Hanh Trinh Hanh Phuc 12 Chom Sao
Au: Happy New Year các đọc giả yêu dấu❣❣❣~~~~~o-O-o~~~~~
"Tôi đã nhìn thật sâu trong mắt biển
Một thoáng cười như một thoáng bình yên
Nhưng thẳm sâu là nỗi buồn dậy sóng
Sóng xa khơi tít tắp vỗ mạn thuyền
Tôi đã thấy hạt lệ mặn bờ môi
Rơi trong lòng con tim nhỏ em tôi
Như mùi muối nồng nàn đêm khuya lạnh
Em giấu chi một thuở đã xa rồi
Tôi đã nhìn vào em, đôi mắt biển
Và thấy mình chìm đắm giữa đại dương
Đã bao ngày tôi giá buốt hơi sương
Sóng êm ái, cứ ngỡ lòng biển nhẹ
Lời xin lỗi, gửi dùm tôi, gió nhé!
Cuốn dùm tôi niềm nỗi của riêng em
Để giọt sầu thôi ướt gối bao đêm
Để tình xưa trôi dạt miền dĩ vãng..."
Bài thơ Đôi Mắt Biển nhẹ nhàng, ngọt ngào, lại mạnh mẽ, sâu lắng... ~~~~~o-O-o~~~~~
Mặt biển êm ái hiền hòa, anh đưa mắt mình ra biển, tới đường chân trời xa vời mãi chẳng thể với.
Có phải chăng cuộc sống ta cũng khó khăn như việc chạm đến đường chân trời?
Anh tự hỏi mình đấy em biết không? Bao giờ hành trình này sẽ kết thúc em nhỉ?
Hay là nó chẳng bao giờ kết thúc?
Mặt biển cứ lúc dâng lên sóng vỗ ào ạt như Thần Sấm, lúc thì thanh khiết như Thiếu Nữ Bên Hoa Huệ, lúc lại tinh nghịch năng động như các Vận Động Viên trên sân, còn lúc trông như giận hờn việc gì khi Hoàng Hôn "thức dậy"... phải chăng biển cũng có cảm xúc như chúng ta?
Nhưng em biết gì không? Biển chẳng sợ gì cả, không lo ngại hay e sợ, sẵn sàng đối mặt và đón nhận.
Anh rất muốn giống như biển.
Anh muốn có đủ nghị lực để đối mặt với em. Muốn có đủ can đảm để bước đến cầm tay em. Hay là nói lên lời yêu thương ngọt ngào bấy lâu nay anh vẫn giữ mãi trong lòng.
Để có em. Để yêu em. Để giữ em. Mãi mãi...
Anh rất muốn... nhưng anh có thể... không...?~~~~~o-O-o~~~~~
Em đứng đây, đối diện với cả một khoảng trời rộng lớn trước mặt - biển.
Luôn tỏ ra mạnh mẽ, là em.
Luôn cứng rắn, là em.
Luôn cố gắng không ngừng, là em.
Nhưng...
Phía sau những thứ đó... lại là em.
Anh biết không? Em đã từng rất yếu đuối, rất ngốc nghếch và luôn mong mỏi yêu thương. Em đã tạo cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy... nhưng anh lại chính là người phá vỡ nó...
Em tự hỏi tại sao bản thân lại ngốc như vậy. Thật sự, em rất muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi sự giả tạo do em tạo ra và chạy đến bên anh, vùng đất hạnh phúc... nhưng em đã không làm được...
Yêu thương... chờ đợi... em đã hoàn toàn không hoàn thành...
Em thiếu can đảm, nghị lực, chẳng thể nào mạnh mẽ nữa...
Hỡi ông trời, làm ơn... làm ơn... hãy cho con một chút sức mạnh...
... Để có thể đến bên người con yêu...~~~~~o-O-o~~~~~
Không e sợ.
Không sợ hãi.
Phải đối mặt.
Phải đón nhận.
Không lùi bước.
Phải tiến lên.~~~~~o-O-o~~~~~
Biển à, hãy cho ta sức mạnh... giúp ta có thể đứng dậy và đối với người ta yêu thương...~~~~~o-O-o~~~~~
Trên biển, sẽ có những trải nghiệm mới... phải không?
