TruyenHHH.com

Han Tuan Nam Thang Da Qua Tinh Yeu Bo Lo

Chap 71: Mang thai đồng cảm

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Sắp đến Giáng sinh, những bông tuyết đầu mùa trắng muốt tôn lên sắc vàng ruộm của hàng cây ngô đồng hai bên đường. Tiểu Vũ ôm vô lăng cô đơn trên ghế lái bị cẩu lương đập cho ngu người. Một nhà ba người, à không một nhà bốn người kia cùng nhau chen chúc ở ghế sau, hi hi ha ha lên kế hoạch chia phòng ngủ rồi trang trí cây thông Giáng sinh. Tàn nhẫn bạo hành cẩu độc thân.

Trời lạnh quá, mưa nhỏ muốn yêu đương rồi.

Biệt thự nằm biệt lập bên sườn núi, với hoa viên kiểu Âu rộng lớn cùng đài phun nước kiêu sa. Xe chạy thẳng một mạch vào đến cửa chính, ở đó đôi vợ chồng trông coi điền trang ở Vô Tích đã đứng đợi sẵn từ lâu. Người chồng bước đến mở cửa xe cung kính chào:

"Trương tổng, mừng cậu xuất viện."

"Từ thúc, trời lạnh hai người đứng đợi ngoài này làm gì?" Trương Triết Hạn dắt tay A Dĩnh xuống xe, vừa định cúi xuống bế bé con thì đã bị Tiểu Vũ giành mất. Trương tổng bị giành mất con chỉ đành tủi thân nắm tay vợ giới thiệu, "Tuấn tử, đây là vợ chồng Từ thúc. Từ thúc, đây là hôn phu của tôi, Cung Tuấn."

"Từ thúc, xin chào." Cung Tuấn bấm một cái rõ đau vào lòng bàn tay Trương Triết Hạn, "Anh nói hươu nói vượn gì vậy, ai là hôn phu của anh?"

"Ai đang cầm tay anh thì chính là người đó." Trương tổng lưu manh giữ chặt lấy tay vợ đung đa đung đưa, "Em không cần ngại, những người ở đây đều là người có thể tin tưởng."

Đâu phải tự nhiên hắn lại chọn điền trang ở Vô Tích để tổ chức sinh nhật cho A Dĩnh. Đây là tài sản cá nhân của hắn, còn đôi vợ chồng Từ gia này là thân tín, không có bất kỳ dây mơ rễ má gì với Trương gia.

"Chắc do Cung tiên sinh thấy lạ nên ngượng ngùng thôi, sau này quen rồi liền tốt. Trương tổng, cậu còn yếu, đừng đứng ngoài này nữa kẻo nhiễm lạnh mất." Từ thẩm bước lên, bà mong ngóng muốn làm quen với bé con đang làm ổ trong lòng Tiểu Vũ, "Trong nhà có socola nóng và bánh táo, chắc chắn tiểu thiếu gia sẽ thích."

"Bà bà gọi tiểu thiếu gia là đang nói con sao?" A Dĩnh nghe danh xưng mới mẻ thì ló cái đầu nhỏ lúp ló ở trên vai Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi ba và chú đi phía sau.

"Là gọi con đó." Trương Triết Hạn cưng chiều véo má con trai, "A Dĩnh là tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông của nhà chúng ta."

A Dĩnh nhìn căn phòng đồ chơi to lớn mà phấn khích nhảy cẫng lên. Bé con lạch bạch chạy quanh khắp phòng như chú mèo hiếu kỳ trái sờ phải ngó, chẳng bù cho ông bô họ Trương nào đó bị say xe xây xẩm mặt mày. Cơn buồn nôn tưởng như đã chia tay lại gõ cửa ghé thăm. Sắc mặt bỗng chốc tái xanh của Trương Triết Hạn dọa sợ mọi người xung quanh.

"Xin lỗi." Cái cảm giác cuộn trào mãnh liệt khiến Trương Triết Hạn không thể nhịn được, hắn bụm miệng chạy thẳng vào phòng vệ sinh ôm lấy bồn cầu nôn thốc tháo. Bữa trưa chẳng mấy chốc đã bị tống ra ngoài, cuối cùng chỉ còn dịch chua và cái dạ dày rỗng tuếch.

