Haikaveh Va Nguoi Van O Day
×°×°×°×°×°×°×°×°Trong căn phòng thí nghiệm mà Giáo Viện cung cấp cho dự án của họ, một chiều đầy nắng và gió, những ngọn gió trong lành như cái ôm nồng của người tình mùa xuân đang nói lời từ biệt khi nàng hạ tới, ngoài khung cửa sổ rộng lớn là phố phường nhộn nhịp người người qua lại, nhưng cách xa những điều đơn giản và bình dị đó là hai chúng ta. Vẫn khoác trên mình bộ đồng phục được phân loại học phái, vẫn mái tóc vàng óng như nắng mai và mái đầu bạc đặc trưng, vẫn sự tương phản mà tôi đã tưởng ta yêu nó đến chết đi sống lại. Giữa những ngổn ngang bản thảo và luận văn, những "công trình" mà ta đã dốc sức tạo ra, những "trái chín" là thành quả của sự đúc kết từ những tri thức mà ta mày mò không quản ngày đêm. Trong cái vô vàn của thử nghiệm, suy đoán, tranh luận và kết nối, những đêm ngày thức trắng để sáng tạo của anh, những tháng ngày đi thực nghiệm và tìm tòi của tôi, sự ăn ý của riêng chúng ta bất chấp những điều trái ngược của cả hai. Tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ ấy, dần dần, dần dần tạo nên một phần trong tôi, và hy vọng cho một phần trong anh.Nhưng sóng gió chỉ nổi lên sau những ngày biển lặng, và đau khổ trường kì chỉ xảy đến sau những niềm vui to lớn. Như cánh chim không ở trong lồng mà thuộc về trời cao, cá không bơi trong bể mà vẫy vùng ngoài biển lớn, anh không thuộc về riêng tôi mà là thế giới bao la ngoài kia. Anh không thể chỉ mãi rong ruổi trong ánh mắt tôi, mặt trời không thể soi sáng mình mặt trăng, tia nắng không thể ủ ấm một mình chồi non, đó là hiện thực tàn khốc mà tôi phải học. Như cách ngày dài tháng rộng trải ra trước mắt tôi như một cơn mơ tươi đẹp cho tương lai của hai chúng ta, giấc mơ nào rồi cũng phải dừng lại, bông hoa tôi cài trên tóc anh không thể tươi mãi và tình yêu anh dành cho tôi không thể bình yên bước qua tất cả.Mọi chuyện chấm hết. Mọi chuyện chấm hết chỉ bằng một trận cãi vã, giữa tất cả những gì đẹp đẽ nhất của hai ta, giữa những gian khổ mà ta đã trải qua. Tôi hoang tưởng rằng tình ta đậm khi mây mù còn chưa hiện diện, khi mà sóng gió ngoài biển xa còn chưa ập tới bờ, khi tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi mơ rằng ta đang say trong hạnh phúc, và ta chỉ cần tiến thêm một bước để cầm tay nhau đi tới cuối, chỉ cần một cái chạm môi sau khoảng khắc này thôi, ta sẽ chạy đi thật nhanh, thật nhanh như cơn gió trời mùa hạ, nóng ẩm và vội vã, biến mất khỏi những rắc rối ngày thường. Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ mãi nắm chặt lấy tay tôi. Nhưng hiện tại phũ phàng đã tặng tôi một cái tát giáng trời khi tất cả những gì ta tạo ra bị rạch nát tươm bởi vài câu nói, hàng lệ tuôn dài trên gương mặt đau khổ của anh, và sự ngỡ ngàng ẩn trong đôi mắt tôi.