TruyenHHH.com

Han Tuan Nam Thang Da Qua Tinh Yeu Bo Lo

Chap 14: SỢ HÃI

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Trương tiên sinh, tác giả của tiểu thuyết “Trăng Sáng” lại là bạn trai tin đồn của Tô Anh khiến mọi người trong đoàn được một phen ăn dưa sôi nổi. Phải biết trên mạng rất nhiều người đang hóng profile của anh đẹp trai này, không ngờ người ta không chỉ đẹp trai, giàu có lại còn vô cùng tài giỏi. Quả nhiên là một chiếc bạn trai ngon từ thịt ngọt từ xương mà!

Trong xe RV của Tô Anh, cái vị đang là trung tâm của bát quái tập trung chơi đấu địa chủ high tới quên trời quên đất. Tô Anh nhịn không được phải lên tiếng trước:

“Tứ ca, anh tới đây làm gì thế?”

“Làm biên kịch.” Trương Triết Hạn bâng quơ trả lời, “Dạo này kinh tế khó khăn nên phải nhận thêm việc.”

Tô Anh dùng ánh mắt ‘chắc em tin’ lườm Trương Triết Hạn.

“Còn lườm nữa lé luôn bây giờ.” Tiểu Vũ đi mua trà chiều xem như quà ra mắt trở về, anh dí ly trà sữa vào trán của Tô Anh, “Em cứ kệ nó đi, vài bữa nó hết cơn điên thì mọi chuyện đâu lại vào đấy thôi.”

“Uầy, em thì không sao.” Tô Anh cầm ly trà sữa hút một ngụm to. “Nhưng mà Cung sư huynh thì không chắc nha. Anh không biết đâu, lúc Tứ ca xuất hiện mặt Cung sư huynh xám ngoét giống như thấy ôn thần giáng lâm vậy á!”

“Cậu ta sợ đến thế ư?” Người vốn đang chơi điện thoại không màng thế sự lúc này đây lại nghiêm túc tới dọa người nhìn chòng chọc Tô Anh.

“Tứ ca, em...” Tô Anh co rúm chạy ra núp phía sau Tiểu Vũ.

“Tô Tô, trả lời anh.” Trương Triết Hạn vẫn tiếp tục truy cứu, “Sắc mặt Tuấn tử tệ đến thế sao?”

“Anh ấy lúc đó rất hoảng loạn, còn vô thức lui về phía sau, dẫm lên cả chân em cũng không biết.” Tô Anh biết tính của Trương Triết Hạn, nếu lúc này qua loa với anh ấy thì chỉ khiến anh giận hơn mà thôi. Để bảo toàn tính mạng cô chọn có gì nói đó, “Sau đó gần như phải vịn lấy người đại diện của mình để rời đi.”

“Biết sợ là rất tốt.” Trương Triết Hạn như thợ săn vui vẻ khi nghe con mồi của mình đang run rẩy, “Thế mới thú vị chứ!”

Tô Anh ở sau lưng Tiểu Vũ níu chặt lấy áo của anh, run rẩy nói, “Tiểu Vũ, em muốn về nhà.”

Tiểu Vũ cũng không khá hơn gì, “Tô Tô, anh cũng vậy.”
___

[Trong thư phòng có bay window đón nắng sáng sủa, Trương Triết Hạn ở phía sau Cung Tuấn cầm tay y giúp y luyện chữ. Bút lông lướt trên mặt giấy Tuyên Thành lưu lại nét bút xinh đẹp, nhu hòa.

“Phóng khoáng lưu loát hơn rồi.” Hơ khô mực xong Trương Triết Hạn giơ bức tự lên bình phẩm.

“Giờ anh thả em đi nấu cơm được rồi chứ?” Cung Tuấn chui ra khỏi vòng tay Trương Triết Hạn, làm mặt xấu, “Cái thú vui của mấy lão cán bộ này em thấm không nổi.”

“Bảo, em nói ai là lão cán bộ hử?” Trương Triết Hạn lôi người trở lại đè xuống bàn viết, “Dám chê anh già, xem ra đêm qua nhận giáo huấn chưa đủ rồi.”

Tiếp đó cũng chẳng để người dưới thân biện hộ, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đang hé mở mời gọi kia. Cuồng dã, ác liệt và đầy si mê. Đến khi kết thúc, khuôn mặt Cung Tuấn đã đỏ bừng, đôi mắt cún mơ màng ngấn nước. Trương Triết Hạn hôn lên khóe mắt đỏ hoe của y, đầu lưỡi cuốn đi giọt nước kia rồi mới hài lòng buông tha cho y. Hắn ngồi về ghế ôm lấy cún nhỏ để y ngồi tựa vào lòng mình.

