TruyenHHH.com

Haikaveh Va Nguoi Van O Day

»»»»»|=|«««««»»»»»|∞|«««««

Bạn có bao giờ cảm thấy chán chường, mệt mỏi và rã rời, cuộc sống chầm chậm trôi qua ngay trước đôi mắt bàng hoàng khi nhận ra cuộc sống bỗng thật vô nghĩa. Bạn có bao giờ nhìn vào bản thân và cảm thấy thứ xúc cảm như đang ăn mòn trái tim đập ngày càng chậm, muốn đưa tay lên và xé rách từng lớp màng bọc rồi khững lại bất chợt và khuỵu sụp xuống. Bạn có bao giờ ăn thật nhiều, uống thật nhiều chỉ để quên đi tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh, để rồi cơn khó chịu và khô khan bao trùm lấy cuống họng cùng từng đợt ho khan như muốn phun ra ngụm máu tanh nồng.

Cuộc sống cứ thế đến và đi, nó mang bạn đến với thế giới đầy màu sắc này, quẳng lên người bạn những xúc cảm kì lạ và mới mẻ, đẩy bạn vào những tháng ngày vui vẻ ngắn ngủi cùng những cơn đau dài khó ngủ hàng đêm trăn trở, đổ lên người bạn những trắc trở và khó khăn lúc ẩn lúc hiện đang chực chờ như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Đôi mắt bạn mở ra và đón chào ánh sáng đầu tiên mà tạo hoá ban tặng, đôi môi bạn cong lên và hạ xuống để thể hiện những thứ cảm xúc hỗn độn, đôi tay bạn va chạm vào mọi thứ để làm quen và học hỏi. Bạn có những suy nghĩ, những cảm xúc rất riêng, rất đời thường mà nhiều lúc bản thân cảm thấy sẽ chẳng ai hiểu được.

Bạn sinh ra cũng từ những thứ cảm xúc ấy, nỗi buồn, niềm vui, sự mong mỏi, nỗi lo sợ, kỳ vọng, hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng. Bạn sinh ra trong một vòng tay, của phụ sản, của mẹ, của chiếc chăn, của lớp vải mảnh, của con người, của vật chất, của máu và nước mắt. Bạn sinh ra như một con người, dưới hình dáng của một con người, trong tâm thái của một con người. Bạn hít thở bằng hai lá phổi và một quả tim, bạn nhận biết mọi thứ bằng năm đến sáu giác quan, bạn ăn ngủ nghỉ như một sinh vật sống bình thường. Bạn sống, hành động và suy nghĩ bằng não và dây thần kinh, bạn thể hiện bản thân bằng ngôn từ và kí hiệu, bạn trải qua tất cả và biết những gì mình thấy bằng đôi mắt của chính mình. Bạn có nhận thức của bản thân và bạn sống không vì mình thì vì người khác.

Đó là định nghĩa đơn giản nhất về con người. Và con người là thứ duy nhất bạn có thể và mong muốn bản thân được phân loại vào khi nói chuyện với người khác. Bạn là tất cả và không là gì cả cùng một lúc. Bạn nói ra mọi thứ và không thốt ra lời cùng một lúc. Bạn yêu và thương và quý tất cả rồi ghét, thù, hận tất cả cùng một lúc. Và đó chính là con người.

Vậy con người là ai?

»»»»»|=|«««««»»»»»|∞|«««««

Kaveh nắm lấy tay tôi, tay anh hơi run lên, ấm áp và nồng cháy. Mái tóc vàng kim màu nắng cùng chút ẩm ướt mùi đất sau cơn mưa nặng hạt. Anh nằm xuống lớp cỏ dày xanh mướt, thư thả nhìn mây trời trôi qua bồng bềnh, chân gác lên nhau đung đưa. Đôi mắt anh nhìn lên bầu trời và trời quang ánh lên tấm kính đỏ ngọc ấy tuyệt đẹp. Một gương mặt tinh xảo có phần mỏi mệt và rã rời, gương mặt của một người từng trải.