Cung Tuấn bị dọa đến ngây người, y vỗ lưng rồi lấy khăn ấm cho Trương Triết Hạn trong trạng thái vô thức. Vẫn là Tiểu Vũ bình tĩnh hơn, anh rót nước lấy thuốc để vào khay đưa cho Cung Tuấn, sau đó lập tức gọi điện thúc giục lang băm Ngôn Hàng mau hiện hình.

Niềm vui về nhà đều bay biến hết.

"Bệnh dạ dày của anh ấy có phải lại tái phát không? Đây là di chứng khác của phẫu thuật cắt bỏ một phần dạ dày sao?" Cung Tuấn nhờ Từ thẩm giữ A Dĩnh ở trong phòng đồ chơi, còn bản thân thì tra hỏi Tiểu Vũ. Riêng Trương-mèo bệnh-Hạn tạm thời bị vợ cấm ngôn, ngoan ngoãn ôm túi chườm ấm tủi thân tự xoa xoa cái dạ dày phế của mình.

"Không." Tiểu Vũ trả lời vô cùng dứt khoát, "Dạ dày của tiểu Triết hai năm gần đây dưỡng rất tốt rồi, đợt cậu bỏ nhà đi cậu ta bỗng dưng trở chứng, cứ ăn vào là nôn. A Hàng đè ra khám tổng quát từ đầu đến chân thì không thấy bệnh lý gì, cuối cùng chỉ đành kết luận là do sốc tâm lý."

"Vô lý, Tiêu đại ca từng xem qua bệnh án cũng khám qua cho Hạn, anh ấy chắc chắn không phải do tâm lý." Cung Tuấn lắc đầu phủ định ngay tức khắc, sâu trong tâm y rất sợ trò lạt mềm buộc chặt của y là lý do khiến Trương Triết Hạn sinh bệnh.

Ngôn Hàng bước lên tầng liền thấy cảnh Tiểu Vũ và Cung Tuấn tranh luận, nguyên nhân đầu dây mối nhợ là Tứ ca của cậu thì ngồi thu lu ở giữa. Nhìn sao cũng giống bà lớn và bà bé trong nhà tẩn nhau, đức ông chồng thì chẳng biết bênh ai bỏ ai. Ôi cái tưởng tượng kinh dị gì đây.

"Tứ ca, em tới rồi."

"Xà quần ở đâu mà giờ mới chạy tới?" Tiểu Vũ cũng không muốn tranh cãi với dựng phu nên quay qua bắt lỗi Ngôn Hàng, "Không phải cậu chỉ xuất phát sau bọn tôi có nửa tiếng thôi sao?"

"Tứ ca, anh nói câu công bằng cho em đi, giao thông Thượng Hải nó co giãn linh hoạt hơn cao su ấy chứ đâu phải em lề mề!" Ngôn Hàng sấn tới chỗ gia chủ bị chèn ép họ Trương nào đó tìm kiếm đồng minh. Nhưng cậu tính nhầm, cái sự dịu dàng bác ái gì đó của Tứ ca cậu chỉ giành cho vợ ổng, còn với anh em cây kế như cậu chỉ có sự tàn nhẫn bạc bẽo.

Trương Triết Hạn giơ chân đạp vào cái tên em út mè nheo đang toan nhào vào mình, "Cút, đang mệt gần chớt ôm ôm, sấn tới làm cái quần gì? Có mỗi chứng trào ngược dạ dày mà chú cũng chữa không xong, đừng hòng xòe tay xin kinh phí nghiên cứu gì ở chỗ anh nữa. Dẹp tất."

"Tứ ca, đừng mà!"

Gào rú một hồi rồi thì bác sĩ Ngôn vẫn phải nghiêm túc xem bệnh, nhưng rốt cuộc kết luận cũng là nói đi nói lại mấy lời cũ rích. Ngôn Hàng thật sự cảm thấy cái dạ dày kia của Tứ ca cậu đang sinh sự muốn giật chiêu bài bác sĩ giỏi của cậu xuống.

