Haikaveh Va Nguoi Van O Day
Trước khi đưa fic đến tận tay mọi người, tôi có điều muốn thông báo:1. Chap này có thịt ( chắc vậy ).2. Từ giờ trở đi, tôi có nhận idea cho HaiKaveh vô thời hạn nhé, ai có ý gì mà muốn triển fic thì cmt. Tôi sẽ đọc và viết fic đấy theo idea của bạn + @ tên bạn trên đầu mỗi fic ( cứ thoải mái nhé mọi người ). Tại tôi thấy idea của mình dark với thủy tinh quá, lo mọi người ăn mãi cũng ngán. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc.&-!&₫+8;&'+(!'₫₫_+;_"-+;_+(;- Đây là điểm dừng chân của anh.Người ấy nói với ánh mắt lạnh nhạt như cuộc đối thoại tầm thường, nhàm chán giữa những người dưng nước lã chỉ vội lướt qua nhau.- Có lẽ đây là lần cuối. Hy vọng sau này, ta sẽ chẳng gặp lại.Không một cái nhìn lướt qua, hay một lần ngoảnh mặt lại trông ngóng. Tiếng thông báo tàu dừng tại trạm vang lên như hồi chuông cảnh tỉnh của những mật ngọt mê luyến. Con tàu đổ dồn về phía trước, khiến thân hình xốc thẳng lên áp vào tấm lưng đang chìa tới trước mặt, cái va chạm bất ngờ khiến người mất cân bằng mà suýt ngã dúi dụi. Rồi tàu dừng lại chầm chậm ngay sân ga rộng lớn, với tấp nập người đứng ngay ngoài lớp cửa kính đóng chặt đang chờ đợi.- Tạm biệt.Chỉ hai chữ ngắn ngủi kịp sót lại, trước khi hai tiếng " tinh " thanh thót phát lên, cửa kính kéo sang hai bên cùng những dòng người dần đổ xô ra ngoài, lũ lượt và ào ạt như cơn lũ tràn bờ đê. Người này luồn lách qua người kia trong đám đông chật chội, cố gắng tiến đến lối ra gần nhất khi sự náo động như một ngọn lửa bùng cháy trong không gian chật hẹp. Đến khi dòng người mới ùa vào khoang, dáng người mềm mại đã rời xa vòng tay tôi từ bao giờ.Không gian nóng nực và kín kẽ, khó thở đến cực điểm lại như một lớp màng đan kết bao bọc chung quanh, lặn ngụp giữa biển người cùng vô vàn mùi hương phả vào khoang mũi dưới những chiếc điều hoà chạy muốn cháy động cơ, nhớp nháp cảm giác của mồ hôi và những lớp da thịt va chạm liên tục theo từng cơn rung chuyển. Bộ vest đắt tiền dần xộc xệch và nhăn nhúm, lưng áo ướt đẫm giữa biển người đông nghịt như đàn kiến dị dạng, bàn tay bám vịn lấy tay nắm trơn tuột và đau mỏi.Một ngày dài nữa lại trôi qua, đến khi xuống ga và chỉnh lại quần áo trong phòng vệ sinh công cộng, tôi lại lần nữa bất ngờ với hương hoa Tang Thương nhạt mùi nhưng cay xè khoé mắt ấy còn vương trên áo, ngay trước ngực, hơi nghiêng về phía bên trái. Nhàn nhạt phủi đi rồi lôi từ trong túi chai khử mùi cầm tay, xịt lên phần ngực áo vài ba lần. Chắc chắn rằng trên người chẳng còn đọng lại thứ hương gì, như mọi lần rảo bước trên con đường dài về căn nhà nằm yên trên đồi, lại được đón chào bằng một cái ôm ấm nồng và mùi đồ ăn thơm nức mũi." Thế này là quá đủ. "Tôi bỗng chợt nghĩ." Chẳng còn những cuộc chơi đuổi bắt mệt mỏi, chẳng còn những cơn đau chỉ biết tự liếm vết sẹo lành. "Đưa tay ôm lấy người trong lòng, khép dần cánh cửa gỗ ngăn cách ánh đèn đường ảm đạm ngoài kia, tôi bất giác nở nụ cười.