TruyenHHH.com

{Hàn Miên} Những Câu Chuyện Của Riêng Hai Người

#22

TsukishinaEden

Nghe nói ở trong một căn biệt thự bỏ hoang cứ nửa đêm là có tiếng gì đó y như chó sủa vậy. Nó cứ đập đập căn biệt thự đó sủa ầm ĩ lên khiến ai nấy đều không ngủ được. Có vài người thanh niên trai tráng, đàn ông tuổi trung niên đều vào trong căn nhà đó để tìm hiểu bên trong căn nhà đó và không ai trở lại.

Cảnh sát phải vào điều tra vụ này.

Nhóm của Ôn Nhược Hàn là nhóm thứ tư trong sở cảnh sát, trước đó có ba nhóm được cử đi nhưng cuối cùng chỉ còn người trong nhóm thứ hai là còn sống sót. Người trong nhóm thứ hai đó kể rằng, anh ta thấy một con quái vật nhìn giống chó và nói được tiếng người. Tốc độ nhanh đến nỗi không ai bắt kịp được và há cái miệng mùi máu tanh đó cắn đứt cổ mấy người bọn họ, có mấy người bắn được nó nhưng nó rất khỏe, chẳng mấy chốc cả đám chết sạch. Chỉ riêng anh ta may mắn thoát được nhưng cũng bị nó cắn mất chân phải.

Nhóm thứ tư chỉ có sáu người, đều là mấy người vừa mới xong nhiệm vụ ở nước ngoài xong thôi đã phải tiếp tục nhiệm vụ khó khăn này. Nhưng được cái, họ đều là những người tinh anh, kinh nghiệm đầy mình, sống chết kiểu gì đã nếm trải, tội phạm nào cũng gặp phải, không riêng gì quái vật mà họ sắp gặp cả.

Nửa tiếng sau, họ đụng phải con quái vật nhảy từ trên tầng bốn xuống. Con quái vật này quả thật nhìn rất giống chó tuy nhiên có một cái gì đó mà họ chưa được biết.

"Thanh Hành Quân, coi chừng bẫy cắt người!" Nhiếp Minh Quyết lớn tiếng cảnh báo Thanh Hành Quân lùi lại rất gần những sợi chỉ trong suốt chăng khắp hành lang dài đã sát hại không biết bao nhiêu người. Thanh Hành Quân vừa mới chạm lưng vào thôi đã rợn tóc gáy ngay lập tức châm lửa đốt thẳng.

Ôn Nhược Hàn và Ngu Tử Diên là hai trong số ba người của nhóm thứ tư này chuyên đánh cận chiến. Thấy con quái vật, không suy nghĩ lung tung liền bắt đầu cuộc chiến vô cùng dữ dội với nó.




Ôn Nhược Hàn cắn chặt răng rút mạnh cái đinh nhọn dài hơn hai ngón giữa cộng lại do trong lúc vật lộn với con chó quái thai đó mà hắn bị đèn trần nặng nề từ trên cao rơi trúng người khiến cái sàn nhà mục nát gây nên một cái lỗ lớn kéo hắn và cái đèn rơi xuống dưới đó.

Hắn bị rơi xuống ở một nơi tối tăm mù mịt, nhìn lên trên thì chỉ thấy một dấu chấm màu trắng loe lóe mà thôi.

Hắn bật đèn pin lên. Mẹ nó! Lắm xương thế! Còn có nước cống nữa, hôi kinh khủng!

Ôn Nhược Hàn cực kì thấy ghét cái nơi này. Đi theo đường thẳng thì toàn là xương là xương, chủ yếu đều là đầu lâu, rải rác lắm chỗ, xếp thành hàng dài, chọc chọc nhìn hắn như muốn dọa hắn ngất xỉu. Đi thêm tí nữa thì Ôn Nhược Hàn chửi thề: Cái Lũ Ăn Thịt Người Vô Nhân Tính! Bởi hắn nhìn thấy trong phạm vi rộng lớn, nước cống hôi hám đục màu giờ thay thế bằng cả một đầm lầy máu tươi, chất bao nhiêu là xác người. Xác mới, thây cũ, mất bộ phận cơ thể, bị xé mất quần áo, nói chung kiểu nào cũng có cả. Làm hắn liên tưởng đến một nơi trước đây hắn đã từng đến trong nhiệm vụ trước.

"Ở dưới lòng đất ắt hẳn cất giấu một bí mật nào đó kinh tởm!" Ôn Nhược Hàn bịt mũi lại đi dọc theo con sông máu, cố gắng dùng sức vào chân để đi không bị ụp mặt xuống cái chất lỏng muốn mắc ói này.

