Hai Sung 18 Em Muon Gi Anh Cho
Lý Thiên Tưởng hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ lại tài cao, không những sở hữu gương mặt khôi ngô tuấn tú mà đã sớm nhậm chức tổng giám đốc của công ty chuyên kinh doanh hàng mỹ phẩm nổi tiếng. Với một người đàn ông mang vóc dáng lý tưởng cộng thêm tính hào phóng và óc khôi hài đã biến thành chàng mỹ nam là thần tượng làm điên đảo biết bao nhiêu phụ nữ.Hắn .Chỉ có đứng dưới vị cha đáng kính đang ngồi trên ghế chủ tịch một bậc nhưng...........bàn về tài sắc, hắn hơn chứ không hề kém.Quá ưu tú! Đó là phương châm nhận xét về bản thân mà Lý Thiên Tưởng luôn mang theo mình.Aizz....Có đôi khi hắn tự cảm thấy bản thân hơi tự mãn và tự tin, cũng có đôi khi là ảo tưởng quá sức mạnh, ấy thế hắn không nói đúng sự thật thôi.Hắn khiêm tốn thật đấy! Hễ bước chân ra ngoài đường là hàng ngàn mỹ nhân lại bám theo hắn như loài đỉa, mấy cô nàng mộng trai luôn luôn thốt ra một câu giống nhau như đúc: " Lý Tưởng, anh đẹp trai hết chỗ nói hà ". Ờ thì ông đây đẹp trai, là soái tô chính gốc nhưng có cần mấy thím hùa nhau chảy nước miếng đến mức đó không? Hắn chảnh, chỉ là chảnh trong lòng. Kiêu ngạo, thì kiêu ngạo tận đáy tim, chứ ngoài mặt vẫn chớp đôi mắt ưng sâu theo thường lệ, khuôn môi bạc mỏng có tia phóng hoả chết người khẽ nhếch lên rồi nhẹ nhàng cất giọng: " Nói chớ....anh cũng cảm ơn cha mẹ anh. Thừa hưởng được nét đẹp như vầy cũng là nhờ kiếp trước tu luyện không ít ". Ôi trời, nói xong còn nháy mắt mấy cái làm hàng loạt chị em háo sắc một phen chết lặng.*Lại kể về Mai Tiểu Hân, cô nàng sinh ra đanh đá lại mang khuôn mặt xinh như hoa. Nói huỵch toẹt ra, cái mặt hoàn toàn khác hẳn cái tính.Lúc nàng im lặng là lúc nhan sắc yêu kiều nở rộ. Lúc nàng lặng im là lúc vẻ ngây thơ khiến con người ta muốn đè ra hung hăng yêu thương nhiều tiếng. (*há há* >&<)Và lúc nàng lên tiếng là cái lúc.........là cái lúc, thằng cha Lý Thiên Tưởng hóa sói vồ lấy con mồi.Gặm gặm gặm.Cắn cắn cắn.Chỉ hai động tác này thôi, hắn thực hiện cả trăm lần và rồi ngày hôm sau đi học hay đi làm có nước mùa hè ấm áp, hừng hực như lửa nóng, nàng cũng phải mặc áo cổ cao gần đến tận miệng.Để làm gì?Là để che dấu hành vi phạm tội của con người tâm thần đó.
