Ham Tao Ky
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền
Ngâm mình ở trong bể nước ấm áp, Đường Táo thoải mái đến nỗi buồn ngủ.
"Ân.." Thân mình Đường Táo giật giật, phòng ngừa mình ngủ.
Bên cạnh là Hải Đường hầu hạ, từ lúc vào ảo cảnh cho đến nay, nàng rất có hảo cảm đối với Hải Đường. Cho nên vừa rồi lúc chọn cung tỳ hầu hạ, nàng liền chọn Hải Đường. Nếu là trước kia, nàng tất nhiên không cần cung tỳ hầu hạ, nhưng hôm nay thân phận của nàng ở Ma cung lại khác, bởi vậy nên cần thay đổi một chút.
Hải Đường lần đầu tiên được vào Thừa Hoa Điện, hiện giờ đang kích động không thôi.
Nhóm cung tỳ ở Ma cung này không ai là không muốn được vào Thừa Hoa Điện hầu hạ, nhưng hiện giờ vị Đường cô nương này được tôn thượng sủng ái cho phép vào Thừa Hoa Điện, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt. Bảy vạn năm qua, bên cạnh tôn thượng chưa bao giờ có cung tỳ hầu hạ, cực kỳ ít người có thể tiếp xúc với tôn thượng, đừng nói là vào Thừa Hoa Điện hầu hạ, muốn gặp mặt tôn thượng một lần thôi còn khó hơn cả so với lên trời.
Nàng tự nhiên lại có vinh dự được vào Thừa Hoa Điện hầu hạ, tất nhiên phải chiếu cố vị cô nương này thật tốt, dù sao... nếu như không có chuyện gì xảy ra, vị cô nương thanh tú này sẽ là nữ nhân đầu tiên của tôn thượng.
Càng ngẫm lại càng cảm thấy kích động.
Hải Đường dùng khăn giúp Đường Táo chà lưng, không thể không nói,cô nương này có da thịt trắng nộn cực kỳ, quả thực là mịn màng vô cùng. Nàng thoáng dùng chút sức một chút đã thấy xuất hiện ửng đỏ, làm cho nàng không thể không cẩn thận hơn. Tuy rằng vị Đường cô nương này dung mạo không khuynh thành như Phù Nguyệt hộ pháp, nhưng ở trong Ma giới, cũng đã có chỗ hơn người, làm cho người xem cảm thấy vui mừng.
Thân mình này, nhất định tôn thượng sẽ yêu thích không buông tay.
"Đường cô nương, bộ dạng của người thật là tốt."
Đẹp sao?
Nghe vậy Đường Táo cúi đầu, nhìn hình ảnh ngược của mình ở trong mặt nước, lờ mờ, mông lung, thật sự không thấy được rõ. Nhưng nàng biết, dung mạo của nàng chỉ nhìn đẹp mắt, không thể so sánh được với Phù Nguyệt, cũng không thể sánh bằng hai vị mỹ nhân kia.
Từ trước đến nay nàng cũng không để ý bộ dáng của mình bao giờ, từ sau khi thích sư phụ, mới để ý đến.
Đường Táo nhịn không được mỉm cười, ánh mắt mềm mại đi ba phần, thầm nghĩ: tuy rằng mình lớn lên bình thường, nhưng may là sư phụ không chê.
Nếu người sư phụ thích là mỹ nhân, vậy nàng không còn gì để nói nữa.
Lời khen không ai là không thích nghe, huống hồ cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, lại còn để ý đến dung mạo của mình. Hải Đường thấy Đường Táo mỉm cười, cũng không nhịn được vui mừng vài phần, ở chung cùng Đường cô nương này rất tốt, tính tình ôn hòa, nghĩ đến chắc về sau cũng không làm nàng khó xử.
Chỉ là....
Nàng biết, quá mức nhu thuận, nam tử rất dễ động lòng, cũng không biết tâm tư bây giờ của tôn thượng là gì, là thật tâm coi trọng vị Đường cô nương này, hay nhìn nàng có vài phần tiên khí khác biệt với Ma giới nên cảm thấy mới mẻ?
