TruyenHHH.com

Ham Lam Khu Cam Cua Hoa Hong Trans

Hạ Tuấn Lâm phút chốc cảm thấy hối hận.

Trợ lý ngồi phía trước vẫn tiếp tục truy hỏi cậu phân hóa thành cái gì, Đinh Trình Hâm lại đột nhiên gắt gỏng cắt ngang: "Là Alpha, Hạ Nhi là Alpha."

"Lái nhanh chút." Hạ Tuấn Lâm nhìn anh, phát hiện mặt Đinh Trình Hâm không chút biến sắc mà nói với trợ lý, "Kỳ nhạy cảm của em tới rồi."

Sau đó về được tới nhà thế nào, Hạ Tuấn Lâm cũng không nhớ rõ nữa.

Cậu chỉ nhớ khi mình nghe được những lời này mà quay sang nhìn Đinh Trình Hâm, mới chú ý tới vẻ thống khổ trên mặt anh.

Đối mặt với loại tình huống này, trợ lý biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề cũng không nói nữa, tăng tốc độ xe mau chóng đưa hai người về ký túc xá.

"Hạ Nhi phân hóa rồi, là Alpha."

"Đinh ca... Kỳ nhạy cảm bị đẩy sớm rồi."

Hai tin tức có cấp độ oanh tạc nháy mắt khiến năm người còn lại không biết nên phản ứng thế nào.

Mà Đinh Trình Hâm sau khi về tới ký túc xá đã tự giác đi tới phòng cách ly cho Alpha vào kỳ nhạy cảm.

Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa hồi thần, cậu quên không được lúc nãy.

Vào lúc cậu chuẩn bị đỡ Đinh Trình Hâm, lại bị sự tàn bạo trong mắt của Đinh Trình Hâm dọa sợ, cậu thậm chí còn chưa động tới cánh tay Đinh Trình Hâm, đã bị anh đẩy ra.

Đinh Trình Hâm hiện tại thực sự chán ghét mùi hương trên người cậu theo bản năng.

"Hạ Nhi phân hóa, thật tốt a..."

"Tốt cái gì mà tốt... Nhóm chúng ta hiện tại đến một Omega cũng không có!"

"Đinh ca không phải vẫn còn vài ngày sao? Kỳ nhạy cảm sao lại bị đẩy sớm lên thế?"

Mí mắt Hạ Tuấn Lâm khẽ giật, cậu có một suy đoán, chuyện này hẳn là có liên quan đến mùi tin tức tố trên người cậu đi?

Đinh Trình Hâm lúc đầu tới đón cậu... rõ ràng còn đang cười.

"A... Vậy bạn gái nhỏ của Đinh ca bây giờ cũng trở thành Alpha rồi, Đinh ca chỉ có thể dựa vào chính mình thôi a!"

"Nói bừa cái gì thế? Một câu nói đùa mà em còn thật sự xem Hạ Nhi là Omega yếu đuối kia rồi? Nhóm chúng ta phân hóa như vậy cũng rất tốt, nếu phân hóa thành Omega còn có kỳ phát tình, như vậy thì phiền phức lắm."

Hạ Tuấn Lâm gục đầu xuống, mũi có chút đau rát.

Cậu vốn chỉ là không muốn trước khi quay về sẽ mang tới phiền phức cho người trong nhóm mà thôi.

Một chiếc khăn tay đưa tới trước mắt cậu, Hạ Tuấn Lâm hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Là Mã Gia Kỳ, đội trưởng của bọn họ.

"Sao lại khóc rồi?"

Hạ Tuấn Lâm quay mặt đi, "Em không có."

"Được... là anh nhìn nhầm rồi." Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng trấn an, cũng không vạch trần cậu.

Nhưng đội trưởng bọn họ tiếp đó lại chỉ vào căn phòng bên kia, có chút chần chừ nói, "A Trình muốn em vào, chẳng qua... có đi hay không tùy em, dù sao trạng thái hiện tại của anh ấy..."

Nghe thấy lời này, Tống Á Hiên phía sau hét lớn một tiếng.

"Lúc này rồi còn gọi Hạ Nhi vào? Hai A đánh nhau à?"

Chẳng qua không ngờ tới, Hạ Tuấn Lâm sau khi nghe thấy thế lại gật gật đầu, đi qua lấy khăn tay lau đi hai mắt ướt át, rồi lập tức đi về căn phòng kia.

Thành viên phía sau nhìn đến choáng váng, một đám hai mặt nhìn nhau.

"Xong rồi xong rồi! Cái này sợ là muốn chơi AA rồi các huynh đệ!!!"

"Hạ Nhi có khi nào thật sự là bạn gái nhỏ của Đinh ca không thế? Lúc này rồi còn gọi em ấy vào? Không phải chứ không phải chứ không phải chứ?"

"Alpha với Alpha thì phải làm sao đây a? Kỳ nhạy cảm tới chẳng lẽ còn muốn đánh tới chết đi sống lại sao?"

