TruyenHHH.com

[HẠN TUẤN ] HOÀNG HÔN MÁU

Chap 19: Nhân quả

Yenthanh751

Chap 19: Nhân quả

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Đền thờ nằm tại khu vực trung tâm của quần thể tòa nhà Quốc hội Liên bang. Nơi đây là một trong số ít biểu tượng tâm linh nhận được sự thờ kính của dân chúng ở thời đại khoa học kỹ thuật vượt trội này, khối kiến trúc bằng cẩm thạch uy nghiêm lộng lẫy được bảo vệ nghiêm ngặt chính là minh chứng rõ ràng nhất. Từng bước giày da quân đội nện xuống nền đá đỏ nguyên khối, âm hưởng vang lên không dứt xé toạc đi không gian tĩnh lặng. Vệ binh gác đền thấy người đến là ai liền hạ súng đứng tư thế kính lễ nghiêm chào của quân đội, sau đó đẩy mở cánh cửa lớn bằng đồng xanh nặng nề để họ tiến vào. 

Chính điện.

Trương Triết Hạn giương đôi mắt sắc lạnh ẩn sau mắt kính đơn viền vàng, động tác cử động khiến sợi xích bạc mảnh kéo từ gọng kính đến sau tai khẽ lay chuyển, bàng bạc phảng phất nét văn nhã. Anh đi vòng quanh các đỉnh đèn, nhận lửa từ tay các tế ti, thành kính thắp từng bấc đèn hương. Chẳng mấy chốc mùi đàn hương đã nồng đượm khắp tế đàn. Hồn Cung Tuấn bị tuấn nhan kia câu đi, lòng hắn thổn thức mắng: Tư văn bại hoại. Anh đây là đang quyến rũ gia hay mấy tế ti kia đó hả?

Tế ti thì lo mà thờ phượng thần linh đi, xuân tâm nhộn nhạo làm cái khỉ gì! Trương thái thái quét mắt một vòng cảnh cáo, ai cũng không được thèm muốn alpha của hắn. Anh là của hắn, tất cả đều thuộc về hắn.

"Tuấn tử." Trương Triết Hạn cao giọng gọi tỉnh omega đang ở đâu đẩu trên mây xuống, "Tập trung nào."

"Em đang vô cùng tập trung."

"Hử?" Chuẩn tướng nhướng mày, đôi mắt hắc bạch phân minh như muốn nói em còn cãi cố à.

"Tập trung tận 200% chiến lực ngăn cỏ dại mọc lan trên đỉnh đầu." Trương thái thái hùng hùng hổ hổ, khí thế chính thất trấn áp ong bướm vo ve phun trào như núi lửa.

"Sau này xem ít phim truyền hình thôi." Chuẩn tướng bất lực khuyên vợ. Hết bắt ghen anh với Nữu Nữu, giờ thì đổ hẳn giấm với mấy tế ti của đền thờ. Anh bó tay à không, bó toàn thân rồi.

Tế đàn được thắp sáng, đại tế ti cầm theo trường minh đăng đốt bằng tinh thần lực dẫn đường cho Trương chuẩn tướng cùng phu nhân bước vào cấm địa của đền thờ, các tế ti còn lại cũng hai tay nâng đèn hoa sen nối gót đi theo hầu phía sau. Ôn Khách Hành dùng thuật ẩn thân ngồi trên vai Cung Tuấn lảm nhảm: Alpha của ngươi cũng ra gì và này nọ phết. Hôm ngươi nhậm chức Thượng nghị sĩ làm gì có đội ngũ tiếp rước tiền hô hậu ủng thế này? Ai ya bản tôn gửi thân nhầm người rồi.

Cung Tuấn đã quen với việc tên hồn vệ thần kinh phát bệnh nên cứ thế nhàn nhã giả ngơ giả điếc, cho đến khi bàn tay khoác lên vai hắn vô thanh vô thức phủi Ôn Khách Hành đang ngồi đung đưa văng dính lên tường. Quỷ chủ, kẻ có thể điều động Hồng Liên nghiệp hỏa lúc này chẳng khác gì con thạch sùng bám trên tường cẩm thạch, cảnh tượng đẹp kinh hồn táng đản! Chỉ là Cung Tuấn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này. Triết Hạn có thể nhìn thấy lão Ôn ở trong tình trạng thần thức và ẩn thân ư? Vậy còn âm thanh, anh ấy có nghe thấy không? Sống lưng bỗng Cung Tuấn rét lạnh. 