- Mừng em về.Người ấy nói, với chất giọng thủ thỉ ngọt ngào còn hơn bất cứ hơi men nồng đượm nào. Bàn tay e ấp ôm lấy một bên gò má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve như đang vỗ về một đứa trẻ yếu đuối, di trên cung đường sắc lẹm của bờ má kiêu ngạo và hoang tàn. Người mơn trớn làn da khô khan, xua đi hơi lạnh của sương đêm trùng xuống, áp vào chút ấm áp giữa người với người qua từng hơi thở. Người hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng như cánh bướm uyển chuyển đậu trên cánh hoa mịn màng, ngọt ngào như từng lớp mật ong nhỏ xuống phủ kín bờ môi. Một nụ hôn thật nhẹ thôi, rồi lại dứt ra xao xuyến, thêm cái chạm dẫu chẳng đủ đầy cho tâm hồn đói khát cồn cào hay cái ham muốn ích kỷ thèm thuồng từng chút một. Cái hôn vương theo mùi quả chín mọng, cùng hương hoa Padisarah thơm ngát dụ hoặc, mê luyến từng cái chạm nhẹ giữa da thịt con người. - Hôm nay em về muộn quá.Người nói, với bờ môi hồng chúm chím sắc xuân tươi tắn, mềm mại lướt trên làn da tôi, đi dần lên đến bên tai trong từng tiếng thở đều nhỏ nhắn. Bờ môi đầy đặn nhả từng con chữ mềm mỏng, như chiếc cần câu từ từ chìm xuống mặt hồ chờ cá tới, phả từng làn hơi ấm mỏng tanh bên chiếc tai bị gió hun đỏ ửng, làm lớp tóc xám bạc bên thái dương phất phơ đung đưa theo từng nhịp nhấn nhá. Tay anh dần rời xuống cần cổ thô ráp, vuốt ve yết hầu đang lăn lên xuống rối loạn, từng ngón tay thon dài xoa lấy thớ cơ rắn rỏi rồi luồn lách, vòng qua vai cho một cái ôm hờ.- Hôm nay thế nào? Nhớ anh không?Tiếng cười rung động tràn ra từ thanh quản, tinh nghịch cào nhẹ lên lớp da nhạy cảm trong tai tôi. Âm thanh thanh thoát, kiêu sa, mùi mẫn bao bọc lấy lớp màng nhĩ mỏng manh, vang vọng trong đại não dần trống rỗng rồi lại được lấp đầy bằng cảm xúc. Nụ cười ấy, dù tôi không nhìn thấy, khảm lên thân hình trong lòng đến rạng rỡ, chói loá. Hơi ấm từ người lan sang tôi, ấm áp rồi nóng rực như đang cả gan ôm lấy mặt trời. Từng chút ấm áp len lỏi sang tôi, áp lên làn da đã quen với giá lạnh ngoài trời, nhuộm vào trong sắc lam rối rắm từng ánh đỏ hoà nhã, êm dịu. Bàn tay thanh mảnh ấy xoa dịu tâm hồn tôi. Từng tiếp xúc dịu dàng thả trên tấm lưng đang gù xuống, che đi ánh đèn mờ bên tường trước cửa chính, giấu nhẹm đi bóng tối trống rỗng nằm yên dưới những vệt đen trong khoảng không tĩnh mịch. Từng cái vỗ nhè nhẹ, êm ái như từng tiếng ru hời, đưa hồn tôi trở lại điểm bắt đầu của tất cả sự sống, một cõi mơ ẩn trong cõi người thất lạc. Dịu dàng và đằm thắm, người bên tôi.- Em nên ăn tối thôi, giờ cũng muộn rồi. Mai không phải ngày làm việc sao?Tôi gục đầu lên vai người, như để tránh né bất cứ điều gì nằm ngoài căn nhà nhỏ bé này, hay để nghe rõ từng câu chữ được thốt ra từ khuôn miệng xinh xắn ấy. Chút hơi thở phả lên da tê rần, yết hầu rung lên như đang gằn lại từng tiếng cười, bờ vai gầy rướn về đằng trước. Người dụi đầu vào cổ tôi, chút tóc mai cọ vào da đến ngứa ngáy.