“Muốn em luyện chữ là để cho em học cách thả lỏng bản thân, nếu em không thích thì sau này không học nữa.”

“Không phải không muốn học, nhưng mà...” Cung Tuấn túm lấy cổ áo Trương Triết Hạn, ngồi thẳng dậy mặt đối mặt, “...chỉ là mỗi lần luyện, sẽ cảm thấy mình so với anh thật kém cỏi.”

“Ngốc, nghĩ đi đâu đấy?” Trương Triết Hạn bẹo má Cung Tuấn. “Sau này không được nói mấy lời xem nhẹ bản thân nữa, nhớ chưa?”

“Ò.” Cung Tuấn nhìn vẻ không vui trên mặt Trương Triết Hạn liền đổi chủ đề, “Ca, sao đợt phép này anh lại luyện chữ mãi vậy? Muốn theo nghiệp cầm bút chuyên nghiệp à?”

“Giờ thì chưa. Để khi về già không còn tại ngũ nữa anh sẽ dựa vào bán chữ nuôi em.”

“Ai cần anh nuôi chứ!”

Quả nhiên là con cưng của trời, chỉ cần anh ấy muốn làm thì sẽ làm rất tốt.
Lời âu yếm năm đó vẫn khắc sâu trong tim. Chỉ là cả người nói và người nghe đều đã thay đổi.]

“Tuấn tử, em ngủ rồi sao?”

Lâm Thiệu đi nghe ngóng tin tức trở về thì thấy Cung Tuấn đang dùng quyển kịch bản che mặt.

“Không, chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi.” Cung Tuấn buông quyển kịch bản xuống, đưa tay day day hai mắt lau đi thứ đang làm nhòe mắt y. “Tiểu Thất, em đi qua chỗ phục trang kiểm tra lại giúp anh đi.”

Trong xe không còn người ngoài, Lâm Thiệu liền nói những gì vừa nghe ngóng được cho Cung Tuấn.

“Việc anh ta trở thành biên kịch là do được quốc sư năm lần bảy lượt nhờ vả. Còn nữa, anh ta cũng chỉ là cố vấn thôi còn biên kịch chính vẫn sẽ là Giang Kỳ Đào lão sư.”

“Lúc trước khi tranh tài nguyên này anh không tìm hiểu về tác giả nguyên tác ư?”

“Đại ca, thông tin về Trương tiên sinh được giới văn học ráo riết truy lùng mấy năm liền còn không ra, thì cậu nói đi tôi lấy đâu ra khả năng thần thông quảng đại mà đào ra được chứ!” Lâm Thiệu nhảy dựng lên, “Cậu nghĩ tôi sẽ vì tranh miếng bánh này mà cố tình đẩy cậu vào hố lửa ư?”

“Em không có ý đó. Anh đừng hét lên kẻo tai vách mạch rừng.”

“Tuấn tử, mà anh nghĩ em nhạy cảm quá rồi. Dù sao năm đó cũng là anh ta có lỗi với em. Chuyện của A Dĩnh có nói ra cũng chẳng ai tin, nên gặp lại thì cứ gặp thôi. Em rốt cuộc sợ cái gì chứ?”
Cung Tuấn không trả lời Lâm Thiệu. Y không muốn nói với anh trai rằng, “Em sợ mình sẽ động lòng một lần nữa, rồi rơi xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.”
___

Trở về Thượng Hải đồng nghĩa đoàn phim bị vây kín bởi các tay săn ảnh, phóng viên, trạm tỷ... nên chẳng mấy chốc danh tính cùng hình ảnh của nhà văn hot nhất 3 năm gần đây Trương tiên sinh được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Sau đó top 10 bảng hot search đều bị bao thầu bởi cái tên Trương Triết Hạn. Thế mới hiểu xã hội hiện nay hội chứng nhan khống nặng thế nào.

Top comment:

1. Đại đại nhà chúng ta yyds!

2. Xưa bên Độc Hiết có topic ghen ăn tức ở bảo rằng Trương tiên sinh là ông chú bụng phệ hói đầu nên mới không dám lộ diện. Giờ tui mang chiếc thần nhan này qua đó vỗ vào mặt đám loser đó đây.

3. Vốn có thể dùng nhan sắc kiếm cơm nhưng lại thích dùng tài năng đứng trên đỉnh nhân sinh. Ai mở siêu thoại đê tui đi tôi follow!

- Reply: Có rồi nhé thím, welcome!

- Reply: Vừa đi follow về, chị em quá nhanh và nguy hiểm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com