TruyenHHH.com

Hai Trieu Yen




"Được. Tôi đi làm mì soba."

***

Khi Kei cắt nhỏ hành lá và đun nước, cậu âm thầm nghĩ qua mọi kết cục có thể xảy đến với tình cảnh hiện giờ của mình.

Cậu đã xác định rằng việc bỏ chạy hoặc gọi cảnh sát sẽ dẫn đến cái chết ngay lập tức, vì vậy Kei đã loại bỏ những lựa chọn đó. Với lại việc chống trả cũng không hiệu quả là bao. Bỏ qua khẩu súng, Kei biết khả năng đánh bại Kuroo bằng vũ lực của cậu bằng không. Chiều cao cả hai xấp xỉ nhau, vóc dáng rộng lớn của Kuroo ám chỉ đến cơ bắp ẩn bên dưới bộ đồ đó. Kei không có lấy một cơ hội, cũng như không dám mạo hiểm đối đầu với một thành viên của yakuza.

Cậu chỉ có thể cố gắng thu hút sự thương cảm bên trong của Kuroo, mặc dù Kei không thể tưởng tượng được một trái tim nhân hậu thực sự tồn tại bên dưới lớp vỏ rỗng đó. Yakuza không được biết đến là người thông cảm với hoàn cảnh của người khác.

Không thể tránh được, tâm trí của Kei cứ quanh quẩn bố mẹ mình. Mặc dù gọi cho họ chắc chắn sẽ là cách dễ nhất nhưng Kei từ chối xin tiền họ. Làm thế có nghĩa là phản bội lòng tin của họ hoặc từ bỏ cuộc sống mà cậu tự mình xây dựng ở Tokyo.

Có lẽ Kei đang tỏ ra vô lý, nhưng cậu sẽ không để cho những quyết định tồi tệ của Akiteru cản trở sự độc lập và tự chủ của bản thân.

Với lại, Kei không phải là không có lựa chọn. Bây giừo cậu không có đủ tiền, nhưng có lẽ nếu cậu bán những đĩa hát và đống sách của mình và chuyển đến một căn hộ rẻ hơn và vay một số...

Nước bắt đầu sôi, đưa Kei trở lại hiện tại. Cậu hạ lửa xuống mức trung bình rồi cẩn thận thả mì soba vào nồi. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy đôi mắt của Kuroo đang ở sau lưng mình, theo dõi mọi chuyển động của cậu như một con diều hâu.

"Thế quái nào nhóc chỉ ăn soba vào bữa tối vậy?"

Kuroo cuối cùng cũng mở miệng, phá vỡ sự im lặng kéo dài và khó chịu.

Kei không biết câu hỏi này là thật hay tu từ. Dù thế nào đi nữa, bầu không khí nặng nề của căn phòng cũng buộc cậu phải trả lời.

"Nhiều người thường ăn soba vào bữa tối."

"Ừ, như một món ăn phụ," Kuroo tiếp lời. Hắn chống khuỷu tay lên bàn, cằm đặt trong lòng bàn tay, tỏ vẻ khó chịu.

"Không có protein. Nhóc cần ăn chung với cá hoặc thịt hoặc đậu phụ hoặc gì đó có chất. Chỉ mỗi soba là không đủ "

Đây là chủ đề cuộc nói chuyện nhỏ của hắn ư? Chỉ trích thói quen ăn uống của cậu? Kei không biết phải trả lời như thế nào.

"Với tôi vậy là đủ."

Cậu bận rộn khuấy mì nên không để ý thấy Kuroo đang đảo mắt. "Bảo sao người nhóc gầy đét. Nhóc thực sự nên có một chế độ ăn uống cân bằng hơn"

Kei đứng hình. Cái tên đang giảng cho cậu về dinh dưỡng đấy à? Kei quay khỏi bếp, bắt gặp ánh mắt dò xét của Kuroo. Sau đó cậu ra hiệu về phía cửa.

"Nếu bữa tối của tôi khiến anh khó chịu như vậy, anh được phép rời đi."

Kuroo nhếch môi. "Hay đấy, nhóc mọt sách."

Kei quay lại với món mì, cuối cùng cũng hoàn thành. Cậu đem nồi ra khỏi bếp và chắt nước trên bồn rửa. "Được rồi, ngài thường làm gì cho bữa tối vậy, thưa quý ngài thu nợ?"

Nếu có bất kỳ sự xúc phạm nào đối với biệt danh mà Kei đặt ra, thì điều đó đã hiện ngay trên mặt chữ. Dù sao thì Kuroo cũng đã nghe nhiều cái tên tệ hơn nhiều. Hắn chỉ ngả vào ghế và nhún vai, "Tôi chủ yếu ăn ở ngoài. Không có thời gian để nấu ăn".