Lên được bờ rồi, lại phải đi qua mấy cái xác chết thối rữa này. Hắn chợt nhớ ra hắn từng chơi một trò chơi kinh dị, và chợt nhận ra sao hắn và nhân vật chính kia giống thế. Đều là cảnh sát, bị chó dữ tấn công, lội trong hồ sông máu và cứ phải thấy mấy cái xác.... à, chỉ khác là nhân vật chính kia là ở trong một tòa nhà cũ, còn hắn lại là lòng đất bí hơi này.

Cái bọn nào đó chắc ghiền cái thể loại game kinh dị này rồi. Nên mới làm cho giống như thế này, rồi cho hắn làm nhân vật chính, nhiệm vụ là phải sống sót rời khỏi đây. Hay lắm.

"Nếu bọn quái thai chúng mày đã muốn thế thì tao sẽ chiều theo ý chúng mày." Ôn Nhược Hàn lau lau cho kì sạch máu trên mặt mình.

Hắn đến gần một cây cầu bằng đá.

Hắn không nghi ngờ đi qua nó.

Hắn không cảm thấy gì ở cây cầu đá này một sự thay đổi nào.




"Một căn nhà à?" Ôn Nhược Hàn cảm thấy kì cục ở cái lòng đất này, sao lại có một căn nhà ở đây. Lẽ nào là của bọn quái thai tâm thần không chịu vào bệnh viện chữa trị này.

Hắn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối phó tình huống xấu nhất rồi. Hắn sẽ tìm cho ra sự thật và bắt cái bọn quái thai này ném ra ngoài ánh sáng cho công lý trị tội. Đinh Mạnh Ninh, Ôn Nhược Hàn tao chỉ thiếu điều không thể nào dạy lại cách nhìn nhận cái game chúng nó đang chơi nó ám ảnh thế nào.

Hắn mở cửa đi vào. Thận trọng từng bước một.

Từng bước một.

Mẹ nó! Tim hắn đập thình thịch nặng nề thế này, khó chịu ghê. Cái cảm giác sợ hãi đang muốn nuốt chửng hắn lúc này, bộ không để tao yên một lát à?

"Gì thế này? Cái giọng hát opera." Hắn giật nảy mình khi nghe chất giọng hát chuẩn opera của một gã đàn ông nào đó phát ra bên trong căn phòng đóng kín. Ôn Nhược Hàn nhẹ bước đến gần, áp tai vào cánh cửa để nghe cho rõ động tĩnh.

"Có hai người." Ôn Nhược Hàn kết luận, bởi hắn cảm nhận rõ ràng hơi thở của hai sinh vật sống đang tồn tại ở đằng sau cánh cửa cũ kĩ này. Hắn phá khóa mở ra.

Nhẹ nhàng để hở cửa, Ôn Nhược Hàn đi vào trong căn phòng, giọng hát opera vẫn cứ hát khiến ai bình thường cũng đều nghĩ rằng rất bình thường chẳng có gì. Nhưng Ôn Nhược Hàn hắn là cảnh sát đấy nhé, cái chuyện ở dưới lòng đất quá trời thứ kinh khủng vượt tiêu chuẩn hành động của một con người mà lại có nhà, có người thực sự chỉ muốn suy ra một kết luận không tốt thôi.

Hai bên là kệ sách dài, nhưng chỉ có kệ bên tay phải là sách, còn kệ bên tay trái chỉ có vài cuốn đã đọc rồi. Ôn Nhược Hàn thấy khe hở bằng đầu hắn chỗ kệ nên nhìn qua.

"Có người chết!" Ôn Nhược Hàn chạy đến. Trên chiếc bàn chơi bida, một cậu bé thiếu niên nằm bất động, mắt mở trân trân nhìn trần nhà, mặc đồ trắng toát, da chuyển xám, mùi máu thoang thoảng trên mái tóc đen tuyền. Nhìn bộ dạng thế này, Ôn Nhược Hàn đoán, đứa trẻ này có thể đã bị cưỡng hiếp, dù đã chống cự nhưng bị đập mạnh đầu ở đâu đó. Nhìn từ đầu xuống chân, một sự tức giận bùng bùng sôi sôi nung nấu trong lòng Ôn Nhược Hàn, hắn tuyệt không thể nào tha thứ cho cái tên cầm thú đó, dám làm hại cuộc đời của một thiếu niên chưa được 17 tuổi.

Chân hắn đạp phải một tấm thẻ căn cước của cậu thiếu niên, Ôn Nhược Hàn nhặt lên xem.

"Giang Vãn Ngâm."