Nam nhân đều có mới nới cũ, huống hồ tôn thượng lại ở vị trí cao như vậy, chỉ thấy mới mẻ với vị cô nương này, nàng cũng không thể trông cậy vào sự cưng chiều được, nếu thất sủng, nàng cũng thấy có chút đáng tiếc, dù sao nàng cũng cực thích vị Đường cô nương này.
Chỉ mong tôn thượng có thể thích lâu một chút. Hải Đường âm thầm suy nghĩ.
Tắm rửa xong, Hải Đường giúp nàng mặc ngoại sam. Đường Táo mơ hồ cảm thấy có chỗ không được thích hợp cho lắm, cúi đầu nhìn xuống, mặc rồi mà như chưa mặc, nhất thời cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Bên trong ngoại sam chỉ mặc mỗi một cái yếm sen cánh đào mỏng, phía dưới là cái tiết khố ngắn ngủn, thắt lưng lại cực dễ dàng cởi bỏ, nhìn cực kỳ sinh tình. Trừ bỏ những cái đó ra, bên ngoài cũng chỉ có một cái ngoại sam này, dài đến mắt cá chân, mềm nhẹ cực kỳ, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong.
Nhìn phần đẫy đà trước ngực cùng phần trên hai chân, Đường Táo quay đầu lại nhìn Hải Đường, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể lấy cho ta cái ngoại sam khác được không?"
Tuy đã làm chuyện thân mật với sư phụ rồi, nhưng mặc như vậy, không chỉ là cố ý dụ dỗ, nàng... có chút không quen.
Mới vừa tắm xong, hai má Đường Táo vốn trắng nay đỏ ửng, nhưng hoa đào nở rộ, phấn nộn yêu kiều, hiện giờ trên mặt đang ngượng ngùng, nhìn ngây thơ vô cùng.
Hải Đường cười cười, thấy Đường cô nương này ở chung rất tốt, liền nghịch ngợm mở lớn hai mắt: "Đường cô nương không cần thẹn thùng."
Nếu tôn thượng đã cho phép Đường cô nương vào ở Thừa Hao Điện, tất nhiên là đem nàng trở thành nữ nhân của hắn. Nam nữ ở chung một phòng, đơn giản chỉ vì chuyện kia, cô nương này có một thân mình băng cơ ngọc cốt, dấu đi chẳng phải là rất lãng phí?
Nghe Hải Đường nói xong, mặt Đường Táo càng nóng, nhưng loại chuyện này nàng cũng đã từng trải qua rồi. Ở ảo cảnh thứ nhất, sư phụ không chịu cùng nàng ngủ chung một giường, nàng liền đem tất cả quần áo bên trong cởi bỏ, chỉ mặc mỗi áo choàng của sư phụ, rồi đi đến thư phòng tìm hắn.
Không phải là sư phụ nói không thích, mà là...
Sau đó lại còn ...
Hiện giờ nàng không biết trong lòng sư phụ đang nghĩ gì, nếu hắn vui, vậy mình vẫn cứ mặc đi.
Hôm nay lúc ở trên đại điện, hành động của sư huynh thật sự là nằm ngoài sự đoán của hắn, nếu không phải hắn hiểu tính tình của sư huynh, đã sớm cho rằng đây chỉ là diễn trò, nhưng...
Phù Yến ân cần rót đầy rượu cho Trọng Vũ, lại cười nói: "Sắc trời đã không còn sớm, sư huynh không bằng nên đi nghỉ ngơi đi."
Hôm nay ở Thừa Hoa Điện khó có khi có một nữ tử, hắn tất nhiên là hy vọng vị sư huynh bảy vạn năm này của hắn được nếm thử hương vị ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hưởng thụ rồi sau đó có thể xua đi cái tính tình lạnh như băng này.
Biểu tình trên mặt Trọng Vũ thản nhiên, một tia biểu tình cũng không có, nghe lời Phù Yến nói xong, mới thoáng nhíu mày: "Nhiều chuyện."
Suy nghĩ của Phù Yến sao hắn lại không biết?
Chỉ là....
Những lời mình nói lúc trước hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn rõ ràng không thích nữ nhân, nhưng khi gặp nàng đã cảm thấy rất quen thuộc. Lúc sau lại nghe nàng nói mình có trù nghệ, hắn mới không kiềm chế được, nghĩ muốn trêu nàng một phen.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng bỗng trở nên đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ đẹp mắt.
