[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠ
Chap 32: CHÂN TƯỚNG
Chap 32: CHÂN TƯỚNGAuthor: Yên NinhBeta: Như NgọcTrương Miện hận một ngày vì sao không có 48h, hoặc giả bản thân có ba đầu sáu tay cũng được. Mấy ngày nay hắn vừa phải giải quyết vụ án của Hàn Phỉ còn phải phân thân đi điều tra Cung Tuấn. Hắn không tin cái chuyện hoang đường mà Trần Xung nói. Đàn ông sinh con? Có mà quỷ mới tin. Thế nên hắn phải mau chóng tra cho ra chân tướng ngọn ngành để đập vào mặt tên hoang tưởng kia, tránh cho nó lên cơn sảng chạy tới chỗ tiểu Triết nói quàng nói xiên.“Đội trưởng, đây là điều tra nhân thân của hai người mà anh dặn.” Cấp dưới đưa hai tập hồ sơ được đánh dấu riêng biệt cho Trương Miện, “Cái người nam này, minh tinh nổi tiếng mà hồ sơ sạch thật. Em cứ tưởng ở trong giới đó ai cũng thành tinh rồi chứ.”“Thành tinh và trong sạch là hai phạm trù khác nhau, em giai à.” Trần Xung từ phía sau xuất hiện khiến mấy người trong phòng hình sự giật nảy mình, “Một cái là lớp giáp để bảo vệ mình, cũng là năng lực tích góp học hỏi của bản thân. Còn một cái là ranh giới đạo đức, là sự chọn lựa. Nên cậu ta trong sạch không có nghĩa cậu ta là quả hồng mềm hiền lành đâu.”“Trần miêu yêu, ông cài gián điệp ở chỗ tôi phải không? Kết quả điều tra sơ bộ vừa có là thấy cái mặt thiếu đánh của ông.” Trương Miện bốc một cái bánh kẹp mà Trần Xung mang tới cạp hai miếng hết bay, “Hay ông đào ra cái gì rồi mới chạy tới?”“Cả hai. Tôi vừa nhận được tin cún con của tiểu Triết đang gói ghém tài sản chuẩn bị đào tẩu.” Trần Xung giật tập tài liệu trong tay Trương Miện lật xem, “Uầy mà cũng không đúng, cậu ta rất cẩn trọng và khôn ngoan, tài sản đều ở Hồng Kông và Malta. Giờ cậu ta chỉ rao bán bất động sản ở Thượng Hải thôi.”“Cậu ta trêu chọc tiểu Triết đã xong rồi muốn trốn?” Trương Miện tức giận đạp một phát vào chiếc ghế sắt gần mình khiến nó văng vào tường ngã chổng chơ. “Mẹ nó cái chân của tiểu Triết đến giờ vẫn còn phải ngồi xe lăn kia kia!”“Mấy cậu ra ngoài trước đi.” Trần Xung mang thức ăn và nước uống nhét vào tay mấy viên cảnh sát rồi đuổi họ ra khỏi văn phòng Trương Miện. “Giờ không phải lúc nổi điên. Đây quả điều tra cuối cùng rồi hả, sao tôi cứ thấy nó thiếu gì đó.”“Thiếu đoạn thời gian khoảng hơn một năm cậu ta sống ở Anh. Bên đó nên để bên lão Thiệu đi tra, chứ với thân phận của tôi mà đi tra dễ dính tới vấn đề ngoại giao chính trị lắm. Còn lại thì tôi đào ra gốc rễ tông ti của cậu ta rồi.”
