{Hàn Miên} Những Câu Chuyện Của Riêng Hai Người
#43
"A... A.... A... Miên ơi." Tiếng gọi rất be bé, be bé bị tiếng cười đùa của đám bạn nhỏ trong lớp át mất nhưng thật may mắn, đứa bé được gọi là A Miên kia đã nghe được. Giang Phong Miên đưa đôi mắt tròn xoe như hai hòn ngọc nhìn Ôn Nhược Hàn ở ngoài cửa. Hai tay đan lại, như đang sợ.Giang Phong Miên cất sách vào tủ, chầm chậm đi ra ngoài cửa theo sự chỉ dẫn của Ôn Nhược Hàn. Hôm nay Hàn Hàn bị làm sao thế nhỉ, hẹn mình ra đây là để nói gì?"A Miên, đi với tớ ra sân trường đi. Tớ muốn nói với cậu một chuyện.""Được thôi."Ôn Nhược Hàn thầm thở phào, may quá, mình làm được rồi. Í mà quên, nói chuyện đó mới là quan trọng nhất.Hai đứa bé trai, một đeo khăn quàng đỏ, một đeo khăn quàng tím trên áo dắt nhau ra sân trường đã thu hút ánh nhìn tò mò của khá nhiều giáo viên trong trường.Ôn Nhược Hàn ra sân trường, tìm cho hai đứa một nơi khá được để tiện nói chuyện, Giang Phong Miên chỉ im lặng mà làm theo sự sắp xếp của Ôn Nhược Hàn. "Có chuyện gì không?" Giang Phong Miên mặt không rõ cảm xúc hỏi một câu rõ khiến người khác xa cách.Ôn Nhược Hàn không bị âm giọng tôi không muốn của Giang Phong Miên làm cho dao động, nói. "A Miên, hôm qua bố tớ có nói chuyện với tớ."Giang Phong Miên gật một cái, lắng tai nghe. "Ban đầu chỉ là chuyện sức khỏe học hành của tớ thôi, tớ trả lời bình thường, nhưng sau đó ông ấy hỏi tớ một câu: Hàn Nhi, con và bạn Phong Miên kia chơi quá thân nhỉ? Tớ không nghi ngờ gì mà trả lời, ai ngờ sau đó ông ấy nói: ngay ngày hôm nay, cậu đến gặp ông ấy."Giang Phong Miên nghe xong, chỉ gật đầu. Ôn Nhược Hàn há lên. "A Miên, tan học, cậu đi với tớ nhé?"Giang Phong Miên chỉ gật đầu rồi đi thẳng.Ôn Nhược Hàn quen biết Giang Phong Miên lâu như vậy, đã biết: cậu bạn coi thế thôi chứ còn nhát lắm, chỉ cần cậu ấy gật đầu rồi không nói gì mà đi thì có nghĩa là cậu ấy đang rất sợ nha.Không biết đến nhà mình, A Miên sẽ trông như thế nào.Tan học, Giang Phong Miên cứ đứng im lặng nãy giờ nhưng như Ôn Nhược Hàn đã nói, bé rất nhát khi gặp người lạ. Khi Ôn Nhược Hàn dẫn Giang Phong Miên vào nhà, bé vẫn im lặng, cúi đầu xuống, gặp người nào trong nhà không dám mở miệng nói câu nào. "A Hàn, đứa nào đây?" Ôn Nhược Hàn nghe giọng nói này, thở dài tỏ vẻ khó chịu rồi đây, tay siết chặt tay Giang Phong Miên. Giang Phong Miên thấy tay mình bị siết chặt đến mức lạ, hơi ngẩng mặt lên và bắt gặp cặp mắt dữ tợn của một người phụ nữ chuyển hướng về phía mình. Sợ quá!"A Hàn, mẹ nhắc lại, đứa bé nào đây?""Dạ, con là Giang Phong Miên, bạn cùng lớp với Nhược Hàn ạ." Giang Phong Miên cũng quen Ôn Nhược Hàn, cũng biết tính khí của Ôn Nhược Hàn sẽ như thế nào nếu tiếp xúc với người mình không thích, có hôm Ôn Nhược Hàn có nói đến mẹ mình, cũng nói thẳng cậu ấy với bà ấy có mối quan hệ không tốt. Mẹ Ôn Nhược Hàn vẫn giữ ánh mắt dữ tợn đó mà nhìn Giang Phong Miên, phán một câu. "Ở đây không có gì để chơi đâu, biến về đi."Giang Phong Miên kinh hãi. "Tao bảo mày đấy, họ Giang thúi. Biến về mau! Mày bị điếc hả?"Dứt lời bà ta một bước tới, tay vung đến định tát cho Giang Phong Miên một cái thì bị Ôn Nhược Hàn dùng tay còn lại vung lại đánh bạt ra.Ôn Nhược Hàn nghiến răng. "Bà già! Đm nhà bà, hôm nay bà ăn phải bả hả, không biết phép lịch sự khi có khách đến nhà sao?"Bà mẹ Ôn Nhược Hàn khing khỉnh. "Khách ư? Không phải con nhà khá giả mà chỉ là cái thằng đến cả tiền còn không có mà đi học mà mày nói đó là khách sao?""Thế thì sao? So với cái đám có cha mẹ không biết dạy con ăn học đàng hoàng thì A Miên tốt với tôi rất nhiều. Bà thôi ngay cái thói khinh thường người khác đi, bị một lần một người rồi còn chưa hiểu hay sao? Đã thế còn là người lớn đấy, làm ơn biết điều giùm cho."Bà ta kêu á à. "Thằng nhãi này hôm nay láo nhỉ. Đừng quên ai là người đã đẻ ra mày!"