Hang Mac Nhung Chiec Fanfic Xiu Xiu
Tên gốc: 林墨得到了三个可以回到过去的金币
Tác giả: Wendy_W
Link: https://wendyw389.lofter.com/post/30f170a3_2b4f57325______________________________________00Thần nói: "Hãy quay lại quá khứ."01Lâm Mặc trả lời: "Tôi muốn quay lại thời điểm Hoàng Vũ Hàng đưa cho tôi miếng bánh sầu riêng." Lâm Mặc lần nữa trở về đứng trong căn phòng tập nhảy đơn giản khi đó, những đứa trẻ đang ríu rít nói chuyện và rượt đuổi trêu chọc nhau, hết sức phấn khích bàn tán về bộ anime nổi tiếng. Ấn tượng của cậu về bộ anime đó rất mơ hồ, vì vậy chỉ đơn giản quay người đi, nhìn lại dáng vẻ của bản thân khi còn nhỏ. Tấm gương có chút bẩn, cậu kiễng chân lên lấy tay áo từ từ lau sạch, sau đó nhìn thấy Hoàng Vũ Hàng lúc nhỏ đang đi về phía mình. "Sao cậu không cùng mấy cậu ấy nói chuyện về anime?""Không phải cậu cũng không nói chuyện với bọn họ sao?" Lâm Mặc tức giận đáp lại. Đúng là muốn lấy mạng người ta, Lâm Mặc thầm than thở trong lòng, Tôn Diệc Hàng lúc nhỏ tại sao nhìn ai cũng giống như nhìn người tình kiếp trước vậy chứ."Không phải." Hoàng Vũ Hàng dừng lại, "Chỉ là tớ nhớ cậu xem TV khá nhiều.""Cái tớ xem là chương trình tống nghệ."Cuộc trò chuyện thật nhạt nhẽo, Lâm Mặc muốn nói gì đó để vớt vát tình hình nhưng lại quên mất cuộc trò chuyện này đã diễn ra như thế nào, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để cuộc trò chuyện đi đúng hướng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt do dự như có lời muốn nói của Hoàng Vũ Hàng, cậu đột nhiên muốn nghe xem anh ấy sẽ nói gì. Hoàng Vũ Hàng im lặng một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu Kỳ, vừa rồi mẹ tớ mang đến cho tớ một chiếc bánh kem, cậu có muốn ăn thử trước không?""Ăn thử trước?" Lâm Mặc cụp mắt xuống, giả vờ vô ý nhấn mạnh từ "trước"."Đúng vậy, cậu cứ ăn thử trước đi, là vị sầu riêng, tớ nhớ cậu từng rất tò mò về mùi vị của sầu riêng.""Tớ biết."Hoàng Vũ Hàng có chút khó hiểu nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Kỳ Lâm nói biết chắc là đã biết hương vị của sầu riêng rất ngon, vậy tại sao nghe giọng điệu của cậu ấy lại giống như biết mẹ mình sẽ mua bánh kem có vị sầu riêng?Nhưng không đợi Hoàng Vũ Hàng kịp đặt câu hỏi, Hoàng Kỳ Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo như thủy tinh. "Lớp trưởng." Hoàng Kỳ Lâm cong mắt cười gọi, hai tay lắc lắc cổ tay Hoàng Vũ Hàng, "Cậu đưa tớ đi cắt một miếng bánh đi."Tớ biết, Lâm Mặc nhìn vào lưng Hoàng Vũ Hàng thầm nói trong lòng, tớ vẫn luôn biết, tớ biết mẹ của cậu sẽ mang cho cậu một chiếc bánh kem có vị sầu riêng, tớ biết tính cách tốt bụng của cậu sẽ chia bánh cho tất cả đứa trẻ ở đây, tớ biết miếng bánh này rất có ý nghĩa với tớ, tớ biết tớ luôn muốn quay lại khoảnh khắc Hoàng Vũ Hàng đưa cho tớ miếng bánh sầu riêng. Nhưng điều mà tôi không biết, điều mà tôi quên mất là, hóa ra Hoàng Vũ Hàng đã bảo tôi ăn thử trước, chỉ có điều sau đó mùi thơm của chiếc bánh dần thu hút nhiều đứa trẻ hơn, vì vậy tôi đã thất bại trong việc nếm thử miếng bánh đầu tiên mà Hoàng Vũ Hàng đã cắt. Hóa ra là cậu ấy nhớ tôi đã từng nói rằng tôi muốn nếm thử thứ gì đó có vị sầu riêng. Hóa ra là cậu ấy nhớ. 02Thần nói: "Được rồi bảo bối~ Nửa tiếng quay về quá khứ để trải nghiệm đã kết thúc~ Bảo bối, cậu vẫn còn hai đồng tiền vàng~ Vui lòng quyết định điểm đến tiếp theo càng nhanh càng tốt để chúng tôi sắp xếp cho cậu~ "Lâm Mặc nói: "Có thể đừng gọi bảo bối này bảo bối nọ được không?"Thần nói: "Tất nhiên là được rồi bảo bối~ "Lâm Mặc nói: "...... Tôi muốn quay lại