Sao nghe quen thế nhỉ. Ôn Nhược Hàn hình như đã nghe ở đâu đó thì phải.

Hắn cũng nhìn thấy vài cái kim tiêm kế bên cánh tay buông thõng của cậu bé tội nghiệp.

"Cái quái gì đây?" Ôn Nhược Hàn cầm một cái kim tiêm, có hai dòng tiếng Tây Ban Nha hắn phải nheo mắt cho kĩ mới biết được nó là cái gì. Bà cha nó, đây chẳng phải là huyết thanh làm cho xác chết không bị thối rữa, mà hắn từng chơi game hắn biết mấy tên bệnh hoạn thường dùng nó lên xác của một cô gái hay một đứa trẻ ưa nhìn để biến nạn nhân thành búp bê, cho vào bộ sưu tập chết tiệt.

Sau khi rời khỏi đây, hắn phải làm một chuyến sang Tây Ban Nha mới được. Ghê gớm lắm rồi. Bọn Tây Ban Nha còn muốn chơi game kinh dị thế này luôn à?

Tên hát opera đang hát trong một cái góc đóng rèm xám, Ôn Nhược Hàn có thể nhìn rõ hình dạng tên ở đằng sau cái rèm. Một gã đàn ông mập mạp, tay cầm súng ngắn, mang đôi giầy khá sang.

Hắn nhét thẻ căn cước của thiếu niên Giang Vãn Ngâm vào trong áo lại, lại gần bàn làm việc của gã đàn ông đó, thấy chùm chìa khóa. Nghĩ đến bản thân hắn nên cần dùng nó trước đã rồi tính sau việc chôn cất thiếu niên này chu đáo.

Hắn vươn tay lấy thì gã đàn ông mở bung rèm ra. Thôi chết, bị phát hiện rồi.

Gã đàn ông bụng bự bước đến, giật lấy chìa khóa từ bàn làm việc, Ôn Nhược Hàn nhảy hai ba bước lùi về sau. Lưng chạm vào thành bàn bida.

"Sẽ thật tồi tệ nếu để một tên cớm như mày biết nhỉ. Tao nên thủ tiêu mày trước." Gã đàn ông bụng phệ chuẩn bị xông vào bóp cổ Ôn Nhược Hàn, Ôn Nhược Hàn ném chai axit vào mặt gã rồi một tay lực lượng vác xác Giang Vãn Ngâm trốn mất.

"Thằng chó! Mày sẽ phải hối hận vì chuyện này!" Mặt gã đàn ông bị axit ăn mòn một nửa, trông kinh khủng vô cùng, hắn càng tức giận thì trông nó càng khiếp hơn quái vật.

Ôn Nhược Hàn mang xác Giang Vãn Ngâm tuy không khó khăn lắm song bởi vì mùi thuốc xộc vào mũi hắn cũng khiến hắn ngứa mũi đến nỗi chỉ muốn đánh mũi một cái mà không được. Một người một xác, chạy ra khỏi căn nhà hòng tìm chỗ cần ra tay nhất.

Ôn Nhược Hàn đặt Giang Vãn Ngâm xuống một tảng đá, nạp nhanh đạn vào khẩu súng còn lại của mình. Gấp rút lắm hắn suýt đánh rớt khẩu súng. Thoáng thấy gã kẹ đến, hắn bóp cò súng xuyên vào trong trán, ngực.

Nhưng gã kẹ đó vẫn lao đến, hung hăng đạp cho Ôn Nhược Hàn một phát vào bụng khiến Ôn Nhược Hàn còn chưa kịp bắn đã phải trợn mắt nhìn vũ khí cuối cùng của mình bị gã kẹ đó nuốt thẳng vào bụng. Gã còn nắm đầu Giang Vãn Ngâm, liếm liếm cần cổ hằn vết bầm tím ấy.

"Thả nó ra!" Ôn Nhược Hàn lao đến đánh tay đôi với lão kẹ bụng phệ, lão rút nhanh con dao nhíp, đâm mạnh vào cổ họng Ôn Nhược Hàn. Một tiếng gì đó giống như cây kim tiêm, Ôn Nhược Hàn kinh người khi nhận ra con dao nhíp này thực chất đã gắn thêm đường truyền giống như kim tiêm, chỉ cần một lần đâm vào thứ gì đó, nó sẽ tự động tiêm vào đó một chất độc dịch khiến mục tiêu dần dần chết mòn.

Chất độc dần dần trở nên tác dụng, Ôn Nhược Hàn ngã khụy xuống, mắt còn mở to nhìn Giang Vãn Ngâm bị giơ lên cao, bị tiêm chất độc, bản thân gã kẹ đó cũng tiêm vào bản thân, mấy viên đạn trong người gã được nhổ ra ngoài.

