TruyenHHH.com

Haehyuk Longfic Ba Cua Kim Chu Muon Thuong Toi

Sorry mn, dạo này tui mê cặp Nomin quá nên không có tâm viết truyện :((. Đây là chap mới nè❤️
..

Chưa tới sáu giờ sáng, Hyukjae đã tươm tất chờ đợi Donghae đưa mình đến công ty gặp lại người bạn cũ. Do áp lực cũng như lo lắng mấy hôm nay, cậu không thể ngủ yên giấc, mới ba giờ đã phải tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, cậu đến gọi hắn. Donghae mệt mỏi kỳ kẹo một lúc mới chịu thức.

Về phần DongEun đang gặp nguy hiểm mà thân làm cha như hắn lại ngủ ngon như thế, Hyukjae một chút oán trách cũng không có. Bởi vì cậu hiểu Donghae chắc chắn đã mệt lã người rồi nên mới ngủ sâu đến như vậy.

Ngày nào cũng vì tìm con cho cậu mà thức trắng suốt mấy đêm, hắn vừa lo cho công ty, vừa lo cho cậu, đến tối muộn cũng không được nghĩ ngơi, phải cùng với đám cấp dưới của mình điều tra khắp mọi nơi.

Hôm nay được dịp hắn ngủ một giấc ngon, cậu chẳng nỡ nào lại đánh thức. Vì thế mà đợi đến khoảng năm giờ cậu mới bất đắc dĩ gọi hắn dậy.

Donghae tự thấy mới chớp mắt một tí không nghĩ trời đã sáng rồi. Không nghỉ ngợi nhiều, ngồi bật dậy đi đánh răng, chẳng mấy chốc cũng chuẩn bị xong.

Đợi tới nơi thì cũng đã sáu giờ kém mười. Hắn và cậu sánh bước lên thẳng phòng làm việc, Ik Sook vẫn chưa xuất hiện, hắn nhíu mày vì sự tất trẵ về thời gian của y. Nhưng chỉ im lặng, đánh ngồi đợi.

Tận sáu giờ mười lăm Ik Sook mới bắt đầu xuất hiện. Được thư ký dẫn đến phòng làm việc của hắn, y chậm rãi nở nụ cười.

-"Xin lỗi Lee tổng, vì máy bay hạ cánh muộn cho nên để ngài đợi lâu."

-"Không gì, cậu có vào chuyện chính."

Ik Sook nhìn Donghae, cũng không bỏ qua sự có mặt của người bạn thân cũ. Y hiếm thấy hiền hậu nhìn cậu, còn cười thân thiện.

Hyukjae nhìn người "bạn thân" lâu ngày không gặp, lúc này nhìn cậu thân thiết đến vậy thật không quen. Ngày trước cả hai vì những chuyện hơn thua, ganh ghét mà xích mích, người kia còn không từ thủ đoạn đã hại cậu mấy lần. Bây giờ lại xuất hiện mang theo thiện ý, Hyukjae nhất thời không tự chủ mà đề phòng.

Ik Sook từ tốn ngồi xuống salong đối diện hai người họ. Cử chỉ y từ tốn, thanh lịch khác hẵn với dáng vẻ rẻ tiền ngày xưa. Trong đầu Donghae nghĩ đúng là bắt được kim chủ lớn, con người cũng sang hẳn ra.

-"Tôi đến đây, chỉ vì muốn cho ngài Lee đây và Hyukie thêm vài thông tin mà thôi. Bởi vì tôi cũng chẳng thể hiểu rõ ngọn ngành." Ik Sook nhỉ nhẹ nói.

Một tiếng Hyukie của y làm cho Hyukjae giật bắn mình. Phải nói rất lâu rồi cả hai không xưng hô thân mật kiểu này. Ngày xưa khi còn là bạn thân, y từng gọi cậu như thế, nhưng kể từ khi biết được bộ mặt thật của y, Hyukjae đã không còn nghe và không muốn nghe thấy từ ngữ ấy phát ra từ miệng của Kim Ik Sook. Bởi vì phần nào đó trong Hyukjae, đã không còn có thể tha thức cho loại người này được nữa.