“Cậu ta gặp vợ cũ của mình trong bệnh viện sau đó liền kết hôn, sáu tháng sau Cung Dĩnh được sinh ra ở bệnh viện St. Joseph. Mốc thời gian có phải kỳ lạ quá rồi không?”“Khi chia tay tiểu Triết cậu ta bị ngộ độc rượu được đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Nhân dân số 1, bác sĩ chủ trị là anh trai của Tiêu Tiêu. Sau khi xuất viện cậu ta liền rao bán căn hộ ở Tây Loan mà tiểu Triết cho, rồi cùng Tiêu Tiêu bay đến Anh kết hôn. Trước đó hai người bọn họ chưa hề quen biết cũng không có sự giao thoa ở bất kỳ chỗ nào.”“Có thể là quen lúc nhỏ hay một đoạn tình duyên ngắn ngủi kiểu 419 thì sao?” Trần Xung đưa ra giả thuyết.“Con thưa bố, bố đây là đang nghi ngờ của đội hình sự bọn con đấy! Tôi dám đảm bảo với cậu trước khi gặp ở bệnh viện thì hai người họ chưa từng quen biết.”“Tiêu Tiêu kia từng mang thai?”“Thì vì đi khám thai mới gặp Cung Tuấn mà.” Trương Miện dùng biểu cảm ‘Ông bị ngu đột xuất à’ nhìn Trần Xung, “Trong hồ sơ bệnh án tôi đi cửa sau lấy về thì cô ta lúc đó mang thai tầm ba tháng.”“Giờ còn phải chờ xét nghiệm ADN và kết quả điều tra ở Anh... Vậy chúng ta dùng phương pháp cổ điển, đưa ra các giả thuyết rồi làm phép loại trừ đi.” Vốn trong lòng đã có kết quả nhưng với tính đa nghi Trần Xung vẫn muốn kiểm chứng lại một lần nữa.“OK, vậy tôi sẽ đưa ra giả thuyết đầu tiên.” Trương Miện chính là chưa có bằng chứng xác thực thì vẫn chọn không tin, “Cung Tuấn trúng tiếng sét ái tình với Tiêu Tiêu. Vì yêu chấp nhận đổ vỏ, đứa bé kia cùng cậu ta không có quan hệ gì.”“Ông nói ra xong rồi chính ông có thấy đáng tin không? Một người đau khổ thất tình suýt nữa uống rượu tới chết quay lưng phát liền yêu một người khác à?”“Có vô lý thế nào vẫn dễ tin hơn việc đàn ông sinh con.” Trương Miện vẫn rất cứng miệng, “Hoặc có thể Tiêu Tiêu sảy thai. Ông nhìn bệnh án đi, có dấu hiệu sinh non ấy. Cung Tuấn vì an ủi cô ta mà nhận nuôi đứa trẻ kia.”“Giả thuyết này nghe khá logic. Nhưng dựa trên nghi chứng ở giả thuyết một thì vẫn có thể bác bỏ nó.”“Đệch, ông muốn tin việc đứa trẻ kia do chính Cung Tuấn sinh thì nói mẹ nó đi. Vờn tới vờn lui làm gì!”“Bớt chửi tục đi. Văn hóa mang đi nhắm rượu hết rồi à?” Trần Xung dùng tập hồ sơ vỗ đầu Trương Miện cái bốp, “A Hàng nó gọi tới. Bằng chứng khoa học tới rồi nè.”Trần Xung nhận cuộc gọi nhân tiện mở loa ngoài. Gương mặt kinh sợ xanh mét của Ngôn Hàng qua màn hình camera có tính kích thích vô cùng. Cậu ta nắm siết mấy tờ kết quả xét nghiệm tới nhăn nhúm, giọng nói thì pha lẫn sợ hãi và vui mừng:“Từ mẫu máu và mẫu dịch vị của cả ba người, em làm cả sinh trắc hệ gen nhân và hệ gen ti thể, sử dụng 6 bộ KIT khác nhau, sau đó so sánh các đặc điểm...”“Nói tiếng người!” Cả Trần Xung và Trương Miện cùng gào lớn, “Đã gấp muốn chết rồi ai rảnh mà nghe cậu nói mấy cái học thuật kia. Rốt cuộc kết quả xét nghiệm thế nào?”“Kết quả xét nghiệm cho thấy Cung Dĩnh là con của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.”
