Hai Muoi
Sinh nhật tuổi hai mươi, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Một phần ba đời người như các cụ nói. Qua sinh nhật, bước qua cái tuổi mới lại giật mình nhận ra mình đã hai mươi tuổi rồi đấy, con trai thì chuẩn bị lấy vợ, con gái thì chuẩn bị lấy chồng. Hai mươi – già rồi đấy.Mười hai giờ đêm, chuông điện thoại báo tin nhắn tới tấp. Dẹp máy tính qua một bên với mấy cái clip đang chờ dựng, vớ lấy cái điện thoại còn đang sáng đèn.SMS 1: “Sinh nhật vui vẻ nha.”SMS 2: “Tuổi mới nhiều thành công nha.”SMS 3: “Sinh nhật mày, nhớ tặng quà cho tao nha.”SMS 4: “Chúc mày có một tuổi hai mươi thật ý nghĩa”Còn cả chục tin nhắn nữa kèm theo những icon mặt cười nhưng rồi lại chẳng muốn đọc tiếp nữa. Chọn tất cả rồi trả lời cùng một nội dung: “Cảm ơn nha”rồi tự mỉm cười với chính mình. Tắt điện thoại rồi quay lại với cái máy tính vẫn còn đang ngổn ngang công việc.Chẳng phải chảnh hay là cái gì đó tương tự như vậy, chỉ là quá quen với cái kiểu chúc sinh nhật thế này, vì chính mình cũng thường xuyên làm như thế.Rồi cũng tự nghĩ sao thời buổi công nghệ bây giờ tiện lợi quá, chẳng bù cho cái ngày xưa ở quê. Hồi đó, cái thời con nít chỉ biết ăn ngủ mà chẳng phải lo toan chuyện gì, nhà nào cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho con mình ít nhất một lần vào cái năm mười hai tuổi. Cũng chẳng hiểu tại sao lại chọn cái tuổi đó, chắc là chuẩn bị bước vào cái tuổi mà người ta gọi là “teen”. Thời đó chừng ấy tuổi đầu làm gì có điện thoại như bây giờ mấy đứa mới học cấp một đã cầm quẹt qua quẹt lại bằng cái đầu ngón tay. Sinh nhật cũng tổ chức đơn giản lắm, nhà nào có điều kiện thì mua bánh kem, không thì làm mấy cái món dân dã rồi mời bạn bè đến ăn, ăn xong lại về, vừa ăn vừa hát hò đủ kiểu. Người đến ăn thay vì trả tiền cho bữa ăn gọi là thịnh soạn ấy thì mang theo cái hộp quà, bên ngoài được gói bằng mấy tờ giấy kiếng chừng một ngàn ba tờ, bên trong là món quà tặng cho chủ nhân của buổi sinh nhật. Nhà nào giàu có thì chuẩn bị món quà đắt tiền khoảng chừng một trăm ngàn với hộp quà thiệt bự, nhà nào nghèo hơn chút thì món quà bình thường hơn khoảng chừng vài chục ngàn đổ lại, hộp quà vì thế cũng nhỏ hơn. Thế là xong cái ngày sinh nhật. Vậy đó, mà ý nghĩa quá chừng vì còn có cái để nhớ, để sau này còn khoe với con cháu. Còn bây giờ thì hiện đại lắm. Sinh nhật bạn bè người quen được lưu trong ghi chú của điện thoại. Đúng mười hai giờ có thông báo là lôi điện thoại ra, quẹt quẹt vài ba cái rồi gởi đi. Coi như là xong cái sinh nhật của người quen. Tiện hơn nữa là Facebook. Mạng xã hội này có một chức năng báo ngày sinh nhật của những ai có trong danh sách bạn bè. Đồng hồ vừa nhảy sang ngày mới, vào New feed là thấy ngay thông báo “hôm nay là sinh nhật của Lê Văn Lết” hay một ai đó. Vậy là vào trang cá nhân của chủ nhân, lóc cóc gõ vài dòng đại loại như “chúc mừng sinh nhật” hay“sinh nhật vui vẻ nha”,…Vậy là hết cái ngày sinh nhật.Sinh nhật tuổi hai mươi với đám bạn thân chiến hữu ngày nào thì coi đây là dịp để tụ họp bạn bè, ăn chơi xả stress sau một thời gian dài được cho là căng thẳng, mệt nhoài với học hành, công việc, cũng là cơ hội để ôn lại kỷ niệm của cái thời xa xưa nào đó mà cũng có thể chỉ là mới hôm qua mà thôi. Với tuổi hai mươi, nếu với điều kiện kinh tế bình thường thì ban đầu sẽ là mấy quán nhậu bình dân với giá chưa đầy một trăm ngàn cho một món ăn. Tiền ăn thì chẳng bao nhiêu mà tiền bia, rượu thì chừng gấp ba lần con số đó. Ăn xong đứa nào lanh lẹ thì gọi tính tiền, cầm cái hoá đơn trên tay xem qua xem lại rồi đưa lại cho chủ nhân bữa ăn đó, và người đó chỉ việc móc bóp ra trả tiền như là nghĩa vụ hôm nay sinh nhật mình, mình phải trả. Đứa trả cũng xót lắm cái số tiền đi làm hay nhịn ăn gần cả tháng là vậy, nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi rói vì cái tự ái nó quá lớn, sợ bạn bè nói mình keo kiệt, bủn xỉn.Ra khỏi quán nhậu đứa nào giàu có thì bar này, vũ trường kia, còn nếu không thì đến quán Karaoke nào đó cho cái gọi là “tăng hai”.Bình thường là vô quán