Hyukjae ngồi cạnh Donghae mất tự nhiên, cậu không nhìn thẳng Ik Sook. Cậu đến đây cốt chỉ để biết thêm sự việc của DongEun, hoàn toàn không hề muốn gặp lại y.

Donghae cũng bị cách xưng hô của Ik Sook làm cho khó chịu. Hắn cũng biết rất rõ, trước kia Ik Sook đối xử với Hyukjae như thế nào.

-"Giữa hai người không đến mức thân mật để gọi nhau như thế đâu." Donghae giúp Hyukjae phản bác.

Ik Sook biết mình thất thố, y hoàn toàn chỉ là vì không còn chút ganh đua nào với cậu nữa, cho nên mới lỡ miệng gọi như ngày xưa thôi. Xem ra, kể từ giây phút y phản bội Hyukjae, thì cả hai đã không thể nào trở lại như trước kia.

Ik Sook cười nhẹ, cũng không chút ngượng ngùng đối đáp.

-"Thật xin lỗi, tôi chỉ là vì chút thói quen."

Donghae vẫn nhìn chăm chăm y, nhưng chắc là bởi vì baay giờ y có người chống lưng, cho nên chẳng còn quá nể sợ Lee tổng như ngày trước. Hiện tại y đối diện với hắn hoàn toàn là một bộ dạng bình tĩnh.

Donghae cũng lười nói tiếp, hắn đến đây mục đích cũng chỉ như Hyukjae, chính là xem xem Ik Sook có thể giúp được gì. Còn lại không có chút gì mong đợi.

-"Cậu nói hơi nhiều rồi đấy, vào vấn đề chính đi. Cậu tìm chúng tôi muốn nói gì?"

Ik Sook nhẹ bưng tách trà nóng lên nhấp môi, điệu bộ thưởng thức trà thượng hạng. Sau đó chậm rãi trả lời.

-"Tôi đến đây dĩ nhiên là có lý do quan trọng. Đó chính là mong rằng, Lee tổng và Huykjae đây đừng mãi chỉ nghĩ rằng tôi nhúng tay vào những chuyện gần đây."

Hyukjae lúc này mới nhìn thẳng y. Ik sook đến đêy chỉ để nói nha thế thôi sao. Cậu còn nghiz y biết nhiều lắm chứ.

-"Và cũng còn có thêm vài việc, cậu Hyukjae nhìn tôi ghê thế nhỉ, cậu muốn biết tiếp theo không?"

-"Xem ra cậu đến đây một mình chắc là có lá gan rất lớn." Đột nhiên Donghae lên tiếng, hắn nhất lên điện thoại, mặt đen thùi nhìn y, lại nói.

-"Tôi nhận lời để cậu tới đây, không phải chỉ muốn nghe cậu nói nhảm, một là dừng ở đây, hai là nói việc quan trọng, tôi không đủ kiên nhẫn đâu."

-"Ngài Lee, ngài thật sự nên biết rằng, chuyện này tôi không hề có liên quan. Nhưng người của ngài liên tục đến làm phiền cuộc sống của tôi, khiến bạn trai tôi không vui. Thử hỏi tôi không nên đến đây để giải bày à? Những lời này nếu nhảm nhí với ngài vậy thì tôi không dám làm phiền thêm. Chào!" Ik Sook nói một hơi, y kết thúc liền đứng dậy, định rời đi.

-"Đợi một chút!" Ik Sook sựng người nhìn phía đối diện. -"Tôi cần biết. Cậu có thể nói cho tôi không? Cậu muốn gì tôi cũng đồng ý nghe theo." Là Hyukjae, cậu gấp gáp nói với y, nhưng lời phát ra cũng chẳng mấy thân thiện. Chỉ là muốn trao đổi chứ không hề muốn van xin.