Nếu như thường ngày, hắn không bao giờ có những cử chỉ cùng lời nói như vậy.
Trọng Vũ cầm lấy cái chén rượu ngọc lên thưởng thức, cảm xúc lạnh như băng làm hắn nhớ tới da thịt ấm áp của tiểu cô nương kia.
—- cũng không biết các địa phương khác có phấn nộn như vậy không nữa.
Phù Yến nhíu mày. Tuy rằng cô nương này so với hai người kia không xuất chúng cho lắm, nhưng khi sư huynh tuyển chọn, hiện giờ nhớ lại, cảm thấy cũng không tệ cho lắm. Mới đầu hắn tưởng trù nghệ của nàng làm sư huynh chú ý tới, nhưng khi sư huynh hỏi cái vấn đề kia, hắn mới sửng sốt.
Hắn nâng mắt liếc nhìn sư huynh một cái, nghĩ thầm: ky thật nhìn cũng vui mắt.
Chắc đây là duyên phận trong truyền thuyết đi.
Mắt thấy đã đến giờ tý, muộn như vậy rồi, chẳng lẽ sư huynh muốn ngồi đây đến hừng đông sao? Sư huynh không ngủ thì cũng thôi đi, phải cho hắn nghĩ ngơi nữa chứ! Thấy chén rượu của sư huynh đã hết, lúc này Phù Yến cũng không rót rượu nữa, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Sư huynh, không phải là huynh... thẹn thùng đó chứ?"
Ánh mắt Trọng Vũ đột nhiên ngẩn ra, lộ ra vài phần hàn ý.
Nhìn đáng sợ cực kỳ.
Chỉ là tùy tiện nói mà không ngờ sư huynh lại có phản ứng như vậy, Phù Yến không nhịn được cười hai tiếng, lại bị Trọng Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, lúc sau không thấy lên tiếng nữa nhưng trong lòng vẫn còn cười vụng trộm, dù sao cũng là một lão xử nam bảy vạn tuổi, hiện giờ thật vất vả mới coi trong được một cô nương, nhưng không biết nên xuống tay từ đâu.
Tưởng tượng như thế, Phù Yến lại bắt đầu nhiều chuyện.
Con ngươi đen ôn nhuân ngồi nhìn sư huynh nhà mình, ánh mắt quái dị đánh giá một phen.
—- việc giường chiếu này, không cần hắn giảng giải cho chứ?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
"Nếu còn dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ đem mắt của ngươi làm thành chân châu." Âm thanh Trọng Vũ lạnh thấu xương, hắn biết thừa trong lòng sư đệ hắn đang nghĩ cái gì.
Dám nghi ngờ hắn!
"Khụ khụ..." Phù Yến biết sư huynh chưa bao giờ nói giỡn, thu hồi ánh mắt lại, lúng túng nói: "Sư huynh, kỳ thật... A? Huynh đi đâu vậy? Sư huynh! Sư huynh!..."
"Hừ ~" Phù Yến bĩu môi.
Hắn nhìn chén rượu trong tay, nhịn không được cười ra tiếng — không cần hắn giảng là tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện này cũng là một loại bản năng, sư huynh cũng sẽ có thể làm được đi? Tâm tình Phù Yến nhất thời sung sướng hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, môi không nhịn được cong lên.
Ánh mắt rất sáng.
Hắn cũng thế.
Thời điểm đi vào nội điện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bừng tỉnh như ban ngày.
Rõ ràng là tẩm điện quen thuộc của hắn nhưng lại làm cho hắn không khỏi thả chậm bước chân. Mọi khi không giống với hôm nay —- hôm nay bên trong có một nữ nhân.
Hắn chậm rãi đi vào, bên trong một chút tiếng động cũng không có, đã nửa đêm, có thể là đi ngủ rồi? Nhưng hắn tưởng tượng, hắn không về, nàng không thể ngủ.
Nhưng khi Trọng Vũ nhìn thấy mỹ nhân đang nằm trên giường kia, vẫn có chút sửng sốt.
