như vậy chứ?!_Yết yết gào thét, giọng tức giận một cách điên cuồng nhưng không thể đưa tay ra đánh anh ta một cú.
-Đáng lẽ tôi không nên gỡ băng bịt miệng của em ra, thật là ồn ào quá tù nhân nhỏ à._Xử xử đưa tay lên đôi môi nhỏ giận dữ.
-Tôi đã làm gì đâu? Anh rõ dở hơi!!
-Và cái tên dở hơi đấy là bạn trai em đấy tù nhân à. Em đã khen Song ca và điều đó làm tôi không vui em hiểu không?
-Nhưng tôi chỉ khen cậu ta để chọc Bảo nhi thôi. Với cả chẳng phải anh đã bẻ mặt tôi trước mọi người sao? Anh còn muốn gì nữa?!
-Đừng cộc cằn thế. Nói cho em biết, tôi không thích người của tôi khen một người khác. Em hiểu cảm giác đó mà...
Cô im lặng, ngoảnh mặt đi. Anh cuối xuống bên tai cô, thổi vào nó. Cô rùng mình khó khăn, tay cố vẫn còn bị trói và không thể kháng cự gì.
-Vậy nên tôi sẽ trừng phạt em thêm lần nữa._anh nói, khuôn mặt trở nên tà độc hơn bất cứ lúc nào.
Anh thăn thoắt cởi trói cho cô nhưng cũng thoăn thoắt trói cô lại thêm một lần nữa. Tay cô bị cột chặt vào thành giường, cô cực kì khó chịu với hình phạt của anh chàng này.
Anh chàng ngồi xuống bên cạnh, cuối người, đưa mặt sát lại gần cô.
-Giờ thì tôi có thể thoải mái hôn đôi môi này rồi... tù nhân của tôi._anh thì thầm vào tai cô, mắt bị che khuất bởi những lọn tóc bù xù.
Ngay sau đó, đôi mắt khinh miệt hiện lên. Cô mặt đen lại, chưa kịp ư hử gì, anh chàng đã tấn công một cách không khoan nhượng. Đầu tiên là bên ngoài, lúc đầu rất nhẹ nhưng sau đó lại mãnh liệt không ngờ. Anh mình đặt lên môi cô thật nhẹ nhàng, mân mê nhẹ nhàng, cả sự ướt át nơi môi cô, tất cả đều rất nhẹ nhàng. Nó khiến cô vừa khó chịu mà vừa mong muốn nhiều hơn, mặt cô hơi đỏ lên, những ý nghĩ ngu ngốc làm cô bối rối. Nhưng chưa ngưng được những ý nghĩ đang khống chế bản thân mình, cô bị anh tấn công bất ngờ. Anh đưa bắt lấy khuôn mặt cô, ép chặt. Nụ hôn kia chợt sâu hơn, mạnh mẽ hơn làm cô không thể kiểm soát. Rồi từ từ, cái lưỡi thô tục đưa vào trong khoang miệng cô, khuấy đảo mọi thứ, tham quan, lùng sục mọi ngóc ngách. Trong cô như điên loạn, cô đã mất kiểm soát. Cô chảng thể mở mắt vì hơi thở dồn dập của cô đang ngày càng bị đánh chiếm. Anh lướt qua những cái răng trắng ngà, rồi không ngần ngại "đánh thức" cái lưỡi đang "chìm sâu trong giấc ngủ" của cô. Anh đưa lưỡi quấn lấy nó, đùa giỡn, chuyển động... cứ như vậy rồi thêm nhiều lần nữa mới rời ra.
Thở đều để lấy lại oxy cho mình, anh cười nói:
-Tôi nhớ là trói dây lỏng lắm mà, cứ nghĩ em sẽ thoát được và kháng cự tôi chứ...
-Tôi đã cởi trói được từ lâu rồi chỉ là..._cô cộc cằn nói, mặt mày đỏ ửng không biết gì giận hay vì xấu hổ.
Cô đưa hai cánh tay giả vờ bị trói xuống ôm lấy cổ cô, ấp úng thổ lộ:
-... Cô bạn gái của anh đã bị anh đám say mất rồi...
