TruyenHHH.com

Han Tuan Nam Thang Da Qua Tinh Yeu Bo Lo

Chap 46: MANG EM LÊN GIƯỜNG ĐI[H]

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

CHƯƠNG NÀY H CHỈ KÉO XUỐNG KHI BẠN ỔN. NẾU KHÔNG THÌ CÓ THỂ BỎ QUA CHAP NÀY. NỘI DUNG KHÔNG BỊ ẢNH HƯỞNG NHIỀU



Trên sô pha phòng khách truyền tiếng nước dính nị, hơi thở đàn ông trầm đục cùng tiếng rên rỉ đứt quãng. Gió thổi qua song cửa. Ánh hoàng hôn vẫn chưa kịp ngả tàn chiếu lên bức ngăn bằng kính phản chiếu hai bóng dáng đang dây dưa. Trương Triết Hạn liếm đi vệt trà vương nơi xương quai xanh Cung Tuấn, vị sơn tra chua chua lúc này bỗng trở nên ngọt ngấy. Tay hắn luồn xuống dưới nắm lấy vạt áo sơ mi xốc xếch, không chút lưu tình giật phăng cúc áo. Lồng ngực trắng sứ tinh mỹ căng đầy. Hai nụ hoa đỏ hồng gặp lạnh mà run rẩy.

"Bảo, cởi đồ giúp tôi." Trương Triết Hạn ở bên tai thì thầm dụ dỗ, "Em nói muốn câu tôi mà. Câu đi. Hôm nay tôi mặc em bày bố."

Cung Tuấn chống tay lên ngực Trương Triết Hạn, cơ thể mềm nhũn trượt lên trượt xuống mãi mới có thể ngồi lên. Người đang cười đầy thiếu đánh dưới thân y quá hiểu cơ thể y. Hắn chỉ mới hôn môi một hồi mà chân y đã nhũn ra, cả cơ thể khô nóng. Ký ức thân thể là cái thứ chết dẫm hại người.

Bàn tay Cung Tuấn loay hoay mãi mới cởi được hết cúc áo. Chiếc sơ mi màu xanh bạc hà theo cái nhấc người của Trương Triết Hạn mà rơi xuống sàn. Lồng ngực phập phồng lên xuống, từng thớ cơ bắp kiện mỹ đàn hồi. Cung Tuấn kiềm chế không được nuốt nước bọt, môi lưỡi khô khốc. Y như kẻ lữ khách trong sa mạc khát đến mơ hồ. Bàn tay dừng lại ở thắt lưng mãi vẫn không thể mở được khóa cài cầu kỳ.

"Chết tiệt, mở không ra." Cung Tuấn cắn môi dưới ấm ức, "Đến mày cũng học theo anh ấy bắt nạt tao!"

"Bảo, anh bắt nạt em bao giờ?" Trương Triết Hạn đưa mấy ngón tay đã ửng đỏ do ma sát với khóa cài của Cung Tuấn lên miệng mút. "Anh thương em không hết nữa là."

"Anh có!" Cung Tuấn ngẩng mặt phồng môi trợn mắt tố cáo, "Anh muốn nhìn em mất mặt."

"Rồi, rồi, là anh sai hết được chưa, bảo." Trương Triết Hạn nhéo vào eo Cung Tuấn. "Nhưng bảo à, đừng dừng lại giữa chừng chứ em. Như thế rất không phúc hậu."

"Ca, em mở không được." Khóa cài dường như quyệt liệt ngăn cản Cung Tuấn công lược chủ nhân nó. Ngoan cường tới mức y muốn tìm kiềm cắt phăng thứ quỷ quái này.

"Thật hết cách với em, bảo ngốc." Ngón tay Trương Triết Hạn ấn nhẹ lên khóa cài nó liền bung mở. Nhẹ nhàng, đơn giản. Hắn rút dây lưng ném xuống sàn, khóe môi nhếch lên ra lệnh, "Tiếp tục."

Vương giả chính là vương giả, mỗi một lời nói đều khiến người ta vô thức phục tùng. Cung Tuấn mở khuy quần âu, nương theo cái nhấc người của Trương Triết Hạn mà lôi tuột nó quẳng đi. Nơi hạ bộ đã phồng lên căng chặt. Ngón tay Cung Tuấn chạm vào con quái vật kia rồi vô thức rụt lại. Trương Triết Hạn làm sao có thể để cho y đào ngũ lúc súng đạn đã lên nòng? Hắn túm lấy bàn tay đang lóng ngóng kia áp lên cậu em của mình, đôi mắt hoa đào cong cong như trăng non, giọng nói dẫn lối mê hoặc.

"Bảo, chỗ này rất đau. Em thổi thổi giúp tôi đi."