_______________Nắng lên cao. Tia sáng lung linh toả khắp sân trường, ánh lên màu diệp lục tươi xanh của lá. Tán cây xoè rộng, che mát một vùng.Trường Đại học X nổi danh chứa hàng nghìn học sinh tài năng triển vọng. Diện tích rộng rãi, phòng học thoáng mát, sạch sẽ, thư viện đạt tiêu chuẩn quốc gia, giảng viên toàn có bằng cấp loại giỏi và cả những giáo sư nổi tiếng cũng nằm trong đây. Dọc theo lối hành lang sáng chói do cái nắng hắt nhẹ, phòng học 32 được xây đầu tiên trên dãy tầng ba. Trong phòng đang có tiết học
" Kinh tế chính trị Marx- Lenin ". Cả lớp đang nghe giáo sư Elvis Đình Ngộ thuyết giảng. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới mặc một chiếc quần âu màu sáng bò. Trên nét mặt cương nghị, anh tuấn là vầng hào quang lấp lánh đẹp chết người.Thầy ấy thực sự rất thu hút. Không chỉ riêng các bạn nữ sinh đang mê mẩn ngắm từng cử chỉ ưu nhã của thầy mà ngay cả Mai Tiểu Hân, cô gái lạnh lùng không hay để mắt đến đàn ông cũng bị cái giơ tay nhấc chân của con người kia khiến nàng ngẩn ngơ đến hớp hồn.Giọng nói trầm ấm, hễ thốt ra tựa hệt dòng suối thanh mát chảy qua lòng người. Gia cảnh giàu có, giải thưởng giáo sư xuất sắc do cuộc thi giáo sư ưu tú bên Úc tổ chức cũng thuộc về tay thầy.Người đàn ông này tầm khoảng ba mươi tuổi, dáng vóc phong độ khỏi phải tả. Ngay cả cách cư xử lịch sự hẳn hỏi cũng dần...Làm Mai Tiểu Hân như bị lôi cuốn, trước kia nàng không hề thích thú với môn học này, bởi lẽ nó thập phần khó hiểu và nếu ai bắt gặp giảng viên dạy dài dòng, không điểm chốt chắc chắn họ sẽ không thể hiểu một từ.Vậy mà giáo sư Elvis Đình Ngộ không như vậy. Thầy luôn có phương thức kết luận rõ ràng, hiểu rõ điểm nào là máu chốt của vấn đề rồi từ đó triển khai lời giải thích ngắn gọn, dễ hiểu nhất có thể.Đó chính là phong cách tạo dựng nên sự thu hút của thầy." Nè Tiểu Hân, hết giờ học rồi. Cậu có định đi làm không? ". Đào Mỹ Nhi huých mạnh vào cánh tay Mai Tiểu Hân khẽ gọi. Nãy giờ chuông đã reo, giáo sư cũng chào mọi người ra khỏi lớp vậy mà cô nàng bên cạnh Đào Mỹ Nhi vẫn một mực chăm chú nhìn lên bảng." Trễ giờ làm rồi cô nươnggg ". Đào Mỹ Nhi hét lớn vào tai Mai Tiểu Hân nhằm xua đi cái hồn lửng lơ trên mây bồng. Mai Tiểu Hân chợt giật nảy mình, cảm giác màng nhĩ sắp thủng đến nơi, nàng quay sang nhăn mặt với bạn thân nói: " Mình ở đây, không cần cậu rống ". " Ừ. Mê trai thấy sợ ". Đào Mỹ Nhi bước ra khỏi bàn chờ nàng đồng thời khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ khinh thường, cô bĩu môi quở trách." Cậu..." Mai Tiểu Hân đang tranh thủ dọn dẹp sách vở chợt nghe câu nói đáng ghét từ bạn thân, nàng thẹn quá hóa giận nhưng không thốt nên lời.Phải! Nhìn vào cũng đủ hiểu nàng để ý đến vị giáo sư kia. Điều này là sự thật và cũng là bí mật chỉ mình Đào Mỹ Nhi biết.