[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠ
Chap 60: BIẾN CỐ
Chap 60: BIẾN CỐ
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Trương Triết Hạn cử động đôi chân đã tê rần vì bất động trong một tư thế quá lâu. Hắn có ở đây tự trách, thống hối thêm trăm năm nữa cũng chẳng được ích lợi gì. Chẳng bằng trở về đối mặt, tìm cách đưa người về nhà, cột người ở bên cạnh, rồi dùng hành động mà sám hối, mà cầu xin sự tha thứ. Các dây thần kinh bị chèn ép quá lâu khiến khi đứng dậy Trương Triết Hạn choáng váng, phải vịn vào cột gỗ bên cạnh mới không ngã nhào.
"Tiểu Triết, ông không sao chứ?" Giọng nói lo lắng của Tiểu Vũ vọng ra từ điện thoại, thì ra cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
"Tôi không sao." Trương Triết Hạn tắt camera đổi thành cuộc gọi thông thường, "Mà sao lâu như thế ông vẫn chưa ngắt máy?"
"Sợ có đứa nghĩ quẩn nhảy xuống biển tự sát nên không dám ngắt máy đấy." Tiểu Vũ nghẹn một bụng tức cáu kỉnh cắn người, "Ông bỏ ngay cái tật cứ ôm hết trách nhiệm vào người đi, Cung Tuấn đáng thương vậy bản thân ông thì không à? Mau chóng nói rõ hết mọi chuyện rồi đón cha con họ về. Happy Ending không phải là kết thúc mà là hành trình tương lai, mang bản lĩnh của ông ra mà dẫn tay họ chạy đến bến bờ hạnh phúc đi."
"Đệch, quả nhiên mấy thánh FA toàn là chuyên gia tư vấn tình cảm cao cấp." Trương Triết Hạn lớn tiếng cười vang, cái kiểu cười cực kỳ thiếu đánh.
"Trương Dật Hiên, ông có tin tôi phi trâu tới đó húc chết ông không! Mẹ kiếp, bố đây FA còn không phải do tên khốn mi hại à?" Tiểu Vũ mặc kệ đang ở trong phòng thông tin quân khu, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng xung quanh mà bạo phát.
Đáp lại cơn thịnh nộ của mưa nhỏ là tràng cười giòn tan hòa với tiếng sóng biển rì rào cùng lời trêu ghẹo của thằng bạn chí cốt, "Mi ế bền vững nhờ thực lực bản thân nhé, anh đây vô tội ha ha ha."
Anh em chính là loại morphin an toàn nhất, chỉ cần tiêm một mũi là có thể dựng đầu bạn dậy lôi bạn đào thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực. Trương Triết Hạn thả điện thoại vào túi quần, huýt sáo chạy về tìm tình yêu của mình. Trong lòng em ấy bị đau khổ đào rỗng bao nhiêu thì hắn mang yêu thương ngọt ngào lấp đầy lại bấy nhiêu thôi. Hèn nhát trốn tránh trách nhiệm chưa bao giờ là lựa chọn của hắn.
Trương Triết Hạn đi dọc theo hàng dương xanh trở về nhà của Cung Tuấn. Cổng rào thấp vẫn đóng kín nhưng cửa nhà lại mở lớn, hắn không nghĩ nhiều lớn tiếng gọi tên A Dĩnh và Cung Tuấn. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng vọng và gió biển.
"Ra ngoài hết rồi sao?" Trương Triết Hạn tung người nhảy qua cổng rào, mày kiếm nhíu lại. Không phải A Dĩnh muốn cùng hắn đi thuyền ra biển câu cá sao, mà dù ba con họ có ra ngoài rồi thì trong nhà vẫn phải còn người giúp việc chứ? Trương Triết Hạn lấy điện thoại trong túi ra, đau đầu nhìn thanh tín hiệu chập chờn khi có khi không. Cái nơi chết tiệt này vì vấn đề quân sự với Triều Tiên mà tín hiệu và thông tin liên lạc luôn gián đoạn.