Tôi nắm chặt tay anh, để mười ngón tay đan vào nhau kín kẽ. Từng nốt nhạc trầm bổng mà anh đang ngân nga vờn lượn lả lướt bên tai tôi, quanh quẩn trong tâm trí thằng trai độ đôi mươi. Gió hạ thổi lướt qua cả hai, mát lành và dịu dàng sau cơn mưa dai dẳng, triền miên. Anh nhẹ kéo tôi nằm xuống bên cạnh, để vai tôi chạm lấy vai anh, tay trong tay trên nền cỏ ẩm mát. Hưong cỏ thanh thanh cùng chút hương Hồng Sumeru đâu đây chầm chậm toả vào mũi tôi. Vai và tay nóng rực như hơ trên lửa, nhưng người tôi mát lành như đang trôi theo dòng suối trong, tựa như lỡ dạt vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong cái dịu dàng hiếm thấy của nàng hạ sau tiếng khóc nấc cất lên đầy mệt mỏi, khoảng sân vườn này đây bỗng trở nên đặc biệt tới lạ, yên bình và chậm rãi. Chúng tôi chỉ vừa mới hoàn thành xong luận văn kết môn, mùa hè chỉ vừa mới bắt đầu, kỳ nghĩ hẵng còn chưa tới. Tay anh trong bàn tay của tôi, nhỏ bé và thanh mảnh khác lạ, có chút ẩm và nóng tựa như đang ngâm trong nước sôi. Nhưng tôi không muốn rụt tay lại, tôi vẫn chưa muốn thu tay về. Nắm lấy bàn tay anh là một cảm giác bình yên mà trước đây chưa bao giờ thấy. Những suy nghĩ cứ ùa ạt tràn ra, đong đầy trong tâm trí. Dường như cái ngột ngạt của giảng đường đã chạy đi thật xa, thật xa khỏi thế giới của tôi. Và bàn tay anh như mỏ neo giữ chặt tôi lại.

- Tôi không hiểu.

Đôi mắt trong veo kia hướng về phía tôi, tràn đầy hiếu kỳ và mềm mại, tựa như một đứa trẻ đang nhìn thứ nó trân quý vậy.

- Tôi không hiểu được cảm giác này.

Tôi nhận ra hơi ẩm trong lòng bàn tay ấy là mồ hôi. Giống như cảm giác bồn chồn, hồi hộp mà bản thân chưa từng trải qua.

- Tay tôi nóng rực và tôi thấy lo lắng. Nhưng tâm trí lại yên bình tới lạ.

Anh nhìn tôi chăm chú, trên môi hồng nở nụ cười thật tươi.

- Không phải đó là yêu sao?

- Thật nực cười.

Tôi nhìn thẳng về phía anh, đầy chắc chắn. Thứ cảm xúc kì lạ dâng trào trong lòng, dưới tia nắng nhẹ nhàng sau cơn mưa, trên thảm cỏ xanh mát bạt ngàn, trong đôi mắt long lanh như viên ngọc ấy. Tôi dường như đang nắm được đầu mối cho mọi vấn đề.

- Tim tôi không đập nhanh, máu không dồn lên má, người không chảy mồ hôi. Không phải đó là những dấu hiệu nhận biết "tình yêu" sao?

- Đâu phải tình yêu nào cũng như nhau.

- Vậy thế nào mới là yêu?

Anh bật cười trước câu hỏi của tôi. Một nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời đang treo trên đỉnh đầu cả hai. Nụ cười ấy khiến tôi thấy thật loá mắt.

- Yêu đơn giản lắm. Nó là một thứ cảm xúc, một tình cảm chân thành phát ra từ trong thâm tâm em. Nó là cảm xúc khiến em muốn bảo vệ, nâng niu, giữ gìn và quý trọng một thứ gì đó. Yêu có thể đến với bất kì ai... kể cả anh.

- Em có thể yêu một cuốn sách, yêu một con vật, một con người, bất kì thứ gì. Em sẽ tôn trọng và thấu hiểu, em sẽ lưu giữ như một điều quan trọng nhất trong tim, sẽ luôn nghĩ về những gì mình yêu.

- Nhưng không phải tình yêu nào cũng giống nhau và bằng nhau. Em yêu cuốn sách Triết luận đó, em yêu tri thức của nhân loại, em yêu bà của mình. Nhưng những điều đó đâu có sức nặng tương tự nhau.

- Tình yêu cũng có nhiều loại và nhiều cách thể hiện. Tình yêu của em dành cho bà không giống tình yêu em dành cho sách. Cách em trân trọng từng cuốn sách, từng tri thức mình biết được không giống cách em trân trọng bà.