Ik Sook nhìn Hyukjae, cuối cùng thoả hiệp ngồi lại. Y nói.

Y bật cười, nói:

-"Tôi chẳng cần cậu làm gì cả, tôi chỉ muốn sau khi kết thúc chuyện này cậu hứa với tôi một chuyện."

Donghae trên mặt hiện vẻ khinh bỉ. Câu trên y vừa nói không cần Hyukjae làm gì, câu cuối lại muốn cậu hứa với y.

-"Tôi biết tất cả mọi chuyện từ những cuộc gọi quấy phá cậu, cho đến sự việc Lee DonhEun bị bắt cóc." Ik Sook nói tiếp.

Hyukjae ngạc nhiên. Y nói thế, có nghĩa là có người nhắm vào cậu từ lâu.

-"Là ai?" Donghae lạnh giọng.

-"Tôi không thể nói." Y bất lực, y đã hứa với người kia. -"Tôi không muốn liên can đến chuyện lần này."

-"Rõ ràng là cậu biết hết. Vì sao lại không chịu nói ra. Chỉ cần một cái tên mà thôi. Ik Sook lần này tôi van xin cậu. Cậu nói cho tôi biết được không?" Hyukjae khổ sở.

-"Tôi đã hứa với một người, sẽ không bao giờ can thiệp vào bất cứ chuyện gì của quá khứ nữa. Huống hồ người gây ra chuyện này rất nham hiểm, tôi không muốn động vào." Ik Sook bất đắc dĩ, tuyệt đối không muốn nói.

-"Cậu cứ nói tiếp xem." Hắn là người bình tĩnh nhất, nếu y đã không muốn nói, vậy thì hắn cũng không ép, y chỉ cần nói tất cả những gì y biết là được.

-"Mục đích của người đó không phải là thằng bé, mà chính là Lee Hyukjae. Bởi vì cậu ấy mới sinh xong em bé, tinh thần cùng với sức khoẻ vẫn còn kém, cho nên việc bắt cóc con trai để bức điên cậu ấy rất dễ dàng. Thêm nữa chuyện này mọi nguồn cơ đều là do Lee tổng."

-"Do tôi?"

-"Phải! Người đó yêu thích ngài, nhưng không được như ý nguyện, mà ngài lại chỉ chú ý đến một mình Hyukjae. Sau đó sinh ra ghen tuông, ham muốn chiếm đoạt ngài."

-"Hừ" Donghae hừ mũi, hắn thật sự muốn biết kẻ nào lại ngu dại đến thế. Sao có thể nghĩ rằng không có Hyukjae thì sẽ được hắn để mắt tới.

Hyukjae khi biết được nguồn cơ sự việc cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên. Cậu cũng từng nghĩ đến tình huống này, chẳng phải trước kia Kim Ik Sook cũng từng vì hắn mà hãm hại cậu bao nhiêu.

-"Đến cả người đàn ông hù doạ cậu ở Nhật Bản, cũng là do người kia sai bảo. Toàn bộ mọi việc trước đến nay, đều là duy nhất một người gây ra."

Donghae nghe thấy thế cũng trầm tư, người yêu thích hắn có rất nhiều, nhưng người có dã tâm đến như thế là ai nhỉ.

-"Cậu có biết thông tin gì của tên đàn ông đó không?" Hắn hỏi.

-"Có." Ik Sook giống như có chuẩn bị sẵn, từ trong túi áo lấy ra một mãnh giấy.

Donghae nhận lấy rồi đọc dòng chữ viết trên đấy. Sau đó gọi thư ký vào, đưa cho cô, bảo cô nhanh chóng tra ra.

-"Cậu thật sự không muốn nói ra danh tính của kẻ cầm đâu?" Xong việc với cô thư ký, hắn quay lại hỏi y.

