TruyenHHH.com

{Hàn Miên} Những Câu Chuyện Của Riêng Hai Người

#20

TsukishinaEden

Câu chuyện này tác giả lấy từ một video của kênh Thánh Nô Tv.

____________________________________

"Chán quá đi." Ôn Nhược Hàn nằm dài trên sàn nhà gỗ than thở. "Hết trò để chơi rồi."

"Của cậu đây." Giang Phong Miên đặt xuống một ly cà phê đá cho hắn. Ôn Nhược Hàn lập tức nhấp ngay không chờ đợi.

"Phong Miên à, sống một cuộc sống tẻ nhạt thế này cậu không thấy chán à?" Ôn Nhược Hàn hỏi.

Giang Phong Miên chỉ đơn giản là lắc đầu. Đó là câu trả lời súc tích nhất mà Ôn Nhược Hàn đã sớm đoán ra. Nhưng hắn rất nhớ nha, rất nhớ con người từng vui vẻ năng động trước đây của y. Giá mà thời gian có thể quay trở lại.

Uống gần hết cà phê trong ly thủy tinh, Ôn Nhược Hàn quan sát Giang Phong Miên một mực im lặng nhẹ nhàng thu dọn chiến trường do hắn bày ra. Từ khi mà cả nhà chỉ còn mình y, nỗi buồn dai dẳng khiến con người từng cùng hắn quậy phá của y đã sớm ra đi rồi. Giang Phong Miên đã phải khó khăn như thế nào trong việc sống một mình, học cách kiềm chế nước mắt cũng như phải làm rất nhiều thứ khác. Đến nỗi Ôn Nhược Hàn có đến nhà chơi nhiều đi chăng nữa cũng không thể giúp y trở lại như trước.

Hầy.

Thật là trớ trêu. Sao ông trời lại hành hạ một người tốt như Giang Phong Miên vậy chứ?

Giang Phong Miên nói hắn đợi một chút y đi tắm, Ôn Nhược Hàn vui vẻ chờ đợi. Nhìn nụ cười nhu hòa của y, hắn nghĩ, thôi thì như thế này cũng tốt. Ít nhất ông trời còn cho mình thấy một Giang Phong Miên hiền hòa như thiếu nữ thế này, phải sớm làm quen thôi.

Trong lúc hắn lâng lâng vì mơ mộng Giang Phong Miên thì tiếng chuông điện thoại reo lên từ đằng sau khiến Ôn Nhược Hàn phọt cà phê ra khỏi miệng, đập đập ngực ho ho. Ôn Nhược Hàn buột miệng chửi thề, hầm hầm mặt tiến tới chỗ chiếc điện thoại, một muốn xem ai gọi thế và phải kiềm chế không làm gì quá đáng khiến Giang Phong Miên phật lòng.

"Alo, ai thế?"

Mất một lúc để nói chuyện với người gọi, Ôn Nhược Hàn cúp máy kết thúc cuộc gọi điện.

Giang Phong Miên trở ra từ trong nhà tắm ra với bộ quần áo đi ngủ màu sắc tím trắng. Mái tóc ướt sũng. "Vừa nãy có người gọi cho tớ à?"

Ôn Nhược Hàn ừ một tiếng. Mắt hắn nhìn chằm chằm không thôi vào phần ngực lộ ra đằng sau chiếc áo ngủ cài qua loa của Giang Phong Miên.

"Ai thế?"

"Là Nguỵ Thường Trạch."

"Thường Trạch ư? Thế cậu ấy nói gì thế?"

"Chỉ hỏi cậu có nhà không, hỏi thăm sức khỏe cậu, vài câu qua loa rồi thôi."

Giang Phong Miên mỉm cười hạnh phúc.

"Cả ngày hôm nay, khá nhiều người gọi điện hỏi han quá." Giang Phong Miên sắp xếp lại chiếc giường của mình để hai người đêm nay ngủ chung.

"Phải đấy. Làm như cậu sắp chết rồi không bằng." Ôn Nhược Hàn cũng bắt đầu thay bộ đồ đi ngủ của hắn. "Để xem, đầu tiên là Ngu Tử Diên, Tàng Sắc Tán Nhân, tiếp là anh em họ Lam, tên Nhiếp Minh Quyết, mới đây là Ngụy Thường Trạch."

