[Hâm Dật] Trùng sinh vì muốn cùng đối thủ yêu đương
02. Đối thủ thực sự rất đẹp trai!!!
Đinh Trình Hâm tỉnh lại trên giường ngủ của mình. Sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, hắn nhìn đồng hồ dạ quang treo trên tường, mới có ba giờ sáng.Đinh Trình Hâm với lấy điện thoại trên mặt bàn cạnh giường ngủ, bật sáng màn hình, thời gian hiện trên màn hình điện thoại là một ngày sau khi vụ tai nạn xảy ra. Đinh Trình Hâm gọi: "Hệ thống?""Xin chào, hệ thống sẵn sàng phục vụ ký chủ 24/7." Hệ thống vô cùng chuyên nghiệp cất lời, "Ký chủ có gì thắc mắc sao?""Tôi đã vượt thời gian lên trước đó một ngày, vậy vụ tai nạn có xảy ra không?" Đinh Trình Hâm hỏi."Không xảy ra. Chúng tôi quay ngược lại thời gian, bắt lấy linh hồn của cậu của đêm hôm trước, sau đó dịch chuyển tới một ngày sau. Có nghĩa là cậu đã bị mất đi một ngày, chính là ngày cậu xảy ra tai nạn. Có lẽ vì lộ trình của cậu đã có sự thay đổi khiến hiệu ứng cánh bướm phát sinh, tài xế không ngủ gật, tai nạn cũng không xảy ra." Hệ thống hoàn toàn mất đi vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc giải thích cho Đinh Trình Hâm."Ồ." Đinh Trình Hâm đáp một tiếng, hắn mở khóa điện thoại, ngày hôm qua là chủ nhật, không tới công ty cũng không sao, nhưng hôm nay thứ hai rồi, không muốn đi làm cũng phải nhắn tin dặn trợ lý rời cuộc họp lại. Gửi tin nhắn cho trợ lý xong, Đinh Trình Hâm chùm chăn lên mặt, nhắm mắt lại, đi ngủ.Hệ thống im im một lát, không nhịn được hỏi: "Cậu không chuẩn bị gì à? Thời gian có hạn, đối tượng của cậu có vẻ khó nhằn đấy.""Muốn làm gì cũng phải chờ trời sáng đã." Đinh Trình Hâm nằm trong chăn, mơ hồ đáp.Từ đối thủ trở thành đối tượng công lược, cuộc đời này quả thực cái gì cũng có thể xảy ra. Đinh Trình Hâm khẽ thở dài, mơ màng thiếp đi. Có lẽ là do linh hồn bị chuyển dịch còn chưa thích ứng kịp, tinh thần căng thẳng mệt mỏi quá mức mà Đinh Trình Hâm ngủ tới đầu giờ chiều mới dậy. Hắn tỉnh cũng là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức."Alo?" Đinh Trình Hâm bắt máy, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình."Đinh tổng. Dự án bên Vương tổng có tiến triển rồi, không thuận lợi cho bên mình lắm. Ngài ấy có vẻ muốn hợp tác với Long Dã hơn." trợ lý của Đinh Trình Hâm thông báoLong Dã là công ty nhà Ngao Tử Dật. Cái tên nghe rất vang này là do ba cậu ta đặt, nghe rất hợp với tính cách phóng khoáng, cuồng dã lại quyết liệt của ông ấy nhưng chẳng hợp với Ngao Tử Dật lạnh lùng, trầm ổn tí nào."Điều kiện chúng ta đưa ra rõ là tốt hơn mà?" Đinh Trình Hâm day day thái dương đau nhức, nghe được lời này của trợ lý liền tỉnh táo lên không ít."Chuyện này hơi cá nhân hoá, con gái Vương tổng thích Ngao tổng lắm. Vương tổng ngỏ ý muốn mời cơm, bên Ngao tổng cũng đồng ý rồi...""Ngao Tử Dật thế mà lại dùng mỹ nam kế? Cậu ta vì một cái dự án mà hạ thấp bản thân mình đến vậy sao?" Đinh Trình Hâm hơi bực dọc."..." trợ lý bỗng cảm thấy không ổn lắm, không biết nghĩ thế nào lại nói đỡ cho Ngao Tử Dật, "Ngao tổng có lẽ không biết đâu, ngài ấy chỉ quan tâm chuyện hợp tác thôi. Tôi thăm dò được tin này từ bên Vương tổng.""Bao giờ họ gặp nhau?""Sáu giờ tối nay, tại nhà hàng Nebula.""Tôi biết rồi."Đinh Trình Hâm tắt máy, vươn vai vặn eo một lát rồi xuống giường. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hắn cầm điện thoại, gọi điện cho thằng bạn thân từ hồi quấn tã, Tạ Tư Nhiên."Alo lão Đinh? Gọi gì tao thế" đối phương nhanh chóng bắt máy."Tối nay mày rảnh không? Cùng tao tới Nebula?""Chòi oi Đinh tổng mời cơm tao hả? Quý hoá quá." Tạ Tư Nhiên tươi cười. Thằng cháu trai này sau khi tiếp quản công ty liền cắm đầu cắm cổ vào làm việc, chẳng có thời gian ngó ngàng đến anh, hôm nay gọi đến chắc chắn là có việc rồi. Chơi với nhau gần ba chục năm trời, Tạ Tư Nhiên này thức thời lắm, "Nói đi, muốn nhờ vả gì tao hả?""Không. Mời mày ăn cơm thật." Nhân tiện đạp đổ tình yêu sắp ghé tới bên cạnh đối tượng, à nhầm, đối thủ của tao. Đinh Trình Hâm thật thà bổ sung thêm trong lòng.