- Và đó là yêu.

Anh kết thúc lời giải thích của mình, thôi không nhìn sang tôi mà hướng đôi mắt ấy về phía chân trời xa xăm. Tay anh nắm tay tôi, bóp nhẹ như ngầm khẳng định một điều gì đó. Tôi cũng thôi không nhìn về phía anh, đưa mắt nhìn lên bầu trời mênh mông kia, cảm nhận từng cơn gió trời thổi lướt qua nhẹ tênh, luồn qua bộ quần áo dần ngấm ướt nước mưa trên thảm cỏ trải dài thênh thang.

- Vậy ra đó là yêu.

»»»»»|=|«««««»»»»»|∞|«««««

Những tháng ngày chìm nổi mệt mỏi và vồn vã, công việc chồng lên công việc và đổ ập vào nhau, từng con chữ cứ nối tiếp nhau chạy đường dài không ngừng nghỉ. Công việc làm công ăn lương tuy tốt mà lâu, 8 tiếng một ngày ngồi rã người trên ghế, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Những buổi giao lưu luôn đầy ắp tiếng cười nói và hương cồn, những cuộc họp dài dai dẳng và vô bổ, những sự vụ cần giải quyết nhàm chán và mệt mỏi. Cuộc sống đổ ập tới nhanh như những cơn sóng triều hùng vĩ và nguy hiểm. Mọi thứ diễn ra xung quanh trông thật nhạt nhoà và vô vị, như một câu truyện tốn công viết lên mà không ai muốn mua, hay nhưng không nổi bật.

Nhưng xuyên qua tất cả những tầng màu nhoè nhạt và vô sắc ấy, ánh vàng tươi như nắng vẫn luôn hiện lên trong khoé mắt tôi, như chưa từng rời đi. Tựa như chút điểm nhấn cuối cùng mà tác giả cố tình để lại trong muôn vàn con chữ nối đuôi nhau đều đặn. Giữa biển người mênh mông và hối hả, sắc nắng vẫn về với tôi, hệt như một trò đùa mà không ai vui. Sắc vàng nắng ấy len lỏi trong cuộc sống của tôi, trong cánh diều bay lên thật cao và liệng xuống của đám trẻ trong thành, trong ánh đèn ấm áp và bầu không khí sôi nổi của quán rượu Lambad, trong từng đụn cát cao nhấp nhô và khô nóng, trong khung tranh trang trọng trên sảnh đường Vinh danh của Giáo Viện. Tia nắng mai chạm nhẹ lên mu bàn tay, xuyên qua từ tấm kính màu đẹp đẽ, trải dài trên tấm chăn ấm áp của chiếc giường rộng lớn. Sắc vàng ấy ám ảnh lấy tôi.

Bước chân dẫn tôi đi tới mọi nơi, hoà vào từng kỉ niệm tưởng chừng mai một theo năm tháng, cuốn theo hồi ước tươi đẹp của những tháng ngay non trẻ và ngây ngô. Chân vẫn đi xa thật xa, người vẫn hoạt động như một cỗ máy, tim vẫn đập thật chậm rãi từng nhịp, mắt vẫn luôn hướng về phía bóng hình ấy. Tay giơ lên như muốn nắm lấy tất cả những thứ tốt đẹp đó, kéo tất cả những gì sôi nổi nhất đã từng có về phía mình rồi chững lại và buông xuống. Hồi ức lại kéo nhau chạy đi, để lại bản thân với thực tại ngổn ngang. Bàn tay giờ trống rỗng, lạnh lẽo và khô ráo. Mặt vẫn luôn hướng về phía trước, lưng không chạm phải thảm cỏ xanh mượt. Bên cạnh trống không một dáng người.

Xung quanh là bàn ghế, sổ sách và văn thư. Đều là những thứ đã thân thuộc đến lạ, cũng lạnh lùng xa cách đến quen.

Có lẽ đây là nhớ.