Khác hẳn lúc trước hắn gặp, tóc dài xõa tung trên giường, trên người chỉ mặc một ngoại sam mỏng manh, đường cong của nữ tử lả lướt, làm cho hắn không khỏi nhìn thêm vài lần. Như là có chút lạnh, nàng đưa tay ôm lấy mình.
Nhìn nhỏ bé rất nhiều.
Trọng Vũ đến gần, càng phát hiện rõ ràng. Đôi môi đỏ mọng, làn da trắng mịn. Hắn xưa nay không nhớ rõ dung mạo của nữ tử, nhưng hiện giờ gặp nàng lại nhớ rất rõ. Thật kì quái, Trọng vũ không nhịn được đưa tay sờ mặt nàng.
Rất mềm.
Tiểu cô nương trên giường bỗng nhiên mở mắt, một đôi con ngươi to tròn sửng sốt nhìn hắn, lông mi run rẩy, nhìn có chút ngốc nghếch.
"Như thế nào không đắp chăn?" Trọng Vũ bình tĩnh hỏi.
Đường Táo đợi thật lâu cũng không thấy sư phụ đến, liền cho Hải Đường đi nghỉ ngơi trước, mình thì ngồi chờ ở trên giường, nhưng không giờ thấy lại thấy hơi mệt, nhịn không được nằm xuống ngủ một chút.
Nghe lời sư phụ hỏi, nàng cắn môi: "Ta...ta đang đợi người."
Hắn không đến, sao nàng có thể ngủ trước được?
Trọng Vũ dừng lại một chút, rồi ôm nàng vào lòng.
Thân thể nàng rất nhẹ, nhỏ nhỏ xinh xinh, lại giống như một con mèo nhỏ, ôm không thấy phân lượng gì.
Về sau hắn sẽ bắt nàng ăn nhiều một chút, ít nhất sẽ ôm thoải mái hơn. Trọng Vũ bắt đầu lên kế hoạch nuôi nàng.
Bị sư phụ ôm, Đường Táo mới bắt đầu khẩn trương. Thấy sư phụ chậm rãi giang tay ra, nàng hiểu ý đứng dậy cởi áo giúp hắn. Hầu hạ sư phụ ba năm, loại chuyện này nàng đã làm cực kỳ quen thuộc.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cởi đãi lưng của hắn ra, đem ngoại bào treo lên, thẳng đến khi chỉ còn lại một kiện trung y cùng một cái tiết khố.
Đường Táo dừng động tác trong tay, lúc này ngẩng đầu lên nhìn sư phụ.
—- rốt cuộc, có muốn cởi tiếp hay không?
"Ta đi tắm."
Nghe vậy, Đường Táo thấy sư phụ xoay người, trong lòng thở ra một hơi, nhưng cũng cảm thấy một tia mất mác.
Đường Táo đưa tay lên che mặt, mất mác cái gì nha?!
Vì thẹn thùng, Đường Táo đem chăn cuộc chặt mình lại, nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch vừa nãy của mình, không khỏi cười ra tiếng.
Nàng thoạt nhìn ngốc như thế, không biết sư phụ có ghét bỏ mình hay không?
Sư phụ tắm rất nhanh, Đường Táo thấy hắn đến, muốn đứng lên hầu hạ, nhưng đã thấy sư phụ liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức ngồi xuống.
"Sư... Tôn thượng."
Nghe được âm thanh ngọt ngào bên tai, Trọng Vũ mới nhìn thẳng nàng, rồi sau đó không chút nghĩ ngợi đem chăn trên người nàng xốc lên.
"A." Thân mình Đường Táo chợt lạnh, hoảng sợ mở to con mắt.
Sao bỗng dưng lại... đem chăn xốc lên?
Nàng rất lạnh, muốn lấy chăn lại nhưng không dám. Nàng thấy hai con mắt sư phụ tĩnh lặng như nước, lạnh hơn cả băng, sợ tới mức không dám lộn xộn.
Nàng lạnh đến rét run, ánh mắt hắn bỗng dưng nhìn về phía ngực của nàng, cổ họng không nhịn được căng thẳng, ánh mắt trầm lại. Trọng Vũ kiềm chế xúc động của thân thể, chỉ thản nhiên nói: "Lại đây."
Đường Táo....
Ánh mắt nàng chớp chớp, lại... lại đó làm cái gì?
