Chap 23: Trở về đi
Chap 23: Trở về điAuthor: Yên NinhBeta: Như Ngọc"Tôi không quyến rũ tên súc sinh kia, tôi không có…" Cô gái quần áo không chỉnh tề bị người ta nhấn đầu dập dụi trong bùn lầy, trên người cô chi chít vết thương lớn nhỏ trắng bợt do ngâm nước quá lâu. Xung quanh rất nhiều người đứng xem thảm trạng của cô, vô cảm chỉ trỏ xôn xao bàn tán. Một tiện tịch sinh ra đã mang tội còn bán nghệ nơi son phấn mưu sinh, cô nói mình bị cưỡng bức chẳng có ai tin, họ chỉ tin vào điều họ muốn.Đến khi cô gái dù không còn bị khống chế cũng không thể bò dậy nổi nữa thì một tán ô xuất hiện, che chắn sinh mệnh thoi thóp của cô khỏi những giọt mưa rét lạnh thấu xương. Những kẻ bàng quan hiếu kỳ và những kẻ hành hung đều bị đuổi đi. Cô gái cố hết sức nâng thân thể dậy, đôi mắt cô ngước nhìn chủ nhân của tán ô."Tôi bị oan… xin hãy tin tôi!" Như kẻ đuối sức giữa dòng, Mục Vân Tương bám víu mà cố gắng biện bạch cho mình. "Khi sự bác ái quá xa xỉ thì góc nhìn khác nhau sẽ dẫn đến sự phán xét khác nhau. Người đời không có nghĩa vụ cho cô sự trong sạch, oan khuất của bản thân hãy tự mình gột rửa, đừng phí sức van xin công đạo từ người khác." Thanh niên cúi người đặt chiếc ô vào bàn tay đang run rẩy của cô gái, "Mưa rồi. Trở về nhà đi, đừng phí hoài mạng sống vô ích. Công đạo luôn ở đó, đâu nhất thiết cứ phải hôm nay.""Thiếu gia, người đừng lề mề nữa được không, nguyên soái luyện binh đã về đến bên ngoài thành rồi kia kìa." Hộ vệ đi cùng thanh niên hối thúc, "Ngài ấy mà biết bọn tôi để người chạy loạn ở khu vực tự trị ly khai này sẽ cho bọn tôi tăng cường huấn luyện tới chết mất!""Lương Cửu Tiêu à, ta cũng có thể cho các ngươi đi tăng cường huấn luyện đó nha." Thanh niên chạy tới dưới tán ô của hộ vệ, bá cổ người nọ trêu chọc."Thuộc hạ mới không sợ mấy cái móng mèo của người." Người gọi là Cửu Tiêu kia không hề khách khí đấm lên vai thanh niên. Anh ta và một hộ vệ nữa trực tiếp lôi thanh niên chạy vội về phía quân doanh.Tấm áo lụa màu thiên thanh thêu đằng vân bằng chỉ bạc do dính nước mưa mà ôm sát vào cơ thể cao gầy đĩnh đạc, ngọc trụy trên bội kiếm giống như thanh long uốn lượn. Khi đến khúc quanh, thanh niên còn ngoảnh đầu đưa tay ra dấu 'Trở về đi', khoảnh khắc đó Mục Vân Tương cảm thấy mình đã gặp Thần. Lại bẵng đi mấy năm ở nơi son phấn của Tây Khâu xuất hiện một danh kỹ đầu bảng, nàng chưa từng lộ diện, chỉ bằng giọng hát thiên phú cùng mùi hương pheromone mân côi nồng nàn mà nắm giữ tâm của rất nhiều yếu nhân. Tây Khâu, vùng đất lưu đày nơi ở của những kẻ mang tội và phản quân, chỉ vài năm ngắn ngủi quyền lực ngầm đã lưu chuyển đến tay một kỹ nữ."Cô chính là con gái của Mục y sư?" Nam nhân mặc bộ quân phục màu xanh thẫm trên ngực áo có một đóa hoa tang, anh nhìn cô gái đang đứng ở phía dưới với ánh mắt thương tiếc."Thiếu gia, đã lâu không gặp." Mục Vân Tương mừng đến rơi nước mắt, tiếng gọi thiếu gia giúp cô chống đỡ những năm tháng địa ngục dày vò kia cuối cùng cũng đã có thể cất thành lời, "Mục Liên Sinh là cha của nô tỳ.""Xem ra công đạo của bản thân cô đã đòi về theo cách của mình rồi nhỉ?" Tin tức giám sát trên Al thể hiện thảm trạng khi tử vong của vài tên ác bá hoành hành ở Tây Khâu. "Vậy ta chỉ có thể trả lại cho cô sự trong sạch của cha và hôn phu của cô." Nam nhân thẳng tắp kính lễ nghiêm chào với cô gái, giọng anh dõng dạc mạch lạc:"Tôi, trung tá Trương Triết Hạn, lấy thân phận thống lĩnh của binh đoàn Xích Diễm trả lại sự trong sạch cho Mục Liên Sinh tiên sinh, xóa bỏ tất cả các tội danh và khôi phục lại quân tịch cho ông ấy." "Quân bộ cũng sẽ trả lại điền sản đã tịch thu, công khai xin lỗi trước dân chúng.""Mục Vân Tương tiểu thư, cô cũng sẽ được khôi phục lại thân phận công dân tự do. Ngay bây giờ nếu muốn, cô có thể lên phi thuyền rời khỏi Tây Khâu."Cô gái cười rộ lên như đóa hồng mai nở rộ trong băng giá ngạo nghễ tang thương. Công đạo cô đã chờ mòn mỏi cuối cùng cũng đã chờ được, nhưng cha cô chết trong sự lăng nhục, hôn