»»»»»|=|«««««»»»»»|∞|«««««

Trong căn nhà đã sống thật lâu đến thuộc lòng từng chi tiết, trước cánh cửa gỗ vẫn đóng im lìm cách biệt thế giới ngoài kia, một phong thư được trang trí tinh xảo nằm gọn dưới khe cửa. Sắc vàng nắng lan toả trong không gian cô đọng. Nhưng không còn chút ấm áp và dịu dàng, sắc nắng ấy giờ lạnh lẽo tới lạ. Những dòng chữ nắn nót và hoa mỹ quen thuộc, bức hình Padisarah được in bạc trên giấy hoa, những câu từ lịch sự và trang trọng xa cách.

Một tấm thiệp mời, một đám cưới nhỏ và ấm cúng. Một chân trời cách xa thật xa nơi đây, một khoảng trời xa lạ và cách biệt với trái tim đang không ngừng rên rỉ rầu rĩ này. Cầu xin rằng đây chỉ là một giấc mơ xa vời, viển vông và hão huyền, cầu xin rằng tất cả những gì hiện ra trước mắt chỉ là một trò đùa vô tri và mất nết của bất kì ai, cầu xin rằng mình đang lạc trong một thực tại xa lạ và sai trái. Nhưng dù có cố nhắm chặt mắt lại, rồi mở thật to ra bao nhiêu lần đi chăng nữa, tấm thiệp tinh xảo ấy vẫn yên lặng nằm trên bàn như một hiện thực điên rồ và tàn khốc. Hai hốc mắt nóng bừng và đau buốt, bàn tay vô vọng nắm chặt trong không trung như đang cố níu kéo một ảo tưởng nào đó nom thật xa vời, trái tim không ngừng đập loạn xạ liên hồi như muốn nổ tung thành trăm ngàn mảnh vụn.

Từng mảnh quá khứ vụn vỡ rơi xuống lả tả, chân vô lực mà ngã khuỵu xuống mặt sàn lạnh căm, những giọt lệ nóng hổi lăn xuống gò má tái nhợt run rẩy. Tựa như vừa đi ra từ những giấc mơ nhỏ bé, hạnh phúc như ông già Noel hoang đường của trẻ nhỏ, chạy đi thật nhanh trong đêm đông buốt giá. Những xúc cảm chan chứa dần trào ra khỏi khoé mắt, men theo những gì đẹp đẽ nhất mà trôi tuột đi. Niềm vui chạy vụt qua cánh cửa thiên đàng đóng sầm trước mặt, để lại một thân xác ngã khuỵu trong mớ hỗn tạp của muôn vàn tình cảm.

Những gì huy hoàng và rực rỡ nhất của quá khứ cháy phừng phừng, loá lên như bão tố và chớp và mưa rồi gió, lụi tàn dần thành một nắm tro đen dần cuốn theo hai hàng lệ lã chã tuôn trào. Giá như chưa bao giờ gõ cửa, chưa từng mở lòng, chưa biết đến chia xa để rồi đau khổ cập bến khi ngọn hải đăng của biển cả chiếu rọi. Mong rằng sóng biển sẽ cuốn mình đi thật xa rồi nhấn chìm bản thân xuống thật sâu, thật sâu dưới lòng đại dương thay vì nước mắt. Muốn chạy trốn đi thật xa khỏi ánh mặt trời chói lọi giờ trông thật ám ảnh và đáng sợ.

Chìm sâu vào giấc ngủ mệt mỏi như cách trốn tránh thực tại nghiệt ngã và trái ngang. Tôi chậm chạp nhắm chặt hai con mắt mỏi mệt vì đoạ đầy.

Hoá ra đây là buồn.

»»»»»|=|«««««»»»»»|∞|«««««

Trong nắng ấm chan hoà và vồn vã, những sắc trắng, vàng và xanh lục hoà trộn vào nhau tươi mát. Đám đông xôn xao, những tiếng cười nói rộn ràng quẩn quanh, bánh trái cùng hoa quả, những bộ vest và váy áo đắt tiền trang nhã, bầu không khí vui vẻ và ấm áp. Sắc đỏ của hoa Tang Thương trở nên nổi bật khi đứng giữa sắc trắng, vàng và xanh, tựa như màu mắt anh giữa muôn vàn người qua lại. Bầu không khí vui vẻ này lại làm tôi cảm thấy quay cuồng đến chóng mặt. Dường như bản thân không có lí do để nở lấy một nụ cười, nên cũng chẳng thể cố gắng mà trong thật vui mừng. Đứng yên lặng nhìn biển người qua lại xuôi ngược, ngắm ánh nắng soi sáng từng gương mặt rạng rỡ, để mình lui dần về bóng tối như muốn bủa vây bất cứ lúc nào.

