TruyenHHH.com

Han Tuan Nam Thang Da Qua Tinh Yeu Bo Lo

Chap 26: A HÀNG

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Khi chúng ta đã quen với sự cô đơn, thức dậy có người bên gối chính là thứ xa xỉ. Cái cảm giác bầu bạn thân cận xa lạ thân quen đánh úp. Bất ngờ đến không kịp trở tay. Trương Triết Hạn ngắm nhìn người không chút phòng bị cuộn trong lòng mình, như trở về năm năm trước khi họ vẫn là một đôi. Tay hắn hết đưa ra lại rụt về, cuối cùng chạm lên vết bầm trên mặt Cung Tuấn.

“Đồ ngốc nhà em luôn không biết bảo vệ mình.”

Điện thoại rơi trên sàn reo liên tục. Tiếng chuông quấy nhiễu đến cún nhỏ, mày kiếm nhăn lại, hàng mi lay động. Trương Triết Hạn vỗ vỗ lên lưng y trấn an, sau đó đi tới nhặt điện thoại lên.

“Tiểu Triết, tôi với A Hàng đang ở trước cửa.”

“Đệch! Dư Tường ông có chìa khóa còn gọi cho tôi mở cửa, hâm à?” Trương Triết Hạn cọc lên rồi nhé. Nhà của hắn, hắn có thể không có chìa khóa không nhớ password nhưng Dư Tường chắc chắn có. Thế quái nào tên hâm đó lại chơi trò đứng ở ngoài chờ mở cửa lúc sáng sớm.

“Hai đứa tôi sợ thấy phải gì không nên thấy, được không? Giờ bọn tôi vào đấy, cái gì cần che thì che đi.”

Thông báo xong Tiểu Vũ mở cửa lôi Ngôn Hàng đang càm ràm vào nhà. Ngôn Hàng vừa làm một ca mổ thay tim xong thì bị vệ sĩ lôi đi, cậu vừa mệt vừa cáu. Tứ ca của cậu cứ sáp vào người kia liền low IQ, làm ra mấy chuyện kinh hãi thế tục. Anh ta đâu có đáng. Nếu không phải sợ sau này Tứ ca túm được sẽ đập cho một trận thì cậu nhất định sẽ không tới đây. Mấy cái tai họa như Cung Tuấn sống dai lắm, không cần thăm khám chi cho mất công!

“Lề mề gì ở đó?”

Trương Triết Hạn mặc một bộ đồ ngủ màu rượu đứng ở trên tầng. Giọng nói của hắn vào buổi sáng khá trầm mang theo sự uy nghiêm của người nắm quyền nhiều năm, khiến người ta kính sợ nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Ngôn Hàng nghĩ may là Tứ ca nhà cậu thích đàn ông, chứ nếu không mỹ nữ danh viện đều bị ảnh cướp mất hết.

“Ngôn Hàng, mau lên trên này. Đừng để tôi xuống lôi cậu lên.”

“Tiểu Triết, còn đám lộn xộn ở chỗ Hàn Phỉ?” Tiểu Vũ ngẩng lên gọi Trương Triết Hạn.

“Để tôi dẫn A Hàng lên khám cho Tuấn tử rồi xuống.”

“Vậy tôi đi dọn bữa sáng, A Hàng nó gào đòi cơm suốt nãy giờ.” Tiểu Vũ xách hộp đồ ăn đi về phía nhà bếp.

“Tiểu Vũ.”

“Hả?”

“Chuẩn bị thức ăn cho Tuấn tử thanh đạm một chút.”

“Biết rồi, cần phải ông nhắc à?” Tiểu Vũ khinh bỉ đáp. Anh nghĩ bản thân điên rồi mới xuất ngũ rồi trở thành trợ lý của Trương Triết Hạn.

“Cảm ơn ông.”

“Phắn, ông đây không cần mấy lời đó. Tháng này ông đây muốn tăng lương gấp đôi!”
___

Khi Trương Triết Hạn rời đi thì Cung Tuấn đã tỉnh rồi. Nhưng cơ thể y như vỡ tan thành từng mảnh: eo không nhấc lên nổi, nơi tư mật thì đau rát. Rốt cuộc đêm qua bọn họ lăn lộn ác liệt tới mức nào vậy trời? Túng dục hại thân, ông bà dạy cấm có sai. Cung Tuấn vùi người trong chăn giả chết.

Mang hộp thuốc theo Trương Triết Hạn vào phòng ngủ chính, Ngôn Hàng bị cái mùi xạ hương phiêu đãng trong phòng hun cho tỉnh cả ngủ. Đệch. Kịch liệt tới mức nào mà tới giờ mùi vẫn không tán đi hết, Tứ ca nhà hắn không phải ăn chay lâu quá đêm qua phá chay trực tiếp làm hỏng người ta đó chứ? Ngôn Hàng đặt hộp thuốc xuống bàn, đưa tay tính cầm lấy bàn tay đang để ngoài của Cung Tuấn nhưng lại bị hất ra. Người trong chăn trở nên co cụm lại run rẩy. Trương Triết Hạn ngồi xuống bên giường, ôm lấy cả người và chăn trấn an:

“Bảo, là A Hàng. Để nó khám cho em nhé?”

“Dạ.”