Ôn Nhược Hàn cãi lại. "Hứ! Còn bà, bà cũng đừng quên ai là người bị mắng cho một trận kinh hồn, ai là người đến cả một tiếng mẹ tôi còn không gọi."Bà mẹ Ôn Nhược Hàn tức đỏ mắt. Giang Phong Miên chỉ cúi đầu càng thấp hơn để khỏi phải nhìn bà ta. "A Miên, chúng ta đi." Ôn Nhược Hàn vốn không phải là người kiên nhẫn lâu, kéo Giang Phong Miên đi nhanh, tránh xa người đàn bà không xứng làm mẹ kia. "Hàn Hàn. Cậu ổn chứ?" Giang Phong Miên khẽ hỏi rồi mới phát hiện ra mình lỡ lời, nhưng cũng đâu phải bé có ý đó đâu.Giật mạnh cánh cửa Ôn Nhược Hàn đưa Giang Phong Miên vào trước, bản thân đi nói với hai vệ sĩ sau đó mở thêm cánh cửa nữa đưa Giang Phong Miên đến chỗ bố mình. Quả nhiên y như Ôn Nhược Hàn, từ chỗ hai vệ sĩ đứng đó, mẹ Ôn Nhược Hàn muốn lao ra đánh Ôn Nhược Hàn thì bị hai vệ sĩ lực lưỡng cản lại. Bà ta gào to mồm lên chửi bới, nguyền rủa các kiểu."Đm bà già, im đi!" Ôn Nhược Hàn tức giận quát. "Tôi nói chuyện này với bố."Bà ta nghe thế định lao đến nhưng vô ích."Bố, con đến rồi." Ôn Nhược Hàn nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc của bố, khác hẳn so với hai cánh cửa ban nãy đóng sầm thật mạnh. Giang Phong Miên chào một tiếng rõ nhỏ. Bố Ôn Nhược Hàn xoay ghế. "Làm tốt lắm." Ông nhìn Giang Phong Miên. "Chào con, Phong Miên."Giang Phong Miên vâng một lời. Bố Ôn Nhược Hàn từ bàn làm việc đi đến bế bé lên, trầm giọng. "Thật tốt khi mà con còn sống.""Bác biết con sao?" Giang Phong Miên bị bế lên đã ngạc nhiên, nghe xong thì càng ngạc nhiên hơn. Ôn Nhược Hàn không nói gì. "Con có lẽ không nhớ, nhưng ta từng là hàng xóm với nhà con. Năm gia đình con tử nạn, chỉ còn mình con, ta đã cho người tìm con nhưng không ra.Cho đến khi A Hàn có nói với ta là nó học chung với con, ta mới biết điều ta tin tưởng từ trước tới nay không hề mất đi. Ta có nói với nó chuyện này rồi."Giang Phong Miên quay sang nhìn Ôn Nhược Hàn, cậu ta chỉ đơn giản cười."Phong Miên.""Dạ?" Giang Phong Miên ngây ngô quay đầu lại rồi lại theo hướng bố Ôn Nhược Hàn nhìn xuống Ôn Nhược Hàn. "A Hàn, con có muốn Phong Miên ở cùng với con luôn không?""Sao cơ?""Bố đã nghĩ, cứ để Phong Miên ở nhà thờ mãi không được nên bố nói sẽ cho thằng bé ở chung với chúng ta luôn, thế nào?" Hai chữ cuối cùng ông muốn hỏi hai đứa trẻ.Khỏi nghĩ nhiều, Ôn Nhược Hàn đương nhiên là thích lắm rồi. Có thể ngày ngày thân thiết với A Miên của bé, bé đương nhiên không khỏi hú hét khắp phòng làm việc rồi. Nhưng còn bé Giang Phong Miên, bé chỉ cúi đầu. "Sao thế, con trai?" Bố Ôn Nhược Hàn ôn tồn hỏi."Con không muốn làm phiền mọi người." Bé nói. Bé không muốn rước phiền phức đến nhà người, và hơn thế nữa, bé còn sợ cả bản thân và bố con Hàn Hàn bị mang tiếng và...., Giang Phong Miên còn bị ám ảnh bởi mặt mày hung ác của bà ấy. Giang Phong Miên cũng đâu biết, hai bố con Ôn Nhược Hàn vốn đã tính toán hết mọi thứ rồi. Về chuyện này, họ không quản ngại khó gì. Đùng một cái, bé Giang Phong Miên đã được Ôn Nhược Hàn ném lên xe đưa đến một biệt thự ngoài biển rồi. Giang Phong Miên la lên ôi trời ơi hết mười lần trước ngôi biệt thự và bên trong đắt đỏ của nó. Bước vào trong nhà, bé cứ nhón nhén chân đi nhẹ nhàng, mắt liếc qua lại, lo lắng bé sẽ đụng phải nó và, kết cục không tốt. Ôn Nhược Hàn cũng kêu trời ơi. "A Miên, cậu làm tớ buồn cười quá.""Sao cậu cười?" "Vì trông cậu rất dễ thương." "Đừng nói thế.""Tớ cứ nói."Ôn Nhược Hàn từ giờ đảm nhiệm vai một người phục vụ duy nhất nhưng không phải phục vụ cho ai lớn hơn mà là cậu bạn thân dễ thương của bé đây đang vội vàng xua tay ý bảo không cần làm thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com