Cô đỏ mặt hoàn toàn, anh cũng rất hoang mang. Bị tấn công bất ngờ như vậy anh rất ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nói mấy cái thư như vậy và lần đầu tiên này khiến anh bối rối nhưng lại rất hạnh phúc. Anh bật cười lớn, nụ cười hạnh phúc nhất anh có, cô giận dỗi lắm khi thấy anh cười nhưng nụ cười đó lại khống chế cô một lần nữa.
-Tôi thích anh.
-Tôi cũng vậy. Tôi cũng thích em.
Từ đêm hôm qua, khi danh chức bạn trai và bạn gái xuất hiện, câu nói vừa rồi chưa một lần vang lên. Một đêm, câu trả lời có lẽ đủ.
Anh ôm lấy cô, lăn qua lăn lại. Cô cứ theo "sự điều động" của anh mà theo.
Chán chê, anh thả cô lên người mình, ôm lấy cứ thế mà ngủ. Cô đã quá quen với những sự lạ lùng bất ngờ của anh chàng cầu toàn này. Anh ta rất kì quặc nhưng một phần cũng cực kì đáng yêu. Cô thích anh, ít nhất là cô nghĩ vậy.
"Anh là đồ kì dị, nhưng câu nói đó và những hành động đó bất chợt khiến tim loạn nhịp, vì... bạn gái anh đã bị anh say đắm rồi."
Tít tít...

~~~~~~o-O-o~~~~~
-Cái trò cúp điện là cậu bày ra đấy hả?_Bảo bảo đứng trong nhà tắm thay đồ nói vọng ra.
-Ừ. Chứ nếu không thế thì cậu đâu có yên bình ở đây..._Song song nhún vai, đứng trước cửa nhà tắm đợi.
-Ừ thì mình muốn tránh rắc rối nhưng cúp điện thế chắc Dương nhi sợ lắm...
-Kể mới nhớ, Sư ca cũng rất sợ bóng tối như Bạch Dương...
-Mong là bọn họ ổn...
-Không sao đâu. Nếu họ sợ thì chắc sẽ ôm lấy cái gì đó cho tới khi có đèn thôi.
-Nếu Dương nhi mà ôm trúng Sư Tử thể nào cậu ta cũng rất đau đớn.
Hai còn người không biết gì nói chuyện như là đã tham gia vào câu chuyện "lãng mạng" mang tên Khi Cúp Điện vậy.
Bảo bảo mở cửa, đi ra với bộ đồ tay bình thường hay mặc ở nhà: quần ngắn áo thể thao. Thoải mái thả mình lên giường, rồi thiu thiu buồn ngủ.
Về phần anh chàng kia, anh ta đã vào nhà tắm nhưng đang cứng đờ vì không thể tin một tình huống mà anh không bao giờ tin sẽ xảy ra đang xảy ra: anh đã lấy nhầm đồ của Bảo bảo, mà không phải đồ quần áo gì, là một cái váy hường chuẩn chất kèm trong đó là một cái tai mèo cũng hường. Đấy là hậu quả của việc mãi mê với bộ phim nổi tiếng được chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng của Cố Mạn - Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (ảnh đang học cách tán gái của các soái ca "nạnh nùng" :v). Mặt anh bây giờ rất giống cây kem bảy màu giá 15k/ 1 cây. Ý nghĩ hiện tại của anh chàng có 2 hướng:
1. Chắc chắn anh ta đang trong trạng thái lộ thân và không thể ra ngoài vì bộ đồ đó và chỉ có một cái khăn che không được nửa phần mông.
2. Cô ấy sẽ cho bác Diêm Vương Dúa có thêm một hồ sơ chuyển kiếp - có thêm công ăn việc làm - nếu cô ấy biết.
Ừ thì anh đây có thể khoe body nhưng chỉ trường hợp cần thiết như đi bơi, tắm suối nước nóng,... chứ không phải trong tình trạng không mảnh vải che thân và thứ duy nhất có thể mặc là một bộ đồ hường - trường hợp này thì anh khoe body cũng không được và mặc đồ cũng không xong.