buổi đêm trước khi tôi và Tôn Diệc Hàng chia xa ở Bắc Kinh."Thần nói: "Được rồi bảo bối~ Cảm ơn quý khách đã tin tưởng."Lâm Mặc cảm thấy linh hồn mình bị hút đi, sau đó nhẹ nhàng nhập vào thân thể của chính mình. Có thể nhìn thấy những ánh đèn thưa thớt trong những ô cửa sổ ở tòa nhà đối diện, xem ra vẫn chưa quá muộn, ước chừng còn chưa tới 12 giờ, Lâm Mặc thầm nghĩ trong lòng. Lâm Mặc nghe thấy tiếng thở đều đều của Tôn Diệc Hàng ở bên cạnh truyền đến, đột nhiên có ảo giác mọi thứ có lẽ chỉ là một giấc mơ, là Trang Chu mộng hồ điệp*, ý nghĩa thực sự của cuộc sống ẩn trong cơ thể bướm đêm rung rinh; chưa biết chừng cứ học theo Tôn Diệc Hàng nhắm mắt ngủ một giấc, nói không chừng khi tỉnh dậy chúng tôi không còn ở trong căn phòng cho thuê ở Bắc Kinh đông đúc, mà là mười mấy năm sau ở Trùng Khánh, đều đã trở thành những ông già chống gậy, cậu ấy vẫn sẽ nằm bên cạnh tôi. (*Trang Chu 庄周 nằm mộng thấy mình hoá thành bướm. Tỉnh dậy không biết trong giấc mộng Trang Chu hoá bướm, hay bướm hoá Trang Chu)Nghĩ đến đây Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu quay lưng về phía Tôn Diệc Hàng, vùi đầu vào chăn bông, cố gắng làm đầu óc trống rỗng. Chăn bông có mùi thơm của bột giặt, cậu vẫn luôn không thích nước hoa, Dư Mộc Dương trước đây đã từng nói rằng cậu ấy là một người bạn cùng phòng rất khắt khe, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do cậu ấy nhất quyết bắt Dư Mộc Dương vào toilet xịt nước hoa. Gần đây bọn họ đang bận rộn luyện tập để tham gia buổi thử giọng của chương trình tuyển chọn nên Tôn Diệc Hàng cũng không có thời gian để xịt nước hoa. Lâm Mặc cảm thấy khá tốt, Tôn Diệc Hàng hiện tại có mùi giống như chăn bông vậy. Lâm Mặc liếc nhìn điện thoại, đã qua hai mươi phút, còn mười phút nữa sẽ phải quay lại, cậu phải làm chuyện gì đó có ý nghĩa. "Đây chỉ là một trong hàng nghìn vũ trụ song song..." Lâm Mặc tự nhủ, "Tôn Diệc Hàng sẽ không nhớ mình đã làm gì."Sau đó cậu nhanh chóng vén chăn bông rồi hôn lên má người bạn thân 7 năm của mình một cách nhanh nhất có thể. Lâm Mặc quấn chặt mình trong chăn bông, rất tốt, rất hoàn hảo, cậu thầm khẳng định với chính mình, bây giờ chỉ cần chờ thần đem bản thân đi là được. Ngay khi ý thức một lần nữa sắp rời khỏi cơ thể, Lâm Mặc cảm nhận được môi ai đó nhẹ nhàng lướt qua môi mình, cảm giác mềm mại như lông vũ. 03"Mấy người làm việc kiểu gì vậy! Để tôi ở lại thêm một giây nữa thì sẽ chết sao!""Thật ngại quá bảo bối~ Chỗ chúng tôi đã hết 30 phút~ Không biết bảo bối có hài lòng với dịch vụ của chúng tôi không~ ""Không hài lòng! Rất không hài lòng! Tôi muốn khiếu nại!""Bảo bối đây là theo cài đặt tự động của hệ thống~ Đồng tiền vàng thứ hai không thể dùng lại được nữa~ Cậu xem, hay là chúng tôi tặng cậu một phúc lợi ngẫu nhiên nha~ ""Được được được gì cũng được, nhanh lên một chút.""Được rồi~ Vậy bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu đến thời điểm mà Tôn Diệc Hàng muốn quay lại nhất~ "04Lâm Mặc cảm thấy bản thân cuối cùng đã thoát khỏi làn nước biển không đáy, hít một hơi thật sâu, trong miệng có vị mặn đắng, khoang mũi dường như chứa đầy chất keo đặc lạnh lẽo, tai ù râm ran, mọi dây thần kinh đều như bị tổn thương. "Không sao chứ Tiểu Hàng? Sắp phải ghi hình rồi."Âm thanh lúc xa lúc gần, Lâm Mặc cố gắng tập trung vào ánh mắt quan tâm của người đối diện. "Không sao." Cậu nghe thấy cổ họng mình phát ra giọng nói quen thuộc của Tôn Diệc Hàng, "Em không sao, chỉ là hơi mệt.""