Và sắc nắng lại tới, cùng một nụ cười đẹp như mơ. Sắc nắng nhìn tôi như nhìn làn cỏ mát lành khi xưa, tựa như nhớ về một miền ký ức xa xôi lâu đời đã bám bụi. Ánh vàng ấy hướng về phía tôi như những mộng mơ xưa cũ đẹp đẽ và mơ màng, khiến tôi bất giác bần thần tựa như đang mê sảng. Từng bước chân thon thả đi về phía tôi tựa như trong hồi ức tuyệt đẹp của tuổi thanh xuân đã qua thật lâu. Vẫn nụ cười rạng rỡ đã ăn sâu vào trong ký ức của thằng trai non dại. Vẫn đôi mắt lấp lánh hơn ánh sao xa rạng ngời, hút lấy hồn tôi. Âm thanh như tiếng ca của nhân ngư trong thần thoại Fontaine, giờ như tiếng vọng từ đáy ngục giam cầm tâm hồn tôi cất ra từ khuôn miệng xinh xắn ấy.

- Mừng là cậu đã đến. Lâu ngày không gặp.

- Phải, lâu rồi không gặp.

Kaveh nhìn chăm chú về phía tôi, như đang tìm một thứ gì đó từ trong sâu thẳm. Rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Cái nắm tay ấy như đánh thức tôi khỏi cơn mơ màng, đưa tôi trở lại hiện thực tàn khốc trước mặt.

- Anh mừng là cậu vẫn ổn. Cảm ơn cậu đã tới dự dù chúng ta không còn thân nhau như xưa.

- Không có gì, tôi muốn tới để xem trò vui.

Và tôi cũng muốn xem người đã cướp mất trái tim anh là ai. Nhưng câu nói ấy chẳng thể thốt lên lời, tựa như lưỡi tôi đã cuốn lại rồi thắt chặt. Có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều suy nghĩ bủa vây xung quanh, những cảm xúc dồn dập ập đến như vũ bão.

- Hah, cậu vẫn độc miệng như thế. Anh thật sự chẳng hiểu, tại sao mình lại có thể trở thành bạn của cậu.

Vậy liệu chúng ta có thể tiến xa hơn, khi mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, khi ta còn bồng bột và nông nổi như những con thiêu thân? Liệu khi ấy tôi có thể biến những xúc cảm của mình thành lời, trái tim anh có dừng lại ở bên tôi? Hay anh vẫn luôn coi ta là bạn? Những câu hỏi, những thắc mắc đổ dồn về phía trước, với chỉ gương mặt xinh đẹp ấy hiện rõ trước mắt hơn tất cả. Tôi vẫn luôn nhìn về phía anh, tay tôi vẫn còn đang nắm lấy tay anh.

- Này, Al-Haitham, anh muốn nhờ một việc.

- Ừ?

- Liệu cậu có thể làm phù rể cho anh được không? Không có gì nhiều đâu, chỉ cần lên phát biểu và chúc phúc thôi.

- ...

- Xin lỗi vì đã nhờ cậu, nhưng ngoại trừ cậu ra, anh không còn ai khác cả. Cậu đã chứng kiến cuộc đời anh nhiều hơn bất kì ai...

Đôi mắt anh hướng ra xa, về một nơi vô định ở phía chân trời nào đó, bất cứ nơi nào. Và tôi biết anh đang nói thật, vì chúng ta chẳng còn ai ngoài bản thân để dựa dẫm vào, đều là những người cô độc trên thế giới rộng lớn này. Bóp nhẹ tay anh một cái, tựa như một lời an ủi, cảm thông, hoặc bất cứ điều gì anh muốn nó là. Để mặc cơn gió nhẹ lướt qua gò má.

- ... Tôi chấp nhận.

Ánh mắt ấy lại nhìn về phía tôi, với sự ấm áp như trào ra khỏi khoé mắt. Môi anh nở nụ cười, trông thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Tay anh bóp nhẹ, rồi buông ra.

- Cảm ơn cậu. Anh phải đi chuẩn bị nốt đây.

