Haikaveh Trang Roi Duong Ve
Rà chính tả cho em 😔
---------------Trưa hôm sau Alhaitham bị nóng đến tỉnh ngủ. Hắn dùng tay che mắt lại chắn ánh sáng mặt trời đang rọi thẳng vào, day day thái dương cố gắng nhấc mi mắt. Đêm qua Alhaitham uống nhiều đến mức bây giờ cổ họng hắn khô khốc như thể đã đi trên sa mạc nhiều ngày liền.Alhaitham khẽ cựa mình muốn đứng lên lấy nước uống, sau đó ngay lập tức cảm nhận được sức nặng trên cánh tay mình.Hắn dụi mắt nhìn xuống, đỉnh đầu vàng óng của người nào đó đập thẳng vào mắt, Alhaitham cúi đầu là có thể vừa vặn ngửi được hương hoa thoang thoảng trên tóc Kaveh.Sofa không nhỏ nhưng cũng chẳng đủ để hai tên con trai cao trên một mét tám nằm chen chúc, thế nên cả hai đều đang trong tư thế nằm nghiêng, còn tiện tay ôm lấy nhau để tiết kiệm diện tích. Bởi đêm quá hắn buông thả quá mức, chẳng rõ mình đã hốc hết bao nhiêu chai rượu, cũng chẳng nhớ mình đã làm gì sau đó thế nên vẫn còn hoang mang chưa dứt, đầu óc vẫn còn ong ong như đang lạc vào cõi tiên.Có lẽ vì ánh mặt trời rọi vào nên Kaveh phải nhíu mày tìm chỗ trốn, anh vùi đầu vào hõm cổ Alhaitham, thành công tránh được ánh nắng rọi đến, tay còn vòng sang ôm chặt lấy eo hắn trong vô thức.Lúc tối chẳng biết gì còn không sao, nhưng mà bây giờ giữ nguyên tư thế này e là Alhaitham không thể chịu đựng được lâu hơn. Tim đang nảy lên thình thịch, hắn dụi mắt thêm mấy lần để xác nhận lại là mơ hay thực. Alhaitham bất tri bất giác đưa tay khẽ véo má anh. "Ah!" Kaveh đang ngủ lại bị đánh thức bởi cái véo má đau điếng, anh bật đầu dậy, lúc đứng lên còn tiện chân đạp vào người Alhaitham một cái cho bõ tức. Alhaitham chẳng nói chẳng rằng, nhìn anh chằm chằm. Trong đầu hắn nảy ra rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng cổ họng khô khốc khiến hắn không nói lên được lời nào.Thấy người cùng nhà mình cứ trơ trơ ra như thể vừa trên trời rơi xuống, Kaveh bị dán mắt vào người như thế chẳng vui vẻ gì cho cam, anh cau mày hung dữ nói: "Nhìn gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?" Alhaitham không phản bác. Vì giờ hắn có nói nổi nữa đâu.Alhaitham chẳng thèm để ý đến anh nữa, tự rót cho mình cốc nước đặt sẵn trên bàn."Ngày nào cũng thấy." Uống nước xong, hắn trả lời với chất giọng khàn đặc. Kaveh mở cửa phòng ra, vừa lúc nghe hắn nói câu đó. Anh khựng lại vài giây, vành tai nóng bừng, bối rối tìm cách cứu lấy bầu không khí xấu hổ này. Không phiền anh nhọc lòng nhiều thêm, ngay sau đó đàn em yêu quý của anh lại thở ra thêm một câu trời đánh: "Ngày nào tôi chả soi gương." Rầm! Kaveh dứt khoát đóng cửa phòng.Mẹ nó. Hôm qua còn đỏ mắt vùi đầu nói thích anh, xin anh đừng bỏ rơi cậu ta mà hôm nay lại giở chứng trêu tức anh rồi. Uổng công hôm qua còn lo tên điên ấy lạnh nên nằm cạnh sưởi ấm cho hắn!.Kaveh vừa mở cửa phòng ra đập vào mắt là bóng dáng người nọ đang ngồi đọc sách trên