- ...Anh cũng nhớ em.Một nụ hôn lướt qua trên hõm cổ, như cánh bướm khẽ đậu rồi lại bay đi mất. Người thôi không dựa vào tôi, tay không còn quàng lên vai tôi mà đưa xuống, vỗ nhẹ hai bàn tay to lớn còn đang giữ chặt lấy eo thon. Sau cái véo nhẹ do cứng đầu không buông, tôi đành thả hai tay ra mà lẽo đẽo đi theo sau người. Từng bước chân dẫn lối cả hai vào căn phòng ấm cúng với hương thức ăn ngập tràn, ánh đèn vàng trùm lên không gian sự nồng nàn và dịu dàng của một mái ấm, cũng khoác lên người một gam màu hiền hoà đằm thắm. Bàn tay mềm kéo một chiếc ghế ra, dẫn tôi ngồi xuống trước khi mở lồng giới thiệu từng món ăn. Một bát cơm đầy mới xới, đĩa thịt mọng nước được cắt khúc tinh xảo, bát súp rau củ ấm nồng dần trôi xuống dưới dạ dày. Người chỉ ngồi đối diện nhìn tôi với đôi mắt long lanh, đôi mắt trong veo như chứa cả khoảng trời hoàng hôn ám màu vàng tan, phản chiếu lại một bóng người to lớn chiếm trọn đáy lòng.- Em thấy ngon chứ? Anh đã phải đi chợ từ sớm để chuẩn bị đó.Chậm rãi thưởng thức từng miếng một, để hương vị hoà tan vào nơi đầu lưỡi, ngấm trọn từng cảm giác vào trong cuống họng, tôi bỗng thấy cả cơ thể cồn cào đến khó tả, lại lâng lâng như đang nằm trên mây gió. Miếng thịt hầm mềm như muốn tan trên đầu lưỡi, trộn với vị dẻo ngọt của từng hạt cơm đầy, thêm sự đậm đà của nước cốt hoà đầy trong nồi xương ninh với rau củ. Cái ấm áp mà chỉ ở nhà mới cảm nhận được, khiến tâm hồn tôi như phiêu du theo mây ngàn gió biếc, miên man theo từng thìa thức ăn đưa lên môi. Người ngồi đối diện, chỉ ngay trước mặt ấy thôi, mà khói hun mắt tôi nhoè đi từng vạt màu loang lổ. Câu cảm ơn đưa đến khoé miệng rồi lại nuốt xuống cùng cơm canh dịu ngọt.- Ăn no chưa? Trông em có vẻ mệt, đi nghỉ trước đi. Để anh dọn cho.Chén cơm đã vơi hết từ bao giờ, chỉ còn vài hạt cứng đầu dính trên thành không chịu buông. Một bàn tay xinh đẹp đưa xuống cầm lấy nó, nhấc nó lên thật nhẹ nhàng, mang nó đi xa khỏi tầm mắt tôi. Cũng bàn tay ấy dẫn tôi đứng dậy, dìu tôi từng bước chân đều đặn tiến vào phòng tắm, cũng bàn tay kia đóng cửa sau vài câu nhắc nhở rồi biến mất sau lớp kính mờ hơi nước. Mơ màng ngâm mình xuống bồn tắm đong đầy nước ấm, để hơi ẩm hun đỏ cả cơ thể, tôi chìm mình trong những suy nghĩ miên man như những dòng biển nóng lạnh chảy trôi vô tận. Hơi nước bốc lên nghi ngút như làn khói trắng mờ, để cái lạnh từ không khí ùa vào khuấy tan đi từng chút ấm áp, đến khi những gì còn lại chỉ là cảm giác nguội lạnh nhạt nhẽo, tôi mới chậm rãi bước ra khỏi bồn mà xả nước. Từng cơn sóng nhấp nhô, lăn tăn gợn lên rồi chụm lại thành lốc xoáy, nhỏ nhắn trong bồn tắm nhưng thật to lớn khi ở ngoài biển rộng, tôi