"Nhắc mới nhớ, cũng đã lâu lắm rồi tớ cũng chưa gọi điện cho Quang Thiện. Không biết dạo này cậu ấy thế nào nhỉ?" Giang Phong Miên nói.

"Tên họ Kim máu dê ấy cần cậu quan tâm làm gì? Thôi, đi ngủ thôi." Ôn Nhược Hàn không muốn nghe đến Kim Quang Thiện một chút nào từ Giang Phong Miên. Hắn không muốn vợ tương lai của hắn nhắc đến cái tên này.

Giang Phong Miên cũng không nói gì nữa, hai người lên giường, tắt đèn, đi ngủ.

¿
¿
¿

"Hay lắm. Có trò để chơi rồi. Ha ha ha." Ôn Nhược Hàn cười to lên giữa nửa đêm hôm khuya khoắt làm Giang Phong Miên không hiểu chuyện gì mà tỉnh giấc. "Nhược Hàn. Có chuyện gì mà sao cậu cười to thế?"

"Phong Miên. Tớ vừa nghĩ ra một trò hay lắm. Cậu cùng chơi với tớ đi." Ôn Nhược Hàn hai mắt nảy lửa nhiệt tình nói.

"Nhược Hàn. Để mai đi rồi tớ sẽ chơi với cậu. Còn bây giờ là gần 12 giờ đêm rồi." Giang Phong Miên nhẹ nhành từ chối cái ý đồ chơi bời nửa đêm của Ôn Nhược Hàn.

Nhưng rốt cuộc từ chối thế nào Giang Phong Miên đã bị Ôn Nhược Hàn thuyết phục được. Y đành đồng ý chơi cùng hắn.

"Vậy giờ chúng ta chơi cái gì thế?"

"Gọi điện troll Kim Quang Thiện. Hai chúng ta sẽ dùng số điện thoại cũ của bố tớ gọi chọc hắn. Ai làm cho hắn tức trước thì người đó thắng nhé."

"Thắng thua như thế nào?"

"Tớ thắng. Tớ rước cậu về nhà tớ ở luôn. Cậu thắng, tớ đưa cậu đi chơi và ở đây luôn, được chứ?" Ôn Nhược Hàn giơ hiệu Ok lên. "Mọi thứ còn lại cứ để tớ lo."

Giang Phong Miên toan từ chối nhưng thôi. Ôn Nhược Hàn nói hắn sẽ ở lại với y ư? Vậy có nghĩa là mình sẽ không lo lắng gì về việc bản thân không thể nào tiếp cận được với xã hội bình thường sau bao nhiêu chuyện đã qua. Y hơi gật đầu đồng ý.

"Tớ rất vui vì cậu đồng ý." Ôn Nhược Hàn sau nhiều năm dài vậy mà nụ cười của hắn vẫn cứ tươi rói như vậy, thật giống như xưa.

|
|
|

"Alo, cho hỏi, đây có phải là số điện thoại của nhà anh Giang Phong Miên không ạ?" Ôn Nhược Hàn dùng tuyệt chiêu giả giọng của mình để gọi cho đối tượng sắp bị troll là Kim Quang Thiện còn đang thức khuya coi phim xxx.

"Xin lỗi, anh gọi nhầm rồi. Đây là nhà của Kim Quang Thiện tôi." Kim Quang Thiện nhấp ly bia trên tay nói.

Cuộc gọi lần hai được gọi, Ôn Nhược Hàn vẫn lặp lại câu nói của mình còn Kim Quang Thiện thì chưa biết bản thân sắp bị troll nên cứ tự nhiên trả lời, cúp máy xong gã còn cười hê hê khi coi đến khúc hay nhất.

"Cá chắc tên Kim Quang Thiện đang coi phim xxx đây mà." Ôn Nhược Hàn khinh bỉ liếc điện thoại. "Đã thế, số điện thoại của hắn lại còn rất xấu nữa. Cực khó chịu."

"Nhược Hàn, khi nào thì đến lượt tớ thế?" Giang Phong Miên nãy giờ ngồi nhìn chằm chằm Ôn Nhược Hàn gọi chuyện, tự dưng cái cảm giác được trở lại thời trẻ trâu của mình dấy lên trong đầu y.

Ôn Nhược Hàn thấy cặp mắt đầy chờ đợi của Giang Phong Miên, bỗng nhiên thấy kí ức tuổi trẻ trở về, một Giang Phong Miên trước khi muốn làm gì đó cũng đều có cặp mắt như thế. Ôn Nhược Hàn đã từng nghĩ, hắn không biết phải làm sao để Giang Phong Miên có thể sống yên ổn sau năm tháng ấy.

