Hang Mac Nhung Chiec Fanfic Xiu Xiu
Tên truyện: 偷偷约会的一天
Tác giả: 西原子
Link: https://xiyuanzi35634.lofter.com/post/4c728110_1cd0a90ce_______________________________________Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tôi chuẩn bị ra ngoài bí mật hẹn hò với Tôn Diệc Hàng.Trước đó chúng tôi đã bàn bạc rất nhiều kế hoạch, như việc có nên mạnh dạn để cậu ấy mặc chiếc váy lolita đáng yêu hay tôi mặc bộ đồng phục Jk (đồng phục học sinh kiểu Nhật) xinh đẹp, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại đành bỏ qua, bởi vì mọi chuyện nên thật cẩn thận và dè dặt.Vì vậy, tôi chọn mặc chiếc áo polo lâu năm yêu thích của mình bên cạnh những chiếc áo gấu trúc, cùng với chiếc quần kaki dài không thể chê vào đâu được, thêm một đôi giày bình thường và một chiếc mũ không có gì nổi bật, ngoại trừ chiếc túi đôi của cả hai thì trên người hoàn toàn không có chỗ nào lộ liễu. Chắc chắn rằng không mấy người đi trên phố có thể nhận ra tôi. Cho đến khi tôi nhìn thấy Tôn Diệc Hàng chói lọi trong đám đông. Tên ngốc này không biết trong đầu thiếu mất dây thần kinh nào mà tự nhiên lại mặc bộ đồ đôi cả hai cùng nhau mua trước đây, là bộ đồ màu đen.Ôi trời ơi, Tôn Diệc Hàng quả là một Muggle ngốc nghếch! Ăn mặc như thế này nếu còn không bị nhận ra thì chỉ có thể đó là fan giả!Phốc! Bạn học Lâm nhanh chóng cởi chiếc mũ trên đầu che đi mái tóc xanh dương bắt mắt của bạn học Hàng, sau đó lập tức kéo người đang bày ra bộ dáng chuẩn bị vui vẻ chào hỏi đi sang con phố thương mại bên cạnh.Cho đến khi trên tay cầm một xốc quần áo và lùi vào phòng thử đồ, bạn học Lâm vẫn cẩn thận nhìn lại xem có fan nào đi theo không, sau khi chắc chắn là không có mới ngồi xuống ghế trong phòng thử đồ và thở ra một hơi. ......"Tiểu Kỳ, cậu làm gì vậy?""Tớ làm gì, cậu còn dám hỏi tớ làm gì! Tôn Diệc Hàng, cậu tập nhảy đến ngốc luôn rồi hả! Ra ngoài tự nhiên lại mặc bộ đồ này, nếu như bị fan phát hiện, chúng ta còn có thể hẹn hò hay không!!!""Nhưng mà tớ... dù sao cũng khó lắm mới đến được đây, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau." Giọng nói còn có chút tủi thân, căn bản chẳng giống bộ dáng người đã thành niên mà thay vào đó càng ngày càng trẻ con.Lâm Mặc nhìn Tôn Diệc Hàng đang giả vờ tổn thương, cảm thấy bản thân rõ ràng là nên dứt khoát ra lệnh cho đối phương đừng giả bộ nữa, nhưng những gì nói ra lại là một sự thỏa hiệp không đi đến đâu."Thế, thế thì cũng không thể mặc những bộ đồ đôi mà cả hai chúng ta đều có. Lần sau, lần sau cậu nhớ chú ý biết chưa." Bỏ đi, lâu lắm rồi mới gặp được nhau.Sau khi đổi sang bộ quần áo đơn giản trong tiệm, hai người mới yên tâm tiếp tục buổi hẹn hò của mình.......Hai người lững thững đi dạo bên ngoài, cảm giác cân bằng trời ban của Tôn Diệc Hàng luôn có chút lo ngại.Vì vậy khi bạn học Hàng loạng choạng suýt bị trẹo mắt cá chân lần thứ ba, bạn học Lâm cuối cùng không nhịn được nữa giơ tay kéo bạn học Hàng đi vào bên trong.Ngay khi bạn học Hàng muốn vùng vẫy thì bạn học Lâm trừng mắt nhìn qua, sau đó bạn học Hàng liền lập tức ngừng phản khác và ngoan ngoãn bị kéo đi.......Bởi vì vừa rồi tốn chút thời gian trong việc thử đồ và mua quần áo mà suýt chút nữa cả hai bỏ lỡ phần mở đầu của bộ phim, may mắn là bọn họ chạy nhanh đến rạp chiếu kịp lúc lấy vé, vừa thở hổn hển vừa xếp hàng vào rạp.