"Tôi đã nhìn thật sâu trong mắt biển
Một thoáng cười như một thoáng bình yên
Nhưng thẳm sâu là nỗi buồn dậy sóng
Sóng xa khơi tít tắp vỗ mạn thuyền
Tôi đã thấy hạt lệ mặn bờ môi
Rơi trong lòng con tim nhỏ em tôi
Như mùi muối nồng nàn đêm khuya lạnh
Em giấu chi một thuở đã xa rồi
Tôi đã nhìn vào em, đôi mắt biển
Và thấy mình chìm đắm giữa đại dương
Đã bao ngày tôi giá buốt hơi sương
Sóng êm ái, cứ ngỡ lòng biển nhẹ
Lời xin lỗi, gửi dùm tôi, gió nhé!
Cuốn dùm tôi niềm nỗi của riêng em
Để giọt sầu thôi ướt gối bao đêm
Để tình xưa trôi dạt miền dĩ vãng..."
Bài thơ Đôi Mắt Biển nhẹ nhàng, ngọt ngào, lại mạnh mẽ, sâu lắng... ~~~~~o-O-o~~~~~
Mặt biển êm ái hiền hòa, anh đưa mắt mình ra biển, tới đường chân trời xa vời mãi chẳng thể với.
Có phải chăng cuộc sống ta cũng khó khăn như việc chạm đến đường chân trời?
Anh tự hỏi mình đấy em biết không? Bao giờ hành trình này sẽ kết thúc em nhỉ?
Hay là nó chẳng bao giờ kết thúc?
Mặt biển cứ lúc dâng lên sóng vỗ ào ạt như Thần Sấm, lúc thì thanh khiết như Thiếu Nữ Bên Hoa Huệ, lúc lại tinh nghịch năng động như các Vận Động Viên trên sân, còn lúc trông như giận hờn việc gì khi Hoàng Hôn "thức dậy"... phải chăng biển cũng có cảm xúc như chúng ta?
Nhưng em biết gì không? Biển chẳng sợ gì cả, không lo ngại hay e sợ, sẵn sàng đối mặt và đón nhận.
Anh rất muốn giống như biển.
Anh muốn có đủ nghị lực để đối mặt với em. Muốn có đủ can đảm để bước đến cầm tay em. Hay là nói lên lời yêu thương ngọt ngào bấy lâu nay anh vẫn giữ mãi trong lòng.
Để có em. Để yêu em. Để giữ em. Mãi mãi...
Anh rất muốn... nhưng anh có thể... không...?~~~~~o-O-o~~~~~
Em đứng đây, đối diện với cả một khoảng trời rộng lớn trước mặt - biển.
Luôn tỏ ra mạnh mẽ, là em.
Luôn cứng rắn, là em.
Luôn cố gắng không ngừng, là em.
Nhưng...
Phía sau những thứ đó... lại là em.
Anh biết không? Em đã từng rất yếu đuối, rất ngốc nghếch và luôn mong mỏi yêu thương. Em đã tạo cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy... nhưng anh lại chính là người phá vỡ nó...
Em tự hỏi tại sao bản thân lại ngốc như vậy. Thật sự, em rất muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi sự giả tạo do em tạo ra và chạy đến bên anh, vùng đất hạnh phúc... nhưng em đã không làm được...
Yêu thương... chờ đợi... em đã hoàn toàn không hoàn thành...
Em thiếu can đảm, nghị lực, chẳng thể nào mạnh mẽ nữa...
Hỡi ông trời, làm ơn... làm ơn... hãy cho con một chút sức mạnh...
... Để có thể đến bên người con yêu...~~~~~o-O-o~~~~~
Không e sợ.
Không sợ hãi.
Phải đối mặt.
Phải đón nhận.
Không lùi bước.
Phải tiến lên.~~~~~o-O-o~~~~~
Biển à, hãy cho ta sức mạnh... giúp ta có thể đứng dậy và đối với người ta yêu thương...~~~~~o-O-o~~~~~
Trên biển, sẽ có những trải nghiệm mới... phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com