Han Tuan Nam Thang Da Qua Tinh Yeu Bo Lo
Chap 55: CHUYỆN CŨ
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Nét cười thê lương, nước mắt uất ức cứ thế như dao cùn, từng nhát cứa vào tim hắn. Đau, lại không chết, dây dưa, tra tấn. Hắn từ khi ở nơi biển rộng trời sao ngỏ lời yêu thì đã định đời này thua trong tay Cung Tuấn. Là hắn mang em ấy vào con đường yêu đương đồng giới đầy gian truân này. Là hắn dụ dỗ em ấy nhảy vào lôi trì.
Thua thì thua thôi. Hắn không giả bộ làm cứng, cũng không đủ nhẫn tâm để chơi tâm lý chiến với Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn bỗng mệt mỏi vô cùng. Tâm hay thân đều mệt. Hắn ngồi xuống trên bậc tam cấp của gác canh, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
"Tuấn tử, em có hứng nghe chuyện cũ không? Với tâm thế một người ngoài cuộc."
Cung Tuấn rốt cuộc cũng có đủ dũng khí nhìn thẳng vào Trương Triết Hạn. Hắn quá gầy. Cơ thể như bơi trong chiếc áo khoác dài, khuôn mặt hốc hác xanh xao. Mới chỉ gần hai mươi ngày trôi qua, người đàn ông điên này rốt cuộc đã hành hạ cơ thể mình đến độ nào?
"Trước khi kể chuyện xưa, có thể trả lời tôi một câu hỏi không?" Nắm đấm Cung Tuấn hết siết rồi mở, y đau đáu nhìn vào đôi mắt đã hõm sâu thâm quầng của Trương Triết Hạn, "Anh có ăn cơm không?"
"Có chứ. Một ngày ba bữa không thiếu bữa nào." Trương Triết Hạn cảm thấy lợm giọng đành dụi tắt điếu thuốc mới mồi lên. Cái dạ dày chết tiệt không biết mắc chứng gì. Phiền. "Tôi trông giống người thiếu ăn lắm hay sao mà bọn họ hay em ai gặp cũng đều hỏi tôi cái câu chán ngắt 'Có ăn uống không' vậy?"
"Anh tự mình soi gương sẽ rõ." Cung Tuấn bị giọng điệu hời hợt bất cần kia chọc tức. Vì biết y sẽ đau lòng nên mới cố tình coi thường sức khỏe của bản thân. Vì biết y sẽ mềm lòng nên cố tình bị ốm. Rõ ràng là cái bẫy đơn giản lộ liễu nhưng y vẫn cứ đạp phải. Đáng chết.
"Vẫn rất đẹp trai phong trần, vẫn thừa nhan sắc để tiến vào giới giải trí làm hậu bối của Cung lão sư." Trương Triết Hạn hơi hất cằm khiêu khích, khuôn mặt hốc hác của hắn thật sự có cái mỹ cảm bệnh mỹ nhân tang thương. Đây chính là chỉ cần đủ đẹp thì có tàn tạ cách mấy vẫn cứ đẹp.
"Ngài tốt nhất đừng đến gieo vạ cho chúng sinh." Nghĩ tới cái viễn cảnh vị tôn phật bên cạnh mình debut mà Cung Tuấn lạnh hết cả sống lưng. Không đến dăm bữa nửa tháng cả giới giải trí chắc chỉ còn mỗi diễn viên quần chúng.
"Mắng người được rồi, xem ra hô hấp cùng tâm lý ổn rồi nhỉ?" Bàn tay đưa lên rồi thu về, Trương Triết Hạn tự nhủ phải đặt quyền chọn lựa vào tay em ấy một cách công bằng, mày không được mặt dày mê hoặc dẫn dắt tâm lý em ấy nữa.
"Tuấn tử, tôi không muốn quá khứ trói buộc chúng ta, càng không muốn dùng nó ủy lạo em. Quá khứ chẳng qua là sự thật. Không ai có thể quay lại quá khứ, đó cũng là sự thật bất biến."