đưa mắt nhìn theo dòng nước dần hút đi theo cơn lốc, trôi tuột xuống cái miệng đen ngòm của cống thoát nước đến khi bị rút cạn.Cầm khăn lau mềm mại đã được chu đáo treo trên mắc cùng quần áo mới, hơi ấm đã tan đi từ lâu, chỉ còn lại cái lạnh và cảm giác rung rinh trên làn da. Khăn thấm đi từng giọt nước còn đọng, để lại một mảng khô ráo thoáng đãng, nhưng chẳng thể xoá đi cảm giác ấm áp mà nước đem lại. Tôi khoác lên mình từng mảnh quần áo, che đi làn da khô khan thô ráp. Hơi ấm dần quay trở lại bên người, với xúc cảm hoàn toàn khác, tác động cũng hoàn toàn cách biệt. Cái ẩm ướt của hơi nước thì ra khác cái hanh khô của vải vóc đến vậy. Đều thật ấm nhưng không còn trần trụi, nó kín kẽ và che đậy, ẩn nấp như đang chơi trốn tìm.Bước ra khỏi phòng tắm, tôi bắt gặp dáng người ngồi trên ghế bành, mái đầu ngả sang bên tay đang chống lên, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn bất cứ thứ gì đang hiện trên chiếc tivi con bé xinh. Nó là hàng từ Fontaine, người từng nói, tinh xảo và hiện đại, một phát minh vĩ đại của loài người. Cô phát thanh viên trẻ trung đang liến thoắng nói những tin tức mới nhất trong ngày, hẳn là bản ghi từ sáng nay mà giờ người mới có thời gian để xem lại. Tôi ngồi xuống bên cạnh, rụt rè đặt tay lên trên bàn tay nằm gọn trên đệm ghế, ngả đầu dựa vào bờ vai gầy, mắt lang thang từ nơi màn hình tivi sáng chói chu du đến khuôn mặt tinh xảo như được tạc tượng bởi những nghệ nhân vĩ đại trong lịch sử phát triển của loài người. Khuôn mặt ấy thật yên bình, như mặt hồ phẳng lặng giữa thu, chẳng có lấy một gợn sóng, không thu lấy một áng mây trời. Đưa cánh tay khép hờ, duỗi từng ngón di theo viền mặt được chạm chổ tinh tế ấy, cảm nhận sự mềm mại trên từng chỗ tiếp xúc giữa làn da, bồn chồn khi cánh môi kia khẽ mở.- Em buồn ngủ chứ?Đôi mắt người không nhìn tôi mà dõi theo từng hình ảnh chiếu trên tivi, ánh sáng điện tử ấy rọi trong mắt người nhấp nháy như đèn đêm Giáng Sinh treo trên cây thông. Hàng mi dài cong vút chớp xuống, ám lên mí mắt khoảng tối lặng triền miên. Từng nhịp thở đều đặn nhả ra từ khoang mũi phả vào da tôi nhột nhạt ngứa ngáy. Tôi dụi đầu vào cần cổ thanh cao ấy, cảm nhận từng cái rung lên nhức nhối và khó chịu. Cô phát thanh viên biến mất sau màn hình, thay bằng những bảng thông báo dự báo thời tiết rằng trời nắng hay mưa. Có thứ gì chạm vào tóc tôi, dịu dàng và từ tốn, săn sóc và chở che. Nó xoa mái tóc tôi, chạm vào từng thớ tóc xoã tung và rối mù. Rồi người quay mặt sang, đôi môi mềm dần chìm xuống, đặt nhẹ lên những lọn tóc loà xoà ấy một nụ hôn nhỏ con.