-Chết tiệt...!! Chẳng nhẽ mình ăn ở tệ bạc đến như thế sao?_anh chàng ngẫm nghĩ dưới vòi sen và tự cho mình vài cái tát (O-o").
Và sau khi ngâm mình dưới vòi sen mát lạnh sảng khoái, thứ đầu tiên ảnh nói là: "SAO MÌNH LẠI ĐI TẮM CHỨ?!?!?!?" chứ không phải là "Làm thế nào để ra ngoài bây giờ?". Cái khăn chỉ đủ lau người chứ không thể che thân. Và cuối cùng, anh đã lao vào con đường cùng của thế giới, anh quyết định mặc cái váy ấy để có mảnh vải che thân...
Sau khi thám thính, thấy cô nàng đã ngủ trên giường, anh mới mạnh dạn bước ra khỏi phòng tắm, khỏi nhìn cũng biết anh ta đang... đáng yêu đến mức nào.
Con đường để đến cái tủ đồ phải băn qua cái giường nơi "nàng công chúa quái vật" đang ngủ. Anh ta cố gắng thân gồng mình nổi cơ bắp để có thể bước đi thật nhẹ nhàng. Nhưng số trời đã định (thật ra là Au định, ai cũng biết ấy mà), anh chàng đã ngã lên giường một cách "bất đắc kì tử" nhờ "sự xuất hiện bất ngờ" của cái điều khiển TV (mà Bảo bảo đã đạp xuống dưới đất trong lúc mơ màng). Đương nhiên là cô sẽ tỉnh dậy, anh chàng ngồi trên giường chờ cô lên bản án, cô thì đang nửa mơ nửa tỉnh. Đến lúc tỉnh rồi cô mới nhìn chòng chọc vào anh chàng, không kể cũng biết mặt ảnh như bơ không đúng mùa ấy. Nhưng lạ kì... không! phải là thần kì mới đúng, cô không hành xử như những gì anh tưởng tưởng, cô cười toáng lên như đứa trẻ. Ảnh giương cao khuôn mặt bần thần ngu ngơ của một con bò nai tơ lên:
-Sao... cậu lại cười?
-Thật ra cái váy ấy mình tính mặc cho cậu lúc ngủ nhưng ai dè cậu tự nguyện mặc luôn... ha ha ha ha ha ha!!!_Bảo bảo ôm bụng cười tức cả ruột, mặt Song song từ bơ xanh đã chuyển sang ớt Gerald Fowler - loại ớt cay dùng để làm vũ khí chống bạo động.
-Cậu... định cái ...?!_một luồn khí hắc ám toát lên từ anh, anh nhào tới chỗ cô nàng và nhanh chóng chế ngự tình hình.
-Nè nè, cần gì phải nóng giận vậy?_cô cười vẻ trêu chọc.
-Cậu có bao giờ nghĩ một con khỉ lại đi đeo nơ cho đuôi nó không?!_trán anh hiện lên những vết hằn đỏ.
-Hả? Thế thì liên quan gì?
-Tớ là cái đuôi bám theo cậu và cậu đang make up cái đuôi sao?
-Cậu nói gì mà nó ngược logic thế?
-Cậu sẽ phải trả giá!!!
Chưa kịp xử lý dữ liệu xong, cô đã rít lên vì một cái đau điếng nơi cổ mình. Cô muốn cho anh một cú nhưng tay cô lại bị nỗi đau đó khống chế. Anh rời đi, lấy đồ và thay ra nhanh chóng, vẻ mặt cau có hiện rõ. Trong lúc đó cô vẫn còn trong quá trình soi cái vết đỏ tấy trên cổ và bực mình.
Cả hai mỗi người một góc phận ai nấy làm. Nhưng chưa đầy một phút, Song song đã cảm thấy tội lỗi quay sang trông cô nàng. Thấy người ta giận dỗi nên cảm thấy bản thân có chút sai lầm, anh kéo áo cô định nói nhưng tay chưa kịp chạm áo thì cô trở người xoay lại và một bất ngờ nữa, môi cả hai chạm nhau. Đương nhiên là họ giật ra khỏi nhau ngay lập tức và không hẹn nhau mà cùng đỏ mặt. Anh rối quá ôm lấy cô vào trong lòng, hoảng loạn nói:
-Cậu... cậu nên ngủ... trước khi... có chuyện gì xảy ra nữa...