- Chúng ta dừng lại ở đây thôi.Chỉ bằng một câu nói, trái tim tôi co đập thật mạnh, thật nhanh như đang chạy mười hai cây số, rồi bất ngờ chững lại, yên ắng hạ xuống trong vài giây và nổ tung thành từng mảnh. Tôi cố nhìn vào sâu trong đôi mắt ảm đạm đỏ hoe của anh, khi anh đi lùi dần về phía sau, dần bước ra khỏi bong bóng cầu vồng được tôi cẩn thận đắp nặn bằng tình yêu, rời khỏi những mộng mơ trẻ thơ của những đứa trẻ đang dần trưởng thành. Rồi anh quay người lại, chạy thật nhanh khỏi vòng tay của tôi, thật nhanh cách xa những ấm áp mà tôi nghĩ rằng ta đã thuộc về nhau.Và như một đứa trẻ, dù có trưởng thành hơn tuổi được bao nhiêu, một người đàn ông tuổi vị thành niên với những suy nghĩ tràn ngập niềm tin mù quáng, với trái tim tan vỡ và cái tôi, sự kiêu hãnh chớm nở bồng bột đã cắt đứt sợi dây cuối cùng dẫn tôi đến với anh. Ta rời xa, là để trưởng thành.×°×°×°×°×°×°×°×°Khi ta gặp lại nhau, khi ta cuối cùng cũng được nhìn thấy nhau, sau những ngày đau ngắn và đêm đau dài, khi tôi đã ngỡ rằng bản thân đủ chín chắn và sẵn sàng khâu lại vết thương lòng ấy, anh xuất hiện trở lại trong cuộc sống không màu của tôi, vượt qua những sắc trắng, đen và giờ thêm sắc xám, một màu vàng tươi của nắng hạ loé lên trong đáy mắt, giữa đám đông hỗn độn của người với người, giữa mùi cồn và đồ ăn, giữa cái xô bồ và rộn rã của cảm xúc, anh vẫn rạch bỏ tấm kính bao phủ tôi với thế giới, mạnh bạo bước vào trái tim tôi một lần nữa, dường như chưa từng rời đi dù chỉ một giây.Trong quán rượu Lambad với ồn ào cảm xúc, những con người với bao sự khác biệt dần giao thoa bất chấp tương phản, những con người với muôn vàn cảm xúc trào ra theo men rượu tuôn vào trong cuống họng, hình bóng nhung nhớ bao đêm chỉ yên lặng ngồi một góc. Cách xa với chốn xô bồ, nhưng lại lôi kéo và cuốn hút đến lạ, như một khoảng yên bình trong cơn giông gào thét điên cuồng bên tai, lôi kéo từng bước chân tôi đến. Vẫn mái đầu vàng nắng xinh đẹp ám ảnh tâm trí, những ngón tay thon dài bám chặt vào nhau, nhưng đôi mắt đỏ ngọc quấn lấy hồn tôi vẫn chưa thể chạm tới. Anh chỉ ngồi lặng im trên chiếc ghế bành gỗ đơn điệu như bao chiếc ghế khác, bên cạnh bao chai rượu như bao tên bợm rượu khác, tơi tả và ủ rũ như bao con nghiện đang rũ bỏ tâm trí khác, nhưng tại sao... tại sao anh vẫn luôn là người độc nhất tồn tại trong đôi mắt tôi? Khiến tôi say dù không cần hơi men cay nồng, khiến tôi mê dù không cần hương hoa thơm ngát, khiến tôi điên đảo dù ta đã rời xa nhau. Đến cạnh anh, dù cách một bước chân, thế giới của tôi chợt chững lại và bung nở ngàn đoá Padisarah, nào ong nào bướm bay lượn quẩn quanh, như mạng nhện giăng ra và dính chặt lấy cơ thể tôi. Tôi chỉ chợt nhận ra chất độc của tình yêu này khi nó tới lần thứ hai, nhưng chất độc ấy là dành cho anh, cho tôi, hay là cả hai chúng ta? Và khi đôi mắt nhung nhớ đêm ngày ùa tới, khi đôi môi đỏ mọng và bờ má phiếm hồng ngẩng lên nhìn tôi, tất cả sự chần chờ vội vã tan biến, để lại một tôi ngây dại như thuở ban đầu bước gần về phía anh. Và tôi ngồi xuống, để nhìn thấy anh, để ta ngang bằng nhau, để anh hiểu.