Haitanixtakemichi Yeu Anh Den Dien Cuong
Ba người đi tới một cửa tiệm cà phê mèo đề tên Neko no Yume (Giấc mơ của những chú mèo). Cánh cửa mở ra, không gian xung quanh tiệm như một không gian khác hẳn với xung quanh. Tiệm được bọc bởi một màu tím nhạt, trên mỗi bàn ăn còn trang trí một chậu hoa đậu tía màu tím. Không gian ấm cúng đã vô tình làm cho hai anh em Ran và Rindou đều phải ngỡ ngàng.- Gomene Chifuyu-kun. Trên đường gặp chút chuyện nên đến muộn chút.Một chàng trai đầu nấm đang cho những chú mèo mập ú đầy sự đáng yêu hướng ra ngoài cánh cửa. Anh nheo mày nhìn chằm chằm vào Ran và Rin.- Hai nhóc nào đây?- Hai đứa nó mồ côi nên tao mang về, thấy đáng yêu không nè?- Ừ, hai đứa nó cũng ưa nhìn, a đúng rồi!- Sao thế?!Chì nhìn Ran và Rin, nở một nụ cười gian xảo làm cho hai bé nó rợn cả tóc gáy./Sao con người đáng sợ thế/- Hai đứa thích mèo không?- C...Có!! /Chẳng biết nó là con gì/- Hể......Chì lập tức xách cổ hai đứa nó vào phòng tạp vụ dành cho nhân viên. Takemichi thấy thế tuy có chút hốt hoảng, nhưng lại bình tĩnh ngay sau đó. Anh (đổi xưng hô chút) hiểu thằng bạn anh sẽ không làm gì hai tụi nó đâu.Một lúc sau, Chihuahua đi ra ngoài với gương mặt hớn ha hớn hở. Anh vén màng cửa phòng lên. Ôi chội! Bất ngờ chưa? Hai bé ma cà rồng siêu cute phô mai que xuất hiện làm bao nhiêu người bên ngoài điêu đứng.(mặc bộ này này, cre có ghi trong mà tui hỏng hiểu, tha lỗi cho tui)
- Anh không phải loại cái gì cũng cho mấy đứa miễn phí, từ giờ, mấy đứa sẽ trông nom những chú mèo này. Công việc đơn giản lắm ha!- Mày lại thế!- Hehehe...- Còn chục phút nữa mới tới giờ mở hàng, tao muốn nói chuyện với mày một chút. Mấy đứa đi tới bàn kia ngồi chơi đi ha.- Haiii!!!Hai anh chàng nhanh chóng tới gần bàn tiếp tân để dễ nói chuyện.- Tao muốn đưa hai đứa nó đi học, dù gì cũng còn nhỏ. Nhưng tao không biết lấy hồ sơ của mấy đứa ở đâu.- Mày tới trung tâm bảo vệ trẻ em ở gần đây ấy.- Bọn mình chưa đủ tuổi làm người bảo hộ. Mày thử hỏi Kazutora-san nhận nuôi mấy đứa nhỏ đi, chỉ cần lo cái giấy tờ thôi.- Mày nói thế thì lại hại tao rồi. Mày có biết mỗi lần tao nhờ ổng là bị liệt giường hay không hả?!- Tao biết, nhưng vì hai đứa nhỏ đi mày.- Hầy... Thôi được, nể tình mày là bạn tao mà chịu một đêm, đằng nào như thế thì tao cũng được nghỉ buổi.- Cảm ơn mày.Hai chàng cứ thì thầm với nhau như thế mà không để ý hai bé ma cà rồng có thể nghe được mọi thứ dù chỉ là nhỏ nhất.- Liệt giường là sao, nii?- Thì là nằm một chỗ không dậy nổi ấy?!- Tại sao?- Em trong soáng quá Rinrin à?Mặc kệ hai bé ấy, Take cùng Chifuyu lao đầu vào chuẩn bị tiệm. Tiếng chuông reng reng vang lên từ cửa vào. Một cậu bé 12 tuổi, mái tóc trắng hơi xoăn, cũng có đôi mắt tím đi vào. Theo bên cạnh là một cậu bé cùng tuổi, mái tóc hơi đen, có vết sẹo một bên mắt.- Take-san, bọn em tới rồi này!- Iza-kun và Kaku-chan đó hả? Như cũ đúng không?- Vâng!! Mà ai kia vậy anh?Izana chỉ tay vào hai anh em đang ngồi chơi với lũ mèo. - Em trai anh đấy, đáng yêu không?- Em trai anh á?!Kakuchou bất ngờ thốt lên. Cảm giác có điều không lành, nhìn sang bên Izana thì đã tốc biến tới chỗ Haitani từ lúc nào.- Ê, tao là Izana, bọn mày tên gì?Dáng vẻ ngạo nghễ của Izana làm Ran và Rindou có chút khó chịu. Nhưng đang ở trước mặt anh Take nên phải kìm lại.- Tao là Ran, còn đây là Rin, em trai tao.- Nhìn bọn mày lạ lắm, đánh nhau không?Câu nói ấy vừa thốt ra, cậu nhóc milo đã hưởng trọn một quả u trên đầu.- Gạ gì em trai anh vậy mấy đứa?Vâng, đó là Takemichi. Anh vẫn đang nở một nụ cười thân thiện, nhưng nó phát ra một sát ý cao đến lạ khiến cho Izana thấy rén, vô tình cũng làm cho Rin cảm thấy hơi rùng mình.- Bọn em chỉ chơi đùa với nhau thôi... Ahaha.- Thế hả???Anh nghiêng đầu, đặt hai cốc sữa nóng xuống. Xách cổ Izana đặt vào bàn ngồi. Kakuchou thấy thế cũng ngồi vào. - Thưởng thức đi nhé!- V...Vâng.Izana hưởng thụ cốc sữa nóng của mình, đúng là đồ của Take-san làm lúc nào cũng ngon. Kakuchou thì đang vuốt ve mấy chú mèo trong tiệm rất thoải mái.Take bước vào phòng tạp vụ, đang chuẩn bị đồ cho khách tiếp theo thì cảm giác như áo mình bị giật lại. Ngoảnh lại thì thấy Ran đang cầm gáy áo của mình, Rin đì đứng khoanh tay bên cạnh. Anh đã chính thức được thanh tẩy.- Tại sao anh lại bảo vệ tụi em? - Ran- Rõ ràng chúng ta mới gặp nhau thôi mà? - RinTakemichi có chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó chỉ cười trừ, quỳ xuống đưa tay xoa đầu hai anh em. Đôi mắt xanh chan chứa đầy sự ấm áp trìu mến nhìn hai người.- Chúng ta không phải là anh em sao?Trong một khoảnh khắc đó, đột ngột có gì đó màu hồng bao lấy cả hai anh em. Đôi mắt tưởng chừng như đục ngầu của Ran và Rin ấy lại lấp ló một chút ánh sáng. Chúc mừng hai anh em đã bị con đĩ tình yêu quật lấy!Ran và Rin lao vào ôm chầm lấy hai bên Takemichi. Anh chỉ biết ôm lại hai đứa nhỏ.- Từ giờ anh sẽ là anh hai của hai đứa nhé!------------------------------------------Người ta hỏi gáy sớm ăn gì? Tôi hôm qua vừa gáy là không dính lời nguyền nữa mà thế quái nào vẫn bị nhờ, bực ghê ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com