"Và anh là người giảng cho tôi về thói quen ăn uống kém dinh dưỡng á?"

Kei chế giễu. Cậu mở một tủ bếp và lấy ra một cái bát cho mình, lưỡng lự một chút, cậu có nên lấy thêm cho Kuroo không?

Kei không phải là một người có vẻ ngoài lịch sự. Tuy nhiên, cậu được nuôi lớn với cách cư xử cơ bản. Ăn tối trước mặt ai đó mà không đề nghị chia sẻ có vẻ khá bất lịch sự. Tất nhiên, Kei không chắc liệu những lời nói lịch sự như vậy có áp dụng cho hoàn cảnh bây giờ hay không.

"Anh đã ăn tối chưa?"

Cậu hỏi sau khi cân nhắc. Có lẽ điều này sẽ hướng tới việc 'thu hút sự đồng cảm bên trong của Kuroo'.

Kuroo nhướn mày một cách tò mò, không chắc Kei có đang nghiêm túc hay không.

"Tôi chưa"

Đáp lại, Kei lấy ra một chiếc bát thứ hai. Hành động đó tưởng chừng như gợi ra phản ứng phòng thủ từ Kuroo. Hắn đứng thẳng dậy, như thể Kei vừa lao ra cửa hoặc rút dao chĩa vào hắn. Hắn bối rối nhìn hai phần ăn được chuẩn bị ngay trước mặt.

"Nhóc làm gì đấy?"

Kei chỉ ngây người nhìn hắn. "Hả? Anh không thích nước tương à? "

"Ý của tôi không phải như vậy."

Kei mang soba đến và đặt một cái bát trước vẻ mặt sững sờ của Kuroo. Cậu ngồi đối diện và cầm đôi đũa lên. "Tôi đã làm thêm, không có gì phải đề phòng đâu."

Kuroo nhìn xuống tô mì bốc khói nghi ngút, rưới dầu mè, xì dầu, giấm gạo, đường, rắc mè và hành lá. Nó có mùi thơm và Kuroo thực sự đói, nhưng cử chỉ kỳ quặc đến nỗi hắn không thể tự ăn được.

"Sao vậy?" Kei lặp lại. "Không có độc đâu, nếu đó là những gì anh đang nghĩ."

"Tôi đâu có nghĩ thế," Kuroo nói. "Nhưng nếu nhóc nói vậy..."

"Tốt thôi, nếu anh không muốn -" Kei với tay qua bàn để lấy lại cái bát, Kuroo lập tức nắm lấy cổ tay cậu.

"Tôi đâu có ý đó."

Cái nhìn của Kuroo rất mãnh liệt, cái nắm chặt của hắn mạnh mẽ, sức nóng tỏa ra từ nơi tiếp xúc, nhưng Kei vẫn ngồi im đó, không thể rút tay về.

Sau những gì cảm thấy như trôi qua cả thế kỉ, Kuroo cũng buông ra để cầm tô và đôi đũa lên.

"Cảm ơn vì đồ ăn," hắn nói nửa vời.

Kei xoa cổ tay đau nhức của mình, nhìn Kuroo với vẻ bất an khi thưởng thức bữa tối mà cậu đã nấu.

"Không tệ đâu," hắn thừa nhận.

"...Cảm ơn."

Bộ não của Kei rất chậm để hiểu được ngôn ngữ cơ thể của Kuroo. Trong suy nghĩ, khi nhìn bờ vai của yakuza thả lỏng và cảm thấy không khí căng thẳng trong căn phòng tan biến, cậu mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khi Kei với tay qua bàn, cậu không hoàn toàn rõ ý định của mình là gì. Mặc dù rõ ràng rằng cậu chỉ đang lấy chiếc tô, cậu cũng vô tình di chuyển về phía bên trái của bụng Kuroo - cùng nơi mà khẩu súng lục được giấu đi.

Kuroo nghĩ rằng cậu đang cố gắng lấy súng.

Đột nhiên, một ý tưởng mới len lỏi vào tâm trí Kei.

Bằng cách nào đó, Kei cần phải đánh lạc hướng Kuroo đủ lâu để lấy được khẩu súng lục đó về tay mình. Như hiện tại, bản hợp đồng là thứ duy nhất trói buộc cậu với Akiteru và mớ hỗn độn này. Kuroo sẽ không tự ý giao nó, Kei biết điều đó. Tuy nhiên, với khẩu súng, cậu có thể dùng vũ lực với hắn và hủy hợp đồng đó. Hơn nữa, cậu có thể gọi cảnh sát. Mặc dù cảnh sát sẽ không giúp được gì nhiều, nhưng với sự hiện diện của họ ít nhất cũng khiến Kuroo sợ hãi. Điều đó sẽ giúp Kei có đủ thời gian để ổn định tâm trạng và lập một kế hoạch tốt hơn.