"Hứa với tôi che đi trái tim nóng, dùng cái đầu lạnh để nghe kỹ, nghĩ tỏ tường. Vì tôi muốn em cho tôi một quyết định."
"Được, tôi nghe." Cung Tuấn tìm ở trong gác canh chiếc khăn mà hôm trước A Dĩnh đắp cho y, y xếp nó làm đôi sau đó phủ lên chân Trương Triết Hạn.
"Năm năm trước khi em nhận được vai nam chính đầu tiên thì chuyện của chúng ta bị ông nội tôi phát hiện."
Trương Triết Hạn dùng giọng điệu người ngoài cuộc mang chuyện cũ kể ra. Khi đang yêu đương nồng nàn, khi muôn ngàn tính toán cho tương lai mới manh nha khởi động thì trưởng bối trong nhà phát hiện. Nam nam yêu đương lại không phải bốc đồng chơi bời mà còn muốn tính chuyện lâu dài, người lớn trong nhà sao có thể để yên? Năm đó hắn bị giam lỏng ở Hi Nhĩ, bị quân lệnh khóa chặt. Mọi liên lạc bị cắt đứt. Trong lúc nóng nảy hắn đã làm ra chuyện đào ngũ tồi tệ. Ông nội hắn tức đến tai biến nhập viện, ba hắn trực tiếp lấy ghế sắt bệnh viện đánh hắn gãy xương sườn.
Hắn mang cái xương sườn gãy quỳ trước cửa phòng bệnh của ông nội, ép ông lui bước. Mẹ hắn ở bên khóc hết nước mắt nhận lỗi 'con hư tại mẹ'.
Ông nội lui bước, hoặc giả xem như kế hoãn binh. Vì ông không tin cháu trai mình là đồng tính luyến ái. Thật ra ông nghĩ không sai, hắn không thích đàn ông, chỉ trùng hợp người hắn yêu là đàn ông mà thôi. Họ thực hiện một cuộc đánh cuộc: Trong vòng một năm hắn phải thăng cấp quân hàm. Phải biết khi đó hắn vừa ra trường, quân hàm cũng vừa thăng, đây hoàn toàn là chuyện vô kế khả thi. Nhưng hắn vẫn đồng ý. Khe hẹp vẫn có thể lách qua.
Hắn xin về đặc nhiệm Phi Ưng nơi ông nội hắn không thể can thiệp. Chạy từ Thanh Tạng ngược về Tam Giác Vàng. Liều mạng.
Trương Triết Hạn kể một hơi cổ khô lưỡi đắng, hắn nuốt khan rồi lại muốn đốt thêm điếu thuốc. Cung Tuấn vốn lặng thinh bất động như tượng gỗ vươn tay đoạt lấy bật lửa cùng bao thuốc. Y bóp nát bao thuốc rồi ném nó cùng chiếc bật lửa đắt tiền vào thùng rác gần đó.
"Đừng hút nữa."
"Chiếc bật lửa kia..." Trương Triết Hạn cười khổ chỉ vào sọt rác, "...là hàng limited anh thó của đại ca. Rất đắt."
"Tôi sẽ chuyển khoản cho anh, thứ hại người đó, vứt đi." Cung Tuấn lại vào chòi tìm ra chai nước khoáng, vặn nắp đưa cho Trương Triết Hạn, "Uống rồi kể tiếp. Đừng lấp lửng."
"Hôm nay nhất định sẽ nói rõ mà." Trương Triết Hạn ngửa cổ uống một ngụm lớn, xem nước là rượu thêm chút can đảm.
"Tôi ở Myanmar bắt thuốc, khi thu đội thì bị thương." Trương Triết Hạn chỉ vào đầu gối trái, sau đó lại lắc lắc tay phải của mình, "Đầu gối và tay phải bị thương khi đó. Bàn tay này ngay cả cầm bút cũng không có lực, làm lính nhưng không thể nổ súng nên tôi đã giải ngũ."