sofa. Ánh nắng nhẹ rọi vào trang sách, Alhaitham rũ mắt yên tĩnh đọc từng trang, từng trang một.Thật ra đàn em của anh nhìn kĩ cũng khá đẹp trai đấy chứ, im miệng nữa là hoàn hảo. Quần áo cũng chỉnh tề hơn tối qua rồi, anh thầm đánh giá.Alhaitham nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng ngước lên nhìn anh. Hai người cứ nhìn nhau như thế cũng không ổn, Kaveh đành phải mở lời: "Hôm nay quan thư ký rảnh rỗi thế? Không cần đến giáo viện à?" Ở nhà canh chừng anh đấy. Alhaitham đã nghĩ thế, nhưng hắn không nói ra.Nhìn thấy Kaveh xách theo cặp như chuẩn bị ra ngoài, hắn mím môi, buộc miệng hỏi: "Anh lại đi đâu?" "Hôm nay tôi có hẹn đi ăn với một người bạn, cậu ở nhà tự ăn đi nhé." Alhaitham gấp sách lại, đứng lên: "Tôi đi với anh." "Hả?" Kaveh tròn mắt bất ngờ, hôm nay tên này bị ma nhập à? Bình thường anh đi công việc có đòi đi theo đâu. "Không phải, tôi đi công việc đưa cậu theo làm gì?" "Thì..." Hiếm khi Alhaitham bối rối vì một vấn đề. Phải rồi, đưa hắn theo làm gì. Hắn cũng đâu phải trẻ con mà không thể ở nhà một mình được. Nhưng cuối cùng Alhaitham vẫn không nhịn được hỏi thêm vào câu: "Đi với ai? Đi ở đâu? Bao giờ về?" Kaveh đi đến cửa, xỏ giày vào, nghe thấy thế không khỏi bật cười: "Cậu là bố tôi à mà quản lắm thế, hả đàn em?" Alhaitham nhìn anh. Cái nhìn đó khiến Kaveh lạnh sóng lưng. Tên này hôm nay nhạy cảm thế. Anh đành buông tay chịu trói, thành thật khai báo: "Được rồi được rồi, đi với khách hàng, quán rượu Lambad, muộn nhất 9 giờ về." Alhaitham cau mày không hài lòng. Kaveh không hiểu vì sao, đành hạ giọng: "8 giờ 55?" "8 giờ." "..." Quản như bố thật đấy à.Kaveh đành thương lượng: "8 giờ 50?" "7 giờ 50." Alhaitham không chịu thua."Này! Bàn chuyện làm ăn đấy! Muộn nhất 8 giờ 30, giá cuối." "7 giờ 30."Kaveh tức giận, hùng hổ đưa ra tối hậu thư, "Tôi đi luôn!" Hắn gấp gáp thương lượng: "Được được được, 8 giờ 30 thì 8 giờ 30." Lúc này anh mới hài lòng ra cửa, bỗng nghe thấy tiếng người trong nhà gọi với theo: "Mang chìa khóa chưa?" "..." Anh sờ soạng khắp người, chợt nhận ra hình như chưa mang thật. Nhưng do lúc nãy cứ kì kèo với Alhaitham, giờ hẹn đã sắp đến, Kaveh là người không bao giờ thích trễ hẹn vì thế gấp gáp chạy đi, chỉ bỏ lại một câu: "Đợi cửa tôi nhé." Alhaitham ngồi đó nhìn cánh cửa mở toang, hắn liếc nhìn lên đồng hồ trên tường. 2 giờ 45 phút. Rồi thầm thở dài, còn tận 5 tiếng 45 phút.Nghe Kaveh nói địa điểm là quán rượu hắn cũng có chút lo lắng, tửu lượng của người nọ chẳng ra làm sao, đã thế còn ở cùng người xa lạ ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.Alhaitham đành đến giáo viện làm việc giết thời gian, lúc về còn có thể tiện đường ghé sang quán rượu đón người nào đó cùng về luôn. Dù có hơi...ngược đường một chút..