Haikyuu Reader Komorebi
Nhân vật: Suna Rintarou, và em.
08 mẩu chuyện.
Ghi chú: Về "cúc áo thứ hai", nếu bạn không hiểu, có thể xem đầy đủ trên google nhé.
Supported:
Thời tiết mưa nhỏ - yihuik苡慧 / 嘿人李逵Noisemakers / 十七草.
Dự báo thời tiết - Cindy 大蟠桃子.
_
1. Bí mật
Em có một bí mật mà ai cũng biết.
Em thích Suna Rintarou.
Cực kỳ lộ liễu, chỉ cần nhìn thôi đã nhận ra, nhưng Rintarou lại có vẻ không biết gì. Cậu sẽ luôn ở câu lạc bộ bóng chuyền đến tối muộn, lúc ở trong lớp cũng lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ hoặc gục xuống ngủ gật. Em luôn luôn nhìn theo, muốn biết cậu đang nhìn gì bên ngoài, cuối cùng chỉ thấy tia nắng lấp lánh trên lá cây xanh rờn.
Để rồi chợt nhận ra, mùa hè đã đến từ bao giờ.Rintarou cũng đã đến vào mùa hè, nhưng nghênh đón cậu lại là một cơn mưa rào._
02. Dự báo thời tiết.Hôm đó, trời rất nắng. Nắng gắt, em nhăn mặt khi nhìn ra ngoài đường. Thế này có lẽ là chẳng cần đem áo mưa theo đâu. Em nghĩ thế, rồi chỉ cầm theo một chiếc túi đựng sách vở, đến thư viện thành phố.Nào ngờ trời lại đổ mưa.Trời nổ sấm từ lúc em vẫn còn ở trong thư viện, đến lúc tạnh rồi, em vội thu dọn để kịp về. Thế nhưng đi được nửa đường lại mưa, đã vậy còn mưa rất mau. Giọt nước rơi mạnh vào mặt lạnh rát, em lấy hai tay che trước trán, chạy vội vào mái hiên gần nhất.Lấy tay phủi đi hạt nước mưa trên áo đồng phục, lúc này em mới biết là bên cạnh cũng có người.Đó là lần đầu tiên em gặp Rintarou.Cửa hàng loa đĩa bên cạnh đang phát một bài hát rất dễ thương.Dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa, Nếu như may mắn thì có thể sẽ gặp cậu trên đường.Cậu mặc áo đồng phục trắng, không sơ vin, cà vạt nới lỏng, túi đeo chéo màu đen móc ra một chiếc dây đeo tai nghe. Rintarou không để ý xung quanh lắm, cậu nghe nhạc, yên lặng dõi mắt ngắm màn mưa. Má cậu phồng lên đôi chút, em biết rằng cậu đang ngậm kẹo mút.Đẹp trai thật đấy.Không muốn rời mắt nhìn.Em giả vờ như mình đang lơ đi, song đôi mắt cứ liên tục đảo quanh để nhìn lén. Cậu mặc áo đồng phục trường em, vui quá.Em tỏ vẻ rất mong mưa tạnh, cứ nhìn ra bên ngoài rồi nhăn mặt. Nhưng trên thực tế, em mong cơn mưa này kéo dài vô cùng tận; em thì sẵn sàng ở lại, em chỉ cần cơn mưa này cản lối cậu.Muốn ở cạnh cậu.Rintarou trầm ngâm một lát. Que nhựa bên khoé miệng cậu đảo chiều, kẹo mút trong miệng cậu cũng lan ra vị ngọt ở một bên khác. Rintarou cúi đầu mở túi, em nhìn một cái rồi vội nhìn sang chỗ khác. Có tiếng lạch cạch, nhưng em không dám nhìn thêm nữa.Và rồi, em thấy cậu che đầu, chạy vào trong màn mưa và dần khuất ở phía cuối đoạn đường, trong sự bất ngờ của em.Ngoảnh đầu, trên bậu cửa đã có thêm một chiếc ô màu đen.Em cầm lên, lại ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài đau đáu.Có lẽ em sẽ gặp lại cậu thôi.Lúc căng tán ô che trên đầu rồi bước xuống đường, cửa hàng loa đĩa bên cạnh vẫn đang phát bài hát đó.Thật không ngờ tới, Trời lại nắng đẹp.Đâu có đâu.Trời mưa rất lớn.Mãi sau em mới biết, tên của nó là "Dự báo thời tiết"._