"Năm phút sau mày sẽ chết." Gã bụng phệ mang một nửa mặt bị axit ăn mòn đến đáng sợ nói. "Vì nhìn mày hiện tại, tao cũng chẳng muốn đưa mày vào bộ sưu tập của tao đâu. Còn cái thằng này, là hàng ngon mà tao đã cất công lấy từ Tây Ban Nha đấy."

Tây Ban Nha? Giang Vãn Ngâm bị bắt từ Tây Ban Nha.

Một kí ức xuất hiện trong tâm trí của Ôn Nhược Hàn. Hình ảnh ba cha con nào đó hiện lên trong tâm trí hắn.

"Mày!"

"Sao? Có muốn trăn trối gì hả?"

"Trăn trối cái đầu chó nhà mày! Mày dám giết chết đứa con trai của Giang Phong Miên!" Ôn Nhược Hàn tự trách mình thật ngu ngốc, sao mà không nhận ra quý tử của thằng bạn thân mình đã sang nước ngoài 13 năm rồi chưa về gặp hắn lần nào. Nay đã biết rồi, hắn cũng không cứu được.

"Giang Phong Miên? À, ra mày với cái thằng đàn bà đó quen nhau à? Hay lắm, vừa hay chút xíu nữa mày sẽ teo, mày sẽ đoàn tụ cùng với hắn."

"Tao gi.... ư!" Ôn Nhược Hàn run bắn lên khi chất độc càng lúc càng xông lên đến bộ não và mắt hắn. Tầm nhìn trở nên mờ mịt đi. Ôn Nhược Hàn hét lên ôm lấy đầu, có cảm giác bị côn trùng gặm nhấm não vậy. Nó đau quá. Nó đau quá.

Giang Phong Miên. Giang Phong Miên.

Ôn Nhược Hàn trông thấy Giang Phong Miên tươi cười như mặt trời ban mai cùng hai đứa con quây quần bên chiếc xích đu nhỏ. Ánh mắt y nhìn hắn mong chờ hắn có thể đến bên cạnh y.

Giang Phong Miên. Giang Phong Miên. Con trai của cậu chết rồi, không biết cậu còn sống không hay đã bị giết rồi. Còn Giang Yếm Ly, không biết con bé có an toàn không? Tớ thật ngốc mà, bản thân chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ gia đình của cậu, chưa đủ mạnh mẽ để có thể đưa cậu trở về nhà ở cùng tớ.

Tớ.....

Cái chết sẽ đến nhanh thôi. Xin lỗi cậu, Giang Phong Miên.

Một âm thanh phát ra kế bên hắn. Song mắt hắn không thể nào mở nổi.

"Cái gì thế? Mắt ta, mắt ta không thể nào mở ra được. Làm ơn, làm ơn, một thôi cũng được, làm ơn!"

Lời cầu xin không được chấp nhận. Cơ thể không còn nhúc nhích được nữa.

Ôn Nhược Hàn chỉ có thể buông xuôi.

Tiếng một thứ nặng nề rơi xuống.

Tiếng răng rắc của xương bị bóp gãy.

Tiếng tí tách của máu tươi.

Tiếng nhồm nhoàm của động vật ăn thịt thịt sống.

Tiếng cào cấu ở mặt đất.

Tiếng gào thét tuyệt vọng.

Xen lẫn tiếng nhồm nhoàm ghê rợn là tiếng cười man rợ của một con người đã rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.

Hai âm thanh ăn cười này còn kéo dài đến tận hai tiếng đồng hồ. Khi nhóm Nhiếp Minh Quyết đến, họ đồng loạt im bặt không dám lên tiếng, kể cả Kim Quang Thiện vốn lắm mồm cũng không dám.

Giống như là những con rối, bọn họ tự động dạt sang hai bên mở đường dọn lối cho một thứ gì đó sắp đi qua.

Con quái vật giống chó quái thai mà bọn họ vừa đổ mồ hôi ra mà chiến đấu, nó đang biến về dạng người, một thân mang hai con người đã chết đi qua họ.

Hàm răng nhọn hoắt giống răng cá sấu va đập nhau két két như tức giận lắm. Hẳn nó vừa trút giận với kẻ nào đó.

Nhưng trên người Ôn Nhược Hàn hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy bị ăn thịt cắn cấu nào. Cậu thiếu niên kia cũng thế.

Vậy là sao?

"Giang Phong Miên." Một giọng nói cất lên. "Làm ơn đừng nhìn như thế nữa, mau theo tôi đi."

















































Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com