Tất nhiên, nếu cậu định thực hiện nước đi mạo hiểm như vậy thì cậu không thể làm nó một cách liều lĩnh. Lấy súng sẽ không phải là một thành tựu nhỏ, và một vấn đề liên quan nữa: làm thế nào để Kei khiến một thành viên của yakuza hạ thấp cảnh giác được đây?

"Có vẻ như nhóc đang bận suy nghĩ về vấn đề này," Kuroo nhận xét, kéo Kei ra khỏi đoạn độc thoại nội tâm của mình. Hắn đã chăm chú quan sát cậu từ nãy tới giờ mà Kei không hề hay biết.

Cậu chớp chớp mắt, giật mình. "...Đu - Đúng vậy. Hai triệu yên là một con số rất lớn đó."

Kuroo không phản bác lại cậu. "Nhóc là sinh viên, phải không? Vậy có nghĩa là bố mẹ nhóc đang trả tiền cho nơi này?"

"Không, tôi tự trả tiền thuê nhà."

"Nhóc có một mối quan hệ không tốt với họ hay gì hả? Đó là lý do tại sao nhóc sẽ không vay họ tiền ư?"

"Không phải như vậy," Kei lắc đầu nói.

"Gia đình tôi vẫn sẽ trả tiền đi học. Đổi lại, họ đồng ý rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi thứ khác. Một quy định cho việc theo học đại học ở Tokyo."

Kuroo ậm ừ đầy mưu mô. Hắn đặt đũa lên trên chiếc bát giờ đã trống rỗng. "Nhóc có một công việc bán thời gian sao?"

"Hai"

Kei trả lời, và ngay lập tức tự hỏi tại sao bản thân lại nói với Kuroo tất cả những điều này. Người đàn ông này không quan tâm đến chi tiết cuộc sống cá nhân của Kei.

"Hm, nhóc không phải là người bận rộn,"

Kuroo quan sát. Hắn nghiêng người về phía trước, đôi mắt màu hổ phách sắc bén và tinh tường. Người đàn ông này không phải là một kẻ ngốc. Nếu Kei định lừa hắn, cậu phải thể hiện một cách thuyết phục, bất kể đó là gì.

"Nghe này nhóc, tôi không phải là người tự nguyện đưa ra lời khuyên, nhưng nhóc thực sự nên cân nhắc việc hỏi bố mẹ mình để vay tiền. Tôi biết tôi là người đặt ra yêu cầu, nên điều này có thể mâu thuẫn, nhưng tôi thực sự nghi ngờ việc nhóc sẽ có thể thu về hai triệu yên chỉ trong bốn tháng. Ít nhất, không phải một mình nhóc."

Kei nhướng mày đầy hoài nghi. Kuroo nói đúng, lời khuyên của hắn là tự nguyện.

"Tôi tưởng rằng anh không quan tâm việc tiền đến từ đâu mà."

"Tôi không," Kuroo đồng ý. Hắn chỉnh tư thế, ngả người ra sau. "Nhưng nếu nhóc không thể lấy được tiền mặt vì bất cứ lý do gì, thì nó sẽ trở thành vấn đề của tôi. Và tôi thực sự ghét đóng vai kẻ xấu."

Kei nhận xét: "Thật mỉa mai, cho cái nghề của anh."

"Ừ, thì ... không phải lúc nào chúng tôi cũng có quyền kiểm soát các quân bài mà chúng tôi được chia", hắn trầm ngâm. Không có bất kỳ sự oán giận nào trong giọng điệu của hắn - chỉ là một sự thẳng thắn cam chịu.

"Giống nhóc vậy."

Đúng thật, Kei cay đắng nghĩ. Đầu óc cậu quanh quẩn những lời nói của Kuroo, nhớ lại lời đe dọa ban nãy, nhớ lại sự lạnh lẽo của khẩu súng đè lên thái dương. Cậu rùng mình, không dám tưởng tượng chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Cậu sẽ không để chuyện này đi xa như vậy.

"Tôi thấy anh rất thích soba của tôi, mặc dù anh đã phê bình nó trước đó", Kei nhanh chóng thay đổi chủ đề.

"Đừng có mà tự mãn." Môi Kuroo căng lên thành một nụ cười nhếch mép khi hắn nói. "Nó chỉ tạm được thôi."

"Thế sao anh lại ăn hết?"

Kuroo liếc nhìn chiếc bát còn dang dở của Kei. "Chỉ có tên khốn mới lãng phí thức ăn. Chuyện gì đã xảy ra với cơn đói của nhóc vậy, Tsukishima? Nhóc đột nhiên chán ăn à? Hay toàn bộ chuyện này chỉ là một mưu kế để kéo dài đây? "

Kei nhìn theo ánh mắt Kuroo đặt trên bữa tối đang ăn dở của cậu. Cậu cho rằng việc từ chối nó cũng chẳng ích lợi gì.