Ừm, đừng để bản thân quá sức, vậy anh đi chuẩn bị trước, em nghỉ ngơi một lát rồi đến phòng tập với mọi người."Chuyện này là thế nào? Lâm Mặc không tin nổi nhìn khuôn mặt trong gương, linh hồn của cậu đã xuyên vào cơ thể của Tôn Diệc Hàng. Đây là vẫn đang trong chương trình sao? Tại sao Tôn Diệc Hàng lại muốn quay lại hiện tại chứ? Quá nhiều câu hỏi khiến đầu cậu không ngừng đau đớn, nhưng nhân viên công tác đã bắt đầu thúc giục, cậu chỉ có thể gắng sức nhấc chân đi theo.Chiếc bàn trắng đập vào mắt, trong đầu bắt đầu nhớ lại những sự kiện quan trọng trong chương trình tuyển chọn của Tôn Diệc Hàng. Đây là cuộc đời của Tôn Diệc Hàng, ngay cả trong một vũ trụ song song, cậu cũng sẽ không hành động liều lĩnh; cậu muốn đảm bảo rằng Tôn Diệc Hàng, bất luận ở vũ trụ A hay vũ trụ B đều có một tương lai tươi sáng. "Nếu như bây giờ có một con cá sấu, còn em có trực thăng, sau đó anh và Lâm Mặc ở bên cạnh..."Hóa ra là thời điểm này, Lâm Mặc chỉ cảm thấy cảnh tượng bây giờ thật buồn cười, suýt chút nữa đã thật sự cười thành tiếng. Cậu nhớ khi còn ở đảo Hải Hoa, cậu đã mượn điện thoại của một tỷ tỷ quản lý ký túc xá và bí mật tra qua tin tức của Tôn Diệc Hàng, đoạn video này không cần cậu dùng sức tìm, chỉ cần tùy tiện lướt đã hiện ngay trước mắt. Cậu trốn trong một căn phòng luyện tập không có máy quay, nhìn thấy vẻ mặt phóng đại sự kinh ngạc và căng thẳng của Tôn Diệc Hàng chỉ cảm thấy buồn cười. Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, Tôn Diệc Hàng đã bắt buộc phải tham gia màn kịch vui được mà phải chú ý kỹ lưỡng từ ngôn từ đến ánh mắt. Lâm Mặc nhìn thấy phần bình luận bên dưới có người qua đường xem náo nhiệt không cho rằng là chuyện lớn đã tag tên cậu, vô cớ bày tỏ hy vọng cậu dù cách xa ngàn dặm ra cũng phải dáng như một "chính cung", chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.Nhưng Tôn Diệc Hàng đang ở trong chương trình tuyển chọn, cậu ấy có đồng đội mới, có bạn tốt mới và đối tượng sao tác mới, cậu ấy cần những điều này để tiến cao hơn và đi xa hơn. Lâm Mặc không quan tâm Tôn Diệc Hàng có chọn mình hay không, cậu chỉ quan tâm Tôn Diệc Hàng có xử lý ổn thỏa hay không. Cậu nhìn thấy Tôn Diệc Hàng, dưới sự quan sát của nhiều cặp mắt, cuối cùng đã nói ra một câu trả lời làm hài lòng tất cả mọi người. Mặc dù vậy, Lâm Mặc vẫn ôm chân dựa vào tường một lúc lâu, bụi bặm làm mũi cậu có chút khó chịu. Cậu gõ gõ vào mặt Tôn Diệc Hàng trên màn hình, hừ một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Tôn Diệc Hàng, cậu nợ tớ lần này."Hôm nay Lâm Mặc có cơ hội để thay đổi mọi thứ, cậu yên lặng lắng nghe câu hỏi, sau đó chuẩn bị nói tên người bên cạnh không chút do dự. Tốt cho anh, tốt cho tôi, tốt cho mọi người, Lâm Mặc nghĩ, chẳng lẽ ông trời vẫn cho rằng cậu là kẻ ngốc bị tình yêu làm lu mờ đầu óc sao? Nhưng khi nghe thấy tên của chính mình, lông mày của cậu đột nhiên không kiểm soát được nhướng lên. Như vậy không đúng, Lâm Mặc có chút hoảng hốt, biểu cảm này quá khoa trương, hiệu ứng chương trình tạp kỹ ngược lại sẽ bị loãng, cần phải nhanh chóng trở lại bình thường. Lâm Mặc định sẽ nhanh chóng chuyển sang biểu cảm cười khúc khích, sau đó nửa đùa nửa thật chọn người bên cạnh. "......Em chỉ có thể kéo một người lên, sau đó người còn lại sẽ bị cá sấu cắn, em sẽ cứu ai?"Cứu anh, Lâm Mặc nghĩ, cứu anh. Tôi sẽ để Tôn Diệc Hàng sau khi nghe câu hỏi này không chút do dự mà chọn cứu anh.Nhưng Lâm Mặc đột nhiên phát hiện bản thân nói không ra tiếng, cổ họng như bị cục bông chặn lại, vừa muốn mở miệng liền cảm thấy cơ thể như sắp