Vì tay bị thương nên chữ viết mới thay đổi, vì không thể xông pha nơi tuyến đầu nên dứt khoát ly khai. Có vài chuyện, bạn có thể thông suốt, cũng có thể chấp nhận, nhưng lại không thể không đau lòng. Cung Tuấn đặt tay lên lồng ngực xoa bóp trấn an con tim đang run rẩy quặn thắt. Y phải mạnh mẽ lên, phải nghe cho hết chuyện cũ, phải mang khúc mắc năm xưa triệt tiêu hết thảy. Chỉ có thế, y mới có thể, có thể….
"Tôi nghe Lôi Nghị nói anh thăng liền hai bậc, chẳng phải-- chẳng phải cá cược đó anh đã thắng rồi ư?" Cung Tuấn dừng lại hít một hơi dài rồi mới hỏi, "Vậy vì sao lúc đó lại vứt bỏ tôi?"
"Tôi thắng rồi nhưng ông nội xù kèo. Tôi ở trong lúc bất lực, vô dụng nhất lại muốn bảo hộ che chở một người, kết quả cuối cùng đã biến chính mình thành một tên hề hát bi kịch. Khiến người tôi yêu nhất khổ sở ly hương."
"Em có biết không, khi ngồi ở đó nói với em những lời kia tim tôi vỡ vụn. Khi em xoay người, tôi đã hối hận rồi. Nhưng cái chân tàn phế này khi đó ngay cả đứng lên còn không làm được, tôi có tư cách gì níu giữ lấy em?"
"Lại không mong thảm trạng của tôi trói buộc em. Em có một tiền đồ như gấm phía trước, không thể tiêu phí trên một kẻ tàn phế tương lai mù mịt như tôi."
"Tôi mang căn hộ ở Tây Loan giao cho em chính là đốt lên một tia hy vọng, hy vọng em sẽ ở nơi đó, chờ tôi. Chờ tôi một lần nữa thân thể kiện toàn, chờ tôi có đủ khả năng nắm tay em giới thiệu với cả thế giới."
"Anh luôn làm theo ý mình!" Cung Tuấn đấm một phát vào gương mặt tuấn mỹ của Trương Triết Hạn. Lực rất lớn, khiến mặt hắn lệch sang một bên, môi bị rách ra. "Chúng ta bình đẳng, nhưng trong tình yêu của chúng ta anh luôn nắm quyền điều khiển tất cả. Trương Triết Hạn, anh không phải là tôi, vì cái gì anh có thể thay tôi quyết định?"
"Mọi chuyện đều có thể, vì sao chuyện chúng ta lại không?" Cung Tuấn rốt cuộc mất bình tĩnh đến nghẹn ngào, "Vì cái gì chỉ là chuyện tình yêu đơn giản của hai người lại kéo theo thiên ti vạn lũ hệ quả?"
"Vì thế giới này có rất nhiều thứ dư thừa, nhưng sự bao dung lại không bao giờ nằm trong số đó." Trương Triết Hạn lau đi vệt máu trên khóe môi. Bị vợ đấm trải nghiệm này thốn thật đấy. "Đừng nghi ngờ tình yêu của chúng ta, thứ làm mọi thứ trở nên tệ hại là thế giới với mớ định kiến rách nát của nó."
"Chuyện của A Dĩnh anh biết từ khi nào?" Đây là khúc mắc lớn nhất trong lòng Cung Tuấn, cơ thể dị dạng luôn khiến y nơm nớp sợ hãi.
"Sau vụ của Lương Vũ. Em không biết đâu, khi mới về nước tôi còn tự ăn dấm với chính mình rất lâu. Từng ấu trĩ muốn trả thù em mà tung tin bóng gió chuyện em kết hôn ra ngoài. Sau đó lại như thằng điên đi thu dọn mớ rắc rối do chính mình tạo ra."
