Hai Nguoi Tuyet Voi Cach Nhau Mot Qua Khu
Có lẽ không cần tôi nói ra thì tụi An, Mụp và thằng Khang cũng biết tỏng hết mọi thứ giữa chúng tôi. Hai tiếng "bạn thân" dành cho cả 3 đứa tụi nó đúng là không phải nói suông. Tụi nó thật sự rất quan tâm đến những thay đổi về cảm xúc của tôi. Tụi nó canh tôi, rồi đọc trộm nhật ký. Khi tụi nó thú tội, quả thật tôi rất giận. Giận ghê lắm. Thế mà, nhìn ánh mắt tụi nó tôi lại thôi.
Mụp: Nguyên Anh, tụi tớ biết hết rồi. Xin lỗi vì xem trộm nhật ký của cậu. Thế nhưng, nếu không xem chắc còn lâu tụi này mới biết cậu đã phải trải qua ngần ấy chuyện như thế nhé!! Cậu cũng làm tụi tớ giận đấy. *liếcc*
An: Lâu lâu nghe Mụp nói đúng ghê. Cậu thật quá đáng chuyện như vậy lại giấu tụi mình. Thằng Bảo thật quá đáng.. Cả cậu nữa. *dỗi*
Tôi: Này nhé! Xem trộm nhật ký còn chưa tính nhé? Bây giờ lại còn dỗi mình sao? Chỉ là mình không biết nói với các cậu thế nào, cũng đang tính lựa thời điểm nói đấy chứ! Nhưng mà bây giờ thì ổn rồi.. *cười*
Chúng tôi nói qua lại trách nhau đùa. Chỉ có mỗi Khang là im lặng. Cảm thấy có điềm bất lành. Tôi hỏi: Này thằng hâm? Đã dám hùa theo 2 đứa nó xem trộm nhật ký riêng tư của tớ mà hôm nay còn định làm cool boy với tớ à? Xin lỗi nhé, chắc chỉ có bé Nhi mới mê cậu thôi!!! *cười lớn để trấn an*
Khang: Thằng Bảo! Tớ phải đấm nó một trận. Sao có thể đối xử với cậu như thế này! Nó có phải đàn ông con trai không chứ? Nếu đã không cho cậu được hạnh phúc thì ngày trước đừng giành giật với Minh. Hả hê lắm sao thằng khốn?
Tôi ngăn cản: Khang, đừng như vậy. Tớ không dám nói với các cậu là vì như thế đấy. Tớ không muốn Bảo bị đánh. Các cậu cứ im lặng, để đấy tớ tư lo!
Khang biết tính tôi, thế nao cũng sẽ ngăn cản cho đến cùng. Thế nên cậu ấy im lặng, không bàn nữa mặc dù tôi hiểu trong lòng Khang vẫn là một ngọn lửa muốn trút giận thay cho tôi. ***
Từ ngày ấy, không ai nhắc đến nữa nhưng cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều quên những gi trong nhật ký. Cuộc sống vẫn êm đềm trôi. Thoáng chốc, nhận được tin Bảo phải đi du học. Tối đó, Bảo điện thoại và khóc với tôi. Lần đầu cậu ấy khóc.
"Nguyên Anh ơi, mình phải đi du học rồi. Mình phải đi 3 năm, mình không muốn xa cậu!"
Lần đầu tiên, Huỳnh Thiên Bảo nói rằng không muốn xa tôi. Tôi đã khóc khi nghe cậu ấy khóc. Tôi buồn, khi ngay lúc cậu ấy biết trân trọng thì tôi và cậu lại phải xa nhau. Tại sao thế này?
Mụp: Nguyên Anh, tụi tớ biết hết rồi. Xin lỗi vì xem trộm nhật ký của cậu. Thế nhưng, nếu không xem chắc còn lâu tụi này mới biết cậu đã phải trải qua ngần ấy chuyện như thế nhé!! Cậu cũng làm tụi tớ giận đấy. *liếcc*
An: Lâu lâu nghe Mụp nói đúng ghê. Cậu thật quá đáng chuyện như vậy lại giấu tụi mình. Thằng Bảo thật quá đáng.. Cả cậu nữa. *dỗi*
Tôi: Này nhé! Xem trộm nhật ký còn chưa tính nhé? Bây giờ lại còn dỗi mình sao? Chỉ là mình không biết nói với các cậu thế nào, cũng đang tính lựa thời điểm nói đấy chứ! Nhưng mà bây giờ thì ổn rồi.. *cười*
Chúng tôi nói qua lại trách nhau đùa. Chỉ có mỗi Khang là im lặng. Cảm thấy có điềm bất lành. Tôi hỏi: Này thằng hâm? Đã dám hùa theo 2 đứa nó xem trộm nhật ký riêng tư của tớ mà hôm nay còn định làm cool boy với tớ à? Xin lỗi nhé, chắc chỉ có bé Nhi mới mê cậu thôi!!! *cười lớn để trấn an*
Khang: Thằng Bảo! Tớ phải đấm nó một trận. Sao có thể đối xử với cậu như thế này! Nó có phải đàn ông con trai không chứ? Nếu đã không cho cậu được hạnh phúc thì ngày trước đừng giành giật với Minh. Hả hê lắm sao thằng khốn?
Tôi ngăn cản: Khang, đừng như vậy. Tớ không dám nói với các cậu là vì như thế đấy. Tớ không muốn Bảo bị đánh. Các cậu cứ im lặng, để đấy tớ tư lo!
Khang biết tính tôi, thế nao cũng sẽ ngăn cản cho đến cùng. Thế nên cậu ấy im lặng, không bàn nữa mặc dù tôi hiểu trong lòng Khang vẫn là một ngọn lửa muốn trút giận thay cho tôi. ***
Từ ngày ấy, không ai nhắc đến nữa nhưng cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều quên những gi trong nhật ký. Cuộc sống vẫn êm đềm trôi. Thoáng chốc, nhận được tin Bảo phải đi du học. Tối đó, Bảo điện thoại và khóc với tôi. Lần đầu cậu ấy khóc.
"Nguyên Anh ơi, mình phải đi du học rồi. Mình phải đi 3 năm, mình không muốn xa cậu!"
Lần đầu tiên, Huỳnh Thiên Bảo nói rằng không muốn xa tôi. Tôi đã khóc khi nghe cậu ấy khóc. Tôi buồn, khi ngay lúc cậu ấy biết trân trọng thì tôi và cậu lại phải xa nhau. Tại sao thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com