"Tiểu Triết, tôi thấy tên này thật sự cần cắt trợ cấp kinh tế để nó tỉnh táo lại, chứ với cái chuyên môn nát này thả ra ngoài mang nhục với nó." Tiểu Vũ cầm cái đơn thuốc quen tới không thể quen hơn cáu tiết cốc đầu Ngôn Hàng.

"Cắt đi." Trương Triết Hạn xiên miếng táo đưa cho Cung Tuấn còn bản thân thì cầm cả quả mà gặm, "Dạo này nó có nhiều tiền tiêu vặt quá chơi đến lú mề rồi."

"Em không có mà." Ngôn Hàng bí quá chạy qua chỗ Cung Tuấn cầu cứu, "Tuấn ca..."

"Đừng đùa nữa, đây là vấn đề sức khỏe đấy, sao mọi người cứ dửng dưng như không thế!" Cung Tuấn thì gấp như kiến bò trên chảo nóng mà mấy người kia thì cứ đùa giỡn qua lại, y không hiểu là do bản thân quan tâm tất loạn hay do Trương Triết Hạn quá xem nhẹ sức khỏe của mình.

"Tuấn tử, anh thật sự không có bệnh. Em cũng nghe A Hàng nó nói rồi đó, chỉ là chứng trào ngược dạ dày thôi."

"Hạn ca, em mắc bệnh dạ dày mãn tính, mấy cái triệu chứng về dạ dày em còn không rõ ư?"

"Ơ?" Trương Triết Hạn đơ người, "Tuấn tử, em làm sao vậy, không lẽ em cho rằng bọn A Hàng hùa theo anh giấu bệnh với em hả?"

"Nà ní?" Ngôn Hàng cùng Tiểu Vũ cũng bị lag theo luôn.

Cung Tuấn cũng như bừng tỉnh, y đang nghi thần nghi quỷ cái gì vậy. Gần đây y rất dễ cáu kỉnh hoang mang, hoảng loạn mất kiểm soát cảm xúc, như một người vô lý đa sầu đa cảm.

"Trương tổng..." Từ thẩm mang canh lên xong vốn nên rời đi, nhưng bà lại nấn ná một lúc cứ như muốn nói lại thôi. "Thím có vài lời, cũng chỉ là mấy cái kinh nghiệm dân gian thôi, không biết có giúp được cho cậu không."

"Giúp tôi cái gì cơ?" Trương Triết Hạn không hiểu ý của Từ thẩm nên hỏi lại.

"Thím nghe cậu Ngôn miêu tả bệnh của cậu, lại thêm việc Cung tiên sinh đang... đang mang thai ấy, thím nghĩ có thể cậu bị ốm nghén đó, nghén thay cho Cung tiên sinh."

"Hả?" Lần này thì đồng loạt cả bốn nam nhân đều há to miệng mà hả.

"Cái này thím cũng chỉ nghe qua thôi, người ta bảo nếu chồng mà thương vợ quá thì có thể sẽ nghén thay vợ mình, thay vợ chịu khổ."

"Hội chứng Couvade hay còn gọi là hội chứng mang thai đồng cảm." Ngôn Hàng như được khai sáng, vỗ đen đét lên đùi mình, "Trời, sao em không nghĩ tới cái vụ này nhỉ!"

"Có cái bệnh đó nữa hả?" Mọi người trưng ra vẻ mặt kiến thức kỳ lạ này đang được tiếp thu.

"Cái này không phải là một triệu chứng tâm thần hoặc một loại bệnh được công nhận, nhưng thực sự có rất nhiều dẫn chứng lâm sàng. Bác sĩ bọn em hay đùa đây là bệnh tú ân ái. Phải yêu sâu đậm thế nào mới có thể sinh ra đồng cảm để cùng đối phương gánh vác sự vất vả mệt nhọc của thai kỳ chứ?"

Đôi tình nhân nào đó cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng càng nhiều hơn là ngọt ngào. Có thể đồng cam cộng khổ với nhau thật tốt.

"Thím Từ, cám ơn thím nhé, đúng thật không thể xem thường kinh nghiệm của người từng trải." Ngôn Hàng vì giải được nan đề mà vui vẻ vô cùng.

"Giúp được là tốt rồi, giờ thím phải đi qua xem tiểu thiếu gia, lỡ như cậu ấy thức giấc không có ai bên cạnh lạ nhà sẽ sợ lắm."