Cô cũng bần ngần làm theo. Cả hai nhắm mắt mà lòng rạo rực không ngừng.
"Nhắm mắt nghe sự hỗn loạn của trái tim, chúng ta thấy nhau trong những bất ngờ."
Tít tít...

~~~~~o-O-o~~~~~
- Quá ngốc! Quá đần!! Quá ngây thơ!!! Thật sự quá là những yếu tố quá không cần thiết!!!!_đó là những suy nghĩ sâu đậm mà hai anh chị đang nghĩ về tên-ngốc-bất-chợt Mã mã.
Hai người đang mãi mê chửi rủa Mã mã trong thâm tâm và làm việc riêng của mình nên bầu không khí khà tĩnh lặng.
Và nhờ bầu không khí tĩnh lặng lạ kì ấy, hai đôi chân đã lạc vào vùng vô không và đang đi lạo trong vô thức.
Nhìn tổng quang, ta có thể trông thấy hai con bíp bê rảnh rỗi đang đi song song thành hình vòng cung quanh phòng 2, 3 vòn nãy giờ, nói chung là nhìn rất dở hơi!
Dương dương là người tỉnh táo lại đầu tiên và nhận thức được cái việc mình đang làm nó ngáo ộp như thế nào. Cô ngưng lại và ngồi lên giường, thích thú trông cảnh anh chàng kia vẫn chăm chỉ marathon vài vòng quanh phòng... Một lúc sau anh chàng kia thức tỉnh, nhìn quanh cái phòng và ngẫm nghĩ đã nãy giờ mình đang làm cái gì. Chợt đôi mắt mèo tinh anh trông thấy một cô cừu nhỏ đang yên giấc trên giường, con mèo đó mới tò mò tiến lại. Cô chủ đang nằm ngủ, trên tay là cái điện thoại và một đoạn video, với cái tính tò mò thì đương nhiên ảnh sẽ lấy cái điện thoại xem đó là cái gì. Và một điều chăc chắn là anh ta đã vô cùng nổi giận khi xem xong.
Anh ta đưa đôi mặt mèo đang giật liên hồi nhìn cô cừu đang ngủ ngon lành, muốn ăn thịt cô lắm nhưng không làm được. Cô nàng này vẫn một tính cách, thích dìm hàng người ta và lấy ra làm trò cười, đáng ghét thiệt! Nhưng ít chí nếu cô làm việc đó, cô sẽ không nhìn ai ngoài anh. Anh khịt mũi rồi dịu ngọn lửa trong mình lại, ngắm nhìn cô cừu một xíu.
-Cô ta đúng là quái đản. Lúc thì như bà chằn, lúc thì như thỏ đế... và lúc thì... xinh đẹp như thế này..._Sư sư thở dài cười trừ.
Đôi mắt híp, mái tóc mềm mại mượt mà như lông cừu ấy thực sự khiến cô trở nên rất kì diệu trong lúc ngủ, anh ta nghĩ vậy. Ngưng động...
1 giây
°
2 giây
°
3 giây
°
-Trời ơi mình đang làm cái gì thế này?!_anh ta ôm đầu gào thét kịch liệt trong thâm tâm.
-Anh bị khùng à?_Dương dương ngơ ngác mở mắt khí chịu.
Anh quẹt mũi khinh bỉ rồi kẹp chặt (ôm chặt) lấy cô chẳng cho cô cơ hội nào để cử động. Cô vừa ngạc nhiên nhưng đâu đó trong người cô lại cực kì khó chịu vì cơn mê ngủ vẫn còn day dứt.
-Buông ra coi đồ mèo hoang!!_Đương nhiên là cô vùng vẫy nhưng anh ta lại mạnh lên bất thường khiến cô càng cử động người thì lại càng bị kẹp chặt.
-..._anh không nói.