Hạ Tuấn Lâm không biết trận doanh bát quái bên ngoài kinh thiên động địa đến cỡ nào, những vào thời khắc cậu bước vào căn phòng kia, lại có thể cảm nhận được không khí bên trong phòng.

Bản năng của Omega khiến trong lòng cậu trồi lên ý định chạy trốn, nhưng cậu lại hung hăng cắn lấy môi mình, buộc bản thân đi về phía trước.

Hương tuyết tùng phát huy mãnh liệt tới cực hạn, cậu cảm thấy bản thân dường như không thể ngửi được bất kỳ mùi nào khác trên thế gian này nữa rồi.

Mùi hướng sạch sẽ, vốn luôn nhàn nhạt của Đinh Trình Hâm cũng trở nên đậm hơn.

"Hạ Nhi?" Cậu nghe thấy Đinh Trình Hâm đang gọi mình.

"Em vào thật sao?" Đinh Trình Hâm mới uống thuốc xong nhìn qua dường như đã ổn định hơn rất nhiều.

Chẳng qua Hạ Tuấn Lâm còn nhớ rõ thời khắc bị Đinh Trình Hâm đẩy ra lúc nãy kia, vì thế mà dừng bước ở một nơi cách xa anh một thước.

"Tới gần chút nữa, Hạ Nhi." Đinh Trình Hâm vẫy vẫy tay với cậu, "Anh sẽ không giống như lúc nãy đâu, lại đây."

Hạ Tuấn Lâm lúc này mới buông bỏ phòng bị mà đi về phía trước.

Cho đến khi... bị đẩy ngã xuống đất.

Cậu có chút ão não muốn đẩy Đinh Trình Hâm ra, kẻ lừa đảo.

Rõ ràng anh nói cái gì, bản thân cũng đều rất tin tưởng.

Kỳ nhạy cảm đối với Alpha mà nói, rốt cuộc là cái gì?

Hạ Tuấn Lâm tại nơi đó mới hiểu được.

Là điên cuồng, là bạo lực, là mất đi lý trí.

Khi hai tay bị Đinh Trình Hâm ép xuống sàn nhà lạnh như băng, Hạ Tuấn Lâm mới phát hiện, Đinh Trình Hâm gọi cậu vào đại khái là muốn bắt nạt cậu.

"Đinh Trình Hâm!"

Hạ Tuấn Lâm đã rất lâu chưa gọi tên anh lớn tiếng như vậy.

Mà hương tuyết tùng vẫn tràn khắp nơi đó không ngừng, tựa như quyết tâm phải chinh phục được người dưới thân.

Tin tức tố Alpha ngụy trang rót vào sao có thể đấu lại thế công mãnh liệt như vậy, huống hồ cậu, căn bản không chống đỡ được Đinh Trình Hâm.

Trong nháy mắt đối diện nahu, cậu phát hiện ánh mắt Đinh Trình Hâm phiếm hồng. Cảm xúc nơi đáy mắt khiến người ta không đoán ra được.

Mà Đinh Trình Hâm cũng không để thời gian cho cậu đoán, anh nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Đừng làm loạn." Nói xong liền thuận thế tới gần sau tai cậu, bờ môi ướt át cọ lên phía trên, lưu lại dấu vết.

Bên tai cậu là hô hấp dồn dập của Đinh Trình Hâm.

Cái loại cảm giác bị chi phối khiến tay chân nhũn ra như trong nhà bóng đã trở lại.

Cậu gật đầu theo bản năng, ngay khi hai tay lấy lại được tự do, Đinh Trình Hâm liền hôn xuống.

Chẳng qua, nói là hôn, chi bằng dùng gặm cắn tới hình dung còn đúng hơn.

Kỳ nhạy cảm của Alpha không có cách nào khống chế suy nghĩ muốn phát tiết tàn bạo cùng lửa giận trong lòng mình ra, trở nên một chút cũng không giống Đinh Trình Hâm.

Hạ Tuấn Lâm bị hôn đến sắp thở không thông, thế nhưng người phía trên vẫn không có ý định buông cậu ra.

Cậu đành phải giãy dụa muốn đứng lên lần nữa.

Không ngờ hai tay bị người nắm chặt đè trên mặt đất, Đinh Trình Hâm tách ra vài giay, không kiên nhẫn mà gọi tên cậu.

"Hạ Tuấn Lâm."

Người nọ bị gọi tên liền giường mắt lên nhìn người đối diện, vẻ mặt mờ mịt thất thố.

Rất khó mà không bị ánh mắt vô tội này đánh trúng, Đinh Trình Hâm cố hắng nhịn nội tâm tàn bạo đang đấu đá mãnh liệt.

"Em ngoan một chút."

Giống như đang khuyên dạy một đứa trẻ phạm phải sai lầm.

Đây là thời điểm ôn nhu nhất của Đinh Trình Hâm vào tối hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com