Hakuouki X Touken Ranbu
Trời đã sập tối, khung cảnh xung quanh dần mờ nhạt. Một luồng sương chứa yêu khí xuất hiện, cả đội bắt đầu sắp xếp đội hình chuẩn bị nghênh chiến, đội trưởng lần này là Horikawa, cậu ra lệnh cho cả đội xếp theo hình cánh hạc.Cả đội rút kiếm và bắt đầu quan sát kẻ địch, theo báo cáo của Hori thì có năm tên, không có Yari vượt đèn đỏ nên càng thuận lợi. Mới đầu trận mà Kashuu và Hori đã triển khai "Nhị đao khai nhãn" hạ một tên Odachi, Yamato vung tay hạ tên Uchi đối diện: " Rớt đầu mà chết đi.", Kane và Kashuu cũng đã hạ xong hai Tantou của địch. Kẻ thù trận này tương đối vừa sức thậm chí còn yếu nên mọi người không quá lo ngại nhưng vừa mới quay lưng tính đi thì bao vây họ là luồng sương lúc nãy nhưng lần này có phần dày đặc hơn.
"Bọn chúng hùa nhau tới đánh hội đồng kìa khoảng chừng mười hai tên." Kashuu đứng nhìn nói. "Thật là chẳng biết lượng sức gì cả, lên nào." Kane hào hứng nói rồi lao vào đánh.
Mười phút sau, xác của nhưng kẻ chẳng biết lượng sức nằm la liệt.
"Chắc xong rồi đó, không còn tên nào nữa." Hori kết luận.
"Giờ thì đi tận hưởng cái kỳ nghỉ mà chủ nhân " ban tặng" thôi." Kane nói.
Yamato cùng Kashuu lắc đầu, đồng thanh: "Vẫn còn cay cú vụ đó sao? Thù dai thiệt đó nha!".
"Tôi không có thù dai nhé." Kane phản bác.
"Rõ ràng là có mà còn chối." Cả Yamato và Kashuu hùa nhau chọc Kane.
"Im đi." Kane buông một câu rồi tức giận bỏ đi trước, hai đứa Okiata-gumi kia ôm bụng cười khi thấy phản ứng của Kane, Hori cố nhịn cười đuổi theo Kane: "Kane-san, chờ tôi với."
Đi một lúc, cả bọn dừng lại nhìn khung cảnh trước mặt. Một vài người bị giết, cách đây không lâu vì mùi màu còn hơi nồng.
"Khung cảnh thật quen thuộc, các cậu còn nhớ chứ hả?"
"Tất nhiên rồi, đây là kết cục của những kẻ không thể kiểm soát sức mạnh khi dùng Rasetsu. Tất nhiên kết cục này là để giữ kín bí mật của Shinsengumi." Kashuu và Yamato nói với nhau. Kane cúi đầu như đang nhớ lại những ngày mà cái chết trở nên vô cùng quen thuộc, vì đó là một phần nghĩa vụ mà họ phải thực hiện dưới mệnh lệnh của chủ nhân. Không ai nói gì chỉ im lặng chìm vào suy tư của bản thân.
"Này, các người đến đây làm gì người không có phận sự không được phép ở đây." Một giọng nói vang lên phá tan không khí trầm mặc nãy giờ. Với tư cách đội trưởng, Hori lên tiếng:
"Xin lỗi, chúng tôi tình cờ đi ngang qua thôi, không có ý gì đâu." Vừa dứt lời thi Hori đã phải rút kiếm ra đỡ đòn tấn công của người kia, chết thật, đụng phải người đáng gờm rồi phải tìm cách rút lui không sẽ lộ mất, vừa đánh cậu vừa nghĩ.
Thấy cậu khá chật vật, cả Yamato và Kashuu cùng lao tới giúp. Để đỡ đòn tấn công của Kashuu người đó đã gạt Hori sang một bên.
"Đánh cũng khá tốt đó, có thể đẩy lùi ta tới mức này nhưng vẫn chẳng là gì đâu coi đây." Vừa nói người đó đã nhanh chóng lấn át đường kiếm của Kashuu, không thể đỡ nổi Kashuu bèn nhảy ra xa mấy bước nhường chỗ cho Yamato, thấy Kashuu bị lùi xa tới mức đó Yamato ra đòn quyết định:
"Đây là những gì ta kế thừa từ Okia-kun, Nhất kích băng thanh. Ớ, O...Okita-kun?" Ánh trăng lúc này ló ra khỏi đám mây, chiếu sáng khuôn mặt của người đối diện, một chàng trai trẻ với mái tóc nâu buộc củ hành, đôi mắt màu xanh lá cây tinh nghịch giờ đang lộ vẻ ngạc nhiên nhìn bốn người trước mặt, có lẽ anh đang thấy bất ngờ khi bị người không quen gọi tên.