Đồng hồ vừa điểm 8 giờ 15, Alhaitham đóng nắp bút đứng lên chuẩn bị ra về. Panah nhìn hắn, lấy làm lạ. Bình thường quan thư ký của bọn họ tham công tiếc việc có tiếng. Chưa bao giờ thấy người này rời chỗ trước khi đồng hồ điểm đến mười giờ. Thế mà dạo gần đây lại thường xuyên không đến giáo viện, hoặc là ôm việc về nhà, hoặc là đến trễ về sớm. Người làm việc trong giáo viện không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ quan thư ký của bọn họ...yêu đương rồi?Thế nhưng suy nghĩ ấy bị gạt phăng đi ngay lập tức. Trước đó khi còn là học sinh trong giáo viện, quan thư ký đã chẳng để mắt đến nữ sinh nào, cả ngày chỉ vùi đầu vào sách vở, còn có một khoảng thời gian đi cùng đàn anh thiên tài của học phái khác để cùng làm việc. Moi đâu ra thời gian mà yêu với chả đương? Bây giờ thì càng không có khả năng, ngoài mấy ngày gần đây quan thư ký có trốn việc hơi nhiều một chút, nhưng trước kia lúc nào cũng đến sớm về muộn, có ngày nhà còn chẳng về chứ đừng nói là yêu đương hẹn hò. Panah không khỏi tò mò, dò hỏi: "Quan thư ký, sao hôm nay lại về sớm thế?" Hắn khoác áo choàng, hắng giọng trả lời: "Đi đón người." "Đ....đi đón ng....người???" Alhaitham nở một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu: "Ừm, tan làm sớm đi nhé. Không nên về quá muộn đâu, ở nhà có người trông." "............" Panah nhìn theo bóng lưng hắn mà vô cùng hoảng sợ. Quan thư ký bị ma nhập chắc luôn. Alhaitham xuống đến thư viện, lúc hắn đang hiên ngang ra ngoài thì nghe thấy có người gọi mình."Quan thư ký." Alhaitham quay đầu: "Ừm?"Cô gái này hắn biết, gia đình cô đã quản lý thư viện này mấy đời liền, dù là làm việc cùng một nơi nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng ở mức xã giao, nhìn thấy nhau thì gật đầu chào một cái. Thế mà chẳng hiểu vì sao hôm nay cô lại niềm nở như vậy. Alhaitham không kiên nhẫn lắm. Hắn còn phải đi đón người nữa. Katayoun không để ý đến vẻ mặt khó chịu của cấp trên lắm, chỉ vui vẻ mỉm cười, nói: "Chiều hôm qua tiền bối Kaveh đã đến đây tìm ngài, ngài đã gặp anh ấy chưa?" Lông mày Alhaitham khẽ giãn ra.Kaveh đến tìm hắn làm gì? Alhaitham cố gắng nén nụ cười trên môi, hỏi lại: "Kaveh tìm tôi làm gì?" Katayoun lắc đầu: "Không biết nữa, ngài hỏi anh ấy xem sao."Hắn gật đầu: "Ừm, tôi sẽ tìm anh ta để hỏi, cảm ơn." Katayoun mỉm cười, không nói gì nữa. Cô nhìn theo bước chân vội vã và bóng lưng đang xa dần của quan thư ký luôn luôn điềm tĩnh nọ. Một khi nhắc đến tên người trong lòng, trái tim đã đập nhanh thì bước chân cũng chẳng tài nào chậm nổi...------------------W: Dập đầu xin lỗi vì tôi đã quá lười biếng 😭À, tên người trong này tôi đều lôi trong gêm ra đó =)) Katayoun là cô váy tím đứng trước thư viện. Còn Panah là ông đứng ở chỗ bàn làm việc của quan thư ký ó. Cứ lên tầng cao nhất của Giáo Viện là thấy thằng chả :))) Quãng đường Quan Thư Ký đi từ nhà → Giáo viện → Quán rượu → nhà. Ngược lối đi nhưng mà đúng lối trái tim 🫰 đón anh yêu về nhà chung mí chịu