- Nên ngủ đi thôi.Người nói, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay tôi. Chẳng cần thêm một lời, tôi đứng dậy khi tay còn trong tay, với lấy cái điều khiển để tắt thứ âm thanh đang cản đường mình lại. Tay nắm chặt tay, trên lối mòn thân thuộc, tôi dẫn người đi trong từng bước chân chậm rãi. Không cần bật đèn, ánh trăng đã chiếu rọi không gian, không cần âm nhạc, từng nhịp đập mãnh liệt từ con tim đong đầy hai bên tai, không cần mở lời, ánh mắt chạm nhau thay cho ngàn lời muốn nói. Tôi dìu người xuống chiếc giường đôi quen thuộc, hương Padisarah phả vào mặt, lấp đầy hai buồng phổi đang dần nóng rực, khiến khoé mắt này cay.Người choàng tay qua cổ tôi, rải lên làn da rám nắng từng vết hôn cháy bỏng, in hằn lên cơ thể tôi từng nỗi nhớ. Tôi chồm xuống, từng vết cắn thả lên làn da mịn màng như muốn nuốt trọn tất cả. Bàn tay mềm mại dẫn tôi dạo chơi trên cơ thể mảnh mai ấy, để tôi tham lam đặt lại từng dấu vết trên từng nơi môi lướt qua, rải đều trên tấm thân ngọc ngà những chiến tích oanh tạc. Tay tôi nắm trọn lấy vòng eo thon gầy, tì xuống như muốn ghì chặt lấy con mồi trong tay. Vốn biết bản thân mình tham lam, tôi là kẻ tội đồ may mắn được thánh nhân phù trợ, ấy nhưng sự dịu dàng này lại bao trùm lấy cả cơ thể như xoá bỏ gông cùm xiềng xích một con thú hoang, để mặc nó xổ lồng. Bàn tay gầy chạm vào tôi thật nhẹ nhàng và yêu thương, bàn tay vuốt ve cơ thể tôi, triền miên trên từng thớ cơ căng cứng, xoa dịu cái nhăn nhó trên khuôn mặt, rồi giữ chặt trước khi thả vào từng nụ hôn trầm.Tôi ghì đầu xuống khuôn ngực mềm mại, mê mẩn hít vào từng chút hương thơm quyến rũ phả trên làn da trắng hồng. Bàn tay gân guốc này vồ lấy nụ đào e ấp mà trêu chọc đến ửng đỏ, từng ngón tay mân mê nụ hoa chúm chím, trêu chọc đến khi từng tiếng kêu mỏng manh khe khẽ cất lên. Cơ thể bị bao phủ dưới thân run lên trong khoái cảm bức bối, eo thon không tự chủ rướn lên, áp vào bụng tôi. Người trầm mình dưới lớp chăn dày, để mặc cơ thể cho mọi tác động ngoài kia, nhắm nghiền đôi mắt mơ mộng. Tôi thả nụ hôn lên nụ đào mới chớm nở, để đầu lưỡi gửi lời chào trước khi nhào nắn nó. Hai cánh tay khẳng khiu ôm lấy đầu tôi, ghì chặt xuống trong từng tiếng kêu nhỏ bé. Tôi để một tay mình tự do chơi đùa, để nó tìm đường xuống nghịch ngợm với thân hình ngọt ngào ấy, để từng ngón tay trôi dần xuống miền cực lạc.Đôi chân dài hé mở như lời mời gọi, bờ mông căng mọng nhếch lên theo từng cái vuốt ve, cơ thể mảnh mai không ngừng run lên vì kích thích khôn nguôi. Tựa như con mồi nằm gọn trong lòng bàn tay thú săn, từng móng vuốt sắc nhọn di trên từng thớ thịt yếu ớt, để lại từng dấu vết chiếm hữu. Từng lớp quần áo trút xuống như xé tan từng lớp vỏ bọc che đậy, một cảm giác hưng phấn khó diễn tả thành lời dần chồm lấy tôi, khi người nằm gọn trong vòng tay, trần trụi và hoàn toàn ỷ lại, những ngón tay xinh đẹp bấu chặt vào tôi như muốn ghim sâu vào tận xương tủy. Chỉ cần một cái chạm từ bàn tay thô ráp này, cả cơ thể ấy giật nảy lên thảng thốt, gò má nhiễm sắc hồng mê mệt như đang chìm trong hương rượu nồng nàn. Người nhắm chặt mắt, thả mình theo từng cái mơn trớn, mặc kệ những giọt lệ không ngừng tuôn rơi ướt gối.