Han La Co Chap Cuong Tam Drop
" Các người đem hắn về đi!" Cô xoay người đi, không nghĩ nhìn đến cặp mắt bất lực kia của hắn.Thư Lượng ngây ngẩn cả người,"Không cần... Không phải đi về... Không cần... Trở về..." Hắn ngơ ngác lặp lại câu này nhìn như bình thường , nhưng sâu kín không tránh khỏi âm thanh trở nên phập phồng, thì thào tự nói Thư Lượng tuy rằng kỳ quái nhưng không ai dám quấy rầy hắn, chỉ nhíu mày, cô nhìn Thư Lượng không quá bình thường, lại nhìn nhìn, rõ ràng Trần Mặc cùng bọn bảo tiêu đã bị hiện trường bừa bãi dọa ngốc."Đem hắn mang về nhà đi,tôi muốn nghỉ ngơi rồi." Thản nhiên nói ra một câu,cô liền xoay người chuẩn bị rời đi,"em không phải đi về, em không phải đi về, em không phải đi về, ô ô ô..."Thật hết chỗ nói rồi. Lại là chiêu nước mắt này luôn công hiệu nhất..."Em không phải đi về, em yêu cô, Vân... Em không phải đi về, không cần đi, em không đi, em sai rồi... Ô ô ô..."Hắn thế nhưng nói yêu cô, cô quay lại liền bị Thư Lượng nắm chặt lấy vạt áo, không biết là bất an hay còn là cảm xúc gì,cô lập tức liền chạy trốn đi lên."Trần Mặc, các người nhanh đưa hắn đi,tôi ko muốn nhìn đến hắn nữa .""Không cần! !" Khoát Thư Lượng thế nhưng giống như cái đứa nhỏ gấp đến độ nhảy dựng lên, khóc tê tâm liệt phế, tim của hắn, đau quá đau quá..."Dẫn hắn trở về." Nhìn Trần Mặc đi qua kéo hắn,cô lần này thật sự thật sự tính bỏ đi,Thư Lượng thống khổ mãnh liệt lắc đầu, quả thực không thể tin được chính tai mình nghe được lời của cô , hắn gầm nhẹ một tiếng chạy lại đây, hai tay gắt gao giữ lấy hai vai của ta, dùng sức đem ta ôm vào trong lòng.Lâu như vậy rốt cuộc hắn mới mở miệng:"Không... Vân, không cần đuổi tôi đi! Tôi nghe lời được không? ... Tôi không đi, tôi không đi! Chúng ta... Chúng ta không phải giống như ba mẹ sao? Chúng ta là "Đối tượng" không phải sao? Vân, chúng ta... Chúng ta ở cùng một chỗ, không cần đuổi tôi đi..." Thư Lượng hoảng hốt nói năng lộn xộn, ôm cô cuống quít nói.Thì ra, hắn nghĩ như vậy ở cùng một chỗ với cô, tựa như lần trước cô cùng hắn giải thích về "Đối tượng", tựa như nói cô và hắn giống như ba mẹ cô, ha ha, đúa nhỏ ngốc,"Lượng... Em cũng không còn nhỏ ... Nên trưởng thành, cô không có khả năng vẫn như vậy chiếu cố em ( được rồi,cô thừa nhận về phương diện này hắn chiếu cố cô nhiều hơn một chút)... Em cùng Trần bác sĩ trở về đi..." Nói xong ánh mắt ko khỏi đau xót, bị Thư Lượng kích động làm tâm tình loạn cả lên rồi, giãy dụa khỏi suy nghĩ của chính mình, cô liền đẩy hắn ra, nhưng Thư Lượng lại càng ôm chặt hơn."Không! Em không phải rời khỏi cô, Vân, em sửa, em sửa lại được không? Em không bao giờ đánh người nữa, em không tức giận , em không bao giờ đập này nọ nữa ,để cho Lượng ở cạnh cô, được không? Để cho em ở lại bên cạnh cô, em không cần đi... em không cần đi..." Thư Lượng âm thanh run run ,"Lượng... Em bình tĩnh một chút! Khoát Thư