03. Quan sát.Rintarou giống như không thuộc về thế giới ồn ào này.Cậu giống như một cơn mưa rào mát lạnh.Thế nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không hợp với ánh nắng. Rintarou sẽ thả lỏng hơn đôi chút, mắt khẽ híp lại vẻ rất dễ chịu, thoải mái đón nhận tia sáng vuốt ve lấy khuôn mặt và đậu lại trên vai mình. Giống như một chú mèo lười sưởi nắng; Rintarou khi được nắng chiếu vào cũng dịu dàng và mềm mại đi hẳn.Không phải ai cũng có thể bắt gặp khoảnh khắc cậu thư thái như thế. Em đã quan sát cậu rất kĩ.Chính vì thế em mới biết rằng, dạo này Rintarou rất hay nhìn lại em.Cậu ấy biết mình hay nhìn cậu ấy rồi ư?Cậu ấy sẽ nghĩ mình là kẻ theo dõi biến thái xấu xí chứ?Không đâu, mình không phải mà.A, điên mất thôi._
04. Rực rỡ.Rintarou nhìn em để làm gì thì em vẫn chưa rõ, nhưng có một điều chắc chắn là cậu không ghét việc em quan sát mình thường xuyên như thế. Chà, có khi cậu lại nghĩ rằng cậu rất đẹp trai nên việc người khác nhìn mình nhiều hơn mấy cái là lẽ đương nhiên.Dù sao thì điều đó cũng chỉ gây cho em thêm một chút ảo tưởng, rằng có thể cậu để ý đến mình hay gì đó tương tự. Nhưng rất nhanh, em đã gạt tất cả những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Làm sao có thể thế được, Rintarou là một người xa vời như ánh sao trời.Cậu ấy mang hương vị của một đêm hè. Cậu ấy là cơn gió phóng khoáng tự do không thể nắm bắt.Em phát hiện ra cậu ấy cũng có những lúc rực rỡ như mặt trời mùa hạ."Suna, chặn nó!""Đỡ bóng tốt!""Dứt điểm!"Rintarou chạm chân xuống đất, mồ hôi chảy dọc xuống từ trán cậu. Đôi môi cậu khẽ mở, hồng hào, nhịp thở gấp gáp. Cậu di chuyển quanh sân, tầm mắt cậu đảo liên tục, chỉ dõi theo trái bóng cứ lên cao rồi lại hạ xuống.Có lẽ Rintarou đẹp trai nhất lúc giơ tay nhảy lên thật cao và chặn đứng được một quả bóng từ đối phương. Dù không có biểu cảm gì quá nhiều, song sau nhiều lần "nghiên cứu", em đã phát hiện thật ra trông cậu sẽ vui lên một chút.Còn làm sao biết là cậu đang vui, thì bí mật.Đội bóng chuyền của cậu thỉnh thoảng mới ra ngoài chơi một trận. Em không biết hôm nào họ sẽ chơi nên bỏ lỡ rất nhiều, may mắn là hôm nay gặp được rồi.Lúc này còn đang oán giận vì phải ở lại trực nhật, giờ lại thấy là phước lành._