Lộ mất rồi, Hori lắc đầu nghĩ ra vô số cách ứng phó. Người con trai đó chính là Okia Souji, chủ nhân cũ của Kashuu và Yamato, anh ta thu kiếm lại nở nụ cười lộ vẻ thích thú quay đầu nhìn Hori nói:
"Có vẻ như là ngoài chuyện vô tình đi qua hình như còn có chuyện khác phải không? Mà khoan đã hai trong số các cậu lại mặc áo của Shinsengumi, giải thích xem." Anh vỗ nhẹ vào "Kashuu" ở bên hông với một hàm ý rằng liệu mà giải thích cho đầy đủ chứ đừng hòng mà qua mặt tôi.
"Anh có thể giữ bí mật giúp chúng tôi được không, thật ra thì chúng tôi..." chưa nói hết câu cậu đã bị Okita ngắt lời:
"Có vẻ như nói ở đây không tiện, các câu theo tôi về trụ sở, tôi cũng muốn các cậu gặp cục trưởng của tôi."
Trong đầu cả bốn người đều nghĩ, chúng tôi biết cục trưởng lẫn cục phó của cậu là ai nên không cần giới thiệu đâu,nhưng với tình hình này thì cả đám cũng chỉ dám theo về trụ sở thôi.
Hiện tại, ở bản doanh nhà Saniwa
Sau khi nhận được tin báo của konnosuke, Yamanba ra phòng khách gặp Saniwa,có vẻ cô đã tỉnh nãy giờ rồi:
"Yaman ngồi xuống đây nghe ta nói nè, chuyện này phải được giữ kín đấy". Với giọng điệu có vẻ bí mật, Yaman cũng có phần căng thẳng, cậu ghé sát tai nghe:
" Ta tạm thời bị mất năng lực dịch chuyển nên..." Còn chưa kịp nói dứt câu, câu nói của Tsuru đã vang bên tai cô:
" Chủ nhân có chuyện hay mà úp mở với đội trưởng đội một là không hay đâu nha."
"Ha ha Tsurumaru, tôi tưởng cậu đang đi viễn chinh chứ."
"Đừng đánh trống lảng nữa cô không qua mặt được tôi đâu, có chuyện gì hả?".
Mặt Tsuru nghiêm lại khiến cô chẳng thể giấu được liền nói: "Tập hợp mọi người lại luôn đi rồi nói luôn."
"Mọi người nghe đây, hiện tại ta không thể dùng năng lực dịch chuyển một thời gian, đồng thời tụi nhà Shinsengumi cũng bị kẹt lại ở đó rồi nên các nhiệm vụ xuất chinh, viễn chinh đành gác lại cho tới khi ta có thể dùng lại, cứ coi như là một kỳ nghỉ."
"Ô nói vậy là chúng tôi có quyền phá mà không sợ bị ngài phạt làm móc treo đồ nhỉ?" Tsurumaru lại giở bộ mặt trời đánh ra mà "phát biểu"
"Xin lỗi nhé Tsuru, làm ngài thất vọng rồi vì ta vẫn còn có thể trả ngài lại nguyên bản đó, đúng là một cái móc tốt". (Không sao được ở cạnh đội trưởng của ngài là tôi vui rồi,Tsuru thích thú nhìn Yaman cười vui vẻ.)
Hết chương 3.
"Bọn chúng hùa nhau tới đánh hội đồng kìa khoảng chừng mười hai tên." Kashuu đứng nhìn nói. "Thật là chẳng biết lượng sức gì cả, lên nào." Kane hào hứng nói rồi lao vào đánh.
Mười phút sau, xác của nhưng kẻ chẳng biết lượng sức nằm la liệt.
"Chắc xong rồi đó, không còn tên nào nữa." Hori kết luận.
"Giờ thì đi tận hưởng cái kỳ nghỉ mà chủ nhân " ban tặng" thôi." Kane nói.
Yamato cùng Kashuu lắc đầu, đồng thanh: "Vẫn còn cay cú vụ đó sao? Thù dai thiệt đó nha!".
"Tôi không có thù dai nhé." Kane phản bác.
"Rõ ràng là có mà còn chối." Cả Yamato và Kashuu hùa nhau chọc Kane.
"Im đi." Kane buông một câu rồi tức giận bỏ đi trước, hai đứa Okiata-gumi kia ôm bụng cười khi thấy phản ứng của Kane, Hori cố nhịn cười đuổi theo Kane: "Kane-san, chờ tôi với."
Đi một lúc, cả bọn dừng lại nhìn khung cảnh trước mặt. Một vài người bị giết, cách đây không lâu vì mùi màu còn hơi nồng.
"Khung cảnh thật quen thuộc, các cậu còn nhớ chứ hả?"
"Tất nhiên rồi, đây là kết cục của những kẻ không thể kiểm soát sức mạnh khi dùng Rasetsu. Tất nhiên kết cục này là để giữ kín bí mật của Shinsengumi." Kashuu và Yamato nói với nhau. Kane cúi đầu như đang nhớ lại những ngày mà cái chết trở nên vô cùng quen thuộc, vì đó là một phần nghĩa vụ mà họ phải thực hiện dưới mệnh lệnh của chủ nhân. Không ai nói gì chỉ im lặng chìm vào suy tư của bản thân.