*Sau khi tạm biệt Đào Mỹ Nhi, Mai Tiểu Hân rẽ sang đường cái. Hôm nay bất ngờ quản lý gọi điện cho nàng bảo ông chủ của quán cà phê nàng đang làm cho phép mọi người được nghỉ xả hơi nên nàng khỏe khoắn về thẳng nhà.Nghỉ mà được hưởng lương ai lại chả thích chứ.Mai Tiểu Hân bước chân tới trước cổng. Đây là một căn hộ khá cũ nàng thuê với giá rẻ.Nói là căn hộ nhưng nó thực sự rất nhỏ, so với những căn biệt thự nơi đây nó chỉ còn là con kiến.Trước khi mở cổng Mai Tiểu Hân sẽ kiểm tra hộp thư đầu tiên. Nàng là người rất kĩ tính, dứt khoát, vì thế luôn xem trong hòm thư có giấy tờ báo điện nước hoặc thư từ người quen gửi chẳng hạn. Lần này như mọi ngày, hoàn toàn không có giấy tờ gì quan trọng chỉ là xuất hiện một bức thư lạ lẫm.Dạo gần đây, nhà nàng hay có thư từ, người gửi cũng là người đó. Mẫu dáng của phong bì rất đẹp, màu sắc sáng sủa, hoàn toàn không rườm rà, nàng thích.Nhưng có điều, chỉ cần lá thư này nằm trong hòm thư nhà nàng thì Mai Tiểu Hân sẽ lập tức cầm nó vứt vào sọt rác mặc dù nàng chưa xem nội dung bên trong nó viết gì.Xong xuôi mọi thứ, Mai Tiểu Hân lấy chìa khóa mở cổng khoan thai bước vào nhà, xem như vừa rồi chưa có chuyện gì.Phía bên tầng ngủ của căn biệt thự cao sang, bóng dáng người đàn ông âm trầm đứng sau rèm cửa sổ tinh tế. Mọi phản ứng và động tác hờ hững của cô gái đều thu trọn vào đôi mắt tinh anh, đẹp đẽ. Người đàn ông phút chốc cau chặt mày, hai bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-Đã xong, mơn mọi ng nhiều. VOTE giúp mình nhé ❤❤Cmt ủng hộ nha 😆😆
_______________Nắng lên cao. Tia sáng lung linh toả khắp sân trường, ánh lên màu diệp lục tươi xanh của lá. Tán cây xoè rộng, che mát một vùng.Trường Đại học X nổi danh chứa hàng nghìn học sinh tài năng triển vọng. Diện tích rộng rãi, phòng học thoáng mát, sạch sẽ, thư viện đạt tiêu chuẩn quốc gia, giảng viên toàn có bằng cấp loại giỏi và cả những giáo sư nổi tiếng cũng nằm trong đây. Dọc theo lối hành lang sáng chói do cái nắng hắt nhẹ, phòng học 32 được xây đầu tiên trên dãy tầng ba. Trong phòng đang có tiết học
" Kinh tế chính trị Marx- Lenin ". Cả lớp đang nghe giáo sư Elvis Đình Ngộ thuyết giảng. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới mặc một chiếc quần âu màu sáng bò. Trên nét mặt cương nghị, anh tuấn là vầng hào quang lấp lánh đẹp chết người.Thầy ấy thực sự rất thu hút. Không chỉ riêng các bạn nữ sinh đang mê mẩn ngắm từng cử chỉ ưu nhã của thầy mà ngay cả Mai Tiểu Hân, cô gái lạnh lùng không hay để mắt đến đàn ông cũng bị cái giơ tay nhấc chân của con người kia khiến nàng ngẩn ngơ đến hớp hồn.Giọng nói trầm ấm, hễ thốt ra tựa hệt dòng suối thanh mát chảy qua lòng người. Gia cảnh giàu có, giải thưởng giáo sư xuất sắc do cuộc thi giáo sư ưu tú bên Úc tổ chức cũng thuộc về tay thầy.Người đàn ông này tầm khoảng ba mươi tuổi, dáng vóc phong độ khỏi phải tả. Ngay cả cách cư xử lịch sự hẳn hỏi cũng dần...Làm Mai Tiểu Hân như bị lôi cuốn, trước kia nàng không hề thích thú với môn học này, bởi lẽ nó thập phần khó hiểu và nếu ai bắt gặp giảng viên dạy dài dòng, không điểm chốt chắc chắn họ sẽ không thể hiểu một từ.Vậy mà giáo sư Elvis Đình Ngộ không như vậy. Thầy luôn có phương thức kết luận rõ ràng, hiểu rõ điểm nào là máu chốt của vấn đề rồi từ đó triển khai lời giải thích ngắn gọn, dễ hiểu nhất có thể.