Gọi điện không được khiến hành động đẩy cửa của Trương Triết Hạn có phần thô lỗ. Mắt hắn dán lên màn hình điện thoại, chân dài đạp một phát lên cửa gỗ. Có ánh sáng kim loại lóe lên, thanh sắt sáng bóng cứ thế bổ xuống. Trương Triết Hạn phản xạ cực nhanh túm lấy chiếc ô trên giá vung tay, dùng nó đỡ lấy thanh sắt, tiếp đó chân vung lên đạp mạnh vào bụng kẻ đang sấn tới ở bên sườn. Đòn thế tung ra nhanh, chuẩn, ác. Ngay cả thói quen bảo vệ chân trái đã ăn sâu vào tiềm thức lúc này cũng bị phớt lờ, bởi vì gia đình của hắn đang gặp nguy hiểm.
Rèm cửa bị đóng kín khiến mọi thứ trong phòng mù mờ. Bỗng đèn được mở hết lên, ánh sáng đột ngột khiến Trương Triết Hạn chói mắt. Đưa tay chắn bớt, phải qua vài giây hắn mới thích ứng kịp. Nhưng chỉ vài giây thôi cũng khiến thân thể hắn chịu vài gậy đau điếng. Nhóm người tập kích hắn lúc này rõ ràng là dân chuyên nghiệp.
"Ôi trời, dũng mãnh quá đi, không hổ là người thừa kế ưu tú của Trương gia!" Tiếng cười cợt nhả âm lãnh vang lên ở góc khuất, cách chỗ cửa vào khá xa. Kẻ lên tiếng ngồi trên xe lăn khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, "Hèn gì có thể thượng đóa hoa có gai này."
"Hàn Phỉ, anh làm gì vậy, đây không giống như chúng ta bàn bạc từ trước..." Hà Lỗi, cậu tư Hà nhìn những vết thương trên người Trương Triết Hạn cùng vẻ hung bạo khát máu của đám thuộc hạ của Hàn Phỉ mà run rẩy, cậu hình như lại làm ra chuyện ngu ngốc rồi. Một minh tinh hay vài mạng người biến mất vẫn có thể thu xếp, nhưng nếu người thừa kế Trương gia xảy ra chuyện thì sẽ không ai có thể sống sót!
Trương Triết Hạn tước được một thanh tuýp sắt trong tay một tên côn đồ. Hắn dùng nó siết chặt cổ một kẻ có vẻ là người cầm đầu của đám người này.
"Chúng mày muốn cái gì?" Lão đại bị khống chế, bản thân đám người kia cũng chịu thương tích nên hơi thối lui tạm dừng. Đôi mắt Trương Triết Hạn long lên nhìn về phía Hàn Phỉ, tên điên này xuất hiện ở đây chứng tỏ Cung Tuấn và A Dĩnh đang gặp nguy hiểm.
"Nhớ thương Trương tổng nên đường xa đến viếng thăm thôi." Hàn Phỉ như con rắn độc mắt láo liên, đầu lưỡi liếm quanh khóe môi, "Chỉ là tiểu khả ái của anh bao nuôi không biết phép tắc gì cả nên tôi mạo muội thay anh dạy bảo một chút."
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang dội phản ánh sự khoái trá của chủ nhân. Sau đó tấm bình phong trang trí sau lưng Hàn Phỉ bị đẩy ra: Cung Tuấn quỳ gối trên sàn hai tay bị khống chế bẻ ngược ra sau, trên miệng bị dán băng dính; hai ông bà người giúp việc hình như bị chụp thuốc mê bị trói chung một chỗ; còn Tiêu Lương thì bất tỉnh trên sàn, trên người hình như có vết thương hở vì chiếc áo phông màu nâu hắn mặc trở nên sẫm màu. Không có Cung Dĩnh ở đây, thằng bé đâu rồi? Trương Triết Hạn gần như rơi vào hoảng loạn. A Dĩnh có bệnh suyễn bẩm sinh, chỉ cần kinh hoảng quá độ hoặc thay đổi môi trường đột ngột cũng có thể làm thằng bé phát bệnh.