Ban đầu anh chỉ tính kẹp chặt cô để trêu chọc nhưng bây giờ anh lại không muốn thả cô ra, muốn giữ cô như thế này mãi mãi. Cô thì cựa quậy không ngừng còn anh lại cứ khư khư giữ cô không chịu buông.
-NHƯ VẦY MỘT CHÚT THÔI! LÀM ƠN ĐI BẠCH DƯƠNG!_anh gào lên. Cô đứng đờ, cách anh gọi tên coi có chút giận dữ và lại chút cầu xin, làm cô mềm nhũn. Cứ mỗi lúc anh gọi tên cô là cô hoàn toàn bị khống chế, thật chẳng hiểu tại sao. Nghe tiếng anh thì thầm, cô tự nhiên bị rung động:
-Tôi muốn cô...như thế này một chút...
-Nhưng... tại sao lại...
-Tôi không biết tại sao nữa, chỉ là... tôi muốn như vậy...
-... Anh đúng thật là rất ngộ.
Không thấy khuôn mặt anh đâu nhưng có thể cản thấy hơi nóng bỏng trên đầu mình, nơi những lời nói đó phát ra.
Cô chợt bối rối, tim cô lung chuyển với những mong muốn ngờ nghệch của anh, khuôn mặt ngượng ngùng đó thật sự khiến cô bần thần. Cô ôm lấy anh, cũng không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy nữa nhưng cô hiện giờ thấy bản thân trở nên loạn vì anh quá rồi.
-Cô rất đáng yêu những lúc như thế này..._anh cười ngượng nói.
-Anh... đừng nói những lời như vậy. Nó khiến tôi... bối rối..._cô mở to đôi mắt rồi nói trong sự ngại ngần vô cực.
Anh mỉm cười chợt hạnh phúc vô cùng. Từ một hành động trớ trêu mà bây giờ tim lại ngốc nghếch vì nhau, thật là một tình cảnh lạ lùng.
-Bạch Dương này...
-Zzzzzzzzzzzzzz...
Anh cứng họng khi nghe tiếng ngáy êm ái mềm mại ấy, cô nàng này đúng là lãng mạng không được bao lâu.
-Sao mình lại cảm thấy rung động với cô ta vậy trời?!_Sư sư khóc thét trong lòng.
Anh đặt cô xuống giường rồi gối đầu cô lên một cái gối. Kéo những lọn tóc lù xù lên, anh hôn nhẹ trán cô rồi nằm sang một góc ngủ.
-Bạch Dương, ngủ ngon._anh lẩm nhẩm trước khi ngủ.
Trong khi đó khuôn mặt cô nàng đã đỏ bừng bừng lên và cố nén nỗi day dứt mong muốn anh trong lòng.
-Ah... anh thật là khiến người khác khó chịu..._cô lầm bầm rồi đưa tay lên mặt che đi cơn nóng đang hừng hực trong đầu.
"Anh thật ngộ nhưng nó làm tôi phát điên với những mong muốn ngu ngốc của anh."
Tít tít...

~~~~~o-O-o~~~~~
Giải giải nằm nghỉ trên giường, đầu óc mơ màng vì cơn mệt mỏi sáng giờ. Và lý do khá là...
-Sao cậu lại mệt mỏi như vậy nhỉ? Cậu đã rất khỏe khoắn sáng nay..._Mã mã tay cầm phích nước và luôn miệng lo lắng.
-Từ nhỏ... mái tóc là nguồn bệnh... của mình... khụ khụ khụ... nếu ai chỉ cần giật hay tác động... mạnh... mình sẽ... bị mệt người ngay lập tức... khụ khụ khụ..._Giải giải nằm trên giường, mặt đỏ hừng khó khăn nói.
-Đủ rồi! Cậu làm ơn đừng nói nữa, nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu đó._Mã mã chặng Giải giải lại, nhẹ nhàng đưa ly nước cho cô. Cô nhận ly nước, nở nụ cười rồi uống nó, sau đó khó khăn nhắn mắt lại.
Anh đặt ly nước lại chỗ cũ rồi đi vắt khăn lau mặt cho cô. Trông cô thật mệt mỏi và anh thực sự rất lo cho cô.