Đôi môi thường nở nụ cười ngọt ngào hơn đường mật ấy giờ chỉ có thể ú ớ vài câu rên rỉ, cần cổ trắng nõn nà rải đầy vết cắn như bị ăn trọn, tấm lưng thẳng tắp kiêu hãnh giờ cong xuống theo từng cái tay đưa. Ngón tay tôi đâm sâu vào trong, cảm nhận cái mút chụt nhớp nháp, chặt chội của người. Âm thanh tràn ngập trong căn phòng dần chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển, lấp đầy tai tôi. Người cựa quậy như thể toàn thân khó chịu khôn siết, cục cưng dưới thân căng cứng, không ngừng rỉ thứ chất lỏng trắng đục. Cơ thể nóng rực như mặt trời ngày hạ, áp sát vào người tôi không kẽ hở. Cảm nhận hơi ấm trong vòng tay, có thứ cảm xúc khác lạ đâm chồi trong tôi, một cảm giác bồi hồi lại mơ mộng, vừa ngọt đắng họng lại cay rát lưỡi. Người bám chặt lấy tôi như cầu xin sự giải thoát.- Không... muốn...Vài con chữ vụn vặt được cánh môi mềm nhả ra, trôi vào trong không trung rồi tan vào hư vô. Tay tôi không ngừng di chuyển theo nhịp, cảm nhận từng cái run hay giật nảy của cơ thể nhỏ gọn ấy. Cánh tay choàng lấy cổ tôi dần nới lỏng, từ từ rút lại rồi ôm lấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi này.- Em...Khuôn miệng nhỏ nhắn cố thốt lên một câu hoàn chỉnh, khi chỉ việc thở theo nhịp thôi cũng đã thật khó khăn. Từng ngón tay ửng đỏ xoa loạn trên gò má tôi, như để kéo lại sự chú ý về bản thân. Tôi thả chậm nhịp tay, để người lấy lại chút hơi thở nhỏ nhoi.- Muốn... em...Người nói, với đôi mắt ngập nước long lanh nhìn thẳng vào tôi không chút kiêng dè. Bàn tay mềm ôm trọn lấy khuôn mặt tôi thay cho lời khẳng định, không chút lo lắng cũng chẳng hề nề nà, ngay cả khi đang hụt hơi đến nỗi phải thả chiếc lưỡi nhỏ ra khỏi khoang miệng. Đôi chân dài vươn lên, khoá chặt lấy thắt lưng tôi mà ghì xuống như đang cố thể hiện ý tứ thay vài từ khó nhọc thốt ra.Như con thú dữ xổ lồng, tôi đè người xuống mà hung hăng cắn nuốt bờ môi mềm. Có thứ gì đó nứt vỡ, xé bỏ lớp màng đen đúa rồi ùa ra những cảm xúc hỗn tạp nham nhở. Tôi rút mạnh những ngón tay còn đang bị ngấu nghiến bên dưới, đổ vào đấy thứ chất lỏng trơn láng trước khi lôi bạn nhỏ của mình ra khỏi bao, cương cứng và gân guốc. Xé lớp bọc rồi chùm lên cái vỏ an toàn như chút lý trí cuối cùng, tâm trí tôi như tan ra theo từng nụ hôn người ban tặng. Mân mê trước cửa rồi xông thẳng vào, cái nóng nực và chật chội bủa vây lấy tâm trí là cảm giác đầu tiên tôi nhận được. Chỉ cử động thôi cũng thật khó khăn trong không gian khép kín ấy, nó không ngừng co bóp như muốn nuốt trọn lấy tôi, hơi ấm phả lên da thịt nhạy cảm khiến cả người đê mê như nằm trong mộng. Nhưng những tiếng rên rỉ nhỏ bé bên tai lại kéo tôi về thực tại.Cậu nhỏ tinh nghịch chạy vội lên đến đỉnh rồi lùi về, theo từng nhịp đưa đẩy tạo nên khoái cảm khiến cả cơ thể tê dại. Cố gắng