Kaveh quay người đi mất, để lại tay tôi còn đang khép hờ, hơi ấm ấy hẵng còn chưa biến mất. Lòng bàn tay tôi nóng rực như lửa đốt, còn vương hơi ấm từ bàn tay mềm mại kia, nhưng không còn hơi ẩm. Chân đứng vững trên nền cỏ xanh mướt bạt ngàn nhưng không còn mùi đất ẩm sau cơn mưa. Ánh nắng hạ chiếu xuống chói lọi như muốn thiêu đốt tất cả những gì tươi đẹp nhất còn sót lại.

Tôi bỗng muốn thu mình lại, thật nhỏ, thật kín kẽ, như một con sâu bướm trong kén tơ, không một tia nắng hay ánh sáng có thể chiếu đến tôi. Ngồi giữa những hàng người vui mừng và hạnh phúc, nhìn anh cười thật ấm áp với một người chưa từng có mặt trong ký ức của tôi, nhìn người tôi trân quý nhất trên thế gian trao nụ hôn cho một người nhạt nhoà trong đại não, đứng trước đám đông phát biểu với những câu từ chỉ toàn mùi dối trá, rồi ôm lấy trái tim rỉ máu này mà chúc phúc cho tình yêu thật xa vời với bản thân ấy.

Bước từng bước xuống bục, chào hỏi và chúc mừng qua loa cho có lệ, rồi vội vã như bị rượt đuổi mà biến đi khỏi đám cưới nhỏ ấm áp ấy. Tôi chạy như bay trên con đường đang dần nhoè đi trước mắt, sống mũi cay xè, lưỡi tê cứng lại. Những giọt lệ dường như vẫn còn xa lạ với bản thân dần lăn xuống gò má lạnh buốt, như chảy ra từ trái tim đang đập liên hồi dồn dập. Đại não bỗng chẳng còn có thể phân biệt được phải trái trước sau, tôi chạy trên con đường mòn không người, dưới ánh nắng chói chang và gay gắt, trong cái mờ nhạt của cuộc sống. Hơi ấm trong lòng bàn tay đã mất hẳn, chẳng để lại gì dù chỉ một dấu ấn. Những gì còn cảm nhận được chỉ là cái lạnh đến tê buốt da đầu và cơn đau đầu dai dẳng. Tôi cứ chạy, rồi chạy, bỏ lại sau tất cả. Trốn khỏi trái tim đang vỡ tung trong lòng ngực.

Đây chính là hối hận.
...
..
.

Vậy ra, sau tất cả, tôi cũng chỉ là một con người, không hơn không kém. Anh đã sai rồi, hoá ra tôi vẫn có một trái tim.

Hoá ra đây là con người.

___________________________________

Tôi không biết có cần giải thích không, nhưng mà kệ đi.

Giải thích: Al-Haitham học cách diễn đạt tình cảm. Haitham luôn hành động theo lý trí, khi còn bé vẫn luôn khép kín nên dường như cảm xúc là thứ khó để biểu đạt. Từ khi còn trong Giáo Viện và làm bạn với Kaveh, ổng đã say nắng anh rồi nhưng không biết điều ấy, Kaveh vẫn luôn giúp ổng học về cảm xúc. Sau này hai người có cãi vã và chia xa, Al-Haitham bắt đầu tự học cách nhận biết cảm xúc của bản thân, lúc đầu còn không chắc chắn lắm, lâu dần cũng đã có thể nắm rõ cảm xúc của mình. Nhưng ổng vẫn cảm thấy mình chưa trọn vẹn, vẫn luôn có một cảm xúc còn thiếu bên trong. Cho đến khi Kaveh gửi thiệp cưới, nhìn anh hạnh phúc bên người khác thì ổng mới nhận ra tất cả, rằng mình yêu Kaveh và cảm xúc còn thiếu ấy là hối hận. Al-Haitham cuối cùng cũng hiểu được bản thân, hiểu được cảm xúc của chính mình, hiểu được cách con người sống mà Kaveh đã luôn cố nói cho ổng hiểu.

Cốt truyện cũng không có gì nhiều nên ngắn gọn thế thôi he.

Lời cuối là chúng ta không ai là hoàn hảo, nên điều tốt nhất ta có thể làm là hiểu lấy bản thân và yêu thương bản thân mình.

Yêu mọi người ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com