Không hiểu sao nhưng anh lại có cảm giác cô như là một người thân, một người rất quan trọng trong cuộc đời anh từ lúc nào. Ngoài anh trai ra, anh chưa thực sự quan tâm ai bao giờ. Lần cuối anh trai anh bệnh là lúc anh 10 tuổi, lúc ấy đang đã rất hoảng loạn. Từ ấy đến nay, cái cảm giác hoản loạn đã không thấy nữa. Nhưng thật kì lạ, anh không hoản loạn nhưng là nỗi lo lắng tột cùng, không thế rời mắt và luôn cảm thấy đau lòng khi cô đau. Cô đã trở thành một phần trong cuộc sống anh từ lúc nào. Lúc anh nói thích cô, anh đã không kìm được cảm xúc mà đáng ra trước đây anh có thể làm được. Và ngay lúc này, những cảm xúc ấy lại thêm một lần nữa việc khỏi tầm kiểm soát của anh. Thật điên rồ và lạ kì quá!!
Anh lấy khăn lau nhẹ trán cô, ân cần nhẹ nhàng. Cô mở mắt vì sự tác động này nhưng rồi lại mỉm cười với đôi mắt lóng lánh yêu thương.
-Cậu lại thiếu yêu thương nữa rồi, xin lỗi vì không thể làm gì lúc này._cô gượng gắng nói, anh đặt tay lên môi cô thì thầm, ánh mắt anh trở nên đoan trang, dịu dàng như ánh nắng bình minh:
-Đừng nói nữa. Cậu khỏe là mình hạnh phúc lắm rồi, vậy nên chóng bình phục đi.
Cô cười rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cái xoa đầu thấy bình yên và ấm áp rất nhiều. Thấy yên tâm anh mới rời đi để xả khăn và lau người cho mát mẻ. Khi xong xuôi, anh quay ra giường để xem cô thế nào... Cô đang run, người co ro. Anh hoảng hốt tìm thêm áo và chăn nhưng những gì như vậy chưa đủ, cô vẫn run, anh chợt trở nên rối trí và bất lực.
-Ngựa ngốc, đừng có mãi lo cho mình như vậy..._giọng cô thều thào.
Anh quay sang chỗ cô, nắm tay cô rồi rưng tưng nước mắt. Cô cười trừ đưa tay lên má anh vuốt nhẹ ánh mắt bảo đừng lo. Nhưng chẳng hề hấn gì với thâm tâm đang hoảng loạn tột cùng, anh đã lờ mất ánh mắt đó.
...
Anh leo lên giường rồi chui vào chăn ôm lấy cô (chăc anh ta vừa nghĩ ra cách làm cô ấm lên vừa cô thể lại gần cô >:v), tay đan lấy tay cô hỏi:
-Cậu đã ấm hơn chưa?
Câu hỏi ấy như lùng bùng trong tai cô, cô hiện tại không hề ấm mà là nóng cực độ với những làn khói trên đầu. Tim cô đập như trống, đầu vo ve tiếng ong ong, cả người nóng bừng như ngọn lửa, mắt xong vòng vòng rối rắm,... cô hiện tại rất không kiểm soát. Cô muốn la lên: "Cậu đang làm gì vậy?! Thả mình ra mau." nhưng trái tim lại không cho phép cô vì nó đang rất ung dung tận hưởng hạnh phúc đó nơi anh còn cô thì trong trái thái quay cuồng.
Anh ta làm thì làm chứ đầu óc trong sáng lắm, chả có ý đồ gì đâu, chỉ muốn cô trở nên ấm hơn thôi. Mà đó cũng không phải vấn đề, vấn đề là anh ta ngủ say trong cái hành động khiến người ta phát điên kia. Cái con người đang ở phe bị động thì gần như hoảng loạn, chẳng thể cử động ấy chứ, nhưng khi nghe tiếng ngáy thân yêu của ai đó, coi đã bình tĩnh hơn. Cơn mệt mỏi cũng đi mất rồi, chỉ còn lại nhịp tim thình thịch trong lồng ngực thôi. Cô ngước đầu lên nhìn anh, khuôn mặt trong lúc ngủ trẻ con hết sức làm cô cười phì.