Để không gây chú ý nên cả hai cố tình xếp hàng ở phía cuối, chờ những người phía trên lần lượt đi vào trước mới chậm rãi vào sau. Trong lúc xem phim, Lâm Mặc có thói quen ở những cảnh phim đặc biệt sẽ quay sang chụp ảnh Tôn Diệc Hàng ở bên cạnh, nói rằng để xác định đối phương không bỏ lỡ những phân cảnh đặc sắc của bộ phim, gần như dọa Tôn Diệc Hàng giật mình một phen. Như chúng ta đã biết bạn học Hàng thực ra khá rụt rè, hành động gì đó chỉ dừng lại ở vài lần thành thành thật thật nắm tay bạn học Lâm để đối phương không quậy náo, như thế này cả hai mới có thể yên ổn xem hết bộ phim. Sau khi xem phim xong thì chuẩn bị đi ăn cơm, hai người nhìn xung quanh thì tình cờ thấy một nhà hàng Cá Mập rất thích ăn ở gần đó.Quả nhiên là một bàn đồ ăn lớn, đủ cay đủ vị, may là hai người đều là người Trùng Khánh, không sợ cay! Ngay sau đó mồ hôi bắt đầu vã ra, rồi uống nước ô mai, ăn thêm cơm, ba món cho hai người mà bọn họ chỉ ăn hết một nửa. ......Đi ngang qua một con phố đồ cổ, có cảm giác Lâm Mặc như bước vào một ngôi nhà kẹo bông đầy thích thú, hết nhìn cái này lại chạm cái kia, bắt gặp thứ gì cũng đều thấy thú vị. "Tôn Diệc Hàng cậu nhìn xem, cái này cái này..." Trong tay Lâm Mặc là những món đồ trang trí tinh xảo đáng yêu, "Có đẹp không? Thật dễ thương!""Ừm ừm đẹp, đẹp lắm." Tôn Diệc Hàng quay sang, cũng không biết đã nhìn kỹ chưa mà gật đầu.Ánh mắt Tôn Diệc Hàng thật ra không hề đặt vào những món đồ kia, chỉ chăm chú nhìn Lâm Mặc đang rất cao hứng vui vẻ, không thể rời mắt.Tôn Diệc Hàng cưng chiều đi theo phía sau, trên tay cầm một đống "bảo bối" kỳ quái mà người phía trước tìm được.Liếc mắt nhìn thấy một vài quầy hàng ven đường, cái bụng vừa ăn no lại bắt đầu réo lên trống rỗng.Những thứ muốn ăn đều mua một phần rồi cả hai cùng nhau nếm thử. Cậu một miếng tớ một miếng, những thứ ăn không hết sẽ dúi vào tay Tôn Diệc Hàng.Ăn cái này, thử cái kia, mỗi lần Lâm Mặc nếm thứ gì đó cảm thấy ngon đều sẽ vội vàng đưa vào miệng Tôn Diệc Hàng cho anh ấy cắn một miếng rồi đứng nhìn với ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi, cho đến khi Tôn Diệc Hàng cũng gật đầu nói ngon mới thỏa mãn quay đầu tiếp tục ăn.......Nói chung thì, thời gian tốt nhất của cả hai là khi mọi người đều đang bận rộn, ví dụ như hiện tại, khoảng thời gian hôm nay thật tốt! Ngoại trừ lúc Tôn Diệc Hàng ăn mặc nổi bật ban đầu thì bất kể là xem phim hay ăn uống đều không có nhiều người đi đường, vì vậy rất ít người để ý đến hai bạn nhỏ đùa giỡn trêu chọc nhau trên phố, cho nên cả hai có thể thả lỏng thoải mái hành động theo ý thích.......Lâm Mặc đột nhiên dừng lại, tháo nắp máy ảnh, yên lặng nhìn Tôn Diệc Hàng qua ống kính, vừa lúc người kia quay đầu lại nhìn cậu, "tách tách", lại có thêm một bức ảnh ưng ý. "Sao cậu lại chụp lén tớ?" Nhìn thấy Lâm Mặc đang nghịch máy ảnh, Tôn Diệc Hàng mỉm cười đi lại phía cậu, "Chụp tớ có đẹp không vậy hả.""Có có có, trong ống kính của tớ làm gì có chuyện