bị xé nát. Chọn anh, Tôn Diệc Hàng sẽ chọn anh. Lâm Mặc cố gắng hết sức thử nói vài lần, cậu phát hiện ra rằng cơ thể này dường như đang bài trừ linh hồn của cậu. Cả thế giới bắt đầu quay cuồng, mùi của sàn nhà mới trong phòng tập khiến cậu buồn nôn, cậu cảm thấy như thể bị ai đó đâm vào cổ họng, đấm vào trái tim. Mùi thối rữa trong không khí xâm nhập vào từng lỗ chân lông, gặm nhấm tận xương tủy. Mỗi hơi thở là một cực hình, mỗi cái chớp mắt là một đợt tra tấn mới. Tốc độ ngày càng nhanh, Lâm Mặc không còn nhìn thấy rõ những gì trước mắt. Cậu cảm thấy bản thân bị ném lên cao, sau đó bị ghim chặt ở đó. Lâm Mặc bất lực lơ lửng giữa không trung, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi xuống bên cạnh Tôn Diệc Hàng. Cậu thấy Tôn Diệc Hàng nói, "Em vẫn sẽ cứu anh.""Thật đó." Tôn Diệc Hàng nói, "Bởi vì, cậu ấy chạy rất nhanh."05".....Tôi muốn phàn nàn, cơ thể của tôi như sắp bị xé nát.""Cậu có biết tại sao cậu lại đau không?""Bởi vì phép thuật của ngài không đủ mạnh nên không thể an toàn như hai lần đầu. Còn nữa, sao lại không gọi tôi là bảo bối?"Thần đã bỏ qua có chọn lọc câu hỏi thứ hai, thần nói, "Bởi vì linh hồn nguyên thủy của thể xác này đang dùng hết sức lực để chống lại câu trả lời mà cậu đã chọn cho cậu ấy." Thần nói, "Cậu có biết loại đau đớn xuyên tận tâm can này là biểu hiện cụ thể của một loại cảm xúc trong thế giới con người không?""Là cảm xúc gì?""Hối hận." Thần nói, "Cậu bạn nhỏ của cậu đang hối hận."06"Cậu vẫn còn một đồng tiền vàng cuối cùng, muốn trở về thời điểm nào?""Hối hận..." Lâm Mặc dường như vẫn đang đắm chìm trong lời nói trước đó của thần, "Cậu ấy hối hận cái gì?""Tôi e rằng không có cách nào cho cậu câu trả lời, bạn nhỏ, tôi đã rất lâu không hiểu được cảm xúc phức tạp nhất của con người. Thực tế, sự hiểu biết của tôi về con người còn không sâu bằng về quả bơ.""Cảm xúc phức tạp nhất của con người là gì? Hối hận sao?"Thần không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Mặc. Ngài xoa xoa đầu Lâm Mặc và nói một cách thần bí khó hiểu: "Cậu biết không, salsa bơ ăn cùng bánh ngô có vị ngon tuyệt, tôi đặc biệt thích sự kết hợp này. Nhưng nếu như cậu hỏi tôi có yêu sự kết hợp này không, tôi sẽ nói là tôi không biết. Cho đến một ngày chính phủ Mexico liệt kê salsa bơ là hàng cấm, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra từ trước đến nay tôi luôn yêu sự kết hợp này. Đó là lý do tại sao tôi hối hận.""Nhưng không, bạn nhỏ, hối hận không phải là cảm xúc phức tạp nhất của con người.""Là yêu."
Vĩ thanh:Lâm Mặc thả mình lên giường trong ký túc xá ở Bắc Kinh, sau đó gọi điện thoại cho Tôn Diệc Hàng."Tôn Diệc Hàng?""Ừm.""Cậu có nhớ tớ không?""Nhớ.""Ya, thế này cũng chiếu lệ quá đi, Tôn Diệc Hàng tên nhóc nhà cậu dám chiếu lệ với tớ, cậu xác định xong đời rồi."
"Như vậy đi, Hoàng Vũ Hàng, cho cậu một cơ hội để lấy công chuộc tội.""Cơ hội gì?""Hoàng Vũ Hàng, cậu yêu tớ không?""Nhóc con, chắc chắn cậu sẽ lại nói tớ chiếu lệ đúng chứ?""Sẽ không, Hoàng Vũ Hàng, chỉ cần cậu không hối hận là được."
"Vậy được rồi, tớ yêu cậu."
Extra:Lâm Mặc đã để lại đồng tiền vàng cuối cùng của mình cho thần. Cũng giống như điều ước cuối cùng của Aladdin là Thần đèn Djinn được tự do, cậu cũng hy vọng thần sẽ không cần phải làm dịch vụ chăm sóc khách hàng như vậy nữa, không cần phải tiếp xúc với những vị khách kỳ lạ như cậu nữa. "Đây là đồng tiền vàng có thể quay về quá khứ, ngài có thể mang nó đến chợ đen trên thiên đường đổi lấy hàng trăm hũ salsa bơ." Lâm Mặc đã nói như vậy.