-"Vâng, tôi chỉ có thể làm đến đây thôi."

-"Còn việc gì quan trọng hay không?" Hắn lại hỏi.

-"Còn chứ!" Y cười cười, sau đó nhắc nhở một câu. -"Xem chừng chuyện này có liên quan đến người nhà của ngài."

Ik Sook nói xong câu đó liền chào tạm biệt. Y đứng dậy thảnh thơi rời đi.

*****
Donghae ngồi trên ghế trong một căn nhà hoang, trước mặt hắn là tên đàn ông, dáng người cao kiều nhưng ốm yếu.

Gã đàn ông đó bị đám người của Donghae đánh đến không còn nhìn ra hình dạng.

Gương mặt Donghae lạnh tanh, tia mắt chất chứa sự tàn nhẫn.

-"Tao hỏi một lần nữa, mày có khai hay là không?" Một người đàn ông khác trong đám người của hắn cất tiếng.

-"Tôi thật sự không biết mà, người đó chỉ gọi cho tôi để giao dịch, giọng nói thì đã thay đổi rồi, đến nam hay nữ tôi cũng không biết. Tôi hoàn toàn không biết gì hết. Tôi.... tôi chỉ nhận tiền mà thôi."

-"Mày chỉ biết nhận tiền? Mày đi hù doạ người khác suýt chút nữa hại đến tính mạng người ta chỉ vì tiền sao? Mày có còn nhân tính hay không? Sống như mày thật đánh xấu hổ. Mày thích nhận tiền chứ gì, tao giết mày chết rồi tao đốt vàng mã cho mày" Người của hắn tức giận nói, chân không chịu được mà đá thêm mấy cứ vào tên kia.

Donghae nảy giờ một từ cũng không nói, hoàn toàn giao lại cho đám giang hồ xử lý. Xem ra lần này khó có thể giải quyết êm đẹp được rồi. Hắn chật lưỡi lên tiếng.

-"Vậy ả đàn bà mày uy hiếp trong khách sạn khi ấy... mày có quen biết hay không?"

-"Không... tôi không biết cô ta, tôi... tôi chỉ là bắt gặp được. Rồi theo kế hoạch bắt cô ta dẫn tôi lên tầng mà thôi."

Hắn đứng khỏi ghế, bước lại gần gã ta, hơi khom người.

-"Mày khôn hồn thì nói cho thật vào, nếu tao biết mày nói dối, hoặc bao che cho ả ta thì may sẽ còn chết rất thảm."

Gã đàn ông sợ sệt cúi thấp đầu, chẳng dám nhìn hắn thêm.

-"Đánh tiếp đi." Hắn bỏ lại câu lệnh, rồi cất bước khỏi căn nhà hoang, một đường lái thẳng về nhà.

Donghae ở trong xe mệt mỏi xoa mi mắt, cho đến bây giờ hắn vẫn luôn nghi ngờ Bae Joo, nhưng thật sự không có chứng cứ hay một manh mối nào cho rằng mọi thứ có liên quan tới ả. Hắn có bắt ả lại cũng chẳng giúp được gì, chẳng may nghe ả ỏng ẹo, khóc lóc hắn lại thấy phiền hơn.

Đã nhiều ngày hắn không nhìn thấy DongEun, hắn muốn được gặp nó muốn biết được hiện tại DongEun thế nào.

Donghae trong lòng âm ỉ lửa giận, nguyền rủa tên nào dám động vào con hắn, hắn sẽ phanh thay xẻ thịt.

Donghae nghĩ đến thế rồi, nhưng trong tâm vẫn nặng nề và đau đớn, bởi vì hắn hiểu cho dù có thể bắt trọn quả lưới này, thì mọi thứ không còn quan trọng, lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy DongEun an toàn là đủ.

Chợt điện thoại hắn reo, Hyukjae đầu dây bên kia bị số lạ quấy phá cũng không cam chịu một mình nữa, cậu ghi âm lại, gửi cho hắn nghe, biết đâu chừng hắn phát giác ra được gì đó.