"Tao mà tin mày thì tao làm cháu mày luôn." Tạ Tư Nhiên khinh bỉ.
"Sáu giờ." Đinh Trình Hâm chẳng quan tâm thẳng bạn thân đang cà khịa mình chút nào. Tạ Tư Nhiên mà không móc mỉa hắn mới là chuyện lạ đấy, "Tao chờ mày ngoài cửa."
"Sao chờ tao ngoài cửa làm gì? Lỡ người khác nhầm mày là nhân viên nhà hàng thì lại mắc cười." Tạ Tư Nhiên ghẹo.
"Kệ tao!"
"Không kệ mày thì còn làm gì được. Thế nhá. Tao bận đã, lát gặp sau."
Sáu giờ kém mười phút, Đinh Trình Hâm đứng ngoài cửa Nebula đợi người. Nghe nói mỗi lần hẹn với đối tác, Ngao Tử Dật sẽ đến trước khoảng năm phút. Đinh Trình Hâm một công đôi việc, chờ Tạ Tư Nhiên, cũng như ôm cây đợi con thỏ tên Ngao Tử Dật.Năm phút sau, quả nhiên Ngao Tử Dật tới. Đinh Trình Hâm nhìn cậu bước xuống khỏi xe, xoay người dặn dò tài xế rồi chỉnh lại áo vest. Cả quá trình Ngao Tử Dật vẫn giữ vẻ thanh tao điềm đạm, rất có khí chất tổng tài lạnh lùng cấm dục trong truyền thuyết.Ánh mắt Đinh Trình Hâm dán chặt lên gương mặt cậu, cho tới khi Ngao Tử Dật đứng trước mặt mình rồi mà hắn vẫn không có ý định rời mắt đi."Chào Đinh tổng." Ngao Tử Dật vừa xuống khỏi xe đã nhìn thấy Đinh Trình Hâm. Thấy rồi cũng phải nể mặt nhau, cậu rất đúng mực chào hắn một câu.Đấu đá nhau hơn mười ba năm trời, trái ngược với Đinh Trình Hâm ngang tàng, kiêu ngạo, Ngao Tử Dật lúc nào cũng cẩn trọng, điềm tĩnh, biết người biết ta, ép mình vào khuôn phép.Đinh Trình Hâm ngắm nhìn gương mặt Ngao Tử Dật, sau khi loại bỏ định kiến, hắn bỗng phát hiện ra cậu ta đẹp trai hơn mình nghĩ nhiều! Sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi nhếch lên vẽ ra một nụ cười đẹp mắt, mắt phượng sáng như sao, đường viền xương quai hàm vô cùng rõ ràng, khúc nối là một đường cong mềm mại tinh tế, không hề có tính công kích. Đinh Trình Hâm cảm thấy từ này rất chuẩn. Ngao Tử Dật đẹp, là vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh tú, không có tính công kích, nhan sắc thuộc kiểu rất dễ gạt người."Chào. Trùng hợp ghê." Đinh Trình Hâm rời mắt khỏi đôi môi của Ngao Tử Dật, nhìn thẳng vào mắt cậu mỉm cười, "Tới bàn chuyện làm ăn à?""Ừm." Ngao Tử Dật thấy thái độ của Đinh Trình Hâm cứ là lạ, nhưng cũng đã sắp tới giờ rồi, cậu không muốn để đối tác phải chờ đợi. Ngao Tử Dật nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, mỉm cười lịch sự, "Không tiếp Đinh tổng được, tôi vào trước đây."Ngao Tử Dật vừa lướt qua người Đinh Trình Hâm, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay giữ lấy tay của cậu, ý cười trong mắt vẫn chưa tan, hắn nói: "Bữa ăn hôm nay của cậu có khi là Hồng Môn yến đấy."Thấy trong mắt Ngao Tử Dật ngập