Tác giả: Wendy_W
Link: https://wendyw389.lofter.com/post/30f170a3_2b4f57325______________________________________00Thần nói: "Hãy quay lại quá khứ."01Lâm Mặc trả lời: "Tôi muốn quay lại thời điểm Hoàng Vũ Hàng đưa cho tôi miếng bánh sầu riêng." Lâm Mặc lần nữa trở về đứng trong căn phòng tập nhảy đơn giản khi đó, những đứa trẻ đang ríu rít nói chuyện và rượt đuổi trêu chọc nhau, hết sức phấn khích bàn tán về bộ anime nổi tiếng. Ấn tượng của cậu về bộ anime đó rất mơ hồ, vì vậy chỉ đơn giản quay người đi, nhìn lại dáng vẻ của bản thân khi còn nhỏ. Tấm gương có chút bẩn, cậu kiễng chân lên lấy tay áo từ từ lau sạch, sau đó nhìn thấy Hoàng Vũ Hàng lúc nhỏ đang đi về phía mình. "Sao cậu không cùng mấy cậu ấy nói chuyện về anime?""Không phải cậu cũng không nói chuyện với bọn họ sao?" Lâm Mặc tức giận đáp lại. Đúng là muốn lấy mạng người ta, Lâm Mặc thầm than thở trong lòng, Tôn Diệc Hàng lúc nhỏ tại sao nhìn ai cũng giống như nhìn người tình kiếp trước vậy chứ."Không phải." Hoàng Vũ Hàng dừng lại, "Chỉ là tớ nhớ cậu xem TV khá nhiều.""Cái tớ xem là chương trình tống nghệ."Cuộc trò chuyện thật nhạt nhẽo, Lâm Mặc muốn nói gì đó để vớt vát tình hình nhưng lại quên mất cuộc trò chuyện này đã diễn ra như thế nào, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để cuộc trò chuyện đi đúng hướng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt do dự như có lời muốn nói của Hoàng Vũ Hàng, cậu đột nhiên muốn nghe xem anh ấy sẽ nói gì. Hoàng Vũ Hàng im lặng một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu Kỳ, vừa rồi mẹ tớ mang đến cho tớ một chiếc bánh kem, cậu có muốn ăn thử trước không?""Ăn thử trước?" Lâm Mặc cụp mắt xuống, giả vờ vô ý nhấn mạnh từ "trước"."Đúng vậy, cậu cứ ăn thử trước đi, là vị sầu riêng, tớ nhớ cậu từng rất tò mò về mùi vị của sầu riêng.""Tớ biết."Hoàng Vũ Hàng có chút khó hiểu nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Kỳ Lâm nói biết chắc là đã biết hương vị của sầu riêng rất ngon, vậy tại sao nghe giọng điệu của cậu ấy lại giống như biết mẹ mình sẽ mua bánh kem có vị sầu riêng?Nhưng không đợi Hoàng Vũ Hàng kịp đặt câu hỏi, Hoàng Kỳ Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo như thủy tinh. "Lớp trưởng." Hoàng Kỳ Lâm cong mắt cười gọi, hai tay lắc lắc cổ tay Hoàng Vũ Hàng, "Cậu đưa tớ đi cắt một miếng bánh đi."Tớ biết, Lâm Mặc nhìn vào lưng Hoàng Vũ Hàng thầm nói trong lòng, tớ vẫn luôn biết, tớ biết mẹ của cậu sẽ mang cho cậu một chiếc bánh kem có vị sầu riêng, tớ biết tính cách tốt bụng của cậu sẽ chia bánh cho tất cả đứa trẻ ở đây, tớ biết miếng bánh này rất có ý nghĩa với tớ, tớ biết tớ luôn muốn quay lại khoảnh khắc Hoàng Vũ Hàng đưa cho tớ miếng bánh sầu riêng. Nhưng điều mà tôi không biết, điều mà tôi quên mất là, hóa ra Hoàng Vũ Hàng đã bảo tôi ăn thử trước, chỉ có điều sau đó mùi thơm của chiếc bánh dần thu hút nhiều đứa trẻ hơn, vì vậy tôi đã thất bại trong việc nếm thử miếng bánh đầu tiên mà Hoàng Vũ Hàng đã cắt. Hóa ra là cậu ấy nhớ tôi đã từng nói rằng tôi muốn nếm thử thứ gì đó có vị sầu riêng. Hóa ra là cậu ấy nhớ. 02Thần nói: "Được rồi bảo bối~ Nửa tiếng quay về quá khứ để trải nghiệm đã kết thúc~ Bảo bối, cậu vẫn còn hai đồng tiền vàng~ Vui lòng quyết định điểm đến tiếp theo càng nhanh càng tốt để chúng tôi sắp xếp cho cậu~ "Lâm Mặc nói: "Có thể đừng gọi bảo bối này bảo bối nọ được không?"Thần nói: "Tất nhiên là được rồi bảo bối~ "Lâm Mặc nói: "...... Tôi muốn quay lại buổi đêm trước khi tôi và Tôn Diệc Hàng chia xa ở Bắc Kinh."Thần