TruyenHHH.com

Hai Lần Thanh Xuân

#7

DGeng1

Hai ngày sau đó Wangho tỉnh dậy, trong đầu cậu dường như có gì đấy rất mơ màng, Wangho không biết đây là đâu, không nhớ mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, trong đầu của cậu bây giờ chỉ xuất hiện hình ảnh của bố mẹ mình và Viper.

- Anh Wangho à anh dậy rồi sao? anh ngủ có ngon không ạ? (Viper tiến đến lại gần hôn nhẹ tráng cậu rồi nhẹ nhàng vuốt tóc, đối với hành động này của Viper Wangho hoàn toàn không né tránh, vì trong kí ức hiện tại bây giờ cậu ta chính là bạn trai mình)

- Hình như...anh đã ngủ rất lâu?
(Wangho nhẹ nhàng day tráng hỏi Viper)

- Đâu có đâu ạ, tối qua chúng ta vẫn đi ngủ đúng giờ mà, anh lại mơ gì sao?

- Không...không mơ, chỉ là anh cảm thấy như mình đã ngủ rất nhiều ngày.

- Chắc do anh mệt quá thôi, nào lại đây mình ăn sáng nhé.

Wangho tuyệt nhiên ngoan ngoãn nghe lời Viper, hai người ăn sáng sau đó Viper dẫn cậu ra vườn nơi trồng đầy hoa hướng dương vàng tươi.

- Em đã cố tình tự tay trồng nó đấy, vì anh Wangho của em thích màu vàng mà

- Anh cảm ơn em nhiều nhé Dohyeon à (đứng trước khu vườn xinh đẹp này Wangho cảm thấy khá vui mắt, ngay khi nói tên người kia thì Wangho lại bất ngờ gọi tên thật của đối phương, nhưng trong lòng như có một thứ gì đó đang cố gắng đánh thức cậu)

- Thưởng của em đâu? (Nói rồi Viper cúi người cố tình đưa mặt sát Wangho, cậu thấy vậy trong lòng dù có hơi lạ nhưng lí trí vẫn bảo làm theo, tiếp theo đó Wangho hôn nhẹ lên má của Viper khiến cậu ta cười mãi cả buổi)

Tiếp đó thì Viper phải đi làm, ở với Wangho là có những chú mèo và "một đống" người làm, họ nhiều đến mức Wangho thấy không thoải mái thế là ăn trưa xong cậu đã lên phòng và "ngủ" cho đến chiều.

Khi một lần nữa thức dậy thì Wangho đã thấy Viper đang cầm  điện thoại gõ gõ gì đấy, lúc Wangho gọi thì cậu ta đã cất điện thoại lại rồi sau đó đưa Wangho ra ngoài.

Địa điểm hai người tới là khu trung tâm thương mại của tập đoàn Par, nơi đây vô cùng náo nhiệt và sầm uất, Viper từ đầu tới cuối vẫn luôn nắm tay Wangho không rời.

- Chúng ta tới đây làm gì? (Wangho không hiểu hỏi đối phương)

- Ngày mai là ngày em nhận chức, ở đó có rất nhiều phóng viên và báo chí, em muốn anh cũng đến, chúng ta cùng xuất hiện, em sẽ nói với cả thế giới này anh chính là người em yêu. (Viper thâm tình nhìn Wangho lòng đầy chờ mong về sự kiện ngày mai, đối với Wangho thì cậu không có ý kiến gì về điều này, Viper là người yêu cậu nên việc công khai không phải càng tốt sao? nhưng một lần nữa trong sâu thẳm tâm hồn lại như đang có tiếng trống vang lên)

Hôm sau tại công ty đã xuất hiện rất nhiều cánh báo chí, Wangho và Viper cũng tới, ông Lee cũng tới, hiển nhiên đây chính là buổi sát nhập của cả hai tập đoàn Lee Sung và Par, nơi này đông người lại quá náo nhiệt, Wangho cảm thấy rất không thoải mái, đứng một hồi cậu lại bảo với Viper mình muốn đi vệ sinh. Sau khi rời đi thì Wangho bỗng nhiên rẽ về phía hành lan công ty, cậu chỉ muốn hít thở chút không khí nhưng không ngờ ở đây cậu lại gặp một người. Sanghyeok ngay giây phút thấy Wangho anh đã vui mừng chạy tới muốn ôm người nhưng khi thấy Wangho cảnh giác lùi ra sau thì anh ngơ rồi.

- Wangho à,  em..

- Anh quen tôi sao? Anh là bạn của Dohyeon?

- Em...

- Hình như tôi không biết anh....

- Em là Wangho?

- Đúng vậy

- Em...là gì của hắn?

- Chúng tôi...là người yêu của nhau.

Ngay khi nghe câu trả lời, Sanghyeok như ngừng thở, người này chính là Wangho nhưng sao em ấy lại quên anh, sao lại không nhớ ra anh, không lí nào chỉ trong mấy ngày lại có thể như vậy, trừ phi..."Thôi miên?", nghĩ đến đây Sanghyeok siết chặt tay mình lại, anh mất bình tĩnh nắm lấy tay của Wangho, bất an nói

- Wangho...Wangho em nghe này, tên Park Do Hyeon đó hắn rất nguy hiểm, hắn đang lợi dụng em, em vốn dĩ không phải người yêu của hắn

- Anh nói gì vậy buông tôi ra...

- Wangho à tin anh, em tỉnh lại, cố gắng tỉnh lại....

- Anh không buông tôi sẽ gọi bảo vệ đó

Wangho ra sức giãy giụa cuối cùng cậu vùng ra đẩy anh đi rồi sau đó chạy vào chỗ đông người Sanghyeok rất muốn đuổi theo nhưng hiện giờ anh chưa thể xuất hiện được.