Ngâm mình ở trong bể nước ấm áp, Đường Táo thoải mái đến nỗi buồn ngủ.
"Ân.." Thân mình Đường Táo giật giật, phòng ngừa mình ngủ.
Bên cạnh là Hải Đường hầu hạ, từ lúc vào ảo cảnh cho đến nay, nàng rất có hảo cảm đối với Hải Đường. Cho nên vừa rồi lúc chọn cung tỳ hầu hạ, nàng liền chọn Hải Đường. Nếu là trước kia, nàng tất nhiên không cần cung tỳ hầu hạ, nhưng hôm nay thân phận của nàng ở Ma cung lại khác, bởi vậy nên cần thay đổi một chút.
Hải Đường lần đầu tiên được vào Thừa Hoa Điện, hiện giờ đang kích động không thôi.
Nhóm cung tỳ ở Ma cung này không ai là không muốn được vào Thừa Hoa Điện hầu hạ, nhưng hiện giờ vị Đường cô nương này được tôn thượng sủng ái cho phép vào Thừa Hoa Điện, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt. Bảy vạn năm qua, bên cạnh tôn thượng chưa bao giờ có cung tỳ hầu hạ, cực kỳ ít người có thể tiếp xúc với tôn thượng, đừng nói là vào Thừa Hoa Điện hầu hạ, muốn gặp mặt tôn thượng một lần thôi còn khó hơn cả so với lên trời.
Nàng tự nhiên lại có vinh dự được vào Thừa Hoa Điện hầu hạ, tất nhiên phải chiếu cố vị cô nương này thật tốt, dù sao... nếu như không có chuyện gì xảy ra, vị cô nương thanh tú này sẽ là nữ nhân đầu tiên của tôn thượng.
Càng ngẫm lại càng cảm thấy kích động.
Hải Đường dùng khăn giúp Đường Táo chà lưng, không thể không nói,cô nương này có da thịt trắng nộn cực kỳ, quả thực là mịn màng vô cùng. Nàng thoáng dùng chút sức một chút đã thấy xuất hiện ửng đỏ, làm cho nàng không thể không cẩn thận hơn. Tuy rằng vị Đường cô nương này dung mạo không khuynh thành như Phù Nguyệt hộ pháp, nhưng ở trong Ma giới, cũng đã có chỗ hơn người, làm cho người xem cảm thấy vui mừng.
Thân mình này, nhất định tôn thượng sẽ yêu thích không buông tay.
"Đường cô nương, bộ dạng của người thật là tốt."
Đẹp sao?
Nghe vậy Đường Táo cúi đầu, nhìn hình ảnh ngược của mình ở trong mặt nước, lờ mờ, mông lung, thật sự không thấy được rõ. Nhưng nàng biết, dung mạo của nàng chỉ nhìn đẹp mắt, không thể so sánh được với Phù Nguyệt, cũng không thể sánh bằng hai vị mỹ nhân kia.
Từ trước đến nay nàng cũng không để ý bộ dáng của mình bao giờ, từ sau khi thích sư phụ, mới để ý đến.
Đường Táo nhịn không được mỉm cười, ánh mắt mềm mại đi ba phần, thầm nghĩ: tuy rằng mình lớn lên bình thường, nhưng may là sư phụ không chê.
Nếu người sư phụ thích là mỹ nhân, vậy nàng không còn gì để nói nữa.
Lời khen không ai là không thích nghe, huống hồ cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, lại còn để ý đến dung mạo của mình. Hải Đường thấy Đường Táo mỉm cười, cũng không nhịn được vui mừng vài phần, ở chung cùng Đường cô nương này rất tốt, tính tình ôn hòa, nghĩ đến chắc về sau cũng không làm nàng khó xử.
Chỉ là....
Nàng biết, quá mức nhu thuận, nam tử rất dễ động lòng, cũng không biết tâm tư bây giờ của tôn thượng là gì, là thật tâm coi trọng vị Đường cô nương này, hay nhìn nàng có vài phần tiên khí khác biệt với Ma giới nên cảm thấy mới mẻ?