nói: "Được rồi bảo bối~ Cảm ơn quý khách đã tin tưởng."Lâm Mặc cảm thấy linh hồn mình bị hút đi, sau đó nhẹ nhàng nhập vào thân thể của chính mình. Có thể nhìn thấy những ánh đèn thưa thớt trong những ô cửa sổ ở tòa nhà đối diện, xem ra vẫn chưa quá muộn, ước chừng còn chưa tới 12 giờ, Lâm Mặc thầm nghĩ trong lòng. Lâm Mặc nghe thấy tiếng thở đều đều của Tôn Diệc Hàng ở bên cạnh truyền đến, đột nhiên có ảo giác mọi thứ có lẽ chỉ là một giấc mơ, là Trang Chu mộng hồ điệp*, ý nghĩa thực sự của cuộc sống ẩn trong cơ thể bướm đêm rung rinh; chưa biết chừng cứ học theo Tôn Diệc Hàng nhắm mắt ngủ một giấc, nói không chừng khi tỉnh dậy chúng tôi không còn ở trong căn phòng cho thuê ở Bắc Kinh đông đúc, mà là mười mấy năm sau ở Trùng Khánh, đều đã trở thành những ông già chống gậy, cậu ấy vẫn sẽ nằm bên cạnh tôi. (*Trang Chu 庄周 nằm mộng thấy mình hoá thành bướm. Tỉnh dậy không biết trong giấc mộng Trang Chu hoá bướm, hay bướm hoá Trang Chu)Nghĩ đến đây Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu quay lưng về phía Tôn Diệc Hàng, vùi đầu vào chăn bông, cố gắng làm đầu óc trống rỗng. Chăn bông có mùi thơm của bột giặt, cậu vẫn luôn không thích nước hoa, Dư Mộc Dương trước đây đã từng nói rằng cậu ấy là một người bạn cùng phòng rất khắt khe, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do cậu ấy nhất quyết bắt Dư Mộc Dương vào toilet xịt nước hoa. Gần đây bọn họ đang bận rộn luyện tập để tham gia buổi thử giọng của chương trình tuyển chọn nên Tôn Diệc Hàng cũng không có thời gian để xịt nước hoa. Lâm Mặc cảm thấy khá tốt, Tôn Diệc Hàng hiện tại có mùi giống như chăn bông vậy. Lâm Mặc liếc nhìn điện thoại, đã qua hai mươi phút, còn mười phút nữa sẽ phải quay lại, cậu phải làm chuyện gì đó có ý nghĩa. "Đây chỉ là một trong hàng nghìn vũ trụ song song..." Lâm Mặc tự nhủ, "Tôn Diệc Hàng sẽ không nhớ mình đã làm gì."Sau đó cậu nhanh chóng vén chăn bông rồi hôn lên má người bạn thân 7 năm của mình một cách nhanh nhất có thể. Lâm Mặc quấn chặt mình trong chăn bông, rất tốt, rất hoàn hảo, cậu thầm khẳng định với chính mình, bây giờ chỉ cần chờ thần đem bản thân đi là được. Ngay khi ý thức một lần nữa sắp rời khỏi cơ thể, Lâm Mặc cảm nhận được môi ai đó nhẹ nhàng lướt qua môi mình, cảm giác mềm mại như lông vũ. 03"Mấy người làm việc kiểu gì vậy! Để tôi ở lại thêm một giây nữa thì sẽ chết sao!""Thật ngại quá bảo bối~ Chỗ chúng tôi đã hết 30 phút~ Không biết bảo bối có hài lòng với dịch vụ của chúng tôi không~ ""Không hài lòng! Rất không hài lòng! Tôi muốn khiếu nại!""Bảo bối đây là theo cài đặt tự động của hệ thống~ Đồng tiền vàng thứ hai không thể dùng lại được nữa~ Cậu xem, hay là chúng tôi tặng cậu một phúc lợi ngẫu nhiên nha~ ""Được được được gì cũng được, nhanh lên một chút.""Được rồi~ Vậy bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu đến thời điểm mà Tôn Diệc Hàng muốn quay lại nhất~ "04Lâm Mặc cảm thấy bản thân cuối cùng đã thoát khỏi làn nước biển không đáy, hít một hơi thật sâu, trong miệng có vị mặn đắng, khoang mũi dường như chứa đầy chất keo đặc lạnh lẽo, tai ù râm ran, mọi dây thần kinh đều như bị tổn thương. "Không sao chứ Tiểu Hàng? Sắp phải ghi hình rồi."Âm thanh lúc xa lúc gần, Lâm Mặc cố gắng tập trung vào ánh mắt quan tâm của người đối diện. "Không sao." Cậu nghe thấy cổ họng mình phát ra giọng nói quen thuộc của Tôn Diệc Hàng, "Em không sao, chỉ là hơi mệt.""