Cung Tuấn đáp lại. Lúc này y mới phát hiện giọng mình khản đặc như vịt đực. Quá mất mặt, cái đầu xù vừa ló ra lại rụt vào chăn. Trốn tiếp. Biểu cảm như con cún ngốc của y khiến cho tim Trương Triết Hạn mền nhũn. Nếu không phải có Ngôn Hàng ở đây hắn thật muốn đè em ấy ra bắt nạt một chập.

“Đừng cuốn chặt chăn như thế sẽ ngạt thở đó. Em ra để A Hàng khám đi, anh ra ngoài lấy bữa sáng. Nhé?”

Cún nhà da mặt mỏng, hắn còn ở em ấy nhất định sẽ không thể nói rõ tình trạng thân thể với bác sĩ được. Trương Triết Hạn vỗ vai Ngôn Hàng dặn ‘Không được nói năng lung tung’ rồi sau đó xuống nhà.

“Tứ ca đi rồi, anh để tôi khám cho nhanh đi rồi tôi còn về ngủ.”

“A Hàng, đã lâu không gặp.”

“Đừng gọi tôi như thế!” Ngôn Hàng rút ra một mũi thuốc tiêm vào ven tĩnh mạch của Cung Tuấn. Đôi mắt hắn mang theo giận dữ không chút dấu giếm, “Một kẻ phản bội như anh không xứng.”

Ở đại viện của bọn họ hay đùa: Con trai nhà họ Dư là cái bóng của Trương Triết Hạn, còn cậu út nhà họ Ngôn là tùy tùng nhỏ của hắn. Là thứ Trương Triết Hạn thích Dư Tường sẽ đi đoạt về cho hắn. Là thứ Trương Triết Hạn thích Ngôn Hàng sẽ bảo vệ nó vô điều kiện. Lúc trước khi hai người họ công khai, ngay cả anh em trong thất tử cũng kịch liệt phản đối, chính Ngôn Hàng cậu là người đi ngược lại tất cả chạy đến bảo vệ Cung Tuấn. Kết bạn với y, cổ vũ y. Thế mà người này lại phản bội lại Tứ ca, phản bội lại sự tin tưởng của cậu.

“Tôi phản bội?” Cung Tuấn gắt lên, “Ngôn Hàng, sao đến cậu cũng giống như bọn họ vì bảo vệ anh ấy mà không phân trắng đen! Là ai vứt bỏ ai? Là ai phản bội ai?”

Cung Tuấn buông chăn ra, bỏ qua cơn đau ở hông mà cố gắng ngồi tựa vào đầu giường. Sự mất kiên nhẫn chán ghét trong giọng nói của Ngôn Hàng y nghe ra được. Đau lòng. Thật sự đau lòng. Trong tất cả bạn bè của Trương Triết Hạn, chỉ có cậu ấy thành tâm chúc phúc, ủng hộ cho tình cảm của họ. Chỉ có cậu ấy thật lòng muốn kết bạn với y. Cũng chỉ có cậu ấy luôn cổ vũ y ‘Tuấn ca, cố lên’.

“Mẹ nó, giờ mà anh còn giả vờ vô tội!” Ngôn Hàng điên tiết đá chân vào tủ, mặc kệ khả năng âm thanh quá lớn khiến Trương Triết Hạn nghe thấy quay lại tẩn mình. “Anh có biết lúc đó khi tôi đi thực tập trở về nghe chuyện đã vì anh mà trở mặt với Tứ ca? Tôi vì anh mà mấy tháng trời không nói chuyện với anh ấy! Phải đến khi nhìn thấy anh ấy chống nạng khập khiễng giữa nơi đất khách quê người tôi mới lại gọi ảnh là Tứ ca. Nhưng anh thì sao? Anh thì hay rồi, cắm sừng Tứ ca tới con cũng có rồi. Cung Tuấn anh còn gì để nói? Còn dám mặt dày nói mình là nạn nhân.”

“Quả nhiên anh ấy biết chuyện Cung Dĩnh.” Chuyện luôn suy đoán cuối cùng được chứng thực khiến lòng Cung Tuấn nặng trĩu. Đường tháo lui kia phải dùng đến thật rồi. Y bất lực mệt mỏi, “Cậu không hiểu, anh ấy cũng không hiểu, tôi chẳng còn gì để nói. Bác sĩ Ngôn, cậu khám nhanh rồi đi đi.”

“Cởi áo.”

Áo ngủ lụa mở ra để lộ cơ thể với chi chít vết hôn ngân trải dài khắp. Hai đầu nhũ thì sưng đỏ trầy xước, nơi eo và xương bướm hiện rõ vết bầm do bị nắm siết. Còn hậu huyệt càng thê thảm, không thể khép lại mà còn có dấu hiệu bị rách. Này là cưỡng bức chứ đâu phải làm tình? Cung Tuấn thế mà từ đầu đến cuối không rên kêu tới một lời. Động tác thoa thuốc của Ngôn Hàng cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Anh vì sao lại có sẹo rạch dọc đoạn dưới?” Ngôn Hàng nhìn vết sẹo phẫu thuật được ngụy trang bằng hình xăm trăng sao chau mày. Đây là vị trí mổ lấy thai. Nếu Cung Tuấn là phụ nữ thì hắn đã chạy ngay đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho Tứ ca và nhóc mũm mĩm rồi.

“Cậu nói vết thẹo nào cơ?” Cung Tuấn giật thót tim mau chóng giả ngây lấp liếm, “Tôi đóng phim hành động có rất nhiều thẹo.”

“Không có gì, tôi thiếu ngủ nên loạn trí thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com