- À, là cậu...Giọng nói khác xa mà lại thân thuộc đến lạ trong kí ức chưa từng đóng bụi. Một chút ngẩn ngơ và khàn khàn, một chút đau khổ, điêu tàn và gục ngã. Một chút hoài niệm.- Cậu đến đây để cười vào mặt tôi, phải không?Đôi mặt đỏ ngọc ấy không còn lấp lánh như trong trí nhớ non dại được lấp đầy bởi tình yêu và thống khổ.- Ánh sáng phái Kshahrewar, kiến trúc sư thiên tài của Sumeru, người đã dựng nên Cung Điện Alcazarzaray... Tất cả những cái biệt danh ấy...Có nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh, loé lên bất chợt rồi mất hút như chút hoang tưởng của tôi. Một trái tim từ từ mục rữa đang nói những lời trăng trối cuối cùng, trước khi mọi thứ đổ gục.- Cậu nói đúng lắm... Haha...Những nỗi đau dần tuôn trào khỏi khoé môi anh, dường như hơi cay của men rượu đã gỡ bỏ rào cản anh cố công dựng lên, để cơn sóng trào của mất mát và đau đớn ùa ra khỏi tim anh. Anh chỉ nói, giữa tiếng nấc nhỏ và đôi mắt đỏ hoe, giữa những xúc cảm cô đọng mà thân thương lâu ngày gặp lại, giữa dòng đời tấp nập và hối hả. Cho đến khi họ rời quán rượu, đứng bên ngoài và nhìn lên biển sao trời lấp lánh, trong màn sương đêm phủ xuống thành Sumeru, giữa trời thu mát mẻ và cô quạnh, rời xa cái ấm cúng cùng men cay. Tôi như nhuốm mình trong màu sắc của quá khứ và thực tại, trong vô vàn tươi đẹp của hồi ức đan xen, nhìn về phía khuôn mặt mơ màng như còn đang say trong biển kí ức kia, chậm rãi cất lên câu hỏi đang cố giữ trong tim.- Lý tưởng hoá hiện thực đã để lại cho anh những gì?Nhưng anh không trả lời, qua làn sương mỏng chờn vờn và bóng đèn đường ấm áp, trong cái bạt ngàn của cuộc sống và thiên nhiên, xuyên qua màn đêm tối tăm phía trước, trong ánh mắt ấy chỉ có hình bóng của một mái ấm, một mái ấm trong hồi ức tươi đẹp đã quá xa vời thực tại, hồi ức rạng rỡ như ánh mặt trời bình minh, báo hiệu một ngày mới.Sự im lặng ấy trả lời cho mọi câu hỏi của tôi.×°×°×°×°×°×°×°×°Hai ta về chung một nhà, với những câu chuyện bỏ lại trong hộc tủ, những mảnh giấy nhớ cất sâu trong ký ức. Dường như ta đang thử, từng bước một, để trở lại cuộc sống thường ngày. Nhưng anh đã đổi thay hoàn toàn, không còn giống như hình bóng trong tim tôi. Con người nào rồi cũng phải trưởng thành và thay đổi, tôi cũng đã khác, không còn phân thế giới thành hai màu trắng đen rạch ròi. Và anh đã không còn mơ mộng, không còn đâm đầu về phía trước mà không suy tính kỹ càng. Lịch trình sinh hoạt hàng ngày dần thay đổi, như cách ta từng bước một tiến vào cuộc đời nhau một lần nữa.