"Ê, tên chết tiệt kia ngươi muốn cái gì?" Ôn Khách Hành lửa giận hừng hực nhảy bổ về phía Trương Triết Hạn.

"Anh... có thể nhìn thấy hồn vệ ở tình trạng thần thức?" Cung Tuấn niết chặt nhẫn cưới, xích cứng tên điên họ Ôn trong vật chứa.

"Tôi không nhìn thấy..." Trương Triết Hạn cũng học theo Cung Tuấn ghé sát tai hắn thì thầm, "...nhưng có thể cảm ứng đôi chút."

"Cảm ứng?" Ngón tay đang siết chặt của Cung Tuấn lỏng ra, hắn không dám tin mà xác nhận lại. Cảm ứng được sự tồn tại của hồn vệ ở trạng thái thần thức, đây lại là khả năng trâu bò gì? Mẹ kiếp, nếu không biết lý tưởng của Triết Hạn thì hắn nhất định cũng sẽ như đám người đi theo anh gào thét vì sao anh không muốn vương vị kia.

"Giác quan thứ sáu của quân nhân và khả năng quan sát thôi, cũng không có gì đặc biệt."

"Tướng quân, xin mời." Giọng nói khàn khàn của đại tế ti ngắt ngang câu chuyện của họ, ông ấy tự mình giữ cửa hạ thấp người chờ họ bước vào di tích  điện thờ cổ, đồng thời là chốn cấm địa.

Hồn vệ già cỗi đang quỳ phục bên bệ thờ. Ông mặc áo choàng, đeo thắt lưng, toàn thân sáng tỏ khác hẳn vẻ xám mờ cố hữu. Đại tế ti cùng đoàn tế ti không khỏi kinh hoảng, vì kể cả trong tế lễ truy điệu cho Trương nguyên soái, bọn họ cũng chưa từng thấy rõ diện mạo của thượng tế Simêon.

Cung Tuấn chạm vào nhẫn cưới định để Ôn Khách Hành thực hiện thuật che mắt, nhưng anh đã nắm lấy tay hắn, ngón tay anh khẽ gãi vào lòng bàn tay. Cung Tuấn còn chưa hiểu lý do đã cảm nhận được màn sương trắng thanh lãnh băng giá của Diệp Bạch Y bao trùm lên không gian, ngăn cách họ với nhóm tế ti.

"Không phải vạn bất đắc dĩ, đừng để lộ việc em có hồn vệ." Trương Triết Hạn xem vợ thành thủ hạ mà dạy bảo, "Trong lúc nguy cấp nó có thể trở thành điểm đột phá bảo mệnh cho em."

Ở bên anh, được anh bảo vệ quá chu toàn khiến hắn đôi khi bị rớt não. Hắn đâu phải Thượng nghị sĩ omega của trăm năm sau, tranh việc khoe khoang cái quỷ gì? Lão Ôn xách quần chạy theo hụt hơi cũng chẳng thể so bì với Diệp lão yêu.

"Là em sơ suất." 

"Không, là do tôi chưa cho em đủ cảm giác an toàn."

"Anh có thể đừng bóp méo lời em được không?" Tâm trạng cứ nhào lộn như ngồi tàu lượn siêu tốc bức Cung Tuấn bạo phát, hắn không chút lưu tình đạp thẳng vào ống quyển alpha nhà mình.

"Hớ hớ hớ." Ai đó bị gọi ra canh cửa phiêu phiêu trên không trung cười phớ lớ đắc ý khi chủ nhân không đáng yêu và thiếu đòn bị bạo hành. 

"Thời gian có hạn đấy, mấy người có thể nghiêm túc một chút không?" Chu Tử Thư ngồi chễm chệ bên cạnh Simêon, hồn vệ mặc trường bào màu lam và hồn vệ mặc áo choàng kittel Do Thái giao thoa văn hóa, hòa hợp một cách kỳ dị. "Đồng hồ cát vẫn đang trôi. Vượt quá thời gian cho phép thì phiền phức to."