---------------Trưa hôm sau Alhaitham bị nóng đến tỉnh ngủ. Hắn dùng tay che mắt lại chắn ánh sáng mặt trời đang rọi thẳng vào, day day thái dương cố gắng nhấc mi mắt. Đêm qua Alhaitham uống nhiều đến mức bây giờ cổ họng hắn khô khốc như thể đã đi trên sa mạc nhiều ngày liền.Alhaitham khẽ cựa mình muốn đứng lên lấy nước uống, sau đó ngay lập tức cảm nhận được sức nặng trên cánh tay mình.Hắn dụi mắt nhìn xuống, đỉnh đầu vàng óng của người nào đó đập thẳng vào mắt, Alhaitham cúi đầu là có thể vừa vặn ngửi được hương hoa thoang thoảng trên tóc Kaveh.Sofa không nhỏ nhưng cũng chẳng đủ để hai tên con trai cao trên một mét tám nằm chen chúc, thế nên cả hai đều đang trong tư thế nằm nghiêng, còn tiện tay ôm lấy nhau để tiết kiệm diện tích. Bởi đêm quá hắn buông thả quá mức, chẳng rõ mình đã hốc hết bao nhiêu chai rượu, cũng chẳng nhớ mình đã làm gì sau đó thế nên vẫn còn hoang mang chưa dứt, đầu óc vẫn còn ong ong như đang lạc vào cõi tiên.Có lẽ vì ánh mặt trời rọi vào nên Kaveh phải nhíu mày tìm chỗ trốn, anh vùi đầu vào hõm cổ Alhaitham, thành công tránh được ánh nắng rọi đến, tay còn vòng sang ôm chặt lấy eo hắn trong vô thức.Lúc tối chẳng biết gì còn không sao, nhưng mà bây giờ giữ nguyên tư thế này e là Alhaitham không thể chịu đựng được lâu hơn. Tim đang nảy lên thình thịch, hắn dụi mắt thêm mấy lần để xác nhận lại là mơ hay thực. Alhaitham bất tri bất giác đưa tay khẽ véo má anh. "Ah!" Kaveh đang ngủ lại bị đánh thức bởi cái véo má đau điếng, anh bật đầu dậy, lúc đứng lên còn tiện chân đạp vào người Alhaitham một cái cho bõ tức. Alhaitham chẳng nói chẳng rằng, nhìn anh chằm chằm. Trong đầu hắn nảy ra rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng cổ họng khô khốc khiến hắn không nói lên được lời nào.Thấy người cùng nhà mình cứ trơ trơ ra như thể vừa trên trời rơi xuống, Kaveh bị dán mắt vào người như thế chẳng vui vẻ gì cho cam, anh cau mày hung dữ nói: "Nhìn gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?" Alhaitham không phản bác. Vì giờ hắn có nói nổi nữa đâu.Alhaitham chẳng thèm để ý đến anh nữa, tự rót cho mình cốc nước đặt sẵn trên bàn."Ngày nào cũng thấy." Uống nước xong, hắn trả lời với chất giọng khàn đặc. Kaveh mở cửa phòng ra, vừa lúc nghe hắn nói câu đó. Anh khựng lại vài giây, vành tai nóng bừng, bối rối tìm cách cứu lấy bầu không khí xấu hổ này. Không phiền anh nhọc lòng nhiều thêm, ngay sau đó đàn em yêu quý của anh lại thở ra thêm một câu trời đánh: "Ngày nào tôi chả soi gương." Rầm! Kaveh dứt khoát đóng cửa phòng.Mẹ nó. Hôm qua còn đỏ mắt vùi đầu nói thích anh, xin anh đừng bỏ rơi cậu ta mà hôm nay lại giở chứng trêu tức anh rồi. Uổng công hôm qua còn lo tên điên ấy lạnh nên nằm cạnh sưởi ấm cho hắn!.Kaveh vừa mở cửa phòng ra đập vào mắt là bóng dáng người nọ đang ngồi đọc sách trên sofa. Ánh nắng nhẹ rọi vào trang sách, Alhaitham rũ mắt