"Trương tổng đang tìm gì thế, có phải là con mèo nhỏ mít ướt không?"
"Thằng bé đâu?" Lực tay khủng khiếp gần như bẻ cong thanh sắt, tên côn đồ bị khống chế khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, toàn thân gã giãy giụa hòng cầu sinh. Trương Triết Hạn hoàn toàn không nhận ra mình sắp bóp chết tươi một người đang sống sờ sờ.
Cung Tuấn rất sợ - con trai bị cướp đi không rõ tung tích, còn Trương Triết Hạn có thể vì y mà trở thành kẻ sát nhân. Nỗi sợ bị đẩy cao đến đỉnh điểm kích phát adrenaline bùng nổ, trong chớp mắt y bật người tông ngã kẻ đang giám sát mình. Bàn tay xé toạc băng dính, y chạy về phía Trương Triết Hạn kêu lớn:
"Hạn! Buông tay…"
Nhưng cũng chỉ có thế. Hàn Phỉ ngồi trên xe lăn dùng súng điện bắn vào chân Cung Tuấn khiến y co giật ngã xuống sàn. Tất cả mọi âm thanh đều thành tiếng rên rỉ đau đớn.
"Tuấn tử!" Trương Triết Hạn gào lên. Hắn cũng buông tay thả kẻ đang thoi thóp trong tay mình ra, bất chấp muốn xông đến chỗ Cung Tuấn.
"Đứng yên, mày tiến thêm một bước phát tiếp theo không phải điện đâu mà là chì đó." Thuộc hạ của Hàn Phỉ phối hợp với lời đe dọa của hắn mà móc súng ra. Một tiếng đoàng chát chúa, viên đạn bắn chỉ thiên ghim thẳng vào trần nhà.
Hà Lỗi nghe tiếng súng nổ sợ quắn người, cậu ngồi xổm xuống ôm đầu lăn đến một góc để trốn. Trời ạ, vì sao cậu lại đi tin lời tên chó điên này chứ, nó rõ ràng chó cùng dứt dậu rồi!
"Mày muốn cái gì, thả mọi người ở đây đi chỉ cần giữ một mình tao làm con tin là đủ rồi." Hai tay giơ lên khỏi đầu, Trương Triết Hạn lui về phía sau hai bước. Kinh nghiệm cho hắn biết lúc này không nên vọng động, phải cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
"Tao muốn cái gì ư? Để xem nào..." Hàn Phỉ ngoắc tay chỉ về phía Cung Tuấn, "Mang nó kéo đến đây cho tao."
Hai tên thuộc hạ xốc nách Cung Tuấn lôi xềnh xệch đến chỗ xe lăn Hàn phỉ.
"Tao muốn thao thằng này sau đó nhìn nó bị mấy thằng em tao luân gian đến chết, rồi sẽ tự băm nát hai tay hai chân mày, để mày cả đời chỉ có thể làm phế vật."
"Mày dám!" Hai mắt Trương Triết Hạn long sòng sọc, nắm đấm siết chặt, hắn nghiến từng chữ.
"Tao có gì mà không dám? Một kẻ tán gia bại sản, sắp chết như tao có gì mà không dám chứ."
Hàn Phỉ bắn một phát súng điện lên bàn tay đang chống xuống đất để gượng đứng lên của Cung Tuấn. Trên mu bàn tay trơn nhẵn liền xuất hiện vết đỏ bỏng rộp, mùi da thịt cháy xém bốc lên. Nhưng đau đớn vẫn không làm Cung Tuấn từ bỏ phản kháng.
"Em ở yên đó cho tôi!" Trương Triết Hạn quát lớn, "Đừng thêm phiền nữa."
Đừng để mình bị thương thêm nữa, tôi sẽ không giữ nổi bình tĩnh, sẽ không nghĩ ra cách để đưa chúng ta thoát khỏi tình cảnh này. Tín hiệu cầu cứu trong túi quần liên tục chớp tắt.