"Vì sao lại thu tay?"
"Vì không nỡ. Vì dù em có phản bội thì tôi vẫn không nỡ thương tổn em." Trương Triết Hạn ngửa đầu cười rộ lên như một đứa trẻ, "Em biết không, khi ở biệt thự nói muốn bắt đầu lại với em, tôi đã tự nhủ sau này sẽ dốc lòng yêu thương A Dĩnh, xem nó như con của mình. Con của em cũng là con của tôi. Đệch, cuối cùng thằng bé là con của tôi thật."
"Anh không thấy rất kỳ dị sao, một người đàn ông lại có thể sinh con?"
"Tôi yêu là con người em, em có thế nào tôi vẫn sẽ yêu. Chưa kể A Dĩnh còn là món quà tuyệt vời của thượng đế. Tôi biết ơn vì em đã mang con đến thế giới của tôi."
"Tuấn tử, tôi đã kể xong chuyện cũ, giờ tôi muốn cho em quyền chọn lựa. Vì như em nói chúng ta bình đẳng."
"Xuất thân và địa vị của tôi, sức ảnh hưởng của em với công chúng đều rất lớn. Nếu chúng ta ở bên nhau em và con sẽ phải đối diện với rất nhiều áp lực. Hai người là tử huyệt của tôi, vì lẽ đó sẽ luôn có những mối nguy hiểm tiềm ẩn vây lấy em và con."
"Em có muốn cùng tôi chống lại định kiến, muốn trở thành tri kỉ sóng bước bên tôi hay không?"
"Em có nguyện vì tôi dấn thân vào cuộc sống gian truân trắc trở, cùng tôi bước lên con thuyền hôn nhân đầy phong ba bão táp?"
Trương Triết Hạn đứng thẳng lưng vươn bàn tay về phía Cung Tuấn, kiên định và chờ đợi:
"Hãy đi cùng anh, không màng đến tương lai, chỉ cần em đến."
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Nét cười thê lương, nước mắt uất ức cứ thế như dao cùn, từng nhát cứa vào tim hắn. Đau, lại không chết, dây dưa, tra tấn. Hắn từ khi ở nơi biển rộng trời sao ngỏ lời yêu thì đã định đời này thua trong tay Cung Tuấn. Là hắn mang em ấy vào con đường yêu đương đồng giới đầy gian truân này. Là hắn dụ dỗ em ấy nhảy vào lôi trì.
Thua thì thua thôi. Hắn không giả bộ làm cứng, cũng không đủ nhẫn tâm để chơi tâm lý chiến với Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn bỗng mệt mỏi vô cùng. Tâm hay thân đều mệt. Hắn ngồi xuống trên bậc tam cấp của gác canh, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
"Tuấn tử, em có hứng nghe chuyện cũ không? Với tâm thế một người ngoài cuộc."
Cung Tuấn rốt cuộc cũng có đủ dũng khí nhìn thẳng vào Trương Triết Hạn. Hắn quá gầy. Cơ thể như bơi trong chiếc áo khoác dài, khuôn mặt hốc hác xanh xao. Mới chỉ gần hai mươi ngày trôi qua, người đàn ông điên này rốt cuộc đã hành hạ cơ thể mình đến độ nào?
"Trước khi kể chuyện xưa, có thể trả lời tôi một câu hỏi không?" Nắm đấm Cung Tuấn hết siết rồi mở, y đau đáu nhìn vào đôi mắt đã hõm sâu thâm quầng của Trương Triết Hạn, "Anh có ăn cơm không?"
"Có chứ. Một ngày ba bữa không thiếu bữa nào." Trương Triết Hạn cảm thấy lợm giọng đành dụi tắt điếu thuốc mới mồi lên. Cái dạ dày chết tiệt không biết mắc chứng gì. Phiền. "Tôi trông giống người thiếu ăn lắm hay sao mà bọn họ hay em ai gặp cũng đều hỏi tôi cái câu chán ngắt 'Có ăn uống không' vậy?"