Sanghyeok bất lực nhìn theo bóng lưng vội vã của Wangho, anh siết chặt tay lại lòng nhủ thầm sẽ khiến Viper phải trả giá.

- Haha không giờ tôi cũng thấy được cảnh tượng này của anh rồi Lee Sang Hyeok ạ.

- Park Jong Ah?

- Sao nào, món quà tôi tặng anh đấy, chỉ là không ngờ em trai tôi lại làm tốt như vậy haha

- Các người muốn làm gì?

- Ai biết được, tôi chỉ cần anh thân bại danh liệt thôi còn em trai tôi muốn gì thì anh cũng biết rồi đấy (Jongah nhún vai rồi đưa mắt nhìn về phía Wangho đang khuất dần, cô biết đây là điểm yếu duy nhất của Sanghyeok)

Viper và Jongah vốn chỉ là con nuôi của hai vợ chồng ông Park, hai người đều được giáo dục tốt, đều rất thông minh giỏi giang, nhưng khi lớn lên sự nhìn nhận của bố mẹ đã có sự thiên vị cho Viper nên khiến Jongah càng ngày càng chán ghét cậu ta và nảy sinh ý muốn chiếm đoạt tất cả, về sau khi bị Sanghyeok chơi một vố rõ đau xém nữa thì liên lụy gia tộc nên đã khiến cô bị bố mẹ tước đi tư cách tranh đấu thừa kế, cô sinh ra sự căm hận tận xương tủy đối với Sanghyeok, cô đã luôn tìm mọi cách để phá hủy anh và trùng hợp thay lúc cô tìm đến Wangho ngày hôm đó đã bắt gặp Viper, khi em trai ra hiệu thì cô cũng làm như không quen biết, hợp tác giữa họ cũng từ đó mà hình thành. Ban đầu Viper hợp tác với chị mình cũng chỉ vì muốn thâu tóm Lee Sung nhưng sau khi biết mối quan hệ giữa Wangho và Sanghyeok thì cậu đã triệt để muốn phá hủy người này.

- Thật đáng thương. (Sanghyeok mỉa mai nói)

- Anh nói gì?

- Cô thật đáng thương, cô hủy hoại được tôi thì đến cuối vẫn không được gì, bố mẹ cô vẫn chỉ công nhận mỗi Park Do Hyeon mà thôi.

- Còn không phải vì anh sao tên khốn? Nếu không phải anh phản bội lại giao kèo của chúng ta...

- Cô còn dám nói câu này với tôi sao? nếu như cô không tham lam thứ không thuộc về mình thì đâu đến nỗi này, trong giao kèo tôi đã nói rõ ràng chúng ta chỉ âm thầm để cho hai bên gia đình biết là đã kết hôn, 3 năm sau sẽ âm thầm ly hôn nhưng cô lại làm rầm rộ trước mặt em ấy, đã thế cô lại còn âm thầm xóa bỏ mọi dấu vết khiến tôi không thể tìm ra người, còn muốn đụng tới người nhà em ấy sao?

- Cũng tại anh ép tôi, tôi không hiểu, tôi có chỗ nào không bằng cậu ta, cả thằng em trai ngu dốt của tôi cũng vậy, cậu ta có gì hay? các người không thấy ghê tởm sao?

- Cô mới là thứ ghê tởm

Nói xong Sanghyeok bỏ lại Jongah đang tức điên, anh nhanh chóng tới gặp một người, lấy được món đồ mình cần rồi sau đó cùng cấp dưới tiến thẳng đến đại sảnh nơi đang diễn ra họp báo.

Sao khi nghe tin Wangho và Sanghyeok gặp nhau và tình huống giữa họ lúc đó thì Viper không khỏi mỉm cười, lúc này anh đang ở phòng nghỉ của mình tại công ty, Wangho lại đang ngủ rất ngon lành.

- Anh Wangho đúng không làm em thất vọng nhỉ? haha

- Ngài Viper đã đến lúc rồi (Từ sau một người mặt bộ vest đen đang nhắc nhở cậu)

- Được rồi, lần này nhớ dùng liều mạnh hơn, hãy làm cho anh ấy trong đầu chỉ có mình tôi thôi, xong xuôi chủ nhân các người sẽ có được thứ cậu ta muốn.

- Vâng thưa ngài.

Viper ra ngoài để lại người kia trong phòng với Wangho, đó là nhà thôi miên giỏi mà người kia đã cử tới, công nhận hiệu quả rất tốt, Wangho đã hoàn toàn nghĩ rằng Viper là người mình yêu thật lòng, ngay cả Sanghyeok cũng khiến cậu gạt bỏ.

Viper đi ra đại sảnh, sắp xếp mọi thứ, giờ cậu chỉ việc chào đón vị khách VIP tới nữa là đủ bộ, hôm nay người cha đáng kính kia sẽ được chứng kiến đế chế mình ra sức bảo vệ và nối dõi kia hoàn toàn vụt mất khỏi tay sau đó thống khổ mà nhìn nó sụp đổ cùng đứa con trai yêu quý của mình.

- Thưa các vị, tôi hiện tại là Chủ tịch đương nhiệm của Par, rất chào mừng các vị đã tới ghé thăm buổi họp báo hôm nay. Đây là buổi họp báo ra mắt chủ tịch mới cũng như lễ Sáp nhập tập đoàn lớn của Hàn Quốc Lee Sung và Par làm một, kể từ bây giờ. Mời cậu Lee Min-hyung, giám đốc tài chính của Lee Sung lên thay ông Lee phát biểu đôi câu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com