Đã không còn buổi sáng một mình ngồi trên bàn ăn, một mình đọc sách trong căn nhà rộng rãi, một mình về nhà trong bóng tối vô tình. Mỗi sớm mai thức dậy là hương đồ ăn thơm ngon, ngồi vào bàn là bữa sáng cùng hai cốc cà phê nóng hổi và bóng người mềm mại đối diện. Những câu chào và lời nhắn mỗi khi bước ra cửa, để lại một cảm giác dịu ngọt trong miệng trước khi lao đầu vào công việc. Những phút thảnh thơi là những câu tranh luận nảy lửa một phía, từng cái lật trang sách chậm rãi khi đắm mình trong tri thức và tiếng bút chì bay lượn trên mặt giấy, tiếng đàn nhẹ nhàng cất lên trong tay người ngồi trên đi văng cùng tiếng ngân nga dịu dàng mà lắng đọng. Khi về nhà sau những giờ phút làm công ăn lương trên bàn giấy là ánh đèn vàng ấm áp sau cánh cửa, tiếng bước chân chậm rãi tiến đến, câu chào thân thuộc khi ánh mắt chạm nhau và hy vọng cho một cái ôm nồng chưa tới. Anh chậm rãi bước vào đời tôi, mà tưởng chừng chớp nhoáng, cứ thế dẫn tôi vào một cuộc sống ngọt ngào như trong mơ. Tôi dần biết thêm về con người mới trong lớp vỏ bọc cũ của anh. Bình hoa trên bàn đã không còn hương Padisarah như ngày xưa cũ, đổi lại bằng sắc đỏ thắm của hoa Tang Thương. Mái tóc mượt mà từng được tết lại dài ngang eo, giờ cắt ngang vai cùng những chiếc kẹp đỏ, chỉ còn chiếc lông vũ của chim Thiên Đường là được giữ lại cài trên mái tóc. Trong đôi mắt đỏ rực rỡ kia không chỉ còn những lý tưởng cao cả, niềm tin bất chấp và sự nhiệt thành nồng cháy, mà thêm vào chút trắc trở, một nỗi buồn ẩn giấu và nét cuốn hút của người trưởng thành. Anh đã không còn non dại như những ngày biển lặng trời quang khi xưa, cuộc sống đoạ đầy và gò ép anh thành một người chín chắn hơn, dù vẫn còn bướng bỉnh. Nhưng đó là nét cuốn hút của riêng anh, và tôi vẫn yêu nó đến tận cùng.Tôi muốn cho anh một căn nhà, một mái ấm, một nơi để nương tựa. Tôi muốn để anh nhìn thấy cuộc sống theo lý tưởng và thực tại một cách trọn vẹn. Tôi muốn mình được hoà vào trong cuộc sống hàng ngày đầy xô bồ và biến động của anh. Tôi muốn cho anh một bờ vai để dựa vào, một vòng tay để che chở và một tấm lòng để yên bình trôi qua ngày dài mệt mỏi. Nhưng dường như anh vẫn sống trong hồi ức, như một đứa trẻ bị bạo hành bởi cuộc sống và hiện thực, dù có trưởng thành hơn bao nhiêu, vết sẹo dài từ quá khứ sẽ như một lời nhắc nhở khiến anh quá sợ hãi để dựa vào bất cứ điều gì, khiến anh không dám chạm tới hạnh phúc mà tim hằng mong muốn.Anh chỉ nhẹ mở lòng, rụt rè trong từng cái chạm, từng cử chỉ. Cuộc sống vồn vã hối thúc bước tiếp những con đường còn đang dang dở, không kịp dừng lại ở một bến đỗ để thở lấy một hơi. Anh chạy, rồi chạy, chạy theo những thứ mà lý tưởng đem lại, vội vã và không ngừng nghỉ, không kịp ngoảnh đầu lại phút chốc để nhìn những điều bị bỏ lại phía sau. Nhưng tôi sẽ chạy, rồi chạy, đuổi theo anh. Tôi sẽ theo anh trên mọi nẻo đường, đuổi theo bóng hình mỏi mệt ấy, cho đến khi ta có thể chạm tới nhau, khi tôi có thể ôm anh thật chặt vào lòng, kiềm lấy đôi chân đã chạy dài từ quá khứ để đuổi tới tương lai kia, để anh có phút thảnh thơi giữa cuộc đời hối hả ấy.