Lượng..." Lòng cô đau đến kêu lên, nhưng là Thư Lượng lại giống như bình thường vẫn điên cuồng , gắt gao ôm cô thở phì phò, thì thào tự nói.Mặc kệ Trần Mặc cùng bọn bảo tiêu kéo túm, cũng không buông tay,Tâm hắn đau đã không còn cảm giác."Vân... Không cần bỏ mặc ta... Không cần, ta sai rồi, ta sửa, không cần như vậy! Vân, Vân, ta không cần đi..." Thư Lượng kích động nói, hai tay bỗng nhiên dùng một chút lực, ôm cô thoát khỏi bọn họ.Vì sao hắn không thể ở lại bên cạnh cô?Vì sao cô không thương hắn?Hắn không rõ, cho nên nổi điên .Mười chín năm qua, hắn không thể đem tình cảm của chính mình biểu lộ ra bên ngoài, cho nên hắn có thể đem toàn bộ thể xác và tinh thần của mình ra để yêu cô. Có thể như vậy yêu cô mà quên mất chính mình, quên hết tất cả . Bởi vì hắn rất cô độc , luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, nếu ai đụng tới vật hắn yêu thích, hắn sẽ chẳng sợ, thiêu thân lao đầu vào lửa, hắn cũng nguyện ý!"Ai..." Cô thở dài , kỳ thật, cô đối với Lượng, cũng là thích , chính mình cũng để ý không biết là kiểu thích nào, có lẽ, cho tới nay, cô cam chịu loại ái muội này với hắn, coi như là cô cho hắn đáp án đi."Tốt lắm, đừng khóc , về sau thực ngoan ngoãn nghe lời?"Nghe vậy, Lượng đột nhiên gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngốc, lộ ra chút khẩn trương, cô tha thứ cho hắn, cô chấp nhận hắn.Ban đêm, tiễn bước Trần Mặc, cô lên lầu phát hiện Thư Lượng không ở trong phòng, không ở phòng tắm. Oanh một tiếng trong đầu , hắn sẽ không phải là chịu đả kích mà nhảy lầu đi! Ban công, không có, nhìn xung quanh xuống lầu hạ, một mảnh im lặng.Nhưng là bất cứ chỗ nào cũng không có, phòng khách không có,Trong phòng cô, hắn đang thụ dọn chuyển quần áo của hắn vào, rơi tán loạn trên mặt đất. Cô thật muốn rớt cằm.Hắn ở bên trong, ngẩng đầu nhìn cô, ngây ngốc cười, lại lệ nóng quoanh tròng,"Em làm sao!""Lượng không đi... Lượng không cần đi..." Dường như vừa rồi phong ba, hắn còn chưa có tỉnh táo lại đi,Cô quỳ xuống, ôm lấy hắn."Tiểu lượng không đi. Không cho tiểu Lượng đi rồi, đừng khóc, nam nhi không khóc "Hắn vẫn còn sợ hãi, cả người phát run,"Tiểu lượng không khóc đâu rồi... xuất hiện đi ""Lượng không khóc" Thư Lượng khàn khàn nói xong, nước mắt lại vẫn là đi xuống như mưa.Hắn chôn đầu vào bả vai cô, hai tay ôm chặt lưng cô, dần dần im lặng xuống...Có lẽ lần ầm ĩ này rất phí tinh lực, Lượng rất nhanh liền ngủ, vừa rồi Trần Mặc nói cho cô biết, Lượng có thể như vậy thông qua ngôn ngữ biểu đạt tình cảm của chính mình, hoạt động này là lần đầu tiên, đây là hắn tiến bộ rất lớn, cô hỏi, có hay không tương lai, Lượng sẽ buông tha cô, Trần Mặc cười khổ nói, Lượng rất khó đối với sự vật cảm thấy hứng thú, một khi thích, liền sẽ không buông tay, hắn cứ như vậy mãnh liệt yêu, phỏng chừng đời này cũng không thay đổi .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com