Chờ thím Từ đi rồi, Ngôn Hàng mới hăm hở mở sổ tay của mình ghi chú về triệu chứng nghén thay. Cùng một lúc có được hai ca lâm sàng hiếm gặp bác sĩ Ngôn high như nhặt được vàng.

Trương Triết Hạn cũng không quản đến, hắn kéo tay Cung Tuấn trao đổi, "Anh quên nói với em, việc chăm sóc thai kỳ của em sẽ do A Hàng và Dư Hạo phụ trách."

"Nhưng họ đều không phải bác sĩ sản khoa mà?" Không phải Cung Tuấn nghi ngờ trình độ của Dư Hạo hay Ngôn Hàng, nhưng mỗi chuyên khoa lại có chuyên môn của riêng mình, "Em định sẽ liên hệ với giáo sư của Tiêu ca ca vì dù sao ông ấy cũng rõ về tình trạng của em."

Cung Tuấn vừa dứt lời, Ngôn Hàng liền giống như đứa trẻ sắp bị người ta cướp mất kẹo trong tay mà vội vã phản ứng:

"Thật ra chỉ cần anh không chịu đả kích gì đó và chú ý chăm sóc thân thể thì việc của bác sĩ tụi em chỉ là theo dõi giám sát và thực hiện phẫu thuật bắt thai khi đến thời gian dự sinh thôi. Em nghĩ chỉ riêng mình em hay lão Dư cũng dư sức thực hiện một ca phẫu thuật bắt thai rồi chứ đừng nói là cùng làm."

"A Hàng, em đừng hiểu lầm, anh không hề nghi ngờ khả năng của em hay bác sĩ Dư." Cung Tuấn bối rối xua tay. Ngày hôm nay y làm sao thế nhỉ, cứ hễ mở miệng là lại mắc lỗi.

"Em không có nghĩ gì đâu anh, baby bình an chào đời mới là quan trọng nhất mà. Nhưng Tuấn ca, em có việc này phải nói với anh, vị giáo sư kia của Tiêu Lương tuy rất giỏi nhưng danh tiếng trong giới không được tốt cho lắm. Bọn em gọi ông ta là tiến sĩ điên."

"Ý cậu là sao?"

"Ông ta cuồng học thuật đến phát rồ í, kiểu vì nghiên cứu chuyện gì cũng dám làm."

"Hạn, em... làm sao đây?" Năm đó ở nơi đất khách bụng mang dạ chửa, còn là thân đàn ông, y thật sự không biết bám víu vào ai, hoàn toàn phó thác cho số mệnh. Giờ để lại hậu hoạn cũng là điều khó tránh khỏi.

"Tên nhóc này, cậu dọa em ấy cái gì đó hả?" Trương Triết Hạn thẳng tay kí muốn lủng đầu Ngôn Hàng, sau đó mới quay sang trấn an Cung Tuấn, "Em đừng nghe nó nói xàm, không có chuyện gì đâu."

"Nhưng trong tay ông ấy có hồ sơ bệnh án của cả em và A Dĩnh, năm đó khi làm giả giấy chứng sinh ông ấy còn biết rõ số ID căn cước của em. Hạn, nếu ông ta công bố chuyện của A Dĩnh ra bên ngoài thì phải làm sao?"

"Ông ta chẳng có bằng chứng gì để lan truyền ra ngoài cả." Trương Triết Hạn xoa xoa đôi tay lạnh toát vì sợ của Cung Tuấn, "Và bất cứ bí mật gì ông ta cũng sẽ ngậm chặt cho đến khi bước vào quan tài."

"...."

"Lão đại đã đích thân chạy đến Anh một chuyến, em yên tâm đi, mọi thứ đều sạch sẽ cả rồi. Chỉ có một lão đầu dở người thôi, không giải quyết êm thì anh ấy còn gì mặt mũi để lăn lộn."

"Đừng sợ nữa nhé, bảo." Trương Triết Hạn xoa đầu Cung Tuấn, "Có anh ở đây, sẽ không để ai có thể uy hiếp đến em và con."

A Ninh: nay tui xả hàng, xả xong rùi tui lặn 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com