"Anh tự mình soi gương sẽ rõ." Cung Tuấn bị giọng điệu hời hợt bất cần kia chọc tức. Vì biết y sẽ đau lòng nên mới cố tình coi thường sức khỏe của bản thân. Vì biết y sẽ mềm lòng nên cố tình bị ốm. Rõ ràng là cái bẫy đơn giản lộ liễu nhưng y vẫn cứ đạp phải. Đáng chết.
"Vẫn rất đẹp trai phong trần, vẫn thừa nhan sắc để tiến vào giới giải trí làm hậu bối của Cung lão sư." Trương Triết Hạn hơi hất cằm khiêu khích, khuôn mặt hốc hác của hắn thật sự có cái mỹ cảm bệnh mỹ nhân tang thương. Đây chính là chỉ cần đủ đẹp thì có tàn tạ cách mấy vẫn cứ đẹp.
"Ngài tốt nhất đừng đến gieo vạ cho chúng sinh." Nghĩ tới cái viễn cảnh vị tôn phật bên cạnh mình debut mà Cung Tuấn lạnh hết cả sống lưng. Không đến dăm bữa nửa tháng cả giới giải trí chắc chỉ còn mỗi diễn viên quần chúng.
"Mắng người được rồi, xem ra hô hấp cùng tâm lý ổn rồi nhỉ?" Bàn tay đưa lên rồi thu về, Trương Triết Hạn tự nhủ phải đặt quyền chọn lựa vào tay em ấy một cách công bằng, mày không được mặt dày mê hoặc dẫn dắt tâm lý em ấy nữa.
"Tuấn tử, tôi không muốn quá khứ trói buộc chúng ta, càng không muốn dùng nó ủy lạo em. Quá khứ chẳng qua là sự thật. Không ai có thể quay lại quá khứ, đó cũng là sự thật bất biến."
"Hứa với tôi che đi trái tim nóng, dùng cái đầu lạnh để nghe kỹ, nghĩ tỏ tường. Vì tôi muốn em cho tôi một quyết định."
"Được, tôi nghe." Cung Tuấn tìm ở trong gác canh chiếc khăn mà hôm trước A Dĩnh đắp cho y, y xếp nó làm đôi sau đó phủ lên chân Trương Triết Hạn.
"Năm năm trước khi em nhận được vai nam chính đầu tiên thì chuyện của chúng ta bị ông nội tôi phát hiện."
Trương Triết Hạn dùng giọng điệu người ngoài cuộc mang chuyện cũ kể ra. Khi đang yêu đương nồng nàn, khi muôn ngàn tính toán cho tương lai mới manh nha khởi động thì trưởng bối trong nhà phát hiện. Nam nam yêu đương lại không phải bốc đồng chơi bời mà còn muốn tính chuyện lâu dài, người lớn trong nhà sao có thể để yên? Năm đó hắn bị giam lỏng ở Hi Nhĩ, bị quân lệnh khóa chặt. Mọi liên lạc bị cắt đứt. Trong lúc nóng nảy hắn đã làm ra chuyện đào ngũ tồi tệ. Ông nội hắn tức đến tai biến nhập viện, ba hắn trực tiếp lấy ghế sắt bệnh viện đánh hắn gãy xương sườn.
Hắn mang cái xương sườn gãy quỳ trước cửa phòng bệnh của ông nội, ép ông lui bước. Mẹ hắn ở bên khóc hết nước mắt nhận lỗi 'con hư tại mẹ'.