"Này, các người đến đây làm gì người không có phận sự không được phép ở đây." Một giọng nói vang lên phá tan không khí trầm mặc nãy giờ. Với tư cách đội trưởng, Hori lên tiếng:
"Xin lỗi, chúng tôi tình cờ đi ngang qua thôi, không có ý gì đâu." Vừa dứt lời thi Hori đã phải rút kiếm ra đỡ đòn tấn công của người kia, chết thật, đụng phải người đáng gờm rồi phải tìm cách rút lui không sẽ lộ mất, vừa đánh cậu vừa nghĩ.
Thấy cậu khá chật vật, cả Yamato và Kashuu cùng lao tới giúp. Để đỡ đòn tấn công của Kashuu người đó đã gạt Hori sang một bên.
"Đánh cũng khá tốt đó, có thể đẩy lùi ta tới mức này nhưng vẫn chẳng là gì đâu coi đây." Vừa nói người đó đã nhanh chóng lấn át đường kiếm của Kashuu, không thể đỡ nổi Kashuu bèn nhảy ra xa mấy bước nhường chỗ cho Yamato, thấy Kashuu bị lùi xa tới mức đó Yamato ra đòn quyết định:
"Đây là những gì ta kế thừa từ Okia-kun, Nhất kích băng thanh. Ớ, O...Okita-kun?" Ánh trăng lúc này ló ra khỏi đám mây, chiếu sáng khuôn mặt của người đối diện, một chàng trai trẻ với mái tóc nâu buộc củ hành, đôi mắt màu xanh lá cây tinh nghịch giờ đang lộ vẻ ngạc nhiên nhìn bốn người trước mặt, có lẽ anh đang thấy bất ngờ khi bị người không quen gọi tên.
Lộ mất rồi, Hori lắc đầu nghĩ ra vô số cách ứng phó. Người con trai đó chính là Okia Souji, chủ nhân cũ của Kashuu và Yamato, anh ta thu kiếm lại nở nụ cười lộ vẻ thích thú quay đầu nhìn Hori nói:
"Có vẻ như là ngoài chuyện vô tình đi qua hình như còn có chuyện khác phải không? Mà khoan đã hai trong số các cậu lại mặc áo của Shinsengumi, giải thích xem." Anh vỗ nhẹ vào "Kashuu" ở bên hông với một hàm ý rằng liệu mà giải thích cho đầy đủ chứ đừng hòng mà qua mặt tôi.
"Anh có thể giữ bí mật giúp chúng tôi được không, thật ra thì chúng tôi..." chưa nói hết câu cậu đã bị Okita ngắt lời:
"Có vẻ như nói ở đây không tiện, các câu theo tôi về trụ sở, tôi cũng muốn các cậu gặp cục trưởng của tôi."
Trong đầu cả bốn người đều nghĩ, chúng tôi biết cục trưởng lẫn cục phó của cậu là ai nên không cần giới thiệu đâu,nhưng với tình hình này thì cả đám cũng chỉ dám theo về trụ sở thôi.
Hiện tại, ở bản doanh nhà Saniwa
Sau khi nhận được tin báo của konnosuke, Yamanba ra phòng khách gặp Saniwa,có vẻ cô đã tỉnh nãy giờ rồi:
"Yaman ngồi xuống đây nghe ta nói nè, chuyện này phải được giữ kín đấy". Với giọng điệu có vẻ bí mật, Yaman cũng có phần căng thẳng, cậu ghé sát tai nghe:
" Ta tạm thời bị mất năng lực dịch chuyển nên..." Còn chưa kịp nói dứt câu, câu nói của Tsuru đã vang bên tai cô:
" Chủ nhân có chuyện hay mà úp mở với đội trưởng đội một là không hay đâu nha."
"Ha ha Tsurumaru, tôi tưởng cậu đang đi viễn chinh chứ."
"Đừng đánh trống lảng nữa cô không qua mặt được tôi đâu, có chuyện gì hả?".
Mặt Tsuru nghiêm lại khiến cô chẳng thể giấu được liền nói: "Tập hợp mọi người lại luôn đi rồi nói luôn."
"Mọi người nghe đây, hiện tại ta không thể dùng năng lực dịch chuyển một thời gian, đồng thời tụi nhà Shinsengumi cũng bị kẹt lại ở đó rồi nên các nhiệm vụ xuất chinh, viễn chinh đành gác lại cho tới khi ta có thể dùng lại, cứ coi như là một kỳ nghỉ."
"Ô nói vậy là chúng tôi có quyền phá mà không sợ bị ngài phạt làm móc treo đồ nhỉ?" Tsurumaru lại giở bộ mặt trời đánh ra mà "phát biểu"
"Xin lỗi nhé Tsuru, làm ngài thất vọng rồi vì ta vẫn còn có thể trả ngài lại nguyên bản đó, đúng là một cái móc tốt". (Không sao được ở cạnh đội trưởng của ngài là tôi vui rồi,Tsuru thích thú nhìn Yaman cười vui vẻ.)
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com