Donghae nghe những lời thô tục ấy không khỏi nhăn mặt, hắn cảm thấy thương cậu, vì cậu đã phải nghe những lời xấu xa này trong một khoảng thời gian dài. Làm sao một con người có thể mắng người khác thậm tệ đến như thế.

Donghae nghe xong thì lại nói chuyện với cậu. Hắn nói hiện tại chẳng có phát giác thêm điều gì. Bảo cậu đợi thêm.

Hyukjae cũng an ủi hắn vài lời, cậu không còn hờn giận hắn nữa, mà cảm thấy còn yêu hắn nhiều hơn trước. Bởi vì Donghae đã không bỏ rơi ba con cậu trong lúc khó khăn nhất như suy nghĩ của cậu. Hắn đã rất trách nhiệm và là chỗ dựa vững trãi cho cậu mấy ngày qua.
....

Hyukjae cúp điện thoại rồi buồn bã ôm hai đứa con, nước mắt cậu lăn dài trên đôi má. Cậu rất đau lòng, bây giờ DongEun sống chết cũng chẳng rõ, một tấm ảnh hay một tin tức cũng chẳng có, cậu thấy bản thân chẳng ra làm sao, quá tệ hại nên không bảo vệ được con mình. Lại trở thành gánh nặng cho ba của bọn nhỏ, hắn đã vừa lo tìm kiếm DongEun, vừa lo lắng, trấn an cậu hết lời.

Cậu lúc này chỉ muốn.... có thể nhìn thấy DongEun, muốn thấy nó cười đùa quậy phá, muốn thấy nó bập bẹ nhại lại giọng của cậu. Muốn nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé chạy khắp phòng la hét, vui chơi.

Hyukjae nghĩ đến lại bật khóc thật to. Cậu không dám khóc trước mặt Donghae, bởi vì sợ hắn lo lắng rồi lại tự trách bản thân. Cậu chỉ có thể đợi hắn ra ngoài, khóc khi chỉ ở một mình.

-"Baba xin lỗi con..." Cậu nỉ non, lời nói hoà vào dòng nước mắt chăng thể nghe rõ ràng.

-"Anh Hyukjae...." Từ đâu Dongha đột nhiên xuất hiện. -"Thật xin lỗi."

Anh lên tiếng, bàn tay gầy đặt lên vai cậu như muốn an ủi.

-"Tôi... không cố ý, tôi cũng không phải muốn thấy anh đau lòng đến thế này." Dongha hối lỗi, anh cúi đầu chỉ nói nhưng không dám nhìn Hyukjae.

-"Được rồi, tôi trách cậu thêm thì có ích gì." Hyukjae nuốt ngược nước mắt vào trong, lạnh nhạt trả lời anh.

-"Tôi... nhưng... đó thật sự là con anh sao?"

Hyukjae không nhìn anh, cũng không tiếp tục trả lời.

-"Đi theo tôi, được không?" Giọng anh như cầu khẩn.

-"Để làm gì?"

-"Tôi cùng anh đi tìm DongEun."

Hyukjae nhìn anh thật lâu, giống như nhìn thấy được sự chân thành tận sâu trong đôi mắt anh. Hyukjae cũng không nỡ từ chối sự nhiệt tình của người trẻ tuổi. Cậu chỉ thở dài đồng ý.

Đợi cho Junsu đến Lee gia bế hai đứa con cậu. Hyukjae mới cùng Dongha lên đường. Ở trên xe, Hyukjae nhận thấy chiếc xe càng lúc càng rời xa thành phố. Cậu bắt đầu có chút lo sợ.

-"Cậu muốn đi đâu?"

-"Tìm DongEun."

-"Vì cái gì đi xa như vậy? Đây là đâu?"