tràn nghi hoặc, Đinh Trình Hâm nói tiếp: "Ngao tổng quả là giấc mộng của các thiếu nữ, gây thương nhớ khắp nơi, con gái Vương tổng có ý muốn qua lại với cậu, cậu không biết sao?"Ngao Tử Dật rút tay về, khẽ à một tiếng: "Bây giờ thì biết rồi.""Con người Vương tổng thế nào không phải cậu không biết, nếu không muốn gượng ép nhau, hay là cậu nhường dự án cho tôi đi."Ngao Tử Dật cười nhạt: "Tôi có nói rằng bản thân bị gượng ép sao? Đều sắp đầu ba rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình.""Úi chòi chòi, nguy cơ tràn ngập nè." Hệ thống cười hí hí chẳng có chút tốt lành nào."Câm miệng." Đinh Trình Hâm mắng nó xong, nhìn Ngao Tử Dật một cái rồi quay lưng nói, "Tuỳ cậu."Ngao Tử Dật nhìn tấm lưng kiên định của Đinh Trình Hâm, không hiểu sao lại thấy buồn cười, cậu vỗ vai hắn một cái: "Đinh tổng không cần cảm thấy thua kém đâu, chuyện tình cảm vốn chẳng thể miễn cưỡng. Nếu anh không được thì tôi cũng đâu có chê cười."Đinh Trình Hâm xoay người tóm lấy cổ tay Ngao Tử Dật, người này hơi gầy, khung xương không lớn, đến cổ tay cũng nhỏ như vậy. Hắn hơi dùng sức kéo Ngao Tử Dật lại gần mình, đôi mắt sắc bén hơi nhíu lại, cười lạnh: "Ngao Tử Dật, không thể nói đàn ông không được đâu. Nếu không hậu quả sẽ tệ hại lắm đấy."Hương tuyết tùng trên người Đinh Trình Hâm ngang ngược chui vào mũi Ngao Tử Dật, cảm giác bị áp bức quá rõ ràng khiến cậu vô thức nín thở. Trong mắt Ngao Tử Dật, Đinh Trình Hâm là cái đồ ngốc nghếch, trẻ trâu, hiếu thắng, chẳng mấy khi nghiêm túc. Vậy nên có đôi lúc cậu quên mất Đinh Trình Hâm cũng là một con sói trưởng thành có hàm răng sắc bén, có ánh mắt hung ác dữ dằn. "Lão Đinh! Mày làm gì thế?" đang lúc Ngao Tử Dật luống cuống tay chân, Tạ Tư Nhiên đúng hẹn chạy tới, giúp cậu giải vây, "Bỏ cái tay ra, bảo vệ của nhà hàng muốn ra hỏi chuyện rồi kìa."Tạ Tư Nhiên nhìn Ngao Tử Dật, anh cười xòa nói: "Xin lỗi nhé, Ngao tổng. Cậu không sao chứ?"Tay Ngao Tử Dật được tự do, cậu khẽ lắc đầu rồi mỉm cười coi như chào Tạ Tư Nhiên, sau đó không thèm nhìn Đinh Trình Hâm, đi vào trong nhà hàng.Tạ Tư Nhiên nhìn Ngao Tử Dật lạnh mặt bỏ đi, anh dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái đánh giá thằng bạn thân của mình: "Đang nhiên đang lành mày đụng tay đụng chân làm gì? Cậu ta ngó vậy thôi chứ hồi đi học cũng một địch ba được đấy."Đinh Trình Hâm đâu thể nói là cậu ta bảo tao "không được". Hắn đẩy Tạ Tư Nhiên vào trong nhà hàng, sau khi check phòng với tiếp tân xong, lên phòng đặt riêng trên lầu 2 rồi mới hỏi: "Ngao Tử Dật một địch ba là chuyện gì?"_ _ _
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com