Ông nội lui bước, hoặc giả xem như kế hoãn binh. Vì ông không tin cháu trai mình là đồng tính luyến ái. Thật ra ông nghĩ không sai, hắn không thích đàn ông, chỉ trùng hợp người hắn yêu là đàn ông mà thôi. Họ thực hiện một cuộc đánh cuộc: Trong vòng một năm hắn phải thăng cấp quân hàm. Phải biết khi đó hắn vừa ra trường, quân hàm cũng vừa thăng, đây hoàn toàn là chuyện vô kế khả thi. Nhưng hắn vẫn đồng ý. Khe hẹp vẫn có thể lách qua.
Hắn xin về đặc nhiệm Phi Ưng nơi ông nội hắn không thể can thiệp. Chạy từ Thanh Tạng ngược về Tam Giác Vàng. Liều mạng.
Trương Triết Hạn kể một hơi cổ khô lưỡi đắng, hắn nuốt khan rồi lại muốn đốt thêm điếu thuốc. Cung Tuấn vốn lặng thinh bất động như tượng gỗ vươn tay đoạt lấy bật lửa cùng bao thuốc. Y bóp nát bao thuốc rồi ném nó cùng chiếc bật lửa đắt tiền vào thùng rác gần đó.
"Đừng hút nữa."
"Chiếc bật lửa kia..." Trương Triết Hạn cười khổ chỉ vào sọt rác, "...là hàng limited anh thó của đại ca. Rất đắt."
"Tôi sẽ chuyển khoản cho anh, thứ hại người đó, vứt đi." Cung Tuấn lại vào chòi tìm ra chai nước khoáng, vặn nắp đưa cho Trương Triết Hạn, "Uống rồi kể tiếp. Đừng lấp lửng."
"Hôm nay nhất định sẽ nói rõ mà." Trương Triết Hạn ngửa cổ uống một ngụm lớn, xem nước là rượu thêm chút can đảm.
"Tôi ở Myanmar bắt thuốc, khi thu đội thì bị thương." Trương Triết Hạn chỉ vào đầu gối trái, sau đó lại lắc lắc tay phải của mình, "Đầu gối và tay phải bị thương khi đó. Bàn tay này ngay cả cầm bút cũng không có lực, làm lính nhưng không thể nổ súng nên tôi đã giải ngũ."
Vì tay bị thương nên chữ viết mới thay đổi, vì không thể xông pha nơi tuyến đầu nên dứt khoát ly khai. Có vài chuyện, bạn có thể thông suốt, cũng có thể chấp nhận, nhưng lại không thể không đau lòng. Cung Tuấn đặt tay lên lồng ngực xoa bóp trấn an con tim đang run rẩy quặn thắt. Y phải mạnh mẽ lên, phải nghe cho hết chuyện cũ, phải mang khúc mắc năm xưa triệt tiêu hết thảy. Chỉ có thế, y mới có thể, có thể….
"Tôi nghe Lôi Nghị nói anh thăng liền hai bậc, chẳng phải-- chẳng phải cá cược đó anh đã thắng rồi ư?" Cung Tuấn dừng lại hít một hơi dài rồi mới hỏi, "Vậy vì sao lúc đó lại vứt bỏ tôi?"
"Tôi thắng rồi nhưng ông nội xù kèo. Tôi ở trong lúc bất lực, vô dụng nhất lại muốn bảo hộ che chở một người, kết quả cuối cùng đã biến chính mình thành một tên hề hát bi kịch. Khiến người tôi yêu nhất khổ sở ly hương."
"Em có biết không, khi ngồi ở đó nói với em những lời kia tim tôi vỡ vụn. Khi em xoay người, tôi đã hối hận rồi. Nhưng cái chân tàn phế này khi đó ngay cả đứng lên còn không làm được, tôi có tư cách gì níu giữ lấy em?"
"Lại không mong thảm trạng của tôi trói buộc em. Em có một tiền đồ như gấm phía trước, không thể tiêu phí trên một kẻ tàn phế tương lai mù mịt như tôi."