cậu có chỗ nào không đẹp." Lâm Mặc nhìn máy ảnh rồi nhìn sang người bên cạnh, "Tôn Diệc Hàng, cậu đứng ở chỗ kia đi, sẽ có ánh sáng." Bạn học Lâm chỉ dẫn người kia đi đến vị trí đã nhắm, "Ở đó, đúng đúng, đừng động.""Tách tách, tách tách.""Tôn Diệc Hàng, cậu thật là đẹp trai." Lâm Mặc thỏa mãn nhìn những bức ảnh vừa chụp cười tít cả mắt.Tôn Diệc Hàng có chút ngượng ngùng cúi đầu, vươn tay gãi gãi đầu và lén mỉm cười đắc ý.......Màu trời dần tối, hai người đạp xe đạp chầm chậm trên con phố vắng. Tôn Diệc Hàng lại muốn đứng lên thể hiện kỹ năng nhưng đã bị Lâm Mặc ngăn lại.Bởi vì lần trước nhìn thấy bộ dáng đối phương cố đứng lên rồi ngã rơi giày trên mặt đất vẫn còn rất rõ nét, nên Lâm Mặc vẫn là thừa lúc còn sớm mà dẹp bỏ suy nghĩ muốn tỏ ra đẹp trai cool ngầu của Tôn Diệc Hàng."Tiểu Kỳ.""Ừm.""Tiểu Lâm.""Uh huh.""Kỳ Kỳ.""Làm sao?""Nhóc con.""Lại gì nữa?""Không có gì.""Tôn Diệc Hàng, cậu thật là nhàm chán.""Hì hì, tớ chỉ muốn gọi chút thôi.""Tôn Diệc Hàng, có phải là cậu rất nhớ tớ.""Ừm, rất nhớ cậu.""Xì, sao tự nhiên cậu buồn nôn thế.""Tớ sợ nếu bây giờ không nói ra thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau."Cả hai im lặng một lúc, trên đường chỉ còn lại tiếng xe đạp cót két và tiếng ve kêu trong tán lá."Tôn Diệc Hàng, cho dù ngay cả khi chúng ta không gặp nhau thường xuyên, cậu cũng phải luôn nhớ tớ có biết không? Không được ngó lơ tớ.""Được."......Tớ không biết cậu - người đang không ở bên cạnh tớ có nhớ tớ hay không, nhưng chỉ cần tớ nhớ cậu thì xem như là cậu cũng đang nhớ tớ, như vậy nha!
Tác giả: 西原子
Link: https://xiyuanzi35634.lofter.com/post/4c728110_1cd0a90ce_______________________________________Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tôi chuẩn bị ra ngoài bí mật hẹn hò với Tôn Diệc Hàng.Trước đó chúng tôi đã bàn bạc rất nhiều kế hoạch, như việc có nên mạnh dạn để cậu ấy mặc chiếc váy lolita đáng yêu hay tôi mặc bộ đồng phục Jk (đồng phục học sinh kiểu Nhật) xinh đẹp, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại đành bỏ qua, bởi vì mọi chuyện nên thật cẩn thận và dè dặt.Vì vậy, tôi chọn mặc chiếc áo polo lâu năm yêu thích của mình bên cạnh những chiếc áo gấu trúc, cùng với chiếc quần kaki dài không thể chê vào đâu được, thêm một đôi giày bình thường và một chiếc mũ không có gì nổi bật, ngoại trừ chiếc túi đôi của cả hai thì trên người hoàn toàn không có chỗ nào lộ liễu. Chắc chắn rằng không mấy người đi trên phố có thể nhận ra tôi. Cho đến khi tôi nhìn thấy Tôn Diệc Hàng chói lọi trong đám đông. Tên ngốc này không biết trong đầu thiếu mất dây thần kinh nào mà tự nhiên lại mặc bộ đồ đôi cả hai cùng nhau mua trước đây, là bộ đồ màu đen.