yên tĩnh đọc từng trang, từng trang một.Thật ra đàn em của anh nhìn kĩ cũng khá đẹp trai đấy chứ, im miệng nữa là hoàn hảo. Quần áo cũng chỉnh tề hơn tối qua rồi, anh thầm đánh giá.Alhaitham nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng ngước lên nhìn anh. Hai người cứ nhìn nhau như thế cũng không ổn, Kaveh đành phải mở lời: "Hôm nay quan thư ký rảnh rỗi thế? Không cần đến giáo viện à?" Ở nhà canh chừng anh đấy. Alhaitham đã nghĩ thế, nhưng hắn không nói ra.Nhìn thấy Kaveh xách theo cặp như chuẩn bị ra ngoài, hắn mím môi, buộc miệng hỏi: "Anh lại đi đâu?" "Hôm nay tôi có hẹn đi ăn với một người bạn, cậu ở nhà tự ăn đi nhé." Alhaitham gấp sách lại, đứng lên: "Tôi đi với anh." "Hả?" Kaveh tròn mắt bất ngờ, hôm nay tên này bị ma nhập à? Bình thường anh đi công việc có đòi đi theo đâu. "Không phải, tôi đi công việc đưa cậu theo làm gì?" "Thì..." Hiếm khi Alhaitham bối rối vì một vấn đề. Phải rồi, đưa hắn theo làm gì. Hắn cũng đâu phải trẻ con mà không thể ở nhà một mình được. Nhưng cuối cùng Alhaitham vẫn không nhịn được hỏi thêm vào câu: "Đi với ai? Đi ở đâu? Bao giờ về?" Kaveh đi đến cửa, xỏ giày vào, nghe thấy thế không khỏi bật cười: "Cậu là bố tôi à mà quản lắm thế, hả đàn em?" Alhaitham nhìn anh. Cái nhìn đó khiến Kaveh lạnh sóng lưng. Tên này hôm nay nhạy cảm thế. Anh đành buông tay chịu trói, thành thật khai báo: "Được rồi được rồi, đi với khách hàng, quán rượu Lambad, muộn nhất 9 giờ về." Alhaitham cau mày không hài lòng. Kaveh không hiểu vì sao, đành hạ giọng: "8 giờ 55?" "8 giờ." "..." Quản như bố thật đấy à.Kaveh đành thương lượng: "8 giờ 50?" "7 giờ 50." Alhaitham không chịu thua."Này! Bàn chuyện làm ăn đấy! Muộn nhất 8 giờ 30, giá cuối." "7 giờ 30."Kaveh tức giận, hùng hổ đưa ra tối hậu thư, "Tôi đi luôn!" Hắn gấp gáp thương lượng: "Được được được, 8 giờ 30 thì 8 giờ 30." Lúc này anh mới hài lòng ra cửa, bỗng nghe thấy tiếng người trong nhà gọi với theo: "Mang chìa khóa chưa?" "..." Anh sờ soạng khắp người, chợt nhận ra hình như chưa mang thật. Nhưng do lúc nãy cứ kì kèo với Alhaitham, giờ hẹn đã sắp đến, Kaveh là người không bao giờ thích trễ hẹn vì thế gấp gáp chạy đi, chỉ bỏ lại một câu: "Đợi cửa tôi nhé." Alhaitham ngồi đó nhìn cánh cửa mở toang, hắn liếc nhìn lên đồng hồ trên tường. 2 giờ 45 phút. Rồi thầm thở dài, còn tận 5 tiếng 45 phút.Nghe Kaveh nói địa điểm là quán rượu hắn cũng có chút lo lắng, tửu lượng của người nọ chẳng ra làm sao, đã thế còn ở cùng người xa lạ ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.Alhaitham đành đến giáo viện làm việc giết thời gian, lúc về còn có thể tiện đường ghé sang quán rượu đón người nào đó cùng về luôn. Dù có hơi...ngược đường một chút..