05. Không chỉ là thời tiết mưa nhỏ.Em cắm tai nghe nhạc, đặt trước mặt một quyển sổ con con, định bụng sẽ tranh thủ học bài một chút. Thế nhưng ngay lúc nhạc lên, tâm trí em đã chẳng còn ở đó. Các chàng trai trên sân bóng đã bắt đầu khởi động, trái tim em cũng không đập nhịp đập của chính mình nữa.Buổi chiều hôm nay không có hoàng hôn, bầu trời có mây đen lũ lượt kéo về. Em không lo, bởi vì trong cặp sách của em vẫn còn chiếc ô màu đen của Rintarou. Em đã định trả nó lại từ lâu rồi, song em cảm thấy hình như cậu thậm chí còn không nhớ mình là ai nên rất ngại. Mấy lần muốn bắt chuyện rồi lại không dám; hầu hết mọi người trong lớp đều thế, vì Rintarou hiếm khi nói chuyện. Em chỉ thấy cậu nói chuyện với cặp song sinh lớp bên cạnh.Từ hôm đó đến giờ trời cũng không đổ mưa, hẳn là cậu cũng chưa cần dùng.Nhưng hôm nay thì sao nhỉ?Nếu cậu đội mưa về thì em chắc chắn sẽ xuất hiện. Hứa đấy. Thề.Mải suy nghĩ linh tinh, lúc tỉnh táo lại, em thấy sân bóng chuyền chỉ còn lác đác vài người. Dĩ nhiên là Rintarou đã không ở đó nữa.Bài hát trong tai nghe của em vẫn còn một nửa. Em nghĩ rằng mình sẽ nghe cho hết bài rồi thu dọn về nhà. Chắc bởi vì sợ trời sẽ mưa nên các cậu ấy không chơi ở ngoài thêm nữa.Đang nghĩ đến đó thì một bên tai nghe bị tháo xuống. Em giật mình ngoảnh sang, trông thấy Rintarou đang nhón chân ngồi xổm bên cạnh, ngay trên bậc thang mà em ngồi.Trong tay cậu là chiếc tai nghe bên phải của em."Tôi gọi cậu đấy, không nghe thấy à?" Rintarou nói rồi nhìn tai nghe trong tay mình; có lẽ như thế là đã đủ hiểu, cậu chỉ hỏi cho có lệ thôi.Em ngơ ngác, lắc đầu trong vô thức.Em không nghe thấy tiếng ai gọi mình thật.Rintarou xuất hiện ở đây đã khiến em vô cùng bất ngờ. Cậu đã thay sang đồng phục trắng bình thường, tóc ướt đẫm nước vuốt ngược ra sau.Cậu ấy nói cậu ấy vừa gọi mình?Cậu ấy ngồi cạnh mình.Cậu ấy còn vừa mới tự tay tháo tai nghe của mình?A, điên mất thôi.Rintarou nghiêng đầu, nhét tai nghe của em vào tai mình, lẩm bẩm, "Đang nghe bài gì vậy..."Khuôn mặt cậu tiến lại gần hơn một chút, em thấy bầu không khí như nóng lên. Quyển sổ con con đặt trên đùi rơi xuống đất, nhưng em cũng không để ý lắm."Ra là Thời tiết mưa nhỏ."Cậu cúi người nhặt quyển sổ lên, để tùy tiện vào ngăn to nhất trong balo của em. Liếc mắt đã trông thấy chiếc ô màu đen quen mắt."Chắc là cậu thích cái ô của tôi lắm."Chưa bao giờ Rintarou nói chuyện với em, chứ đừng bàn đến việc nói nhiều như thế này. Em thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, không tiếp nhận kịp thông tin. Cậu không nói nhanh, thế mà em vẫn cảm thấy là mình không theo kịp mạch chuyện.Em ngẩng đầu nhìn cậu, "Hả?"Rintarou cũng cúi đầu nhìn em. Một lúc sau, cậu tặc lưỡi."Thu dọn đồ đi. Cậu không định về à?""À, ừ."Đồ đạc cũng không có nhiều, quyển sổ con con thì đã để trong balo. Em cầm lấy chiếc ô màu đen, nhét cả điện thoại và tai nghe vào rồi kéo khóa lại, đeo lên vai. Còn chưa kịp mở lời trả đồ, Rintarou đã giống như chỉ chờ có thế, nắm lấy cổ tay em kéo đi. Cậu đi rất nhanh, dần dần chuyển bước chạy."Nhanh lên." Cậu ngoảnh đầu, "Hôm nay rất nhiều mây đen, không chỉ là thời tiết mưa nhỏ thôi đâu.""À.""Tôi nghĩ cậu nên nghe bài Dự báo thời tiết, có lẽ cậu sẽ thích hơn."_