Ôi trời ơi, Tôn Diệc Hàng quả là một Muggle ngốc nghếch! Ăn mặc như thế này nếu còn không bị nhận ra thì chỉ có thể đó là fan giả!Phốc! Bạn học Lâm nhanh chóng cởi chiếc mũ trên đầu che đi mái tóc xanh dương bắt mắt của bạn học Hàng, sau đó lập tức kéo người đang bày ra bộ dáng chuẩn bị vui vẻ chào hỏi đi sang con phố thương mại bên cạnh.Cho đến khi trên tay cầm một xốc quần áo và lùi vào phòng thử đồ, bạn học Lâm vẫn cẩn thận nhìn lại xem có fan nào đi theo không, sau khi chắc chắn là không có mới ngồi xuống ghế trong phòng thử đồ và thở ra một hơi. ......"Tiểu Kỳ, cậu làm gì vậy?""Tớ làm gì, cậu còn dám hỏi tớ làm gì! Tôn Diệc Hàng, cậu tập nhảy đến ngốc luôn rồi hả! Ra ngoài tự nhiên lại mặc bộ đồ này, nếu như bị fan phát hiện, chúng ta còn có thể hẹn hò hay không!!!""Nhưng mà tớ... dù sao cũng khó lắm mới đến được đây, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau." Giọng nói còn có chút tủi thân, căn bản chẳng giống bộ dáng người đã thành niên mà thay vào đó càng ngày càng trẻ con.Lâm Mặc nhìn Tôn Diệc Hàng đang giả vờ tổn thương, cảm thấy bản thân rõ ràng là nên dứt khoát ra lệnh cho đối phương đừng giả bộ nữa, nhưng những gì nói ra lại là một sự thỏa hiệp không đi đến đâu."Thế, thế thì cũng không thể mặc những bộ đồ đôi mà cả hai chúng ta đều có. Lần sau, lần sau cậu nhớ chú ý biết chưa." Bỏ đi, lâu lắm rồi mới gặp được nhau.Sau khi đổi sang bộ quần áo đơn giản trong tiệm, hai người mới yên tâm tiếp tục buổi hẹn hò của mình.......Hai người lững thững đi dạo bên ngoài, cảm giác cân bằng trời ban của Tôn Diệc Hàng luôn có chút lo ngại.Vì vậy khi bạn học Hàng loạng choạng suýt bị trẹo mắt cá chân lần thứ ba, bạn học Lâm cuối cùng không nhịn được nữa giơ tay kéo bạn học Hàng đi vào bên trong.Ngay khi bạn học Hàng muốn vùng vẫy thì bạn học Lâm trừng mắt nhìn qua, sau đó bạn học Hàng liền lập tức ngừng phản khác và ngoan ngoãn bị kéo đi.......Bởi vì vừa rồi tốn chút thời gian trong việc thử đồ và mua quần áo mà suýt chút nữa cả hai bỏ lỡ phần mở đầu của bộ phim, may mắn là bọn họ chạy nhanh đến rạp chiếu kịp lúc lấy vé, vừa thở hổn hển vừa xếp hàng vào rạp.Để không gây chú ý nên cả hai cố tình xếp hàng ở phía cuối, chờ những người phía trên lần lượt đi vào trước mới chậm rãi vào sau. Trong lúc xem phim, Lâm Mặc có thói quen ở những cảnh phim đặc biệt sẽ quay sang chụp ảnh Tôn Diệc Hàng ở bên cạnh, nói rằng để xác định đối phương không bỏ lỡ những phân cảnh đặc sắc của bộ phim, gần như dọa Tôn Diệc Hàng giật mình một phen. Như chúng ta đã biết bạn học Hàng thực ra khá rụt rè, hành động gì đó chỉ dừng lại ở vài lần thành thành thật thật nắm tay bạn học Lâm để đối phương không quậy náo, như thế này cả hai mới có thể yên ổn xem hết bộ phim. Sau khi xem phim xong thì chuẩn bị đi ăn cơm, hai người nhìn xung quanh thì tình cờ thấy một nhà hàng Cá Mập rất thích ăn ở gần đó.Quả nhiên là một bàn đồ ăn lớn, đủ cay đủ vị, may là hai người đều là người Trùng Khánh, không sợ cay! Ngay sau đó mồ hôi bắt đầu vã ra, rồi uống nước ô mai, ăn thêm cơm, ba món cho hai người mà bọn họ chỉ ăn hết một nửa. ......Đi ngang qua một con phố đồ cổ, có cảm giác Lâm Mặc như bước vào một ngôi nhà kẹo bông đầy thích thú, hết nhìn cái này lại chạm cái kia, bắt gặp thứ gì cũng đều thấy thú vị. "Tôn Diệc Hàng cậu nhìn xem, cái này cái này..." Trong tay Lâm Mặc là những món đồ trang trí tinh xảo đáng yêu, "Có đẹp không? Thật dễ thương!""Ừm ừm đẹp, đẹp lắm." Tôn Diệc Hàng quay sang, cũng không biết đã nhìn kỹ chưa mà gật đầu.