Nhưng giờ hắn biết cách rồi.

"Không bao lâu đâu, tớ sẽ hạ hắn nhanh thôi."

Cuộc gọi thứ ba được chuyền đi. Kim Quang Thiện còn đang phê pha trong niềm vui của gã thì phải đứng phắt dậy ra nghe máy. "Lại chuyện nữa đây?"

"Alo, làm ơn cho tôi gọi anh Giang Phong Miên có được không ạ?" Ôn Nhược Hàn tiếp tục kế hoạch của hắn, lần này hắn giả giọng khẩn trương lắm, như muốn cái người nghe kia phải đưa máy cho chính chủ ngay lập tức vậy. Giang Phong Miên nghe xong che miệng cười khúc khích.

Kim Quang Thiện bực mình. "Đã nói rồi, không có ai là Giang Phong Miên hết mà lại!" Hắn tắt máy lầm rầm. "Mẹ nó, 12 giờ đêm còn gọi, bực mình quá."

Giang Phong Miên.

Giang Phong Miên.

Cái tên sao nó nghe xui xẻo vậy.

Kim Quang Thiện không hề hay biết rằng mình sắp bị thổ huyết bởi chính lời lẽ ngu xuẩn của mình.

Ôn Nhược Hàn lúc này mặt đen hơn đít nồi, bàn tay thiếu chút nữa bóp nát cái điện thoại. "Dám nói Phong Miên là đồ xui xẻo, mày chết với ông rồi."

"Nhược Hàn, sao thế nhỉ?" Giang Phong Miên nghiêng đầu không hiểu.

Cuộc gọi thứ tư được chuyền đi, Ôn Nhược Hàn lên quyết tâm lần này phải hạ bằng được thằng họ Kim chết giẫm dám nói xấu vợ tương lai của hắn. "Alo, làm ơn cho tôi gặp anh Giang Phong Miên. Chúng tôi đến từ trung tâm điện máy. Hồi chiều, anh Giang Phong Miên có đặt một chiếc TV chỗ chúng tôi, làm ơn gọi anh ấy ra nhận hàng giùm với."

Giang Phong Miên vẫn cứ che miệng cười. Có điều y sắp nhịn hết nổi rồi.

Đến nước này Kim Quang Thiện mặt dê đến đâu cũng không tài nào chịu thêm được nữa, tuôn ra khỏi miệng là dàn câu văng tục chửi bới. "Thằng ôn dịch kia! Mày trêu ông à?! 12 giờ đêm còn giao hàng cái quái quỷ ấy, tao lại giết mày ngay! Ở đây đã không có, đang không có và mãi mãi sẽ không có thằng nào tên là Giang Phong Miên cả! Chúng mày còn gọi tao nữa, tao thả chó cắn chết hết!"

Ôn Nhược Hàn bịt tai lại. "Khiếp! Hắn chửi ghê quá."

Kết thúc cuộc gọi thứ tư này Ôn Nhược Hàn bật ngón cái chiến thắng. "Phong Miên, tớ thắng rồi. Hắn tức khiếp lắm luôn."

Giang Phong Miên cười ngả nghiêng một hồi, cố gắng nói thành câu. "Cứ để rồi xem, tớ chỉ cần một lần thôi."

Điện thoại được đưa cho Giang Phong Miên, Ôn Nhược Hàn ngồi đằng sau đấm lưng cho Giang Phong Miên đỡ cười. Y gọi điện, lấy số của mình.

Kim Quang Thiện tay cầm xích con chó của gã, hầm hầm như bò tót sắp húc. "Quân phản nghịch, còn troll ông nữa là ông giết cả họ."

Giang Phong Miên xoa xoa nhẹ cần cổ. "Alo, Quang Thiện. Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu. Tớ là Giang Phong Miên nè."

"À, Phong Miên đấy hả." Kim Quang Thiện cực ghét nói chuyện với y nhất. "Lâu lắm rồi mới gặp."

"Đã nhiều năm lắm rồi." Giang Phong Miên đi vào chuyện. "Thế, Quang Thiện, nãy giờ có ai ở trung tâm điện máy thành phố gọi cho tớ bảo giao TV không thế?"