"Tôi mang căn hộ ở Tây Loan giao cho em chính là đốt lên một tia hy vọng, hy vọng em sẽ ở nơi đó, chờ tôi. Chờ tôi một lần nữa thân thể kiện toàn, chờ tôi có đủ khả năng nắm tay em giới thiệu với cả thế giới."
"Anh luôn làm theo ý mình!" Cung Tuấn đấm một phát vào gương mặt tuấn mỹ của Trương Triết Hạn. Lực rất lớn, khiến mặt hắn lệch sang một bên, môi bị rách ra. "Chúng ta bình đẳng, nhưng trong tình yêu của chúng ta anh luôn nắm quyền điều khiển tất cả. Trương Triết Hạn, anh không phải là tôi, vì cái gì anh có thể thay tôi quyết định?"
"Mọi chuyện đều có thể, vì sao chuyện chúng ta lại không?" Cung Tuấn rốt cuộc mất bình tĩnh đến nghẹn ngào, "Vì cái gì chỉ là chuyện tình yêu đơn giản của hai người lại kéo theo thiên ti vạn lũ hệ quả?"
"Vì thế giới này có rất nhiều thứ dư thừa, nhưng sự bao dung lại không bao giờ nằm trong số đó." Trương Triết Hạn lau đi vệt máu trên khóe môi. Bị vợ đấm trải nghiệm này thốn thật đấy. "Đừng nghi ngờ tình yêu của chúng ta, thứ làm mọi thứ trở nên tệ hại là thế giới với mớ định kiến rách nát của nó."
"Chuyện của A Dĩnh anh biết từ khi nào?" Đây là khúc mắc lớn nhất trong lòng Cung Tuấn, cơ thể dị dạng luôn khiến y nơm nớp sợ hãi.
"Sau vụ của Lương Vũ. Em không biết đâu, khi mới về nước tôi còn tự ăn dấm với chính mình rất lâu. Từng ấu trĩ muốn trả thù em mà tung tin bóng gió chuyện em kết hôn ra ngoài. Sau đó lại như thằng điên đi thu dọn mớ rắc rối do chính mình tạo ra."
"Vì sao lại thu tay?"
"Vì không nỡ. Vì dù em có phản bội thì tôi vẫn không nỡ thương tổn em." Trương Triết Hạn ngửa đầu cười rộ lên như một đứa trẻ, "Em biết không, khi ở biệt thự nói muốn bắt đầu lại với em, tôi đã tự nhủ sau này sẽ dốc lòng yêu thương A Dĩnh, xem nó như con của mình. Con của em cũng là con của tôi. Đệch, cuối cùng thằng bé là con của tôi thật."
"Anh không thấy rất kỳ dị sao, một người đàn ông lại có thể sinh con?"
"Tôi yêu là con người em, em có thế nào tôi vẫn sẽ yêu. Chưa kể A Dĩnh còn là món quà tuyệt vời của thượng đế. Tôi biết ơn vì em đã mang con đến thế giới của tôi."
"Tuấn tử, tôi đã kể xong chuyện cũ, giờ tôi muốn cho em quyền chọn lựa. Vì như em nói chúng ta bình đẳng."
"Xuất thân và địa vị của tôi, sức ảnh hưởng của em với công chúng đều rất lớn. Nếu chúng ta ở bên nhau em và con sẽ phải đối diện với rất nhiều áp lực. Hai người là tử huyệt của tôi, vì lẽ đó sẽ luôn có những mối nguy hiểm tiềm ẩn vây lấy em và con."
"Em có muốn cùng tôi chống lại định kiến, muốn trở thành tri kỉ sóng bước bên tôi hay không?"
"Em có nguyện vì tôi dấn thân vào cuộc sống gian truân trắc trở, cùng tôi bước lên con thuyền hôn nhân đầy phong ba bão táp?"
Trương Triết Hạn đứng thẳng lưng vươn bàn tay về phía Cung Tuấn, kiên định và chờ đợi:
"Hãy đi cùng anh, không màng đến tương lai, chỉ cần em đến."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com