Ánh mắt Tôn Diệc Hàng thật ra không hề đặt vào những món đồ kia, chỉ chăm chú nhìn Lâm Mặc đang rất cao hứng vui vẻ, không thể rời mắt.Tôn Diệc Hàng cưng chiều đi theo phía sau, trên tay cầm một đống "bảo bối" kỳ quái mà người phía trước tìm được.Liếc mắt nhìn thấy một vài quầy hàng ven đường, cái bụng vừa ăn no lại bắt đầu réo lên trống rỗng.Những thứ muốn ăn đều mua một phần rồi cả hai cùng nhau nếm thử. Cậu một miếng tớ một miếng, những thứ ăn không hết sẽ dúi vào tay Tôn Diệc Hàng.Ăn cái này, thử cái kia, mỗi lần Lâm Mặc nếm thứ gì đó cảm thấy ngon đều sẽ vội vàng đưa vào miệng Tôn Diệc Hàng cho anh ấy cắn một miếng rồi đứng nhìn với ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi, cho đến khi Tôn Diệc Hàng cũng gật đầu nói ngon mới thỏa mãn quay đầu tiếp tục ăn.......Nói chung thì, thời gian tốt nhất của cả hai là khi mọi người đều đang bận rộn, ví dụ như hiện tại, khoảng thời gian hôm nay thật tốt! Ngoại trừ lúc Tôn Diệc Hàng ăn mặc nổi bật ban đầu thì bất kể là xem phim hay ăn uống đều không có nhiều người đi đường, vì vậy rất ít người để ý đến hai bạn nhỏ đùa giỡn trêu chọc nhau trên phố, cho nên cả hai có thể thả lỏng thoải mái hành động theo ý thích.......Lâm Mặc đột nhiên dừng lại, tháo nắp máy ảnh, yên lặng nhìn Tôn Diệc Hàng qua ống kính, vừa lúc người kia quay đầu lại nhìn cậu, "tách tách", lại có thêm một bức ảnh ưng ý. "Sao cậu lại chụp lén tớ?" Nhìn thấy Lâm Mặc đang nghịch máy ảnh, Tôn Diệc Hàng mỉm cười đi lại phía cậu, "Chụp tớ có đẹp không vậy hả.""Có có có, trong ống kính của tớ làm gì có chuyện cậu có chỗ nào không đẹp." Lâm Mặc nhìn máy ảnh rồi nhìn sang người bên cạnh, "Tôn Diệc Hàng, cậu đứng ở chỗ kia đi, sẽ có ánh sáng." Bạn học Lâm chỉ dẫn người kia đi đến vị trí đã nhắm, "Ở đó, đúng đúng, đừng động.""Tách tách, tách tách.""Tôn Diệc Hàng, cậu thật là đẹp trai." Lâm Mặc thỏa mãn nhìn những bức ảnh vừa chụp cười tít cả mắt.Tôn Diệc Hàng có chút ngượng ngùng cúi đầu, vươn tay gãi gãi đầu và lén mỉm cười đắc ý.......Màu trời dần tối, hai người đạp xe đạp chầm chậm trên con phố vắng. Tôn Diệc Hàng lại muốn đứng lên thể hiện kỹ năng nhưng đã bị Lâm Mặc ngăn lại.Bởi vì lần trước nhìn thấy bộ dáng đối phương cố đứng lên rồi ngã rơi giày trên mặt đất vẫn còn rất rõ nét, nên Lâm Mặc vẫn là thừa lúc còn sớm mà dẹp bỏ suy nghĩ muốn tỏ ra đẹp trai cool ngầu của Tôn Diệc Hàng."Tiểu Kỳ.""Ừm.""Tiểu Lâm.""Uh huh.""Kỳ Kỳ.""Làm sao?""Nhóc con.""Lại gì nữa?""Không có gì.""Tôn Diệc Hàng, cậu thật là nhàm chán.""Hì hì, tớ chỉ muốn gọi chút thôi.""Tôn Diệc Hàng, có phải là cậu rất nhớ tớ.""Ừm, rất nhớ cậu.""Xì, sao tự nhiên cậu buồn nôn thế.""Tớ sợ nếu bây giờ không nói ra thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau."Cả hai im lặng một lúc, trên đường chỉ còn lại tiếng xe đạp cót két và tiếng ve kêu trong tán lá."Tôn Diệc Hàng, cho dù ngay cả khi chúng ta không gặp nhau thường xuyên, cậu cũng phải luôn nhớ tớ có biết không? Không được ngó lơ tớ.""Được."......Tớ không biết cậu - người đang không ở bên cạnh tớ có nhớ tớ hay không, nhưng chỉ cần tớ nhớ cậu thì xem như là cậu cũng đang nhớ tớ, như vậy nha!
end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com