×°×°×°×°×°×°×°×°Đó là khi tôi nhận ra, cuộc sống dùng tình yêu của tôi để làm mồi nhử. Dường như cuộc đời của tôi quá bình thản, nhẹ nhàng khiến nó tức giận. Cuộc sống xô bồ ấy lôi kéo anh về phía tôi, như con nhện độc giăng tơ nhả bẫy, chờ đợi con mồi tới, nhẫn nại nhìn con mồi từ từ tiến vào cái chết của bản thân.Ta sống chung một nhà, dần dần hiểu hơn về nhau. Nhưng dường như đó vẫn chỉ là lớp vỏ ngoài cho tất cả. Khi cuộc sống ta dần vào nhịp điệu riêng, ta dần hoà nhịp theo bản tình ca mà tôi đã thuộc lòng từ cái nhìn đầu tiên, khi tôi ngỡ rằng mình đã hiểu tất cả và nắm chặt anh trong tay, mọi thứ bắt đầu căng ra rồi chùng xuống, và rối tung lại với nhau. Ta bắt đầu trao nhau những cái hôn nhẹ nhàng lên má, những chiếc ôm nồng trong cuộc sống hối hả, những cái nắm tay khi dựa đầu vào nhau. Mọi thứ tưởng chừng đã quá đủ đầy và chậm rãi, ta va vào nhau và cùng nhau chìm xuống, hai căn phòng ngủ giờ thành một, những lời tranh luận chuyển thành tiếng mắng yêu, những giọt nước mắt lăn trên gối hoá thành nụ cười nở trên môi khi chìm vào giấc ngủ. Tôi đã có thể nói rằng ta yêu nhau sâu đậm, hệt như tình đầu chưa bao giờ phai, hệt như chưa từng chia xa. Trái tim tôi dần ghép lại từng mảnh nhỏ, những vết thương lòng lành lại từ từ mà chắc chắn. Mỗi ngày trôi qua trong tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc chớm nở. Cuộc đời chưa từng tươi đẹp tới thế.Nhưng hoa nở đẹp đến mấy rồi cũng tàn, tình càng đậm thì lại càng phai. Khi tưởng chừng hạnh phúc sẽ là mãi mãi như những câu chuyện cổ tích mà anh từng yêu thích, những cú va đập mạnh vào bức tường chắn với thế giới ồn ào ngoài kia dần có hiệu quả. Những cái hôn nhẹ lên môi của anh dần không còn ngọt ngào như những viên kẹo đường được bọc trong vỏ bạc nhiều màu, nó dần ảm đạm, nhạt nhoà rồi đắng ngắt như thuốc ngủ. Mỗi khi ta hôn nhau, cảm xúc dần không nguyên vẹn như thuở ban đầu, nó dần trở thành một nhiệm vụ mà ta phải làm hàng ngày, như cái gông cùm của tình yêu. Có lẽ tình càng đậm thì phai càng nhanh. Cho đến khi lời phải nói cũng đã cất tiếng.- Hôm nay là ngày cuối anh ở đây.Một câu nói bất chợt trước khi chân kịp bước qua cánh cửa. Tôi vội xoay người, đóng chặt cửa, quay mặt nhìn về phía anh. Gương mặt xinh đẹp ấy cúi gằm xuống, không hướng về phía tôi.- Tiền nhà tháng này anh đã để sẵn trong phong bao trên bàn làm việc.- Chuyện này là sao, Kaveh?- Haitham, anh mệt rồi.Đôi môi ngọt ngào ấy nhẹ nhàng thốt lên những lời cay đắng.- ...Có lẽ tôi không thuộc về thế giới của em như tôi đã nghĩ... Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại.- Cho tôi một lí do, Kaveh, để buông anh ra.- ...Tôi không thể chịu được nữa. Tôi cảm thấy như mình đang gượng ép bản thân vậy, mỗi khi hôn em, có chút gì đó trong tôi dần nguội lạnh, tưởng chừng như bản thân đang tiến dần vào hố sâu vậy.- Có lẽ tôi đã từng yêu em, nhưng giờ tôi thấy mình như mắc nợ em, tôi nợ em cuộc sống đủ đầy này, tôi giam cầm em trong đấy. Đây không phải tình yêu, Haitham! Đây là tôi ích kỷ tìm cách giải thoát khỏi mọi vấn đề bằng em, tôi lợi dụng tình cảm của em! Điều đó khiến tôi phát điên lên!