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Trương Triết Hạn cử động đôi chân đã tê rần vì bất động trong một tư thế quá lâu. Hắn có ở đây tự trách, thống hối thêm trăm năm nữa cũng chẳng được ích lợi gì. Chẳng bằng trở về đối mặt, tìm cách đưa người về nhà, cột người ở bên cạnh, rồi dùng hành động mà sám hối, mà cầu xin sự tha thứ. Các dây thần kinh bị chèn ép quá lâu khiến khi đứng dậy Trương Triết Hạn choáng váng, phải vịn vào cột gỗ bên cạnh mới không ngã nhào.
"Tiểu Triết, ông không sao chứ?" Giọng nói lo lắng của Tiểu Vũ vọng ra từ điện thoại, thì ra cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
"Tôi không sao." Trương Triết Hạn tắt camera đổi thành cuộc gọi thông thường, "Mà sao lâu như thế ông vẫn chưa ngắt máy?"
"Sợ có đứa nghĩ quẩn nhảy xuống biển tự sát nên không dám ngắt máy đấy." Tiểu Vũ nghẹn một bụng tức cáu kỉnh cắn người, "Ông bỏ ngay cái tật cứ ôm hết trách nhiệm vào người đi, Cung Tuấn đáng thương vậy bản thân ông thì không à? Mau chóng nói rõ hết mọi chuyện rồi đón cha con họ về. Happy Ending không phải là kết thúc mà là hành trình tương lai, mang bản lĩnh của ông ra mà dẫn tay họ chạy đến bến bờ hạnh phúc đi."
"Đệch, quả nhiên mấy thánh FA toàn là chuyên gia tư vấn tình cảm cao cấp." Trương Triết Hạn lớn tiếng cười vang, cái kiểu cười cực kỳ thiếu đánh.
"Trương Dật Hiên, ông có tin tôi phi trâu tới đó húc chết ông không! Mẹ kiếp, bố đây FA còn không phải do tên khốn mi hại à?" Tiểu Vũ mặc kệ đang ở trong phòng thông tin quân khu, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng xung quanh mà bạo phát.
Đáp lại cơn thịnh nộ của mưa nhỏ là tràng cười giòn tan hòa với tiếng sóng biển rì rào cùng lời trêu ghẹo của thằng bạn chí cốt, "Mi ế bền vững nhờ thực lực bản thân nhé, anh đây vô tội ha ha ha."
Anh em chính là loại morphin an toàn nhất, chỉ cần tiêm một mũi là có thể dựng đầu bạn dậy lôi bạn đào thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực. Trương Triết Hạn thả điện thoại vào túi quần, huýt sáo chạy về tìm tình yêu của mình. Trong lòng em ấy bị đau khổ đào rỗng bao nhiêu thì hắn mang yêu thương ngọt ngào lấp đầy lại bấy nhiêu thôi. Hèn nhát trốn tránh trách nhiệm chưa bao giờ là lựa chọn của hắn.
Trương Triết Hạn đi dọc theo hàng dương xanh trở về nhà của Cung Tuấn. Cổng rào thấp vẫn đóng kín nhưng cửa nhà lại mở lớn, hắn không nghĩ nhiều lớn tiếng gọi tên A Dĩnh và Cung Tuấn. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng vọng và gió biển.
"Ra ngoài hết rồi sao?" Trương Triết Hạn tung người nhảy qua cổng rào, mày kiếm nhíu lại. Không phải A Dĩnh muốn cùng hắn đi thuyền ra biển câu cá sao, mà dù ba con họ có ra ngoài rồi thì trong nhà vẫn phải còn người giúp việc chứ? Trương Triết Hạn lấy điện thoại trong túi ra, đau đầu nhìn thanh tín hiệu chập chờn khi có khi không. Cái nơi chết tiệt này vì vấn đề quân sự với Triều Tiên mà tín hiệu và thông tin liên lạc luôn gián đoạn.