___Có những vật dù bạn chán ghét nó nhưng vẫn phải làm bạn với nó trong một khoảng thời gian rất dài. Trương Triết Hạn vuốt lên vết lõm ở đầu batoong ‘đã lâu không gặp’, suốt hai năm đầu khi điều trị ở Pháp hắn đều phải dựa vào vật này để đi lại. Đã có lúc hắn chuẩn bị tư tưởng phải gắn bó với nó cả đời. Tàn phế cả đời. Nhưng may là trời xót thương, phẫu thuật cấy ghép sụn chêm của hắn thành công.“Tự làm tự chịu, bày cái bộ dạng đáng thương đấy cho ai xem?” Trương Minh Hiên nhìn em trai phải nhờ đến gậy chống mới có thể đứng lên mà đau lòng. Anh đi theo Trương Triết Hạn vào nhà đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống, hỏi, “Sao lại đổi mật khẩu cửa?”“Hôm trước gọi thợ đến sửa đường nước, cô giúp việc không cẩn thận để lộ mật khẩu nên phải đổi.” Trương Triết Hạn chống batoong từng bước chậm chạp đi về phía sô pha, Lộ Phi đang nằm trên đó liền ngoan ngoãn trở về ổ của mình, “Mà đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới chỗ em làm gì vậy?”“Trần Xung gọi anh nói sang em có việc gấp, anh còn đang định hỏi em có việc gì đây.” Trương Minh Hiên xoa mái tóc rối bù ướt nhẹp của Trương Triết Hạn, “Máy sấy đâu sao không sấy. Tóc ướt như vầy là muốn cảm thêm chập nữa hả?”“Em vừa tắm xong thì nghe tiếng chuông cửa liền vội vàng ra tiếp giá, làm gì có thời gian sấy?”“Chỉ giỏi cãi.” Trương Minh Hiên đi vào phòng ngủ lấy máy sấy ra, nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc cưng chiều giúp em trai sấy khô, “Có nóng quá không?”“Không ạ, dễ chịu lắm.” Trương Triết Hạn hai mắt lim dim như con mèo nhỏ phơi bụng hưởng thụ sự cưng chiều, “Ưm... mà lão Trần lại bày trò gì thế nhỉ?”“Chịu. Cứ để cậu ta đến thì sẽ biết thôi. Còn em mệt thì ngủ một lát đi"
A Ninh: Tôi quả nhiên tai mềm😤
“Cậu ta gặp vợ cũ của mình trong bệnh viện sau đó liền kết hôn, sáu tháng sau Cung Dĩnh được sinh ra ở bệnh viện St. Joseph. Mốc thời gian có phải kỳ lạ quá rồi không?”“Khi chia tay tiểu Triết cậu ta bị ngộ độc rượu được đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Nhân dân số 1, bác sĩ chủ trị là anh trai của Tiêu Tiêu. Sau khi xuất viện cậu ta liền rao bán căn hộ ở Tây Loan mà tiểu Triết cho, rồi cùng Tiêu Tiêu bay đến Anh kết hôn. Trước đó hai người bọn họ chưa hề quen biết cũng không có sự giao thoa ở bất kỳ chỗ nào.”“Có thể là quen lúc nhỏ hay một đoạn tình duyên ngắn ngủi kiểu 419 thì sao?” Trần Xung đưa ra giả thuyết.“Con thưa bố, bố đây là đang nghi ngờ của đội hình sự bọn con đấy! Tôi dám đảm bảo với cậu trước khi gặp ở bệnh viện thì hai người họ chưa từng quen biết.”“Tiêu Tiêu kia từng mang thai?”“Thì vì đi khám thai mới gặp Cung Tuấn mà.” Trương Miện dùng biểu cảm ‘Ông bị ngu đột xuất à’ nhìn Trần Xung, “Trong hồ sơ bệnh án tôi đi cửa sau lấy về thì cô ta lúc đó mang thai tầm ba tháng.”“Giờ còn phải chờ xét nghiệm ADN và kết quả điều tra ở Anh... Vậy chúng ta dùng phương pháp cổ điển, đưa ra các giả thuyết rồi làm phép loại trừ đi.” Vốn trong lòng đã có kết quả nhưng với tính đa nghi Trần Xung vẫn muốn kiểm chứng lại một lần nữa.“OK, vậy tôi sẽ đưa ra giả thuyết đầu tiên.” Trương Miện chính là chưa có bằng chứng xác thực thì vẫn chọn không tin, “Cung Tuấn trúng tiếng sét ái tình với Tiêu Tiêu. Vì yêu chấp nhận đổ vỏ, đứa bé kia cùng cậu ta không có quan hệ gì.”