Ừm, đừng để bản thân quá sức, vậy anh đi chuẩn bị trước, em nghỉ ngơi một lát rồi đến phòng tập với mọi người."Chuyện này là thế nào? Lâm Mặc không tin nổi nhìn khuôn mặt trong gương, linh hồn của cậu đã xuyên vào cơ thể của Tôn Diệc Hàng. Đây là vẫn đang trong chương trình sao? Tại sao Tôn Diệc Hàng lại muốn quay lại hiện tại chứ? Quá nhiều câu hỏi khiến đầu cậu không ngừng đau đớn, nhưng nhân viên công tác đã bắt đầu thúc giục, cậu chỉ có thể gắng sức nhấc chân đi theo.Chiếc bàn trắng đập vào mắt, trong đầu bắt đầu nhớ lại những sự kiện quan trọng trong chương trình tuyển chọn của Tôn Diệc Hàng. Đây là cuộc đời của Tôn Diệc Hàng, ngay cả trong một vũ trụ song song, cậu cũng sẽ không hành động liều lĩnh; cậu muốn đảm bảo rằng Tôn Diệc Hàng, bất luận ở vũ trụ A hay vũ trụ B đều có một tương lai tươi sáng. "Nếu như bây giờ có một con cá sấu, còn em có trực thăng, sau đó anh và Lâm Mặc ở bên cạnh..."Hóa ra là thời điểm này, Lâm Mặc chỉ cảm thấy cảnh tượng bây giờ thật buồn cười, suýt chút nữa đã thật sự cười thành tiếng. Cậu nhớ khi còn ở đảo Hải Hoa, cậu đã mượn điện thoại của một tỷ tỷ quản lý ký túc xá và bí mật tra qua tin tức của Tôn Diệc Hàng, đoạn video này không cần cậu dùng sức tìm, chỉ cần tùy tiện lướt đã hiện ngay trước mắt. Cậu trốn trong một căn phòng luyện tập không có máy quay, nhìn thấy vẻ mặt phóng đại sự kinh ngạc và căng thẳng của Tôn Diệc Hàng chỉ cảm thấy buồn cười. Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, Tôn Diệc Hàng đã bắt buộc phải tham gia màn kịch vui được mà phải chú ý kỹ lưỡng từ ngôn từ đến ánh mắt. Lâm Mặc nhìn thấy phần bình luận bên dưới có người qua đường xem náo nhiệt không cho rằng là chuyện lớn đã tag tên cậu, vô cớ bày tỏ hy vọng cậu dù cách xa ngàn dặm ra cũng phải dáng như một "chính cung", chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.Nhưng Tôn Diệc Hàng đang ở trong chương trình tuyển chọn, cậu ấy có đồng đội mới, có bạn tốt mới và đối tượng sao tác mới, cậu ấy cần những điều này để tiến cao hơn và đi xa hơn. Lâm Mặc không quan tâm Tôn Diệc Hàng có chọn mình hay không, cậu chỉ quan tâm Tôn Diệc Hàng có xử lý ổn thỏa hay không. Cậu nhìn thấy Tôn Diệc Hàng, dưới sự quan sát của nhiều cặp mắt, cuối cùng đã nói ra một câu trả lời làm hài lòng tất cả mọi người. Mặc dù vậy, Lâm Mặc vẫn ôm chân dựa vào tường một lúc lâu, bụi bặm làm mũi cậu có chút khó chịu. Cậu gõ gõ vào mặt Tôn Diệc Hàng trên màn hình, hừ một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Tôn Diệc Hàng, cậu nợ tớ lần này."Hôm nay Lâm Mặc có cơ hội để thay đổi mọi thứ, cậu yên lặng lắng nghe câu hỏi, sau đó chuẩn bị nói tên người bên cạnh không chút do dự. Tốt cho anh, tốt cho tôi, tốt cho mọi người, Lâm Mặc nghĩ, chẳng lẽ ông trời vẫn cho rằng cậu là kẻ ngốc bị tình yêu làm lu mờ đầu óc sao? Nhưng khi nghe thấy tên của chính mình, lông mày của cậu đột nhiên không kiểm soát được nhướng lên. Như vậy không đúng, Lâm Mặc có chút hoảng hốt, biểu cảm này quá khoa trương, hiệu ứng chương trình tạp kỹ ngược lại sẽ bị loãng, cần phải nhanh chóng trở lại bình thường. Lâm Mặc định sẽ nhanh chóng chuyển sang biểu cảm cười khúc khích, sau đó nửa đùa nửa thật chọn người bên cạnh. "......Em chỉ có thể kéo một người lên, sau đó người còn lại sẽ bị cá sấu cắn, em sẽ cứu ai?"Cứu anh, Lâm Mặc nghĩ, cứu anh. Tôi sẽ để Tôn Diệc Hàng sau khi nghe câu hỏi này không chút do dự mà chọn cứu anh.Nhưng Lâm Mặc đột nhiên phát hiện bản thân nói không ra tiếng, cổ họng như bị cục bông chặn lại, vừa muốn mở miệng liền cảm thấy cơ thể như sắp bị xé nát. Chọn anh, Tôn Diệc Hàng sẽ chọn anh. Lâm Mặc