06. Miễn cưỡng.Rintarou vẫn ít nói chuyện như trước. Chỉ là cậu nói với em nhiều hơn mấy câu.Có lẽ là cậu muốn làm bạn với em, và chỉ với em thôi.Hihi.Vui quá đi.Rintarou không nói quá nhiều, cậu thể hiện bằng hành động. Em không hiểu tại sao cậu nhớ được ngày em phải trực nhật, lúc nào cũng đều đặn ở lại giúp em lau bảng, xếp bàn ghế hay gì đó rồi mới rời đi.Cậu cũng không nhắc gì đến chiếc ô màu đen nữa.Tuy vậy thì em cũng không định giấu nó làm của riêng. Sau nhiều lần nhớ nhớ quên quên, em đã đem trả lại cho Rintarou vào một ngày trời rất nắng. Cậu khựng lại một chút, có vẻ không được tự nhiên, nhưng vẫn nhận lấy. Em không biết vì sao cậu lại có phản ứng như thế, nhưng chắc là không quá quan trọng đâu.Dù sao thì cũng không thể là cậu ấy thích em được.Như thế, em miễn cưỡng có thể coi là bạn của cậu trong suốt những năm trung học._
07. Mình thích cậu.Rintarou đã đến cùng mùa hè, nghênh đón cậu là một cơn mưa rào.Bây giờ khi mùa hè nói lời chào tạm biệt, cũng dành cho em một cơn mưa rào mát lạnh.Mưa rào, mưa rào.Hình như em có rất nhiều kỷ niệm với cơn mưa.Rintarou đặt vào bàn tay em một gói giấy nho nhỏ, chỉ nói đúng một câu ngắn, "cho cậu", rồi cứ thế bật ô hòa vào dòng người.Vào ngày cuối cùng còn ở lại trường, trong ánh nắng yếu ớt còn sót lại khi cơn mưa ập đến, em căng chiếc ô, chân giẫm lên những vũng nước nhỏ, đuổi theo Rintarou.Chiếc ô của em trong suốt, ngẩng đầu trông như thể đang đối diện với làn mưa.Rintarou thì khác. Cậu vẫn dùng chiếc ô màu đen, cả người âm u hẳn, lọt giữa đám đông bước đi dưới trời mưa cũng chẳng có gì nổi bật hơn.Nhưng em vẫn nhận ra cậu.Vì Rintarou là người em thích.Chỉ cần liếc qua bóng lưng một lần, em cũng biết đó chắc chắn là Rintarou."Rintarou!"Cậu ngoảnh đầu. Trời mưa nặng hạt hơn."Mình thích cậu!"Mình thích cậu.Mình thích cậu.Cuối cùng cũng nói ra được rồi.Tại sao mình lại không ghét những cơn mưa.Vì sao trong buổi chiều đầy mây đen, mình lại không vội về nhà.Đều là vì cậu.Lộp bộp.Hạt mưa rơi trên tán ô.Khoảnh khắc nắng tan vào làn mưa, cậu ngoảnh đầu. Tán ô che đi cả nửa khuôn mặt, nhưng em vẫn nhìn thấy khóe môi kia đang từ từ mỉm cười.Em nắm chặt tay, phát hiện gói giấy cậu cho mình đã bị nhàu nát từ lúc nào. Có cái gì cộm cộm ở lòng bàn tay, em nghiêng đầu kẹp cán ô, cẩn thận mở ra.Cúc áo.Cúc áo thứ hai.Đó là cúc áo thứ hai của Rintarou._
08. Nếu như may mắn.Rintarou là một đêm hè đầy sao và ngập tràn hơi thở mát mẻ.Một cơn gió phóng khoáng và tự do.Trong cơn mưa rào mà mùa hạ dành để tạm biệt em, có lẽ em đã bắt được dáng hình của gió.Rintarou đặt nhịp đập trái tim của cậu vào lòng bàn tay em.Dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa, Nếu như may mắn thì có thể sẽ gặp cậu trên đường._
03.08.2024| Vivian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com