- Giờ đây, khi hôn em, ôm lấy em, tôi không còn cảm thấy bất kì điều gì nữa... Cảm giác lạnh nhạt và thiếu vắng ấy cứ ùa lấy tôi, khiến tôi buồn nôn và mệt mỏi... Vì vậy, hãy dừng lại ở đây thôi, Haitham...- ...Anh vẫn sẽ ở lại đây chứ?- ...Không, không đâu. Đừng lo lắng cho tôi, tôi đã tìm được nơi ở mới rồi.- ...Vậy là anh đã lên kế hoạch từ lâu, và không nói cho tôi biết.- ...Đúng vậy.- Anh vẫn như vậy...- Tôi không xin em tha thứ, cũng không mong nhận lại bất cứ thứ gì từ em cả. Tôi sẽ dọn đi trong chiều nay...- ...Tôi tiến về phía anh, nhìn anh quay người về phía khác, nhìn con người tôi yêu bằng cả tấm lòng ấy, nhìn sự chật vật và đau khổ ấy bằng một con mắt mới. Có lẽ đây mới là con người thật của anh.- Cách yêu của anh cũng lạ thật đấy, đồ nhát gan.- ...Hả?- Được thôi, anh còn gì muốn nói? Tôi còn việc phải làm.- Và việc đầu tiên cậu làm là móc mỉa tôi ấy hả? - Chúng ta chia tay rồi, cần gì câu nệ nữa? Mà vốn từ đầu đã không có sự câu nệ gì ở đây rồi.- ...Hah, cũng đúng.- Tôi đi đây, dọn dẹp đồ đạc vui vẻ.Tôi quay người, bước từng bước về phía cửa nhà, từng bước về cuộc sống dần hoà thành sắc đen, trắng và xám kia. Từng bước đi ra khỏi căn nhà quen thuộc, nhìn dòng người tấp nập vội vã, cái nắng hạ chói chang chiếu trên đỉnh đầu, bầu trời quang đãng cùng những đám mây lững lờ trôi. Chậm rãi đóng lại cánh cửa phía sau, không ngoảnh đầu nhìn lại, bỏ ngỏ câu chào còn ở lại đằng sau.- Tạm biệt, Al-Haitham.×°×°×°×°×°×°×°×°Đến khi trở về nhà, trong buổi chiều hạ với những tiếng chim xa dần trên nền trời, những đám đông nô nức dần hạ nhiệt, những căn nhà gần xa cùng hương thức ăn thoang thoảng và ánh đèn vàng ấm áp xung quanh, trăng hiện lên mờ nhạt trên bầu trời rộng lớn, cách xa mặt đất chật chội này đây, từng bước chân về căn nhà quen thuộc nện trên nền gạch nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi hướng mắt khỏi phố phường tấp nập ngoài kia, về phía cánh cửa im lìm không chút hơi ấm trước mặt và xoay tay nắm, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ vào trong.Không còn ánh đèn sáng, không còn tiếng bếp núc ấm cúng, không còn bóng người chậm rãi đi đến trước mặt, nở nụ cười thật tươi nói câu mừng tôi về. Chỉ có cái lạnh lẽo và vắng vẻ trong không gian rộng rãi đến lạ, những vật dụng chỉ còn nửa, những bức tường trống không cùng căn bếp ảm đạm. Đến lúc này đây, tôi mới thật sự chấp nhận rằng anh đã rời đi. Căn nhà trở lại những gì vốn có của nó, trước khi màu sắc được tưới lên từng góc nhỏ, trước khi tình yêu được bao phủ lấy nó. Giống như trái tim vội vã của anh rời bỏ trái tim tôi, anh vội vã chạy khỏi nơi đây rồi.Bước vào bên trong, ngồi trên đi văng giờ to lớn đến lạ, nhìn bộ ấm chén đơn điệu trước mặt, rót cho mình chén trà, giờ cũng đã lạnh, tâm trí chợt bay bổng về một nơi thật xa.Không một lời nhắn, không một câu chúc, vội vã và hối hả, anh rời bỏ cuộc sống của tôi, trả lại những thứ vốn có giờ chẳng còn vẹn nguyên như thuở ban đầu.Nhưng dường như đó là cách yêu của anh, yêu càng nhiều thì đẩy ra càng xa, như một kẻ hèn nhát sợ hãi đủ điều.Anh đẩy tôi ra, để chầm mình trong hồi ức.Và ta xa nhau, là để trốn chạy.Như một giấc mơ dài, một giấc mộng đẹp đã đến hồi kết, nước mắt dâng trào cho một kết thúc buồn.