chừng hai ba chục ngàn một tiếng, sang chảnh hơn thì vô quán V.I.P, chọn phòng V.I.P luôn. Ngồi hát hò nhảy múa với vài thùng bia chừng mấy tiếng đồng hồ, chán chê rồi thì kêu tính tiền. Đứa nào nhiều tiền nhất thì xuống tính, rồi ra ngoài chia từng người đưa lại. Nhanh hơn thì cầm cái hoá đơn chia ra rồi góp lại ngay tại phòng để đỡ cái gọi là mất mặt. Sinh viên là thế! Vậy rồi cũng xong cái ngày sinh nhật. Vậy đó mà cũng có cái vui vì được gặp bạn bè, chứ không nhờ cái sinh nhật của đứa nào đó, bạn bè cả thế kỷ cũng chẳng gặp nhau được một lần. Dù sau đó là cả một khoảng thời gian dài chẳng ai nói chuyện với ai vì ai cũng tất bật với công việc riêng của mình. Sinh nhật tuổi hai mươi, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Một phần ba đời người như các cụ nói. Qua sinh nhật, bước qua cái tuổi mới lại giật mình nhận ra mình đã hai mươi tuổi rồi đấy, con trai thì chuẩn bị lấy vợ, con gái thì chuẩn bị lấy chồng. Hai mươi – già rồi đấy. Hai mươi, cũng chẳng còn trẻ nữa để biết lo cho cái tương lai của chính mình đang ở phía tít mù ngoài xa cùng với một bầu trời đầy tăm tối. Vậy đó, nhưng cho dù có muốn lo cũng chẳng biết lấy gì để lo. Hai mươi, vẫn phải ngửa tay cầm đồng tiền của ba má để đi chơi với bạn bè. Hai mươi, vẫn còn mơ mộng lắm về cái cuộc sống vốn dĩ đầy rẫy những bon chen. Và hai mươi, vẫn đang là hai bàn tay trắng. Ừ thì hai mươi, hoang mang lắm.Kết thúc cái sinh nhật được cho là hoành tráng của tuổi hai mươi, ta lại ngập chìm mình vào những giấc mơ huyễn hoặc về cuộc sống ở hiện tại, tương lai, ta lại dành thời gian tưởng tượng về chặng đường phía trước của chính mình sau cái ngày tốt nghiệp Đại học. Sẽ có ai trở thành Bác sỹ, kỹ sư như cái thời con nít đầy mơ mộng với những mơ ước thật đẹp, thật hồn nhiên, hay lại phải bay nhảy, bon chen để có cho mình một chỗ đứng, một công việc ổn định giữa đất Sài Gòn này. Bước vào tuổi hai mươi, ta cũng dường như lớn hơn từng chút trong những suy nghĩ, ta bắt đầu phải tìm cho mình một lối ra sau những tháng ngày đắm chìm mơ mộng vào những thứ vốn dĩ không tồn tại trong thực tế. Hai mươi, ta bắt đầu nghĩ tới nhiều điều mà trước đây ta chẳng bao giờ nghĩ tới, mà dù có nghĩ tới thì chỉ là chút thoáng qua trong trí óc.Khi chúng ta hai mươi, chúng ta đang bắt đầu cảm thấy chênh vênh với nhiều thứ xung quanh, ta bắt đầu biết lo lắng về cuộc sống hiện tại, tương lai và nhất là suy nghĩ cho chính mình. Khi chúng ta hai mươi, ta bắt đầu suy nghĩ về cách ăn mặc, kiểu tóc thế nào cho phù hợp khi đi ra đường, đi chơi với người yêu và trong mỗi hoàn cảnh khác nhau. Và cũng khi hai mươi, chúng ta lại bắt đầu biết tìm kiếm cho mình những dự định lớn lao của cuộc đời, ta tìm lại những ước mơ hoài bão của ngày xưa mà ta đã từng đánh mất trên những chặng đường đã trải qua. Và hai mươi, chúng ta dường như cũng đã đánh mất đi cái nét ngây thơ vốn có trong tâm hồn của chính mình. Vậy đó, khi người ta hai mươi, người ta thay đổi nhiều lắm.Và cái sinh nhật tuổi hai mươi, nó không chỉ đơn giản là một cuộc vui với những lời chúc tụng mà nó còn giống như là một cột mốc mới và quan trọng không kém trong cuộc đời của mỗi con người. Tuổi hai mươi chỉ trôi qua một lần trong đời, vậy nên đã đến lúc chúng ta thôi huyễn hoặc với chính mình mà hãy bước ra khỏi cái thế giới vốn dĩ không tồn tại do chính chúng ta tạo ra để hướng đến một sự thành công nhất định cho chính mình. Vì hai mươi, ta còn nhiều thứ để lo. Ta còn nợ chính mình một tương lai, ta còn nợ gia đình một cuộc sống ổn định. Hai mươi, hãy bắt đầu cho mình một sự thay đổi. Vì bước vào tuổi hai mươi, ta đã lớn thật rồi đấy! Lớn một cách thật sự trong từng suy nghĩ, hành động. Vậy nên đừng chừng chờ nữa mà hãy đứng dậy thật nhanh theo chính cái cách riêng của chính mỗi người chúng ta để bước tiếp trên con đường mà chính ta đã lựa chọn. Bước đi theo cái cách của tuổi hai mươi, của những người trẻ đang trên con đường vươn tới những ước mơ.Hai mươi – Ta đã lớn thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com