kiềm chế để mọi thứ thật chậm rãi, điều đó sẽ tốt hơn cho cả người và tôi. Ấy vậy mà bàn tay ôm chầm mặt tôi lại choàng qua cổ, ghì chặt đầu tôi xuống bờ ngực mềm mại, từng tiếng kêu nỉ non đòi hỏi được nhiều hơn, nhanh hơn nữa, xoá bỏ đi những ràng buộc trong tâm trí, như đang thử thách cả con người tôi. Hương thơm trên làn da trắng hồng nhoà với mùi mồ hôi đang túa ra không ngừng, trong một phút tò mò, tôi bỗng thắc mắc nếu có thể cắn gọn lấy một miếng, người sẽ có hương vị như thế nào. Người bám víu lấy tôi như đang níu lấy sợi dây đoạt mệnh, vừa bồn chồn cực điểm lại hưng phấn tột độ. Tốc độ ngày một tăng, theo từng tiếng rên tăng dần âm lượng. Tôi không ngừng ghì mặt xuống lồng ngực ấm áp ấy, lắng nghe từng nhịp đập dồn dập của một quả tim đang sống, hơi ấm bủa vây lấy cơ thể khi còn mải chạy theo khoái cảm mê hoặc. Rồi khi mọi thứ đều vượt quá giới hạn, những gì tinh túy nhất ào ạt ùa ra như nước lũ, trôi tuột đi trong khoảng khắc vỡ oà. Cánh tay gầy ôm chặt cổ tôi như muốn bóp nghẹt nó, nhưng tôi mặc kệ mà nằm yên nghe từng nhịp tim dần hoà quyện vào nhau, thả mình theo dòng suối ấm áp đang chảy trôi trong cơ thể.Cả cơ thể đổ sập xuống như đã hết sức, tôi lật người sang bên giường còn lại trong cái tê rần của cảm xúc thăng hoa, cả người mỏi mệt lại sảng khoái lẫn lộn. Trong căn phòng lặng thinh chìm sâu dưới hàng ngàn lớp bóng tối ngập ngụa, từng hơi thở thoát ra đều như rút đi một phần sinh lực. Tôi quay mặt sang bên giường trống không ấy, trong đầu ngổn ngang những mớ cảm xúc bòng bong, những câu chữ khó nói thành lời mắc nghẹn trong cổ họng. Ga giường lạnh ngắt không chút hơi ấm, lớp chăn lộn xộn bị đạp đến gần như rơi hết xuống đất, xúc cảm thoáng qua trên da dần tan biến trong hư vô.Hoàn toàn cô độc trong bóng tối, tôi sững sờ nhận ra mình vẫn còn sống. Thực tại điên đảo tối tăm và lạnh lẽo bao trùm như lớp vỏ bong bóng xà phòng, những cơn mơ dài triền miên bên sườn dốc đến miền cực lạc, tồn tại trên mặt đất mà như đã chôn vùi dưới mười tấc mộ huyệt. Chỉ việc thở cũng trở thành một nhiệm vụ phải hoàn thành. Ánh mặt trời chói rọi xuyên qua tấm rèm khép hờ, sáng đến bỏng mắt. Đáng buồn thay, cơn đau ấy nhắc nhở rằng tôi còn sống.Lại thêm một ngày đối diện với ánh mặt trời, đoán xem khi nào ngày mai sẽ biến mất.- Kaveh...____________________________________Hello cả nhà, giải thích ngắn gọn: Cả hai chia tay, Al-Haitham dần tuyệt vọng đến mức rơi vào vòng lặp giấc mơ những tháng ngày ta có nhau ( xong còn mộng tinh nữa :))) ).Xin lỗi vì đoạn xôi thịt hơi ngắn, tôi đã cố để nó không thô hay tục nhất có thể. Cảm ơn mọi người vẫn không ngừng ủng hộ truyện dù tôi không thể đăng thường xuyên. Đó là nguồn động lực to lớn đối với tôi.Lần nữa cảm ơn mọi người đã đón đọc, hẹn gặp lại vào một ngày không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com