Nam nhân đều có mới nới cũ, huống hồ tôn thượng lại ở vị trí cao như vậy, chỉ thấy mới mẻ với vị cô nương này, nàng cũng không thể trông cậy vào sự cưng chiều được, nếu thất sủng, nàng cũng thấy có chút đáng tiếc, dù sao nàng cũng cực thích vị Đường cô nương này.
Chỉ mong tôn thượng có thể thích lâu một chút. Hải Đường âm thầm suy nghĩ.
Tắm rửa xong, Hải Đường giúp nàng mặc ngoại sam. Đường Táo mơ hồ cảm thấy có chỗ không được thích hợp cho lắm, cúi đầu nhìn xuống, mặc rồi mà như chưa mặc, nhất thời cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Bên trong ngoại sam chỉ mặc mỗi một cái yếm sen cánh đào mỏng, phía dưới là cái tiết khố ngắn ngủn, thắt lưng lại cực dễ dàng cởi bỏ, nhìn cực kỳ sinh tình. Trừ bỏ những cái đó ra, bên ngoài cũng chỉ có một cái ngoại sam này, dài đến mắt cá chân, mềm nhẹ cực kỳ, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong.
Nhìn phần đẫy đà trước ngực cùng phần trên hai chân, Đường Táo quay đầu lại nhìn Hải Đường, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể lấy cho ta cái ngoại sam khác được không?"
Tuy đã làm chuyện thân mật với sư phụ rồi, nhưng mặc như vậy, không chỉ là cố ý dụ dỗ, nàng... có chút không quen.
Mới vừa tắm xong, hai má Đường Táo vốn trắng nay đỏ ửng, nhưng hoa đào nở rộ, phấn nộn yêu kiều, hiện giờ trên mặt đang ngượng ngùng, nhìn ngây thơ vô cùng.
Hải Đường cười cười, thấy Đường cô nương này ở chung rất tốt, liền nghịch ngợm mở lớn hai mắt: "Đường cô nương không cần thẹn thùng."
Nếu tôn thượng đã cho phép Đường cô nương vào ở Thừa Hao Điện, tất nhiên là đem nàng trở thành nữ nhân của hắn. Nam nữ ở chung một phòng, đơn giản chỉ vì chuyện kia, cô nương này có một thân mình băng cơ ngọc cốt, dấu đi chẳng phải là rất lãng phí?
Nghe Hải Đường nói xong, mặt Đường Táo càng nóng, nhưng loại chuyện này nàng cũng đã từng trải qua rồi. Ở ảo cảnh thứ nhất, sư phụ không chịu cùng nàng ngủ chung một giường, nàng liền đem tất cả quần áo bên trong cởi bỏ, chỉ mặc mỗi áo choàng của sư phụ, rồi đi đến thư phòng tìm hắn.
Không phải là sư phụ nói không thích, mà là...
Sau đó lại còn ...
Hiện giờ nàng không biết trong lòng sư phụ đang nghĩ gì, nếu hắn vui, vậy mình vẫn cứ mặc đi.
Hôm nay lúc ở trên đại điện, hành động của sư huynh thật sự là nằm ngoài sự đoán của hắn, nếu không phải hắn hiểu tính tình của sư huynh, đã sớm cho rằng đây chỉ là diễn trò, nhưng...
Phù Yến ân cần rót đầy rượu cho Trọng Vũ, lại cười nói: "Sắc trời đã không còn sớm, sư huynh không bằng nên đi nghỉ ngơi đi."
Hôm nay ở Thừa Hoa Điện khó có khi có một nữ tử, hắn tất nhiên là hy vọng vị sư huynh bảy vạn năm này của hắn được nếm thử hương vị ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hưởng thụ rồi sau đó có thể xua đi cái tính tình lạnh như băng này.
Biểu tình trên mặt Trọng Vũ thản nhiên, một tia biểu tình cũng không có, nghe lời Phù Yến nói xong, mới thoáng nhíu mày: "Nhiều chuyện."
Suy nghĩ của Phù Yến sao hắn lại không biết?
Chỉ là....
Những lời mình nói lúc trước hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn rõ ràng không thích nữ nhân, nhưng khi gặp nàng đã cảm thấy rất quen thuộc. Lúc sau lại nghe nàng nói mình có trù nghệ, hắn mới không kiềm chế được, nghĩ muốn trêu nàng một phen.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng bỗng trở nên đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ đẹp mắt.