Đó chính là phong cách tạo dựng nên sự thu hút của thầy." Nè Tiểu Hân, hết giờ học rồi. Cậu có định đi làm không? ". Đào Mỹ Nhi huých mạnh vào cánh tay Mai Tiểu Hân khẽ gọi. Nãy giờ chuông đã reo, giáo sư cũng chào mọi người ra khỏi lớp vậy mà cô nàng bên cạnh Đào Mỹ Nhi vẫn một mực chăm chú nhìn lên bảng." Trễ giờ làm rồi cô nươnggg ". Đào Mỹ Nhi hét lớn vào tai Mai Tiểu Hân nhằm xua đi cái hồn lửng lơ trên mây bồng. Mai Tiểu Hân chợt giật nảy mình, cảm giác màng nhĩ sắp thủng đến nơi, nàng quay sang nhăn mặt với bạn thân nói: " Mình ở đây, không cần cậu rống ". " Ừ. Mê trai thấy sợ ". Đào Mỹ Nhi bước ra khỏi bàn chờ nàng đồng thời khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ khinh thường, cô bĩu môi quở trách." Cậu..." Mai Tiểu Hân đang tranh thủ dọn dẹp sách vở chợt nghe câu nói đáng ghét từ bạn thân, nàng thẹn quá hóa giận nhưng không thốt nên lời.Phải! Nhìn vào cũng đủ hiểu nàng để ý đến vị giáo sư kia. Điều này là sự thật và cũng là bí mật chỉ mình Đào Mỹ Nhi biết.*Sau khi tạm biệt Đào Mỹ Nhi, Mai Tiểu Hân rẽ sang đường cái. Hôm nay bất ngờ quản lý gọi điện cho nàng bảo ông chủ của quán cà phê nàng đang làm cho phép mọi người được nghỉ xả hơi nên nàng khỏe khoắn về thẳng nhà.Nghỉ mà được hưởng lương ai lại chả thích chứ.Mai Tiểu Hân bước chân tới trước cổng. Đây là một căn hộ khá cũ nàng thuê với giá rẻ.Nói là căn hộ nhưng nó thực sự rất nhỏ, so với những căn biệt thự nơi đây nó chỉ còn là con kiến.Trước khi mở cổng Mai Tiểu Hân sẽ kiểm tra hộp thư đầu tiên. Nàng là người rất kĩ tính, dứt khoát, vì thế luôn xem trong hòm thư có giấy tờ báo điện nước hoặc thư từ người quen gửi chẳng hạn. Lần này như mọi ngày, hoàn toàn không có giấy tờ gì quan trọng chỉ là xuất hiện một bức thư lạ lẫm.Dạo gần đây, nhà nàng hay có thư từ, người gửi cũng là người đó. Mẫu dáng của phong bì rất đẹp, màu sắc sáng sủa, hoàn toàn không rườm rà, nàng thích.Nhưng có điều, chỉ cần lá thư này nằm trong hòm thư nhà nàng thì Mai Tiểu Hân sẽ lập tức cầm nó vứt vào sọt rác mặc dù nàng chưa xem nội dung bên trong nó viết gì.Xong xuôi mọi thứ, Mai Tiểu Hân lấy chìa khóa mở cổng khoan thai bước vào nhà, xem như vừa rồi chưa có chuyện gì.Phía bên tầng ngủ của căn biệt thự cao sang, bóng dáng người đàn ông âm trầm đứng sau rèm cửa sổ tinh tế. Mọi phản ứng và động tác hờ hững của cô gái đều thu trọn vào đôi mắt tinh anh, đẹp đẽ. Người đàn ông phút chốc cau chặt mày, hai bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-Đã xong, mơn mọi ng nhiều. VOTE giúp mình nhé ❤❤Cmt ủng hộ nha 😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com