"Em... cái đó…" Thật ra cũng không phải y chưa từng dùng miệng giúp hắn, bọn họ lúc nồng nhiệt cái gì thú vị cũng đều chơi qua cả. Điên rồ cũng không ít. Chỉ là y không muốn lần cuối cùng của bọn họ lại phô bày bộ mặt d*m đãng trước mặt hắn.

"Xoa xoa thôi cũng được." Tay hắn bao phủ tay y lên xuống xoát lộng.

Không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm tới cùng. Ký ức của hắn y quản không nổi, nhưng y không muốn ký ức của bản thân lưu lại nuối tiếc. Cung Tuấn thoát khỏi khống chế của Trương Triết Hạn. Y hơi nhích người xuống dưới điều chỉnh tư thế, ngón tay thì câu lấy mép quần lót, thả xích cho con quái vật đang bắt đầu tỉnh giấc.

"Xấu xí chết đi được." Cung Tuấn ghét bỏ búng lên đầu nấm, bàn tay vuốt dọc theo chiều dài dương vật, "To như vậy để làm gì hở?"

"Chẳng phải để làm em sướng à?" Trương Triết Hạn vì cậu em nói lời công bằng.

"Hứm, ai thèm." Cung Tuấn vén tóc mai sang hai bên tai. Vì vai diễn tóc của y dạo này khá dài, sắp buộc lên được một chùm như Trương Triết Hạn. Y cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả lên đầu nấm như chào hỏi. Đầu lưỡi non mềm liếm lên gân xanh xung quanh như đang nhấm nháp que kem yêu thích, chẳng mấy chốc thóa dịch đã khiến dương vật cùng bụi cỏ rậm rạp phía dưới ướt át. Hai tay Cung Tuấn cũng không hề rảnh rỗi đùa nghịch hai hòn bi nặng trĩu.

"Bảo, đừng nghịch nữa. Ngậm vào đi." Hơi thở của Trương Triết Hạn nặng nề, gân xanh hai bên thái dương nổi lên. Cái loại đùa giỡn nửa vời này rất dễ bức điên đàn ông. Hắn sợ là cứ như thế hắn sẽ triệt để mất đi lý trí, đè Cung Tuấn xuống tàn nhẫn thao chết em ấy. Khiến cho khắp cơ thể em ấy không chỗ nào là không có ấn ký của hắn.


Cung Tuấn cũng không khá khẩm hơn là bao. Trêu chọc người ta lại khiến bản thân phát hỏa, cả người y trở nên hư không kỳ lạ. Vẫn nên mau chóng kết thúc màn tiền diễn ve vãn tiến vào chủ đề chính thôi. Y dùng tay nắm lấy dương vật, khoang miệng bao phủ lấy thứ hung khí kia từ từ mút vào. Thước tấc của Trương Triết Hạn thật sự không dễ ăn. Cung Tuấn đã cố nuốt vào nhưng cũng chỉ được một đoạn. Không còn cách nào khác, y đành nhắm mắt thả lỏng một phát thâm hầu, bàn tay xoa nắn ma sát phần gốc rễ. Đến khi khoang miệng y mỏi nhừ mất tri giác, Trương Triết Hạn mới gầm một tiếng cong người phóng thích.

"Bảo, mau nhổ ra." Trương Triết Hạn thật sự không cố ý bắn vào miệng Cung Tuấn, nhưng khoái cảm quá mạnh liệt làm hắn mất đi khống chế.

"Nuốt rồi."  Tinh dịch đa phần bị Cung Tuấn nuốt xuống, chỉ có một ít dịch sữa dính lại bên khóe môi. Y với lấy chiếc áo màu bạc hà đắt tiền lau đi, môi mỏng câu lên khiêu khích, "Không lâu như trước."

"Em chết chắc rồi." Trương Triết Hạn rít qua kẽ răng từng chữ một, rồi ném người lên sô pha tìm lại mặt mũi.

Cơ thể Cung Tuấn làm sao chống đỡ được sự tấn công của Trương Triết Hạn? Chẳng mấy chốc mọi kiêu ngạo, khiêu khích đều bay biến mất. Y cong người run rẩy bị ngón tay của hắn làm tới bắn ra. Khi ba ngón tay mang theo dịch nhầy rút ra, Cung Tuấn mới hơi hồi thần ôm lấy eo Trương Triết Hạn nức nở:

"Không muốn ở đây... vào phòng đi anh." Ở đây không có bao, y sợ mình ý loạn tình mê.

"Bảo mít ướt, không khóc. Anh bế em vào phòng."

Phòng ngủ đơn điệu lạnh lẽo, một chiếc giường lớn nằm giữa phòng trải ga màu lam. Trống rỗng tùy tiện chẳng giống phòng ngủ chút nào, mà tựa như một khách trạm dừng chân. Một chỗ đơn thuần để ngủ.

"Mang em lên giường đi." Cung Tuấn nhận ra sự đau lòng trong mắt của Trương Triết Hạn. Y sống không tốt khiến hắn đau lòng, không tệ.