Nếu như thường ngày, hắn không bao giờ có những cử chỉ cùng lời nói như vậy.
Trọng Vũ cầm lấy cái chén rượu ngọc lên thưởng thức, cảm xúc lạnh như băng làm hắn nhớ tới da thịt ấm áp của tiểu cô nương kia.
—- cũng không biết các địa phương khác có phấn nộn như vậy không nữa.
Phù Yến nhíu mày. Tuy rằng cô nương này so với hai người kia không xuất chúng cho lắm, nhưng khi sư huynh tuyển chọn, hiện giờ nhớ lại, cảm thấy cũng không tệ cho lắm. Mới đầu hắn tưởng trù nghệ của nàng làm sư huynh chú ý tới, nhưng khi sư huynh hỏi cái vấn đề kia, hắn mới sửng sốt.
Hắn nâng mắt liếc nhìn sư huynh một cái, nghĩ thầm: ky thật nhìn cũng vui mắt.
Chắc đây là duyên phận trong truyền thuyết đi.
Mắt thấy đã đến giờ tý, muộn như vậy rồi, chẳng lẽ sư huynh muốn ngồi đây đến hừng đông sao? Sư huynh không ngủ thì cũng thôi đi, phải cho hắn nghĩ ngơi nữa chứ! Thấy chén rượu của sư huynh đã hết, lúc này Phù Yến cũng không rót rượu nữa, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Sư huynh, không phải là huynh... thẹn thùng đó chứ?"
Ánh mắt Trọng Vũ đột nhiên ngẩn ra, lộ ra vài phần hàn ý.
Nhìn đáng sợ cực kỳ.
Chỉ là tùy tiện nói mà không ngờ sư huynh lại có phản ứng như vậy, Phù Yến không nhịn được cười hai tiếng, lại bị Trọng Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, lúc sau không thấy lên tiếng nữa nhưng trong lòng vẫn còn cười vụng trộm, dù sao cũng là một lão xử nam bảy vạn tuổi, hiện giờ thật vất vả mới coi trong được một cô nương, nhưng không biết nên xuống tay từ đâu.
Tưởng tượng như thế, Phù Yến lại bắt đầu nhiều chuyện.
Con ngươi đen ôn nhuân ngồi nhìn sư huynh nhà mình, ánh mắt quái dị đánh giá một phen.
—- việc giường chiếu này, không cần hắn giảng giải cho chứ?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
"Nếu còn dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ đem mắt của ngươi làm thành chân châu." Âm thanh Trọng Vũ lạnh thấu xương, hắn biết thừa trong lòng sư đệ hắn đang nghĩ cái gì.
Dám nghi ngờ hắn!
"Khụ khụ..." Phù Yến biết sư huynh chưa bao giờ nói giỡn, thu hồi ánh mắt lại, lúng túng nói: "Sư huynh, kỳ thật... A? Huynh đi đâu vậy? Sư huynh! Sư huynh!..."
"Hừ ~" Phù Yến bĩu môi.
Hắn nhìn chén rượu trong tay, nhịn không được cười ra tiếng — không cần hắn giảng là tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện này cũng là một loại bản năng, sư huynh cũng sẽ có thể làm được đi? Tâm tình Phù Yến nhất thời sung sướng hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, môi không nhịn được cong lên.
Ánh mắt rất sáng.
Hắn cũng thế.
Thời điểm đi vào nội điện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bừng tỉnh như ban ngày.
Rõ ràng là tẩm điện quen thuộc của hắn nhưng lại làm cho hắn không khỏi thả chậm bước chân. Mọi khi không giống với hôm nay —- hôm nay bên trong có một nữ nhân.
Hắn chậm rãi đi vào, bên trong một chút tiếng động cũng không có, đã nửa đêm, có thể là đi ngủ rồi? Nhưng hắn tưởng tượng, hắn không về, nàng không thể ngủ.
Nhưng khi Trọng Vũ nhìn thấy mỹ nhân đang nằm trên giường kia, vẫn có chút sửng sốt.
