Hagimatsu 7749 Cac Loai Au
• Lưu ý: OOC, Matsuda Jinpei là nữ, nội dung sa điêu máu chó nên tác giả khuyến khích độc giả hãy vứt não trước khi đọc./-/-/1.Matsuda Jinpei đứng dựa vào ban công tầng thượng, cảm nhận làn gió se lạnh thổi qua má của mình.Thu năm nay đến sớm hơn so với mấy năm rồi. Nghĩ vẩn vơ như thế trong lòng, Matsuda cầm điếu thuốc cháy hơn một nửa, cô rít một hơi rồi thổi nhẹ ra làn khói nghi ngút. Ngậm điếu thuốc lá trong miệng, Matsuda chợt nhận ra đây là cây thuốc lá cuối cùng."Chậc, lát nữa đi mua mấy bao thuốc mới vậy."Có lẽ do sự thất bại của nhiệm vụ mấy hôm trước khiến tâm tình không tốt lắm, Matsuda hút liền mấy điếu thuốc liền trong một ngày cho nên thuốc lá mới hết nhanh như vậy. Matsuda Jinpei không nghiện thuốc lá, đối với cô thì thứ này là vật tiêu khiển và giải tỏa bản thân khi gặp chuyện bực bội hoặc áp lực. Chứ bình thường Matsuda thường tháo dỡ bom hoặc linh kiện máy móc để giải trí tiện thể luyện tay nghề mới đúng hơn.Lạch cạch.Tiếng cửa mở vang lên từ sau lưng, Matsuda biết người hẹn đã đến. Vì thế cô vứt điếu thuốc xuống sàn rồi định dùng chân nghiền nát nó.Chẳng qua họng súng lạnh lẽo chống ngay đầu khiến Matsuda Jinpei phải ngừng lại động tác vứt đồ của mình."Gọi tôi ra đây để làm trò mèo gì đấy, Gin?"2.Trong tổ chức ngoài Gin ra, Matsuda Jinpei là thành viên được những người khác công nhận có khí thế của xã hội đen không thua kém Gin bao nhiêu. Nói đến Matsuda, người ta chỉ ấn tượng về một cô gái đeo kính râm, khuôn mặt lạnh lẽo cao ngạo và bộ tây trang đen tuyền, đôi khi cô ta còn cầm điếu thuốc lá trên tay nữa.Volka đứng đằng sau Gin, dù hắn và đại ca cùng làm việc với Matsuda Jinpei không ít lần, hắn vẫn nhịn không được rùng mình khi cảm nhận áp lực toát ra từ Matsuda.Lần này, trông Matsuda còn khiếp người hơn mọi khi.Bị súng chống ngay đầu, hiện giờ Matsuda vô cùng bực bội lẫn khó hiểu."Mấy người nổi điên gì nữa thế? Nhiệm vụ thất bại mới có một lần đã muốn diệt trừ tôi rồi à?"Matsuda kiềm lại tính tình nóng nảy của mình, cô nhìn thẳng về gã đàn ông tóc bạch kim ghì súng vào đầu mình, khiêu khích hỏi ngược lại."Nhiệm vụ thất bại cũng chẳng sao. Quan trọng là ta vừa tóm được cái đuôi chuột lòi ra của cô đấy."Matsuda Jinpei sửng sốt, sau đó cô nhận ra Gin đang nói cái gì, sát khí bỗng chốc trỗi dậy."Chuột? Giết bọn gián điệp và phản đồ nhiều quá khiến não ngươi bị úng hả?"Cô gái cười khẩy, trên mặt treo nụ cười vô cùng dữ tợn, thiếu điều rút súng ra nã chết cái gã nói vớ vẩn trước mặt mình này."Ta ở trong tổ chức bao lâu ngươi không rõ sao—"Đoàng!Matsuda Jinpei lập tức che lại vết thương đổ máu ngay vai, lăn một vòng tránh đi mấy phát đạn kế tiếp. Đột ngột Volka xuất