phu cũng đã tự vẫn ở nhà giam quân bộ, công đạo chờ được cũng bằng không. Cô ngã ngồi trên đất ôm lấy di vật mà người kia mang đến. Nước mắt đã khô cạn chẳng thể rơi được nữa.Nam nhân thở dài đứng tựa vào khung cửa gỗ lim, ngón tay thon dài đánh nhịp một giai điệu đồng dao. Ánh hoàng hôn màu đỏ tía phủ lên người anh một tầng sáng mơ hồ. Dịu dàng ủi an."Cha của cô là một bác sĩ, một nhà khoa học khả kính, lại vì sự tranh quyền đoạt lợi mà bị biến thành tội phạm diệt chủng.""Xin lỗi, là Trương gia ta liên lụy đến các người. Ta sẽ thay chú ta bù đắp cho cô.""Mục Vân Tương, cô muốn gì?""Nô tỳ tự biết bản thân mình dơ bẩn, nhưng vẫn bạo gan xin thiếu gia hãy để nô tỳ đi theo người." Cô gái quỳ bên chân nam nhân dập đầu, "Cho nô tỳ tiếp tục việc gia phụ đang làm dang dở, dùng chính khả năng của mình cho người thân đã mất một câu trả lời thỏa đáng.""Ta đến đây là để đền bù, vốn ta nên khuyên cô sống một cuộc đời đơn giản an yên." Nam nhân nhìn hoàng hôn đã tắt hẳn cười thê lương, "Nhưng đều là người mang trên lưng oan khuất của người thân, ta hiểu ta không thu cô thì cô cũng sẽ tìm con đường khác. Nếu đã vậy thì chẳng bằng để cô lên thuyền của ta. Ta sẽ đưa cô một đoạn."Xoảng!!Tiếng đồ vật rơi vỡ cắt đứt mạch ký ức xưa cũ.Kiều Dung mặc áo blouse trắng xông vào ném chiếc lồng sắt mạnh xuống bàn, cô phẫn nộ quát lớn."Ai cho phép cô khua tay múa chân ở địa bàn của lão nương!"Mục Vân Tương ôm chiếc lồng lên âu yếm dỗ dành mấy kim sí trùng đang bị giam trong lồng. "Người phụ nữ hung dữ này dọa các con rồi phải không?""Vân nương!" Cơn giận leo thang đến đỉnh điểm, Kiều Dung vung tay một lần nữa, lần này mang theo tinh thần lực trực tiếp thiêu cháy mấy con trùng, lửa cũng bén đến làm cháy xém một góc tay áo bằng gấm của Mục Vân Tương, lộ ra hình xăm chi tử hoa trên cổ tay trắng nõn."Một quân y nho nhỏ như cô không xứng chất vấn ta." Mục Vân Tương kéo khăn lụa trên tóc xuống quấn lên cổ tay che đi hình xăm như trân bảo. "Càng không có tư cách hỏi đến quyết sách của thiếu gia.""Hừ, đừng mang tướng quân ra dọa ta, trước khi là một người lính Kiều Dung ta là một bác sĩ, ta không cho phép bất cứ bàng môn tả thuật gì hoành hành trước mắt mình.""Bàng môn tả đạo?" Mục Vân Tương cười lớn chán ghét, "Không đủ tri thức để hiểu thì liền nói đó là bàng môn tả đạo. Đám viện sĩ mua danh chuộc tiếng các ngươi chính là loại đạo đức thối nát này.""Cô thật sự vì bảo vệ những thân binh kia mà tức giận ư?" Đồng tử bên trái của Mục Vân Tương đổi từ màu nâu nhạt thành màu lam, "Hay là do trong lòng cô có quỷ, Kiều Dung?"Tiếng người ngáy ngủ gầm gừ, một con chim Quán Quán bay lượn quanh Kiều Dung đánh thức cô khỏi mê hoặc. Kiều Dung khiếp sợ lùi về sau, hồn vệ Quán Quán che chắn phía trước."Cô--" Kiều Dung nhìn kim sí trùng đã bị đốt trụi lắp bắp, "Cô không dùng chúng để thực thi sưu hồn thuật? Không thể nào, cô không có hồn vệ kia mà?!""Bọn chúng chỉ dùng để kiểm tra xem có ai trong phủ này trúng độc hay không thôi." "Còn nữa, chúc mừng cô vượt qua bài kiểm tra.""Mắt trái của cô là con mắt cơ giáp." Có Quán Quán hiện thân Kiều Dung sẽ không bị nhiếp hồn thuật che mắt, cô nhanh chóng phát hiện ra dị thường."Đẹp chứ?" Tròng mắt của Mục Vân Tương đảo quanh một vòng sau đó lại trở lại màu nâu bình thường, "Thời đại khoa học phát triển, chỉ cần đủ tàn nhẫn với chính mình thì vẫn có thể trở nên mạnh mẽ."Cát Xuyên và Hứa Gia vây xem ở bên ngoài, nếu không có Long Phi Dạ áp trận thì cũng đã trúng chiêu rồi. Hai alpha quẳng luôn hình tượng run rẩy núp sau lưng vương gia nhà mình, "Vương gia ơi, nữ nhân này đáng sợ quá đi!"Túc vương khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng nhưng trong lòng lại có một Nữu Nữu quắn cả đuôi meo meo khóc ròng. Sao bên cạnh phu tử nhà y mỗi lần thêm người thì đều là người sau điên phê hơn người trước vậy trời! Thầy ấy ngại mệnh mình quá cứng nên nuôi quái vật giải trí hay gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com