Khác hẳn lúc trước hắn gặp, tóc dài xõa tung trên giường, trên người chỉ mặc một ngoại sam mỏng manh, đường cong của nữ tử lả lướt, làm cho hắn không khỏi nhìn thêm vài lần. Như là có chút lạnh, nàng đưa tay ôm lấy mình.
Nhìn nhỏ bé rất nhiều.
Trọng Vũ đến gần, càng phát hiện rõ ràng. Đôi môi đỏ mọng, làn da trắng mịn. Hắn xưa nay không nhớ rõ dung mạo của nữ tử, nhưng hiện giờ gặp nàng lại nhớ rất rõ. Thật kì quái, Trọng vũ không nhịn được đưa tay sờ mặt nàng.
Rất mềm.
Tiểu cô nương trên giường bỗng nhiên mở mắt, một đôi con ngươi to tròn sửng sốt nhìn hắn, lông mi run rẩy, nhìn có chút ngốc nghếch.
"Như thế nào không đắp chăn?" Trọng Vũ bình tĩnh hỏi.
Đường Táo đợi thật lâu cũng không thấy sư phụ đến, liền cho Hải Đường đi nghỉ ngơi trước, mình thì ngồi chờ ở trên giường, nhưng không giờ thấy lại thấy hơi mệt, nhịn không được nằm xuống ngủ một chút.
Nghe lời sư phụ hỏi, nàng cắn môi: "Ta...ta đang đợi người."
Hắn không đến, sao nàng có thể ngủ trước được?
Trọng Vũ dừng lại một chút, rồi ôm nàng vào lòng.
Thân thể nàng rất nhẹ, nhỏ nhỏ xinh xinh, lại giống như một con mèo nhỏ, ôm không thấy phân lượng gì.
Về sau hắn sẽ bắt nàng ăn nhiều một chút, ít nhất sẽ ôm thoải mái hơn. Trọng Vũ bắt đầu lên kế hoạch nuôi nàng.
Bị sư phụ ôm, Đường Táo mới bắt đầu khẩn trương. Thấy sư phụ chậm rãi giang tay ra, nàng hiểu ý đứng dậy cởi áo giúp hắn. Hầu hạ sư phụ ba năm, loại chuyện này nàng đã làm cực kỳ quen thuộc.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cởi đãi lưng của hắn ra, đem ngoại bào treo lên, thẳng đến khi chỉ còn lại một kiện trung y cùng một cái tiết khố.
Đường Táo dừng động tác trong tay, lúc này ngẩng đầu lên nhìn sư phụ.
—- rốt cuộc, có muốn cởi tiếp hay không?
"Ta đi tắm."
Nghe vậy, Đường Táo thấy sư phụ xoay người, trong lòng thở ra một hơi, nhưng cũng cảm thấy một tia mất mác.
Đường Táo đưa tay lên che mặt, mất mác cái gì nha?!
Vì thẹn thùng, Đường Táo đem chăn cuộc chặt mình lại, nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch vừa nãy của mình, không khỏi cười ra tiếng.
Nàng thoạt nhìn ngốc như thế, không biết sư phụ có ghét bỏ mình hay không?
Sư phụ tắm rất nhanh, Đường Táo thấy hắn đến, muốn đứng lên hầu hạ, nhưng đã thấy sư phụ liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức ngồi xuống.
"Sư... Tôn thượng."
Nghe được âm thanh ngọt ngào bên tai, Trọng Vũ mới nhìn thẳng nàng, rồi sau đó không chút nghĩ ngợi đem chăn trên người nàng xốc lên.
"A." Thân mình Đường Táo chợt lạnh, hoảng sợ mở to con mắt.
Sao bỗng dưng lại... đem chăn xốc lên?
Nàng rất lạnh, muốn lấy chăn lại nhưng không dám. Nàng thấy hai con mắt sư phụ tĩnh lặng như nước, lạnh hơn cả băng, sợ tới mức không dám lộn xộn.
Nàng lạnh đến rét run, ánh mắt hắn bỗng dưng nhìn về phía ngực của nàng, cổ họng không nhịn được căng thẳng, ánh mắt trầm lại. Trọng Vũ kiềm chế xúc động của thân thể, chỉ thản nhiên nói: "Lại đây."
Đường Táo....
Ánh mắt nàng chớp chớp, lại... lại đó làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com