“Ông nói ra xong rồi chính ông có thấy đáng tin không? Một người đau khổ thất tình suýt nữa uống rượu tới chết quay lưng phát liền yêu một người khác à?”“Có vô lý thế nào vẫn dễ tin hơn việc đàn ông sinh con.” Trương Miện vẫn rất cứng miệng, “Hoặc có thể Tiêu Tiêu sảy thai. Ông nhìn bệnh án đi, có dấu hiệu sinh non ấy. Cung Tuấn vì an ủi cô ta mà nhận nuôi đứa trẻ kia.”“Giả thuyết này nghe khá logic. Nhưng dựa trên nghi chứng ở giả thuyết một thì vẫn có thể bác bỏ nó.”“Đệch, ông muốn tin việc đứa trẻ kia do chính Cung Tuấn sinh thì nói mẹ nó đi. Vờn tới vờn lui làm gì!”“Bớt chửi tục đi. Văn hóa mang đi nhắm rượu hết rồi à?” Trần Xung dùng tập hồ sơ vỗ đầu Trương Miện cái bốp, “A Hàng nó gọi tới. Bằng chứng khoa học tới rồi nè.”Trần Xung nhận cuộc gọi nhân tiện mở loa ngoài. Gương mặt kinh sợ xanh mét của Ngôn Hàng qua màn hình camera có tính kích thích vô cùng. Cậu ta nắm siết mấy tờ kết quả xét nghiệm tới nhăn nhúm, giọng nói thì pha lẫn sợ hãi và vui mừng:“Từ mẫu máu và mẫu dịch vị của cả ba người, em làm cả sinh trắc hệ gen nhân và hệ gen ti thể, sử dụng 6 bộ KIT khác nhau, sau đó so sánh các đặc điểm...”“Nói tiếng người!” Cả Trần Xung và Trương Miện cùng gào lớn, “Đã gấp muốn chết rồi ai rảnh mà nghe cậu nói mấy cái học thuật kia. Rốt cuộc kết quả xét nghiệm thế nào?”“Kết quả xét nghiệm cho thấy Cung Dĩnh là con của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.”
___Có những vật dù bạn chán ghét nó nhưng vẫn phải làm bạn với nó trong một khoảng thời gian rất dài. Trương Triết Hạn vuốt lên vết lõm ở đầu batoong ‘đã lâu không gặp’, suốt hai năm đầu khi điều trị ở Pháp hắn đều phải dựa vào vật này để đi lại. Đã có lúc hắn chuẩn bị tư tưởng phải gắn bó với nó cả đời. Tàn phế cả đời. Nhưng may là trời xót thương, phẫu thuật cấy ghép sụn chêm của hắn thành công.“Tự làm tự chịu, bày cái bộ dạng đáng thương đấy cho ai xem?” Trương Minh Hiên nhìn em trai phải nhờ đến gậy chống mới có thể đứng lên mà đau lòng. Anh đi theo Trương Triết Hạn vào nhà đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống, hỏi, “Sao lại đổi mật khẩu cửa?”“Hôm trước gọi thợ đến sửa đường nước, cô giúp việc không cẩn thận để lộ mật khẩu nên phải đổi.” Trương Triết Hạn chống batoong từng bước chậm chạp đi về phía sô pha, Lộ Phi đang nằm trên đó liền ngoan ngoãn trở về ổ của mình, “Mà đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới chỗ em làm gì vậy?”“Trần Xung gọi anh nói sang em có việc gấp, anh còn đang định hỏi em có việc gì đây.” Trương Minh Hiên xoa mái tóc rối bù ướt nhẹp của Trương Triết Hạn, “Máy sấy đâu sao không sấy. Tóc ướt như vầy là muốn cảm thêm chập nữa hả?”“Em vừa tắm xong thì nghe tiếng chuông cửa liền vội vàng ra tiếp giá, làm gì có thời gian sấy?”“Chỉ giỏi cãi.” Trương Minh Hiên đi vào phòng ngủ lấy máy sấy ra, nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc cưng chiều giúp em trai sấy khô, “Có nóng quá không?”“Không ạ, dễ chịu lắm.” Trương Triết Hạn hai mắt lim dim như con mèo nhỏ phơi bụng hưởng thụ sự cưng chiều, “Ưm... mà lão Trần lại bày trò gì thế nhỉ?”“Chịu. Cứ để cậu ta đến thì sẽ biết thôi. Còn em mệt thì ngủ một lát đi"
A Ninh: Tôi quả nhiên tai mềm😤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com