Kim Quang Thiện nghe vậy, nghĩ rằng trò đùa này là của Giang Phong Miên nên lập tức sa sả. "Thì ra cái thằng bày trò này là mày đấy hả, Giang Phong Miên? Tao biết ngay mà, không hiểu sao cứ đề cập đến mày là tao chỉ muốn đốt trụi cái nhà của mày, giết mày luôn đi cho mày về với ông bà già của mày. Mày hay lắm Giang Phong Miên, giờ mày trả thù tao hả? Được lắm, mày nằm ngủ hết đêm nay đi, sáng mai tao cho mày chết!" Kim Quang Thiện vứt cái điện thoại vào TV xấu số.

"Phong Miên." Ôn Nhược Hàn nãy giờ đã nghe hết tất cả, trong lòng rất phẫn nộ nhưng hiện tại hắn cần phải lo cho Giang Phong Miên đang giấu vũ khí dưới gối ngủ của mình.

"Nhược Hàn. Tớ thắng rồi đó." Giang Phong Miên nở nụ cười cứng ngắc. "Tớ có giỏi không?"

Ôn Nhược Hàn cười nói. "Cậu quá giỏi rồi."

"Thế, cậu có làm thật không? Đưa tớ về nhà cậu?" Giang Phong Miên nói câu này nhưng rồi lại nói câu khác. "Hoặc không, chỉ đưa tớ đi chơi thôi."

"Tớ sẽ thực hiện cả hai, Phong Miên." Ôn Nhược Hàn mặt trở nên nghiêm túc, cái ý định âm ỉ trong lòng đã lâu đến thời cơ thích hợp rồi. "Tớ sẽ bảo vệ cậu. Cả đời này."

"Ế?!" Giang Phong Miên nghe hắn nói mà mặt đỏ lên. Gì chứ, bảo vệ y ư? Hắn đừng nói đùa vậy chứ? Đàn ông mà bảo vệ đàn ông ư? Lý nào lại như vậy? Không phải Giang Phong Miên không biết là Ôn Nhược Hàn là gay, là thích y nhưng mà trong chuyện ngày mai sẽ có ẩu đả, Ôn Nhược Hàn lại nói như thế....

Ôn Nhược Hàn ôm lấy y. "Phong Miên. Tớ thích cậu. Tớ đã chờ cậu đã lâu rồi. Mọi thứ trong nhà tớ, tớ đã sắp xếp xong hết cả, chỉ chờ cậu về nhà thôi. Tớ muốn chính thức cùng cậu lập nên vợ chồng, sống một cuộc sống của riêng hai ta, đến hết đời này."

"Nhược Hàn."

"Chuyện của Kim Quang Thiện, tớ sẽ không ngăn cậu. Nhưng ngày mai, cậu phải cho tớ đi cùng, không được hành động liều lĩnh giống như ngày trước nữa, có được không?"

"....."

"Chả lẽ Ôn Nhược Hàn tớ mà phải chùn bước với hạng người như Kim Quang Thiện sao? Cậu đừng đánh giá thấp tớ chứ."

"Tớ không nghĩ như thế."

"Thế thì, câu hỏi ban nãy của tớ, cậu sẽ trả lời thế nào?" Ôn Nhược Hàn giữ lấy đầu Giang Phong Miên, làm một nụ hôn thấm vào trong Giang Phong Miên một cảm giác khó tả. Giang Phong Miên hé mắt nhìn Ôn Nhược Hàn, đã nhiều năm rồi, người đàn ông này vẫn không để ý lời ra tiếng vào của thiên hạ, vẫn vô tư chơi đùa với y, dẫu cho y nhiều lần muốn tránh mặt hắn thế nào cũng bị hắn tìm ra. Thiết nghĩ, hắn cũng vất vả không kém y. Hắn phải một thân một mình mạnh hơn cha hắn để hắn có thể tự làm chủ cuộc sống của mình, để ngày hôm nay có thể nói thích y, một người đã hoàn toàn bị bóng tối bắt phải rời xa cuộc sống đời thường, khó có thể hòa nhập.

Trên đời này, có thể tìm ra một người có thể yêu y thế này ư? Dẫu cho y là nam nhân?

Tách khỏi nụ hôn, Giang Phong Miên đáp lại câu hỏi của Ôn Nhược Hàn.

"Ừ."

Đoạn cuối mình viết không tốt cho lắm. Thực xin lỗi.

















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com