Đó là yêu.___________________________________Hế lô hế lô, chuyên mục tâm sự tuổi hồng lại tới rồi đây.Lần này tôi muốn nói về cảm hứng sáng tác á. Chuyện này dễ mà cũng khó nè, nó kiểu dựa vào cảm xúc nhiều ấy. Giống như thầy dạy vẽ của tôi bảo: " nghệ sĩ là con nợ của cảm xúc ", thì việc có cảm hứng sáng tác cũng dựa phần nhiều vào cảm xúc bộc phát thế nào.Ví dụ đơn giản là lúc bạn táo bón, rặn mãi không ra ấy, ôi nó khó chịu, bực tức vì có thứ cứ bám chặt lấy, không chịu buông. Và thế là "bùm", cảm xúc bực tức ấy cũng na ná việc có đứa nyc bám dính mình như keo vậy, chia tay rồi mà không chịu buông, bám hoài bám hoài như đỉa. Lại "bùm", A và B là nyc, tuy A đã quyết định chia tay B, nhưng cảm xúc đau khổ và tình cảm của B là quá nhiều để B có thể rời bỏ A, B bám theo A, làm mọi cách để A quay đầu nhìn lại. Bám theo mạch cảm xúc ấy, giờ mình viết cảm xúc của A dành cho B theo cái cách mà cậu cảm thấy khi bị táo bón ấy, tuy hơi mùi nhưng mà nó chuẩn nhất, nó đau đớn day dứt, rồi dần dần khó chịu và ghê tởm, bắt đầu lên tới đoạn cao trào là khi:1- bạn không rặn nổi và bỏ cuộc: A cuối cùng cũng chấp nhận quay lại với B, nhưng là do không thể chịu nổi việc bị B bám theo. Nếu muốn thì có thể rắc thêm tí muối vào, như kiểu thực ra A vẫn còn chút tình cảm cho B, nhưng vì tình cảm của B quá điên cuồng nên A sợ và nói lời chia tay ấy, giờ khi B có vẻ trầm tĩnh hơn (thực ra là không), thì A đã quyết định quay lại.2- bạn rặn được và cảm thán: A không chịu được B nữa, quyết định rạch mặt, ba mặt một lời, trực tiếp đập tan mơ mộng của B về mình. Sau bao cố gắng của A để B hiểu ra, B đã quyết định buông tha A và bắt đầu cuộc sống mới.3- bạn không rặn được, nhưng bạn không từ bỏ mà tìm cách khác để phục thù cho lần sau: A quyết định quay lại với B, nhưng không phải vì còn tình cảm mà do muốn gián tiếp khiến B biến mất khỏi cuộc đời mình (nghĩa đen hay nghĩa bóng thì tùy nhe). A vừa yêu B vừa tìm bằng chứng để kiện B/ A vừa yêu B và âm thầm chờ thời cơ để thụi cho B một nhát dao chí mạng.Có lẽ còn nhiều trường hợp khác nhưng mà cứ để tạm thế đã.Đó, mình cứ chắp nối cảm xúc với nhau để tìm cảm hứng sáng tạo thôi. Giống như chương này là từ cảm giác nhớ nhà và cách thể hiện tình cảm riêng của nhà tôi đã làm cảm hứng để tôi sáng tác ấy. Tại tôi đang đi du học xa nhà, khó lắm mới về được nên đôi lúc cũng nhớ, mà cách thể hiện tình cảm của nhà tôi thì toxic chúa 😭🙏, nên là bùm, chương này ra đời.À mà bên Việt Nam thì giờ đã quay trở lại học rồi đúm khum? Chúc mọi người một ngày vui vẻ hén 😘💃🕺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com