Dongha không trả lời nữa, chỉ im lặng lái xe. Mà sự im lặng này càng làm cho nỗi bất an trong lòng cậu dấy mạnh.

Lúc này cậu suy nghĩ lại mới thấy mình ngốc. Dongha làm mất DongEun, anh lại không hề hài lòng trước sự xuất hiện của nó. Cớ gì anh muốn giúp cậu tìm được nó đây.

Mất DongEun rồi chẳng ai giành giật tài sản của Lee gia, hai đứa con cậu còn bé, chẳng phải rất dễ đối phó hay sao.

Còn cậu....

Trong lòng Hyukjae đánh thụp. Có phải hay không tên khốn này muốn thủ tiêu luôn cả cậu.

Lại nhớ đến lời Ik Soom dặn dò ngày hôm đó, bảo hắn và cậu phải đề phòng người nhà Lee gia.

-"Lee Dongha, cậu muốn làm cái gì? Xưa nay tôi không nhìn ra được loại người như cậu lại độc ác đến như thế? Có phải chính cậu bắt cóc DongEun hay không, cậu muốn một mình chiếm dụng Lee gia, nhưng bọn tôi lại đột ngột xuất hiện, có phải hay không cậu muốn chúng tôi chết hết...."

-"Câm mồm anh lại đi, cái Lee gia chó má đấy tôi mà thèm sao?"

Dongha thắng gấp, quay sang cậu quát lớn.

-"Thật mẹ nó điên đầu, tôi chẳng thèm mấy cái loại tài sản ấy đâu. Tôi ghét tất cả, tôi ghét anh, ghét tên khốn lão ba chỉ biết mắng chửi tôi. Đều là thứ cho má, tôi đách cần những thứ ấy. Lee Dongha này đội trời đạp đất, chẳng cần mấy người tôi vẫn sống tốt."

Anh nói xong quay người xuống xe, kế đến đi sang chỗ cậu ngồi, mở cửa rồi lôi cậu xuống.

Hyukjae lúc này mới nhận ra cậu và Dongha đang đứng trước một biệt thự lớn ở ngoại ô. Cây cỏ tươi mát, có hồ bơi lớn. Lại còn có một bà lão đang tưới hoa. Hoàn toàn không giống với muốn đem cậu thủ tiêu.

-"Cậu đưa tôi đến đây là gì?" Hyukjae khó hiểu nhìn anh.

-"Tôi chẳng phải đã nói với anh rồi sao." Anh đẩy mạnh vai cậu, sau đó bỏ đi trước.

Hyukjae nhớ lại vừa nảy Dongha đã bảo dẫn mình đi tìm DongEun. Bất giác cậu cũng gỡ bỏ phòng bị đi theo.

-"Cậu chủ." Bà lão tưới hoa nọ chính là quản gia lần trước nhận giữ DongEun. -"Đây là...?"

Bà lão nhìn sang cậu, lòng nghĩ dạo gần đây sao cậu chủ mang nhiều người về nhà thế.

-"Vợ sắp cưới của lão ba già mất nết." Anh nói xong lại quay ra phía sau hất đầu bảo cậu đi theo. Bà quan gia cũng né người để anh đi vào.

Hyukjae lúc đi ngang bà liền lễ phép gật đầu chào. Sau đó nối theo bước chân của anh.

Dongha đi đến căn phòng lớn, sau đó vặn nắm của mở ra.

-"Vào đi."

Hyukjae trước kia bị Donghae đè mấy bận, nên dị ứng với phòng ngủ lạ. Cậu chần chờ không muốn vào.

-"Lee DongEun ở đây!" Dongha giải thích.

Hyukjae trợn to mắt, không suy nghĩ gì mà chạy vào phòng, đầu tiên cậu nhìn quanh quất. Đến cuối cùng nhìn thấy được thân ảnh nhỏ đang ngủ say trên chiếc giường to lớn.

Hyukjae đã thấy được DongEun.

Hoàn chương 64

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com