Gọi điện không được khiến hành động đẩy cửa của Trương Triết Hạn có phần thô lỗ. Mắt hắn dán lên màn hình điện thoại, chân dài đạp một phát lên cửa gỗ. Có ánh sáng kim loại lóe lên, thanh sắt sáng bóng cứ thế bổ xuống. Trương Triết Hạn phản xạ cực nhanh túm lấy chiếc ô trên giá vung tay, dùng nó đỡ lấy thanh sắt, tiếp đó chân vung lên đạp mạnh vào bụng kẻ đang sấn tới ở bên sườn. Đòn thế tung ra nhanh, chuẩn, ác. Ngay cả thói quen bảo vệ chân trái đã ăn sâu vào tiềm thức lúc này cũng bị phớt lờ, bởi vì gia đình của hắn đang gặp nguy hiểm.
Rèm cửa bị đóng kín khiến mọi thứ trong phòng mù mờ. Bỗng đèn được mở hết lên, ánh sáng đột ngột khiến Trương Triết Hạn chói mắt. Đưa tay chắn bớt, phải qua vài giây hắn mới thích ứng kịp. Nhưng chỉ vài giây thôi cũng khiến thân thể hắn chịu vài gậy đau điếng. Nhóm người tập kích hắn lúc này rõ ràng là dân chuyên nghiệp.
"Ôi trời, dũng mãnh quá đi, không hổ là người thừa kế ưu tú của Trương gia!" Tiếng cười cợt nhả âm lãnh vang lên ở góc khuất, cách chỗ cửa vào khá xa. Kẻ lên tiếng ngồi trên xe lăn khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, "Hèn gì có thể thượng đóa hoa có gai này."
"Hàn Phỉ, anh làm gì vậy, đây không giống như chúng ta bàn bạc từ trước..." Hà Lỗi, cậu tư Hà nhìn những vết thương trên người Trương Triết Hạn cùng vẻ hung bạo khát máu của đám thuộc hạ của Hàn Phỉ mà run rẩy, cậu hình như lại làm ra chuyện ngu ngốc rồi. Một minh tinh hay vài mạng người biến mất vẫn có thể thu xếp, nhưng nếu người thừa kế Trương gia xảy ra chuyện thì sẽ không ai có thể sống sót!
Trương Triết Hạn tước được một thanh tuýp sắt trong tay một tên côn đồ. Hắn dùng nó siết chặt cổ một kẻ có vẻ là người cầm đầu của đám người này.
"Chúng mày muốn cái gì?" Lão đại bị khống chế, bản thân đám người kia cũng chịu thương tích nên hơi thối lui tạm dừng. Đôi mắt Trương Triết Hạn long lên nhìn về phía Hàn Phỉ, tên điên này xuất hiện ở đây chứng tỏ Cung Tuấn và A Dĩnh đang gặp nguy hiểm.
"Nhớ thương Trương tổng nên đường xa đến viếng thăm thôi." Hàn Phỉ như con rắn độc mắt láo liên, đầu lưỡi liếm quanh khóe môi, "Chỉ là tiểu khả ái của anh bao nuôi không biết phép tắc gì cả nên tôi mạo muội thay anh dạy bảo một chút."
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang dội phản ánh sự khoái trá của chủ nhân. Sau đó tấm bình phong trang trí sau lưng Hàn Phỉ bị đẩy ra: Cung Tuấn quỳ gối trên sàn hai tay bị khống chế bẻ ngược ra sau, trên miệng bị dán băng dính; hai ông bà người giúp việc hình như bị chụp thuốc mê bị trói chung một chỗ; còn Tiêu Lương thì bất tỉnh trên sàn, trên người hình như có vết thương hở vì chiếc áo phông màu nâu hắn mặc trở nên sẫm màu. Không có Cung Dĩnh ở đây, thằng bé đâu rồi? Trương Triết Hạn gần như rơi vào hoảng loạn. A Dĩnh có bệnh suyễn bẩm sinh, chỉ cần kinh hoảng quá độ hoặc thay đổi môi trường đột ngột cũng có thể làm thằng bé phát bệnh.