hiện từ sau lưng cô, hắn khống chế hai tay Matsuda rồi đè cô gái quỳ xuống."Ngươi!!"Matsuda Jinpei trừng mắt, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc lẫn phẫn nộ. Cô chỉ kịp rít lên một tiếng rồi bị bàn tay to lớn của Gin bóp chặt hàm dưới."Bao lâu không quan trọng, chỉ cần cô phản bội tổ chức, tổ chức liền diệt trừ cô.""Tổ chức không có chỗ cho lũ chuột nhắc và đám phản bội."Nụ cười của Gin chỉ có dữ tợn và điên cuồng, đôi mắt lục của gã chứa đầy sự phấn khích vì sắp giết được con mồi, đặc biệt là những con mồi tựa như Matsuda Jinpei.Kính râm rơi xuống đất từ lúc lăn lộn tránh khỏi mấy viên đạn của Gin, Matsuda Jinpei mắt đối mắt Gin, hai cặp mắt một xanh lục một xanh lam đầy sát khí nhìn nhau."Niệm tình cô cống hiến cho tổ chức bao lâu nay, ta tặng cho cô cái chết đặc biệt hơn."Matsuda Jinpei trơ mắt nhìn Gin lấy từ túi áo ra một cái hộp, sau đó lại cầm một viên con nhộng đen trắng ra khỏi hộp."Khốn khiếp—"Matsuda Jinpei biết thứ đó.Matsuda Jinpei biết kẻ uống viên thuốc đó sẽ ra sao.Matsuda Jinpei cắn chặt răng, sau đó cô cảm thấy chân phải và bụng nhói đau.Gin vừa nổ thêm hai phát súng."Vĩnh biệt."Matsuda Jinpei cảm giác cả người đau vô cùng, lại còn vừa nóng vừa lạnh.【——】Gin đang gọi danh hiệu của cô, trên mặt hắn là nụ cười chết chóc.3."Ai da, sao trời mưa rồi?"Hagiwara Kenji vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trời bỗng nhiên đổ mưa khiến anh không khỏi than phiền một tiếng. Hagiwara đương nhiên có mang theo dù nên anh không cần lo vấn đề bị ướt mưa. Chẳng qua trời mưa thế này thì chuyến đi thăm bé mèo hoang gần nhà anh hơi khó khăn hơn xíu.Mong nhóc con ấy không bị ướt mưa.Cửa hàng tiện lợi này cách nhà Hagiwara khoảng một cây số, giữa đoạn đường này có một công viên nhỏ. Hồi tháng trước vào một đêm nọ, Hagiwara Kenji vô tình đi ngang qua công viên này và phát hiện một chú mèo đen kêu liên tục vì đói. Không biết là lòng yêu thương trỗi dậy hay chú mèo đen này làm anh nhớ đến chuyện gì đó, Hagiwara Kenji bèn cho nó ăn miếng bánh sandwich nóng hổi anh mua từ cửa hàng. Cũng từ ngày đó, hầu như đêm nào tan làm thì Hagiwara sẽ đi ngang qua công viên và thấy chú mèo ấy ngồi ngoan ngoãn trên ghế dài. Nếu không phải công việc của anh quá bận rộn thì có khi anh đã nhận bé mèo đen này về nuôi rồi. 4."Ôi chao, ướt hết cả rồi! Sao bé con không tìm chỗ trú mưa chứ?"Hagiwara đi vào công viên. Nhờ ánh sáng từ ngọn đèn đường, anh nhanh chóng tìm thấy bóng dáng nho nhỏ màu đen ở chiếc ghế dài quen thuộc. Chẳng qua còn chưa đợi anh lại gần thì bé mèo đen nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, nhóc ấy chạy lại gần Hagiwara Kenji và không ngừng dùng móng vuốt cào quần của anh.