-Cậu ấy thật là đáng yêu._cô nghĩ thầm xong tự đỏ mặt.
Suy nghĩ tâm tư một xíu, cô nhướng người nhẹ hôn lên cằm anh nói nhỏ:
-Đây là yêu thương lúc này, cậu mà dậy là mình sẽ giận lắm đấy!
Cô im lặng rồi đưa tay ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm ấy, thật bình yên. Luôn là sự bình yên nơi anh. Cô tự nhỉ, có lẽ cả đời này, đây là nơi bình yên nhất cô có thể thấy và tin tưởng.
Trong một giấc mơ, Mã mã đã hạnh phúc biết bao khi những hành động đó của Giải giải là dành cho anh, anh ta đã tự nhỉ là sẽ không bao giờ quên được giấc mơ ấy và sẽ trân trọng cô thật nhiều.
"Cảm thấy hơi nóng bùng lên, em nghe con tim loạn nhịp, anh cứ mãi với giâc ngủ ấy đâu hay gì em. Nhưng dù có vậy, anh cũng thật sự rất đáng yêu."
Tít tít...

~~~~~o-O-o~~~~~
-Nguyên đưa Thư đi đâu vậy?_Junko thắc mắc khi mãi sải chân theo từng bước Jaji đi.
-Có một thứ này khá là thua vị nhưng là bí mật nên nó khá mất thời gian._Jaji cười ranh mãnh.
Jaji đưa Junko đến một căn phòng nằm sâu trong... phòng vệ sinh dụng cụ (nhà kho, gọi hố xia cũng được :v). Anh ta bấm cái gì đó rồi ra một cánh cửa rồi anh ta tiếp tục bấm rồi đi qua thêm một cánh cửa,... mãi sau mới đến căn phòng gì đó mà như rạp chiếu phim.
-Nguyên muốn coi phim à? Vú Em Tập Sự hay Kẻ Cắp Mặt Trăng? Có phim anime Nhật là Dáng Hình Âm Thanh (Koe No Katatchi) cũng rất hay đó._Junko cười nhạt nhòa.
-Không... nhưng Nguyên thích coi Vú Em Tập Sự, nó khá là hay đó. Mà quan trọng gì, nguyên đưa Thư tới đây vì đây là phong giâm sát an ninh Biệt Thự Capricorn._anh chàng trịnh trọng giới thiệu.
-Oh..._trông cô chẳng có chút hứng thú.
Nhưng tình thế nhanh chóng đảo ngược khi anh bật toàn màn hình lên, 6 ô trống hiện lên hình ảnh các phòng của các sao. Mặt Jaji bây giờ như nhà khoa học độc ác vậy, cười nhanh hiểm lắm.
Junko đã lấy đâu ra bỏng ngô rồi nhào vào ghế ngồi xem như một đại tiểu thư đang ung dung ngắm nhìn các thần dân vậy. Jaji thế mà cũng hưởng ứng, mà không phải kiểu hưởng ứng bình thường, đây phải gọi là kiểu hưởng ứng hầu hạ. Anh ta đang đám bóp chân vai cho Junko. Lý do là ảnh đã bị nụ hôn của Ngốc Cô Nương lam mê mụi rồi.
Ít nhất bây giờ, Junko không phải lo lắng hì về hai cô chủ nhỏ và đã có máy mát-xa được sử dụng bằng nụ hôn đang rất ngoan ngoãn chăm sóc cô rồi.

~~~~~o-O-o~~~~~
Tá bút: Mấy anh chị đêm qua ngủ chưa đủ đô nên xin phép về biệt thự tình tứ xíu rồi tiếp ngủ.
Gửi lời: Au rất sợ bị ăn "các thể loại tuyệt chiêu" của các ấy nên xin phép được dừng ở đây để tránh có hẹn với cái giường sắt bệnh viện Chấn Hương Chỉnh Hình. Hẹn mọi người chap sau. Thân ái và kí tên kèm vài miếng thính rải rác khắp chap.
:v
:v
:v
:3
:3
:3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com