"Em dọn về chỗ tôi đi." Hắn mang người thả lên giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của y. Lời nói ra như van nài, "Đừng ở đây nữa."

"Để xem biểu hiện của anh đã rồi nói tiếp." Đôi tay Cung Tuấn câu lấy cổ Trương Triết Hạn, y hôn lên môi hắn, rồi ghé vào tai thì thầm, "Trong tủ có bao, trên giường có em, đêm nay không có thời gian để lo lắng tương lai đâu."

"Yêu tinh."

Nắm lấy bắp đùi Cung Tuấn mở ra, Trương Triết Hạn chen vào giữa áp người bao phủ lấy y. Hắn vuốt ve hạt đậu đã tấy đỏ dựng đứng, tay còn lại thâm nhập vào hậu huyệt đã bị mở rộng tới mềm xốp. Nơi đó như một cái miệng nhỏ tham ăn, liên tục cắn lấy ngón tay hắn.

"Ưm... đã mềm lắm rồi." Lời vừa nói ra Cung Tuấn giật mình dùng tay che kín khuôn mặt hồng thấu của mình. Sao lại nói ra lời đói khát như vậy chứ?

"Cho em." Trương Triết Hạn thay ngón tay bằng dương vật đã cương cứng, dùng sức đỉnh vào. Một phát lút cán, mật huyệt liền căng đầy. Hắn không cho Cung Tuấn thời gian thích ứng đã trực tiếp luật động. Eo hắn dùng sức đẩy đưa. Dương vật thô to đỏ thẫm ra vào va chạm khám phá từng ngóc ngách trong mật huyệt, sau đó quen đường quen nẻo mài lên điểm G.

"Á!!! Đừng, nơi đó... ách!" điểm G vừa bị đâm phải Cung Tuấn liền cong người rên rỉ, dương vật của y dưới tình huống không cần chăm sóc đã bắn ra.

"Nhanh vậy." Con mèo nào đó cười đểu mang vụ bị chê 'nhanh' ban nãy trả lại cho Cung Tuấn.

Khuôn mặt Cung Tuấn phủ đầy tình triều, đôi mắt mơ hồ. Thân thể hồng oánh ướt sũng mồ hôi như vừa được vớt trong nước ra. Đẹp. Vẻ đẹp nhục dục khiến người ta trầm luân. Trương Triết Hạn đổi tư thế, đưa chân Cung Tuấn gác lên vai sau đó đỏ mắt tiếp tục chinh phạt.

Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh cơ thể va chạm dính nhớp, vang dội xen lẫn với tiếng rên rỉ thở dốc.

Thay đổi rất nhiều tư thế, đến khi Cung Tuấn mệt lả tới mức không thể bắn ra gì nữa, y chỉ có thể nằm sấp trên giường đón lấy từng đợt va chạm ác liệt. Trương Triết Hạn dùng ngón trỏ và ngón giữa vào trong miệng y, khuấy đảo, đùa bỡn đầu lưỡi đỏ au. Mô phỏng theo động tác tính giao ra vào, nhịp điệu đồng điệu với nhịp điệu ra vào thao lộng bên dưới. Hắn cố ý không cho Cung Tuấn mất ý thức mà ngất đi.


"Đừng… dừng lại... em chịu không nổi nữa..từ bỏ..." Cung Tuấn cắn phập vào ngón tay đang tàn phá trong miệng mình. Van nỉ xin tha.

"Bảo, đợi anh, chúng ta cùng tới."

Người dưới thân vì hắn mà nở rộ, ý nghĩ này khiến Trương Triết Hạn điên cuồng. Hắn nhấp hông liên tục mặc kệ tiết tấu. Đỉnh điểm khi tinh quan mở ra bao cao su bị rách, tinh dịch cứ thế bắn thẳng vào hậu huyệt Cung Tuấn.

Làm tình tận hứng. Trương Triết Hạn ném bao rách vào sọt, sau đó ngã xuống giường ôm lấy Cung Tuấn đã mê man không biết gì vào lòng. Hắn hôn lên trán y thì thầm:

"Ngủ ngon, bảo của anh."

___

Cung Tuấn bị ngạt thở mà tỉnh giấc. Trương Triết Hạn dùng cả tứ chi ôm ghì lấy y như con bạch tuộc cuốn chặt. Như sợ y tỉnh dậy sẽ bỏ trốn. Chẳng còn cách nào, Cung Tuấn chỉ có thể nằm trong cái ôm kia âm thầm ai điếu cho tình yêu của mình

[Khi người muốn rời đi vốn chỉ cần đôi ba câu đã có thể nói rõ mọi chuyện, một cái ôm cũng có thể giữ người ở lại. Nhưng lại có những câu nói chẳng thể nói ra. Có những cái ôm bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy. Không phải không muốn giữ người ở lại, mà là không thể không để người ra đi]




Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com