Bạo lực gia đình tạm thời đình chỉ, Trương chuẩn tướng theo đúng lễ nghi nắm tay thái thái nhà mình quỳ một chân trước bệ thờ để nhận ban phước lành. Hành lễ là hướng đến thiên không chư thần, không phải với hồn vệ đang làm nhiệm vụ thờ phụng. Họ thành tâm xin ơn trên chứng giám cho cuộc hôn nhân của mình. 

Simêon mang theo cành cọ cùng thánh thủy vẩy lên đôi bàn tay đang nắm chặt của đôi hôn phối, làm phép cho cặp nhẫn tín vật và chúc phúc cho cuộc hôn nhân của họ.

Lễ kết.

Vị hồn vệ già nua quỳ bái trước bệ thờ, nước mắt mừng vui tuôn trào hô vang, "Lạy Chúa, giờ đây, Chúa để cho tôi tớ Chúa ra đi bình an theo như lời Chúa đã phán: Vì chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ của người."


À rế, đây là vụ án gì? Ôn Khách Hành trố mắt ngố người dùng thuật truyền âm hỏi Cung Tuấn. Trí nhớ của bản tôn tốt lắm, ta nhớ khi xưa ông ta nhìn ngươi như thể tai tinh hoặc tử thần gì đó kia mà.

Ta cũng không rõ. Vốn dĩ Cung Tuấn mang tâm thế đập nồi dìm thuyền đến đây, chấp nhận đánh cuộc xem hồn vệ tiên tri kia có chiếu ra ‘nhân’ của hắn hay không. Nhưng giờ đây, mọi kịch bản hắn tiên liệu đều không xảy ra. Chẳng lẽ đây là hiệu ứng bươm bướm do hắn trọng sinh?

"Tuấn tử." Thấy vẻ cứng ngắc kinh hoảng của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn lại cho rằng hắn bị việc Simêon có thể cất tiếng nói làm cho chấn kinh. "Đừng sợ, ông ấy có thể nói chuyện, vì phát ra âm thanh sẽ tiêu hao rất nhiều tinh hạch nên ông ấy mới không nói thôi."

Quả thật, sau khi cất lên câu nói kia thì Simêon cũng trở nên bán trong suốt, tấm áo choàng rực rỡ trở nên ảm đạm. Chu Tử Thư phải dùng tinh hồn màu lam thuần khiết rót vào giúp ông ấy duy trì.

"Dạ." Cung Tuấn cũng nương theo cái lý do kia mà dạ một tiếng. Hắn quyết định dùng bất biến đối vạn biến, yên lặng quan sát sự tình.

Trấn an Cung Tuấn xong, Triết Hạn đưa bàn tay mình ra đặt lên tinh hạch ở ngay ấn đường Simêon. Đây là thứ giữ cho hồn vệ này tồn tại dù không còn chủ nhân cung cấp hồn lực, cũng là nơi liên kết ông ấy với chú và anh. Liên kết linh hồn - tinh hạch kia là một mảnh hồn của Trương nguyên soái.

"Simêon, nói cho ta biết kia có phải là Cung Tuấn, người có liên kết AO với ta?" 

"Vì sao ngài phải nghi ngờ omega của mình?" Simêon không trả lời mà lại hỏi ngược.

"Ngươi có thể thấy rõ tiền căn nhân quả, ngươi biết vì sao ta không dám tin mà." Trương Triết Hạn cười khổ.

"Mệnh của ngài do ngài định đoạt. Sao ngài có thể dám chắc "quả" ngọt hôm nay không phải "nhân" trồng từ máu thịt tiền kiếp?"

"Ngươi chỉ thích đánh đố ta, trả lời dứt khoát một câu khó thế à?"

"Cậu ta là Cung Tuấn."

Kiếp này hay kiếp trước có gì khác nhau? Cung Tuấn vẫn là Cung Tuấn. Lưỡi hái tử thần. Chỉ là kết quả khác nhau mà thôi, ông cũng không nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com