cố gắng hết sức thử nói vài lần, cậu phát hiện ra rằng cơ thể này dường như đang bài trừ linh hồn của cậu. Cả thế giới bắt đầu quay cuồng, mùi của sàn nhà mới trong phòng tập khiến cậu buồn nôn, cậu cảm thấy như thể bị ai đó đâm vào cổ họng, đấm vào trái tim. Mùi thối rữa trong không khí xâm nhập vào từng lỗ chân lông, gặm nhấm tận xương tủy. Mỗi hơi thở là một cực hình, mỗi cái chớp mắt là một đợt tra tấn mới. Tốc độ ngày càng nhanh, Lâm Mặc không còn nhìn thấy rõ những gì trước mắt. Cậu cảm thấy bản thân bị ném lên cao, sau đó bị ghim chặt ở đó. Lâm Mặc bất lực lơ lửng giữa không trung, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi xuống bên cạnh Tôn Diệc Hàng. Cậu thấy Tôn Diệc Hàng nói, "Em vẫn sẽ cứu anh.""Thật đó." Tôn Diệc Hàng nói, "Bởi vì, cậu ấy chạy rất nhanh."05".....Tôi muốn phàn nàn, cơ thể của tôi như sắp bị xé nát.""Cậu có biết tại sao cậu lại đau không?""Bởi vì phép thuật của ngài không đủ mạnh nên không thể an toàn như hai lần đầu. Còn nữa, sao lại không gọi tôi là bảo bối?"Thần đã bỏ qua có chọn lọc câu hỏi thứ hai, thần nói, "Bởi vì linh hồn nguyên thủy của thể xác này đang dùng hết sức lực để chống lại câu trả lời mà cậu đã chọn cho cậu ấy." Thần nói, "Cậu có biết loại đau đớn xuyên tận tâm can này là biểu hiện cụ thể của một loại cảm xúc trong thế giới con người không?""Là cảm xúc gì?""Hối hận." Thần nói, "Cậu bạn nhỏ của cậu đang hối hận."06"Cậu vẫn còn một đồng tiền vàng cuối cùng, muốn trở về thời điểm nào?""Hối hận..." Lâm Mặc dường như vẫn đang đắm chìm trong lời nói trước đó của thần, "Cậu ấy hối hận cái gì?""Tôi e rằng không có cách nào cho cậu câu trả lời, bạn nhỏ, tôi đã rất lâu không hiểu được cảm xúc phức tạp nhất của con người. Thực tế, sự hiểu biết của tôi về con người còn không sâu bằng về quả bơ.""Cảm xúc phức tạp nhất của con người là gì? Hối hận sao?"Thần không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Mặc. Ngài xoa xoa đầu Lâm Mặc và nói một cách thần bí khó hiểu: "Cậu biết không, salsa bơ ăn cùng bánh ngô có vị ngon tuyệt, tôi đặc biệt thích sự kết hợp này. Nhưng nếu như cậu hỏi tôi có yêu sự kết hợp này không, tôi sẽ nói là tôi không biết. Cho đến một ngày chính phủ Mexico liệt kê salsa bơ là hàng cấm, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra từ trước đến nay tôi luôn yêu sự kết hợp này. Đó là lý do tại sao tôi hối hận.""Nhưng không, bạn nhỏ, hối hận không phải là cảm xúc phức tạp nhất của con người.""Là yêu."
Vĩ thanh:Lâm Mặc thả mình lên giường trong ký túc xá ở Bắc Kinh, sau đó gọi điện thoại cho Tôn Diệc Hàng."Tôn Diệc Hàng?""Ừm.""Cậu có nhớ tớ không?""Nhớ.""Ya, thế này cũng chiếu lệ quá đi, Tôn Diệc Hàng tên nhóc nhà cậu dám chiếu lệ với tớ, cậu xác định xong đời rồi."
"Như vậy đi, Hoàng Vũ Hàng, cho cậu một cơ hội để lấy công chuộc tội.""Cơ hội gì?""Hoàng Vũ Hàng, cậu yêu tớ không?""Nhóc con, chắc chắn cậu sẽ lại nói tớ chiếu lệ đúng chứ?""Sẽ không, Hoàng Vũ Hàng, chỉ cần cậu không hối hận là được."
"Vậy được rồi, tớ yêu cậu."
Extra:Lâm Mặc đã để lại đồng tiền vàng cuối cùng của mình cho thần. Cũng giống như điều ước cuối cùng của Aladdin là Thần đèn Djinn được tự do, cậu cũng hy vọng thần sẽ không cần phải làm dịch vụ chăm sóc khách hàng như vậy nữa, không cần phải tiếp xúc với những vị khách kỳ lạ như cậu nữa. "Đây là đồng tiền vàng có thể quay về quá khứ, ngài có thể mang nó đến chợ đen trên thiên đường đổi lấy hàng trăm hũ salsa bơ." Lâm Mặc đã nói như vậy.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com