Hagiwara Kenji đương nhiên nhận ra cảm xúc bất an của chú mèo đen. Anh vừa định cúi người bế bé mèo đen lên dỗ dành thì nó chạy về hướng ra cổng, thậm chí còn ngừng lại kêu "meo meo" vài tiếng như thể thúc giục anh nhanh chân lên.Có một lần anh tình cờ nghe những người khác nói, các giác quan của mèo rất nhạy và đặc biệt là trực giác của nó có thể cảm nhận được nguy hiểm hay thứ gì hấp dẫn nó từ khoảng cách rất xa. Mèo thường cản chân chủ nhân để giúp chủ nhân tránh nguy hiểm gần đó, đôi khi chúng cũng sẽ kéo chủ nhân đi chỗ nào đó để giúp đỡ đồng loại của mình. Hagiwara Kenji mớm ăn cho nhóc con này hơn tháng nay, tập tính của nó anh đã hiểu được tám chín phần rồi.Nó sẽ không hại anh nên chắc hẳn là bé mèo này đang cần anh giúp đỡ.Hagiwara Kenji nhanh chân đuổi theo chú mèo đen đến con hẻm cách công viên một khoảng khá xa. Hiện giờ đã gần đêm khuya, trời mưa tầm tã thế này nên đường vắng vẻ vô cùng. Cho nên khi Hagiwara lại gần công viên, anh nhanh chóng ngửi thấy mùi rỉ sét nhạt nhòa trong nước mưa từ bên trong con hẻm."Là mùi máu!?"Bằng vào kinh nghiệm hành nghề gần mười năm của mình, Hagiwara Kenji nhận ra thứ mùi rỉ sét đó là gì. Anh liếc nhìn chú mèo đen kia, thấy nó chạy thẳng vào con hẻm thì không khỏi nhíu mày. Chàng trai tóc dài sờ trong túi áo vest, anh lấy ra cây súng ngắn và nhanh chóng mở chốt. May mắn hôm nay anh có mang súng theo mình, trong tình huống này coi như thêm một phần đảm bảo cho tính mạng bản thân.Hagiwara Kenji nép sát tường, anh từ từ đi lại gần rồi dò đầu vào xem xét tình hình bên trong. Không có bóng người cao lớn nào cả, chỉ có một chú mèo đen không ngừng kêu và một đứa trẻ trong bộ tây trang màu đen quá cỡ."Sao lại có một đứa trẻ ở đây?"Chàng cảnh sát kinh ngạc không thôi khi nhìn rõ khung cảnh bên trong. Hagiwara ba bước rút gọn thành hai bước chạy lại gần đứa trẻ, đến khi anh bế đứa bé trong bộ đồ quá cỡ lên thì mới nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ nhờ ánh sáng đèn đường hắt vào.Đồng từ Hagiwara Kenji mở to, trong đó chứa sự kinh hãi lẫn không thể tin được."Jinpei... chan!?"
Hagiwara Kenji đương nhiên nhận ra cảm xúc bất an của chú mèo đen. Anh vừa định cúi người bế bé mèo đen lên dỗ dành thì nó chạy về hướng ra cổng, thậm chí còn ngừng lại kêu "meo meo" vài tiếng như thể thúc giục anh nhanh chân lên.Có một lần anh tình cờ nghe những người khác nói, các giác quan của mèo rất nhạy và đặc biệt là trực giác của nó có thể cảm nhận được nguy hiểm hay thứ gì hấp dẫn nó từ khoảng cách rất xa. Mèo thường cản chân chủ nhân để giúp chủ nhân tránh nguy hiểm gần đó, đôi khi chúng cũng sẽ kéo chủ nhân đi chỗ nào đó để giúp đỡ đồng loại của mình. Hagiwara Kenji mớm ăn cho nhóc con này hơn tháng nay, tập tính của nó anh đã hiểu được tám chín phần rồi.Nó sẽ không hại anh nên chắc hẳn là bé mèo này đang cần anh giúp đỡ.Hagiwara Kenji nhanh chân đuổi theo chú mèo đen đến con hẻm cách công viên một khoảng khá xa. Hiện giờ đã gần đêm khuya, trời mưa tầm tã thế này nên đường vắng vẻ vô cùng. Cho nên khi Hagiwara lại gần công viên, anh nhanh chóng ngửi thấy mùi rỉ sét nhạt nhòa trong nước mưa từ bên trong con hẻm."Là mùi máu!?"Bằng vào kinh nghiệm hành nghề gần mười năm của mình, Hagiwara Kenji nhận ra thứ mùi rỉ sét đó là gì. Anh liếc nhìn chú mèo đen kia, thấy nó chạy thẳng vào con hẻm thì không khỏi nhíu mày. Chàng trai tóc dài sờ trong túi áo vest, anh lấy ra cây súng ngắn và nhanh chóng mở chốt. May mắn hôm nay anh có mang súng theo mình, trong tình huống này coi như thêm một phần đảm bảo cho tính mạng bản thân.Hagiwara Kenji nép sát tường, anh từ từ đi lại gần rồi dò đầu vào xem xét tình hình bên trong. Không có bóng người cao lớn nào cả, chỉ có một chú mèo đen không ngừng kêu và một đứa trẻ trong bộ tây trang màu đen quá cỡ."Sao lại có một đứa trẻ ở đây?"Chàng cảnh sát kinh ngạc không thôi khi nhìn rõ khung cảnh bên trong. Hagiwara ba bước rút gọn thành hai bước chạy lại gần đứa trẻ, đến khi anh bế đứa bé trong bộ đồ quá cỡ lên thì mới nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ nhờ ánh sáng đèn đường hắt vào.Đồng từ Hagiwara Kenji mở to, trong đó chứa sự kinh hãi lẫn không thể tin được."Jinpei... chan!?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com