Haikyuu Fanfic Kenma X Reader Please Live For Me
Trên tầng thượng,Maji và Y/n ngồi ở một góc trong sân thượng.Hai thiếu nữ cười đùa vui vẻ.Mái tóc phấp phới trong gió.-Y/n,cậu đã đi gặp bác sĩ chưa?-Eeh,chưa...-Cậu nên bảo bố mẹ sắp xếp lịch rồi đi khám đi.Cứ để như thế này, để lâu thì mệt cho cậu lắm...-Hehe,không sao đâu...Tớ sẽ bảo bố mẹ tớ sau.Họ cứ đi làm suốt,tớ cũng không tiếp xúc với họ một thời gian rồi... - Y/n lại nở một nụ cười toe toét.-Y/n!!Hay là cậu tự đi tìm bác sĩ tâm lý đi !!-...-Được không ??-Nghe này Maji...Cậu đang bảo một người mắc bệnh rối loạn lo âu xã hội tự đi khám bệnh đấy..-Ừ nhỉ,hehe - Maji ngượng ngùng,gãi đầu, cười.-Cậu nên ăn nhanh đi,sắp hết giờ nghỉ trưa rồi kìa.-A!! Đúng rồi tớ còn chưa động vào tay đồ ăn nữa ;-;;.Tiếng chuông reo lên,giờ nghỉ trưa kết thúc,Y/n cùng với Maji rời sân thượng đi về lớp học.Vào chỗ ngồi, Y/n nhìn sang phía Kenma."Cậu ấy thích game thật ấy nhỉ" Nghĩ vu vơ vài câu,cô lại tiếp tục lấy sách vở chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.-Y/n.Y/n giật mình,quay về phía phát ra âm thanh ấy.Đột ngột bị gọi tên khiến cho Y/n rất sợ hãi,mồ hôi cậu bắt đầu túa ra.-C-có tớ đây?-Chiều nay,cuối buổi học ấy,cậu có đi về với ai không? -À-à,tớ có buổi tập với câu lạc bộ nên chắc tớ sẽ về với Maji.Kenma nhìn Y/n một lúc,rồi lại trở về với chiếc máy chơi game yêu dấu của mình,không đáp lại Y/n."Tại sao cậu ấy lại hỏi như thế nhỉ?"Bỏ qua sự kì lạ của Kenma,Y/n quay trở lại với đống sách vở ở trước mặt.Buổi học cũng lẳng lặng trôi qua.Trên đường về nhà cùng với Y/n,Maji hỏi:-Này,Y/n dạo này cậu có quen ai không?-Không? Cũng không hẳn là không...-Cậu trả lời như thế thì tớ cũng bó não luôn rồi.-Tớ có quen hai người nhưng chắc chỉ gọi là biết mặt và tên thôi,chẳng thân thiết lắm.-Thế hả? -Ừm.-Thế bạn đầu pudding bên cạnh cậu,cậu có quen không?-Có?-Ò thảo nào...-Sao vậy ?-Giờ nghỉ trưa ấy,lúc cậu chạy ra chỗ tớ,cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu.Trông sợ cực kỳ.-Hả,có á?Chắc cậu ấy vô tình để ý thôi...-Vô tình hay không thì nhìn chằm chằm vào người khác như thế cũng dị lắm chứ.-...-Đến nhà tớ rồi,tớ về trước đây nha !!-Tạm biệt..-Pai pai,hì hì.Vẫy tay chào tạm biệt Maji.Y/n men theo đoạn đường đầu tràn ngập suy nghĩ."Tại sao Maji lại chơi với người như mình nhỉ?""Tại sao cậu ấy lại quan tâm đến mình như thế? ""Mình có điểm gì tốt không?""Nếu không thì tại sao cậu ấy lại làm bạn với mình?""Người tốt như cậu ấy sao lại có thể LÀM BẠN VỚI MỘT ĐỨA NHƯ MÌNH CHỨ?-Y/n.Vẫn là tiếng gọi quen thuộc từ đằng sau cô.Vẫn làm cho cô giật bắn mình,đồng thời đập tan những suy nghĩ tiêu cực đang dần tích tụ trong khối óc của cô.Quay ngoắt về đằng sau,cô ngạc nhiên khi thấy cái đầu pudding quen thuộc.-K-Kenma ?-Cậu không về chung với ai à?-Có...Nhưng mà cậu ấy về tới nhà trước rồi.-Tối nay cậu có chơi game không?-Chắc là có...-Chơi với tớ nhé! 8 giờ được không? -À ừm.-...Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng.Cũng vì thế mà cả hai không nhận ra,bản thân đã đi cạnh nhau từ bao giờ.-Nhà tớ đây rồi.-Kenma chỉ vào căn nhà bên cạnh cậu.-À ừm.Y/n nhận thấy ngôi nhà này có gì đó quen mắt. Đảo mắt sang đối diện chính là nhà của Y/n.Vậy là nhà của Kenma ở đối diện nhà cô và cũng là hàng xóm của cô. Đúng là một sự trùng hợp kỳ dị. Cô còn chẳng hề hay biết việc đó.-Ahaha... Trùng hợp thật nhỉ nhà tớ ở đối diện nhà cậu này. Chúng ta là hàng xóm nhỉ..?-Tớ biết.Câu trả lời vỏn vẹn hai từ của Kenma như một cú tạt nước vào mặt Y/n. Cô 'hóa đá' tại chỗ."Thật là muốn kiếm cái lỗ nào rồi chui vào quá đi!! Cậu ấy hoàn toàn biết việc mình là hàng xóm của cậu ấy,nhà lại còn đối diện nữa chứ!! Thế mà mình hỏi một câu in cả chữ "mới biết" lên, khác gì một con ngốc đâu. Tại sao suốt mười mấy năm mình lại chẳng biết mặt hay tên hàng xóm hả!!Trời ơi!" Loạt suy nghĩ chạy qua đầu Y/n.-Tớ vào nhà trước đây, tạm biệt. -Kenma nở một nụ cười nhẹ tạm biệt Y/n.-Ừm...Tạm biệt!!! -Cô cũng nở một nụ cười chào lại rồi chạy thẳng vào nhà của mình."Thật đáng xấu hổ" Ngồi thụp xuống cạnh cánh cửa.Y/n lại chìm vào suy nghĩ."Lần sau mình phải suy nghĩ thấu đáo hơn trước khi nói mới được...Lẽ ra mình phải như thế ngay từ đầu mới phải.Mình lại trở thành một trò hề rồi.."Cô luôn luôn là một người như thế.Quá thận trọng trong từng lời nói.Rối loạn lo âu xã hội khiến cho cô luôn rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ trong các tình huống xã hội thông thường. Cô sợ việc bị phê bình, sợ rằng từng hành vi của mình sẽ trở thành sai lầm làm cho cô rơi vào những tình huống khó xử.Cô sợ việc bản thân trở thành một trò hề với người khác. Một trò hề có thể mang lên bất cứ đâu, làm tâm điểm của bất cứ cuộc trò chuyện nào. Cô ghét việc bản thân bị đào bới, moi móc từng khuyết điểm, từng cử chỉ, lời nói.Nó tạo nên một nỗi sợ lớn đối với cô.Nó cũng là lý do khiến cô trở nên rất khó khăn trong việc giao tiếp với người khác.Không phải là vì không biết cách bắt đầu một cuộc trò chuyện mà là sợ việc bắt đầu một cuộc trò chuyện."Thật thảm hại"Mệt quá, mình muốn đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com