"Cả hai," cậu trả lời.

Kuroo đột ngột đứng dậy khiến Kei giật bắn mình. Hắn chống một tay xuống bàn và nghiêng người, tay còn lại đặt ở hông. "Được rồi, nhóc đã có thời gian để ăn, bây giờ quay trở lại công việc chính nào."

Đó là lúc Kei nhận ra rằng ... tên này không đến nỗi xấu. Kei không muốn nói là đẹp trai, vì điều đó ngụ ý hắn có một sự hấp dẫn nào đó. Nhưng dù cậu ghét phải thừa nhận điều đó, thì có điều gì đó hấp dẫn ở đường cong sắc bén của quai hàm, ánh nhìn mãnh liệt, mái tóc rối bù hoàn hảo của hắn. Kei đã choáng váng khi nhận ra sự hấp dẫn của Kuroo trước đó. Nhưng với vóc dáng trước mặt Kei bây giờ, thật sự cậu không thể bỏ qua.

Đột nhiên, Kei có câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy: cậu biết chính xác mình sẽ làm gì để hạ thấp cảnh giác của người đàn ông này.

Thay vì thu mình lại, Kei di chuyển theo bản năng. Cậu nghiêng người sát vào yakuza hơn, đôi mắt vàng không kiêng dè mà khóa chặt với màu hổ phách.

"Trước đó, anh đã nói rằng tôi không phải là gu của anh"

Cậu bắt đầu chậm rãi dò xét kiểm tra. Cả hai ở gần đến nỗi Kei có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng trên người Kuroo. Mùi hương phát ngấy khiến cậu muốn rút về, nhưng cậu vẫn giữ vững lập trường và vẻ mặt điềm tĩnh.

Sau một hồi im lặng, Kei cố ý để ánh mắt rơi xuống môi Kuroo và tiếp tục, "Tại sao vậy?"

Đôi mắt của Kuroo tối sầm lại, một chút. Hắn không hề nhúc nhích khỏi vị trí của mình, nhưng không gian giữa hai người dường như thu hẹp lại đáng kể.

"Điều đó có liên quan gì đến hợp đồng không?"

Kuroo trầm giọng hỏi, tìm kiếm biểu cảm của Kei để tìm lời giải thích dù đã biết câu trả lời.

Bây giờ, đến lượt Kei dẫn dắt. Cậu đứng dậy mà không hề báo trước, thu dọn những chiếc bát như thể chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ.

"Không hề. Tôi chỉ tò mò thôi"

Kei mang bát đĩa bẩn đến bồn rửa và vặn nước. Trong lúc đó, cậu có thể cảm thấy đôi mắt tinh tường ấy đang dán chặt sau lưng mình, đâm từng lỗ thủng trên lưng cậu, cố gắng giải mã sự thờ ơ của Kei.

Cuối cùng, bên cạnh tiếng nước chảy ào ào và tiếng bát đũa va chạm nhau, giọng nói của Kuroo vang lên, xen lẫn giữa lời nói của hắn là sự châm chọc.

"Nói cho nhóc biết, anh đây không thích người ra vẻ ta đây hiểm ác."

Kei dành thời gian cọ rửa bát đĩa rồi đặt chúng lên giá bên cạnh. Sau đó, cậu cầm chiếc khăn cũ trên quầy và lau khô tay, quay mặt về phía Kuroo. Cậu không thèm bác bỏ phần đầu tiên đó.

"Tại sao anh lại cho rằng tôi là người hay ra vẻ? Bởi vì tôi sẽ không dùng cơ thể của mình để bán dâm ư?"

"Thì, đó cũng là một phần," Kuroo nói, giọng điệu của hắn chuyển từ sắc sảo sang hạ mình. "Nói chung là nhóc tỏ ra vẻ lạnh lùng. Không thể tưởng tượng được một người như nhóc lại có thể vô tư làm tình vì lợi ích đấy. "

Kei bị xúc phạm nhẹ. "Tôi đã có rất nhiều lần quan hệ tình dục vô nghĩa"

Kuroo huýt sáo, lông mày nhướng lên, "Oh?"

Kei ném lại chiếc khăn lên quầy, khoanh tay trước ngực và nhún vai. "Đó không phải là việc của anh, nhưng tôi thích quan hệ không ràng buộc hơn".

Mỗi lời nói là một sự cố ý, một thách thức ngầm. Hạ cảnh giác đi. Giảm lợi thế của anh. Quên về lý do tại sao anh đến đây và tận hưởng đi.

—————
Sẽ up hết cho đến khi đi học lại:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com