"Trương tổng đang tìm gì thế, có phải là con mèo nhỏ mít ướt không?"
"Thằng bé đâu?" Lực tay khủng khiếp gần như bẻ cong thanh sắt, tên côn đồ bị khống chế khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, toàn thân gã giãy giụa hòng cầu sinh. Trương Triết Hạn hoàn toàn không nhận ra mình sắp bóp chết tươi một người đang sống sờ sờ.
Cung Tuấn rất sợ - con trai bị cướp đi không rõ tung tích, còn Trương Triết Hạn có thể vì y mà trở thành kẻ sát nhân. Nỗi sợ bị đẩy cao đến đỉnh điểm kích phát adrenaline bùng nổ, trong chớp mắt y bật người tông ngã kẻ đang giám sát mình. Bàn tay xé toạc băng dính, y chạy về phía Trương Triết Hạn kêu lớn:
"Hạn! Buông tay…"
Nhưng cũng chỉ có thế. Hàn Phỉ ngồi trên xe lăn dùng súng điện bắn vào chân Cung Tuấn khiến y co giật ngã xuống sàn. Tất cả mọi âm thanh đều thành tiếng rên rỉ đau đớn.
"Tuấn tử!" Trương Triết Hạn gào lên. Hắn cũng buông tay thả kẻ đang thoi thóp trong tay mình ra, bất chấp muốn xông đến chỗ Cung Tuấn.
"Đứng yên, mày tiến thêm một bước phát tiếp theo không phải điện đâu mà là chì đó." Thuộc hạ của Hàn Phỉ phối hợp với lời đe dọa của hắn mà móc súng ra. Một tiếng đoàng chát chúa, viên đạn bắn chỉ thiên ghim thẳng vào trần nhà.
Hà Lỗi nghe tiếng súng nổ sợ quắn người, cậu ngồi xổm xuống ôm đầu lăn đến một góc để trốn. Trời ạ, vì sao cậu lại đi tin lời tên chó điên này chứ, nó rõ ràng chó cùng dứt dậu rồi!
"Mày muốn cái gì, thả mọi người ở đây đi chỉ cần giữ một mình tao làm con tin là đủ rồi." Hai tay giơ lên khỏi đầu, Trương Triết Hạn lui về phía sau hai bước. Kinh nghiệm cho hắn biết lúc này không nên vọng động, phải cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
"Tao muốn cái gì ư? Để xem nào..." Hàn Phỉ ngoắc tay chỉ về phía Cung Tuấn, "Mang nó kéo đến đây cho tao."
Hai tên thuộc hạ xốc nách Cung Tuấn lôi xềnh xệch đến chỗ xe lăn Hàn phỉ.
"Tao muốn thao thằng này sau đó nhìn nó bị mấy thằng em tao luân gian đến chết, rồi sẽ tự băm nát hai tay hai chân mày, để mày cả đời chỉ có thể làm phế vật."
"Mày dám!" Hai mắt Trương Triết Hạn long sòng sọc, nắm đấm siết chặt, hắn nghiến từng chữ.
"Tao có gì mà không dám? Một kẻ tán gia bại sản, sắp chết như tao có gì mà không dám chứ."
Hàn Phỉ bắn một phát súng điện lên bàn tay đang chống xuống đất để gượng đứng lên của Cung Tuấn. Trên mu bàn tay trơn nhẵn liền xuất hiện vết đỏ bỏng rộp, mùi da thịt cháy xém bốc lên. Nhưng đau đớn vẫn không làm Cung Tuấn từ bỏ phản kháng.
"Em ở yên đó cho tôi!" Trương Triết Hạn quát lớn, "Đừng thêm phiền nữa."
Đừng để mình bị thương thêm nữa, tôi sẽ không giữ nổi bình tĩnh, sẽ không nghĩ ra cách để đưa chúng ta thoát khỏi tình cảnh này. Tín hiệu cầu cứu trong túi quần liên tục chớp tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com