Đồng hồ vừa điểm 8 giờ 15, Alhaitham đóng nắp bút đứng lên chuẩn bị ra về. Panah nhìn hắn, lấy làm lạ. Bình thường quan thư ký của bọn họ tham công tiếc việc có tiếng. Chưa bao giờ thấy người này rời chỗ trước khi đồng hồ điểm đến mười giờ. Thế mà dạo gần đây lại thường xuyên không đến giáo viện, hoặc là ôm việc về nhà, hoặc là đến trễ về sớm. Người làm việc trong giáo viện không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ quan thư ký của bọn họ...yêu đương rồi?Thế nhưng suy nghĩ ấy bị gạt phăng đi ngay lập tức. Trước đó khi còn là học sinh trong giáo viện, quan thư ký đã chẳng để mắt đến nữ sinh nào, cả ngày chỉ vùi đầu vào sách vở, còn có một khoảng thời gian đi cùng đàn anh thiên tài của học phái khác để cùng làm việc. Moi đâu ra thời gian mà yêu với chả đương? Bây giờ thì càng không có khả năng, ngoài mấy ngày gần đây quan thư ký có trốn việc hơi nhiều một chút, nhưng trước kia lúc nào cũng đến sớm về muộn, có ngày nhà còn chẳng về chứ đừng nói là yêu đương hẹn hò. Panah không khỏi tò mò, dò hỏi: "Quan thư ký, sao hôm nay lại về sớm thế?" Hắn khoác áo choàng, hắng giọng trả lời: "Đi đón người." "Đ....đi đón ng....người???" Alhaitham nở một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu: "Ừm, tan làm sớm đi nhé. Không nên về quá muộn đâu, ở nhà có người trông." "............" Panah nhìn theo bóng lưng hắn mà vô cùng hoảng sợ. Quan thư ký bị ma nhập chắc luôn. Alhaitham xuống đến thư viện, lúc hắn đang hiên ngang ra ngoài thì nghe thấy có người gọi mình."Quan thư ký." Alhaitham quay đầu: "Ừm?"Cô gái này hắn biết, gia đình cô đã quản lý thư viện này mấy đời liền, dù là làm việc cùng một nơi nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng ở mức xã giao, nhìn thấy nhau thì gật đầu chào một cái. Thế mà chẳng hiểu vì sao hôm nay cô lại niềm nở như vậy. Alhaitham không kiên nhẫn lắm. Hắn còn phải đi đón người nữa. Katayoun không để ý đến vẻ mặt khó chịu của cấp trên lắm, chỉ vui vẻ mỉm cười, nói: "Chiều hôm qua tiền bối Kaveh đã đến đây tìm ngài, ngài đã gặp anh ấy chưa?" Lông mày Alhaitham khẽ giãn ra.Kaveh đến tìm hắn làm gì? Alhaitham cố gắng nén nụ cười trên môi, hỏi lại: "Kaveh tìm tôi làm gì?" Katayoun lắc đầu: "Không biết nữa, ngài hỏi anh ấy xem sao."Hắn gật đầu: "Ừm, tôi sẽ tìm anh ta để hỏi, cảm ơn." Katayoun mỉm cười, không nói gì nữa. Cô nhìn theo bước chân vội vã và bóng lưng đang xa dần của quan thư ký luôn luôn điềm tĩnh nọ. Một khi nhắc đến tên người trong lòng, trái tim đã đập nhanh thì bước chân cũng chẳng tài nào chậm nổi...------------------W: Dập đầu xin lỗi vì tôi đã quá lười biếng 😭À, tên người trong này tôi đều lôi trong gêm ra đó =)) Katayoun là cô váy tím đứng trước thư viện. Còn Panah là ông đứng ở chỗ bàn làm việc của quan thư ký ó. Cứ lên tầng cao nhất của Giáo Viện là thấy thằng chả :))) Quãng đường Quan Thư Ký đi từ nhà → Giáo viện → Quán rượu → nhà. Ngược lối đi nhưng mà đúng lối trái tim 🫰 đón anh yêu về nhà chung mí chịu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com